Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 72: Len Lén Rời Đi.

Bình Phong Tử

24/10/2021

Buổi sáng hôm sau, khi Thượng Quan Nam Trì biết hôm nay là ngày Mãn Nhiên phải rời đi, anh đã ngỏ ý sẽ giúp đưa cô bé ra nhà ga.

Mãn Nhiên vừa kéo hành lí, vừa trò chuyện với Ôn Tiểu Nhã:

"Chị Tiểu Nhã, em phải đi rồi! Nếu chị có vấn đề gì khó giải quyết thì cứ gọi điện cho em, em giúp chị nghĩ cách."

Ôn Tiểu Nhã gật đầu đáp:

"Được, chị nhớ rồi. Giờ chị cùng đi với em đến nhà ga nhé!"

Cô vừa dứt lời, Thượng Quan Nam Trì đã cau mày nói:

"Tiểu Nhã, hiện tại bụng em đã lớn hơn trước nhiều. Anh thấy em vẫn nên ở nhà, để một mình anh đưa Mãn Nhiên đi là được."

Tuy nhiên, Ôn Tiểu Nhã chẳng để tâm đến mấy đến lời nói của Thượng Quan Nam Trì. Cô nhanh chóng kéo Mãn Nhiên ra khỏi nhà, bỏ lại một mình Thượng Quan Nam Trì ở phía sau.

Hành động này của Ôn Tiểu Nhã đã khiến trong lòng Thượng Quan Nam Trì vô cùng đau đớn. Anh sững sờ nhìn theo bóng lưng Ôn Tiểu Nhã, không biết vì sao giữa họ lại thành thế này.

Từ đêm qua, Ôn Tiểu Nhã đã bắt đầu đối xử lạnh nhạt với anh. Dù cho anh có hỏi cô bao nhiêu lần, quan tâm cô thế nào, Ôn Tiểu Nhã vẫn không đáp lại.

__

Bầu không khí áp lực đã bao trùm trong xe suốt quãng đường đưa Mãn Nhiên ra nhà ga. Mấy người bọn họ ai cũng không có tâm tình nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên đường.

Đến nhà ga, Mãn Nhiên vừa lấy hành lí xuống vừa nói với Thượng Quan Nam Trì:

"Anh rể, cảm ơn anh. Em đi rồi anh nhớ phải đối xử tốt với chị Tiểu Nhã đấy!"

Thượng Quan Nam Trì đáp:

"Anh biết rồi."

__

Ôn Tiểu Nhã ngồi trên xe nhìn Mãn Nhiên hoàn toàn tiến vào nhà ga mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô mở cửa xe, nhanh chóng bước ra ngoài.

Thượng Quan Nam Trì kinh ngạc hỏi với theo:

"Tiểu Nhã, em làm gì vậy?"

Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt trả lời:

"Anh có việc bận thì cứ đi đi. Em muốn đi chơi một lát."

Thượng Quan Nam Trì lo lắng bảo:

"Em có một mình thì chơi gì đây? Để anh đưa em về."

Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt quay đi. Cô không buồn trả lời câu hỏi của Thượng Quan Nam Trì, chỉ nhanh chóng đi về phía con phố đối diện.

Bất đắc dĩ, Thượng Quan Nam Trì đành phải xuống xe đi theo Ôn Tiểu Nhã.

Ôn Tiểu Nhã biết Thượng Quan Nam Trì nhất định sẽ đuổi theo cô, vậy nên cô nhân lúc anh không để ý, nhanh chóng đi vào một cửa hàng bán đồ chơi.

Nhân viên cửa hàng liền tươi cười chào đón, bước đến hỏi Ôn Tiểu Nhã xem cô muốn mua đồ chơi cho bé trai hay bé gái.

Mà lúc này, Thượng Quan Nam Trì đã đuổi đến bên ngoài cửa hàng. Ôn Tiểu Nhã sợ anh nhìn thấy bản thân, thế nên cô lập tức kéo theo nhân viên cửa hàng đi vào sâu bên trong.

Thượng Quan Nam Trì luôn tìm kiếm bên ngoài cửa hàng, vì thế anh đã không phát hiện ra Ôn Tiểu Nhã đang quan sát anh từ phía sau.

Đợi đến khi Thượng Quan Nam Trì ra chỗ khác tìm, Ôn Tiểu Nhã liền tùy ý mua một món đồ chơi rồi ra khỏi cửa hàng. Tiếp đó, cô vẫy một chiếc taxi, vui vẻ rời đi.

Thượng Quan Nam Trì vẫn chạy khắp nơi tìm kiếm Ôn Tiểu Nhã, ấy thế mà một lúc lâu sau anh ngay cả bóng dáng cô cũng không tìm thấy được.

Anh vô cùng sợ hãi, dùng hai tay run run của mình tìm điện thoại, nhanh chóng gọi điện cho cô.

Rất nhanh, đầu bên kia đã vang lên tiếng của Ôn Tiểu Nhã:

"Anh gọi làm gì thế?"

Thượng Quan Nam Trì nhíu mày hỏi:

"Em đang ở chỗ nào?"

Ôn Tiểu Nhã vui vẻ trả lời:

"Em đi khỏi đó rồi."

Thượng Quan Nam Trì vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi tiếp:

"Bây giờ em đi chỗ nào?"

Ôn Tiểu Nhã cười đáp:

"Đi đến nơi em có thể chơi vui vẻ."

Anh hỏi:

"Đó là chỗ nào?"

Ôn Tiểu Nhã trả lời:

"Em vẫn chưa nghĩ ra. Hiện tại em còn đang ở trên xe mà."

Ở đầu bên kia, Thượng Quan Nam Trì đã muốn điên lên với câu trả lời nửa vời của cô. Anh khó chịu nói:

"Ôn Tiểu Nhã, em muốn chọc anh tức lên phải không?"

Mà Ôn Tiểu Nhã vẫn cười hì hì nói:

"Em đã bảo anh cứ bận việc của anh đi mà. Bây giờ anh tức giận với em làm gì?"

"Em nhanh chóng xuống xe đi. Sau đó đưa địa chỉ chỗ em đứng cho anh, anh chạy tới đưa em về."



Thượng Quan Nam Trì xoa xoa thái dương, cố gắng bình tĩnh nói với cô.

Thế nhưng, Ôn Tiểu Nhã không hề nghe theo sắp xếp của anh, cô bảo:

"Em không về." Rồi cúp điện thoại, một câu cũng chẳng nói thêm với anh.

Thượng Quan Nam Trì bị câu nói của Ôn Tiểu Nhã chọc cho tức giận. Anh nắm chặt điện thoại, quát:

"Ôn Tiểu Nhã, em bày trò ra chơi tôi đấy ư?"

Tuy nhiên, Ôn Tiểu Nhã cũng không nghe được câu nói này của Thượng Quan Nam Trì vì cô đã sớm tắt máy.

Sau khi gọi lại cho Ôn Tiểu Nhã mấy lần không được, Thượng Quan Nam Trì đành phải cầu cứu em gái mình.

__

Lúc Thượng Quan Nam Trì gọi đến, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn đang ngủ. Cô cầm điện thoại lên, tên cũng không nhìn mà trực tiếp nghe máy:

"Alo, ai vậy?"

Bên kia, Thượng Quan Nam Trì tức giận trách cứ:

"Ngoại trừ việc ngủ, em còn làm được gì nữa hả?"

Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy giọng của anh trai liền buồn bực. Cô dùng giọng điệu khẳng định mà nói:

"Anh, anh chắc chắn lại cãi nhau với chị dâu rồi đúng không? Lần này em giúp anh không nổi đâu, mà em cũng không muốn giúp anh nữa!"

Thượng Quan Nam Trì gấp gáp nói:

"Em nhanh lên đi, đừng giở chứng nữa. Bây giờ Ôn Tiểu Nhã ở đâu anh cũng không biết đây này."

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không để ý:

"Không thấy thì cứ kệ đi! Không phải còn có Nhiên Nhiên đi cạnh chị ấy sao, có gì kì quái đâu chứ?"

Thượng Quan Nam Trì cau mày giải thích:

"Hôm nay Nhiên Nhiên đã trở về rồi. Hơn nữa Tiểu Nhã còn tắt máy, anh gọi mấy lần đều không được. Thượng Quan Uyển Nhi, em rốt cuộc có giúp anh không?"

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ đến tình cảnh của anh trai, mềm lòng nói:

"Anh, anh kể cho em nghe xem có chuyện gì? Em tin chị dâu sẽ không tự nhiên mà bỏ đi."

Thượng Quan Nam Trì lập tức kể lại chuyện tối qua cho em gái nghe. Nghe xong, Thượng Quan Uyển Nhi ngửa đầu cảm thán:

"Em biết ngay Tô Thiến Thiến trở về là không có chuyện gì tốt lành mà."

Thượng Quan Nam Trì nói:

"Bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, em nói xem anh phải đi đâu tìm cô ấy đây?"

Thượng Quan Uyển Nhi trấn an anh trai:

"Anh, anh cứ bình tĩnh đã. Em sẽ nhanh chóng chuẩn bị, rồi đến đó giúp anh tìm chị dâu."

Thượng Quan Nam Trì bảo:

"Sáng nay anh có một cái hội nghị. Em giúp anh tìm cô ấy, nếu tìm được phải thông báo cho anh ngay."

Thượng Quan Uyển Nhi đồng ý, sau đó cô nàng vội vàng chạy xuống lầu. Bà nội thấy Thượng Quan Uyển Nhi gấp gáp như vậy, liền nhắc nhở:

"Uyển Nhi, cháu đi chậm thôi, cẩn thận ngã. Đừng có lần nào cũng chạy giống như bị ma đuổi, bà sẽ lo lắng đấy."

Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi giày vừa nói:

"Bà nội, cháu sao có thể không gấp chứ? Anh cháu nói không thấy chị dâu đâu cả, mà chị ấy đang mang thai, đi trên đường lại tắt máy, cháu không gấp mới là lạ."

Bà nội lo lắng:

"Cháu nói thật với bà, có phải anh trai cháu chứng nào tật nấy, lại bắt nạt Tiểu Nhã đúng không?"

Thượng quan Uyển Nhi nói:

"Bà nội, bà không xem tin tức sao? Tô Thiến Thiến đã trở về được một thời gian rồi."

Bà nội tức giận hỏi:

"Có phải Tô Thiến Thiến vừa trở về, anh cháu đã nhanh chóng chạy đến gặp cô ta không?"

Thượng Quan Uyển Nhi gấp gáp trả lời:

"Hiện tại cháu không có thời gian giải thích cặn kẽ chuyện này với bà. Cháu phải đi ngay đây, nếu như để chị dâu bỏ đứa bé xong mới chạy đến, vậy anh trai cháu thật sự xong rồi!"

Bà nội bảo:

"Uyển Nhi, bà đi cùng cháu."

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý:

"Vậy cũng được, dù sao chị dâu cũng rất nghe lời bà. Đợi cháu tìm thấy chị ấy, bà lại giúp cháu khuyên chị dâu."

__

Ôn Tiểu Nhã ghé qua mua ít trái cây trong một tiệm ven đường, sau đó cô mới bảo tài xế chở mình đến Ôn gia.

Ôn Tiểu Nhã vừa cầm giỏ trái cây đi vào, Kỳ Mỹ Cầm đã tinh mắt nhìn thấy cô. Bà ta bước nhanh đến, cười nói:

"Tiểu Nhã đã về rồi à? Nhanh vào đại sảnh ngồi đi con."

Ôn Tiểu Nhã không để ý đến thái độ lấy lòng của bà ta, chỉ nhìn quanh rồi hỏi:

"Ba tôi có ở nhà không?"

Kỳ Mỹ Cầm nói:



"Ba con không có nhà. Con tìm ông ấy làm gì vậy?"

Nghe vậy, Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt đáp:

"Cũng không có việc gì, chẳng qua bây giờ ba tôi không ở nhà, bà cũng không cần giả vờ nữa đâu."

Lời nói của cô vừa lúc bị Ôn Bối Bối đang đi xuống nhà nghe thấy. Cô ta liền mở miệng châm chọc:

"Mẹ, con đã nói mà! Cho dù mẹ đối xử với cô ta tốt mấy, chị ta cũng cho là mẹ đang giả vờ, nào có để trong lòng."

Kỳ Mỹ Cầm vẫn tiếp tục nói:

"Tiểu Nhã à, trước kia là mẹ có lỗi với con, bây giờ mẹ đã nhận ra sai lầm nên muốn đền bù cho con. Không phải là mẹ giả vờ hay diễn cho ai xem cả, mẹ chỉ là muốn đền bù cho con về những tổn thương trước kia thôi."

Ôn Tiểu Nhã nhìn bà ta, lạnh nhạt trả lời:

"Tôi không dám nhận sự đền bù này của bà đâu."

Ôn Bối Bối nói:

"Mẹ, mẹ xem chị ta đi. Mẹ đây là đang rước tức giận vào người đấy."

Kỳ Mỹ Cầm nhìn về phía con gái mình, tức giận nói:

"Bối Bối, sau này con và chị con cố gắng sống tốt với nhau đi. Mẹ có hai đứa con gái với một đứa con trai là đủ rồi, sau này mẹ cũng không mong muốn gì thêm!"

Ôn Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn bà ta, thắc mắc:

"Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây rồi à?"

Đột nhiên Ôn Bối Bối cũng xoay chuyển thái độ:

"Tôi thấy mẹ tôi làm vậy là đúng. Bà ấy nói muốn đền bù cho chị, vậy thì từ bây giờ mẹ con tôi sẽ đối xử tốt với chị."

Ôn Tiểu Nhã cũng lười nói để ý hai người họ. Cô bảo:

"Mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi. Vậy nên cô và bà ta cũng không cần phải như vậy."

Ôn Bối Bối liếc cô một cái, hừ lạnh:

"Chị có nói cũng chẳng giải quyết được gì. Dù sao thì việc này mẹ tôi đã quyết rồi, ai cũng đừng mong làm bà ấy thay đổi."

Nói xong, Ôn Bối Bối lập tức bước đến chỗ Ôn Tiểu Nhã. Cô ta cầm lấy giỏ trái cây Ôn Tiểu Nhã mua, rồi nhanh chóng mang đi rửa sạch.

Một lúc sau, cô ta mang trái cây về, nói với Ôn Tiểu Nhã:

"Chị ăn đi!"

Ôn Tiểu Nhã nhìn một lúc rồi lắc đầu, nói:

"Tôi không dám ăn. Tôi không đi theo cô lúc cô rửa trái cây, lỡ như cô hạ độc vào đây thì sao bây giờ?"

Ôn Bối Bối liền cầm trái cây lên cắn một miếng, sau đó đưa cho Ôn Tiểu Nhã:

"Bây giờ chị ăn được rồi! Nếu chị muốn ăn cái gì thì đưa cho tôi, tôi lấy bản thân ra thử nghiệm cho chị xem."

Ôn Tiểu Nhã lấy tay che miệng, bày ra biểu cảm muốn nôn:

"Thật là ghê tởm quá đi!"

Lúc này ngay cả suy nghĩ muốn đâm chết Ôn Tiểu Nhã mà Ôn Bối Bối cũng có rồi. Cô ả nén tức giận, cười giả lả nói:

"Không phải là chị sợ tôi hạ độc sao? Tôi thử độc cho chị còn gì nữa."

Nghe lí do của Ôn Bối Bối, Ôn Tiểu Nhã liền thấy có chút buồn cười. Cô nói:

"Ôn Bối Bối, rốt cuộc chuyện gì đã biến cô thành thế này? Tôi bây giờ nhìn cách mẹ con cô hành xử thật sự thấy không quen chút nào."

Ôn Bối Bối tùy tiện đáp:

"Lương tâm mẹ con tôi thức tỉnh, thấy bản thân làm nhiều việc xấu quá nên muốn hối lỗi. Chị vừa ý chưa?"

Ôn Tiểu Nhã nhìn chằm chằm cô ta, sau đó cười lạnh:

"Hai người diễn cũng giống thật quá đi!"

Ôn Bối Bối tức giận nhìn cô, khó chịu:

"Chị thật là lắm chuyện. Giờ mẹ con tôi đối xử tốt với chị không được, bắt nạt chị cũng không xong, chị rốt cuộc có để cho mẹ con tôi sống yên không hả?"

Ôn Tiểu Nhã ôn nhu trả lời:

"Trước kia tôi luôn cảm thấy sự sống chết của các ngươi không có quan hệ gì với tôi, chỉ là bây giờ nghĩ lại, tôi thấy các người nhất định không thể chết được."

Ôn Bối Bối khó hiểu hỏi:

"Tại sao?"

Ôn Tiểu Nhã cười bảo:

"Bởi vì tôi muốn các người phải đến hầu hạ tôi."

Ôn Bối Bối khinh thường đáp trả:

"Chị bớt mơ mộng đi!"

Sau đó hai người đều khó chịu nhìn nhau, ai cũng không muốn nói chuyện tiếp với đối phương.

----*tym*----

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật 31.8.2021 tại dembuon chấm vn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook