Chương 91: Trên Đường.
Bình Phong Tử
01/12/2021
Ngày hôm sau, Thượng Quan Nam Trì từ sớm đã ở trước Ôn gia, Ôn Tiểu Nhã hỏi:
"Anh tới làm gì!"
Thượng Quan Nam Trì:
"Tới đón em."
"Em đi xe với Bối Bối."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Cô ấy không cần theo, đi thì chắc chắc sẽ phải nói với bà nội, bây giờ em còn chưa có về nhà."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi, anh còn nói không muốn cho cô ấy đi sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Nhìn anh."
Sau đó gọi vào nhà:
"Ôn Bối Bối."
Ôn Bối Bối chạy ra rất nhanh, nói:
"Anh Thượng Quan kêu em có chuyện gì không?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Ở đây có ít đồ cho em, có muốn không."
Ôn Bối Bối nói:
"Nhìn xem là cái gì đã rồi mới quyết định xem muốn hay không."
Thượng Quan Nam Trì lấy từ trên xe ra hai xấp nhân dân tệ, nói: "Có muốn cái này kông?"
Ôn Bối bối nói:
"Nếu anh muốn cho em, thì em cũng không khách khí nữa."
Sau đó liền duỗi tay ra cầm lấy.
Thượng Quan Nam Trì lại nói:
"Không vội, em phải đồng ý một chuyện với anh."
Ôn Bối Bối:
"Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, thì em đều đồng ý."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh muốn em không cần đi với bọn anh, làm được không?"
Ôn Bối Bối giả vờ nói:
"Cái đò, dù sao thì tiền anh đưa cũng không nhiều lắm."
Thượng Quan Nam Trì lại lấy ra thêm một chồng, nói:
"Từng này đủ chưa? Không đủ cũng không sao, dù sao em đi cũng không có chuyện gì. Cùng lắm thì anh nói với bà nội mấy câu."
Ôn Bối Bối nói:
"Anh rể, anh thật sự thú vị, tuy là tiền không nhiều lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên em kiếm được tiền từ khi lớn như thế này."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Ôn Bối Bối, em như vậy là thấy tiền liền sáng mắt."
Ôn Bối Bối nói:
"Chị, anh rể cũng không có ngược đãi chị, không cần em đi cùng chị cũng được mà! Chị xem em một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chờ đến khi chị về, em sẽ đãi chị một bữa thật ngon."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Số tiền này có thể để em ăn cả đời sao?"
Ôn Bối Bối không để ý tới lời của Ôn Tiểu Nhã, nói với Thượng Quan Nam Trì:
"Anh rể, lần sau có chuyện thế này, nhớ phải tìm em nha."
Thượng Quan Nam Trì làm dấu tay ok với cô ta, sau đó đỡ Ôn Tiểu Nhã lên xe rời đi. Trên đường, Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, nếu không thì em ở cùng với bà nội, anh tan làm xong sẽ về với em."
Trên đường đi Ôn Tiểu Nhã nhắm mắt giả vờ ngủ, không phản ứng lại với bất kì câu nào của Thượng Quan Nam Trì. Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, em ngủ rồi sao?"
Vẫn không nghe được câu trả lời, Thượng Quan Nam Trì dừng xe bên đường, lấy áo khoác đắp lên người của Tiểu Nhã, chuẩn bị hôn Ôn Tiểu Nhã một cái. Đúng lúc này thì một cái tát của Ôn Tiểu Nhã đánh lên mặt anh. Thượng Quan Nam Trì giật mình, sau đó nói:
"Giả vờ ngủ phải không? Nếu như em tỉnh thì sao, em là vợ của anh, anh muốn hôn thì hôn."
Nói xong lại muốn tiếp tục hôn cô.
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Thượng Quan Nam Trì, nếu anh dám hôn tôi, tôi lập tức nhảy xuống xe, anh đừng nghĩ là tôi không dám."
Thượng Quan Nam Trì nghe thấy lời của Ôn Tiểu Nhã, bị làm cho tức điên lên, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, em đừng có quá đáng, anh hôn em, em nên cảm thấy vinh hạnh."
Ôn Tiểu Nhã tiếp tục nhắm mắt, không trả lời anh. Thượng Quan Nam Trì càng tức, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, em đừng có mà giả chết. Anh không nhìn được bộ dáng này của em, làm như thật sự thanh cao vậy. Chẳng phải em cũng giống như những đứa con gái hám tiền đó thôi sao? Đều coi trọng tiền bạc."
Ôn Tiểu Nhã thật sự không theo kịp những lời Thượng Quan Nam Trì nói, nhưng mà Thượng Quan Nam Trì nói cô như vậy, làm cô nhịn không được:
"Đúng, anh nói đúng, tôi chính là loại con gái ham tiến, nếu không phải anh có tiền, có thể tôi cũng sẽ không liếc nhìn anh một cái. Vừa lòng anh chưa?"
Đâu ai biết được bây giờ lòng cô đang đau như cắt.
Thượng Quan Nam Trì:
"Rất vừa lòng, bây giờ anh đã biết em cùng đám con gái ham tiền không có gì khác nhau, đều là một loại người."
Thượng Quan Nam Trì nói tiếp. Ôn Tiểu Nhã bởi vì quá tức giận, nên bụng hơi đau, cho nên Thượng Quan Nam Trì tiếp tục nói cô cũng không có nói lại.
Thượng Quan Nam Trì thấy cô không nói chuyện thì cảm thấy không thú vị, sau đó nói:
"Tại sao không nói gì, lại bị anh nói trúng rồi chứ gì? Em là loại con gái ham tiền, còn giả vờ thanh cao cái gì."
Ôn Tiểu Nhã càng nghe càng tức, cho nên bụng càng ngày càng đau. Cô chịu đựng đau đớn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bối Bối, Ôn Bối Bối nói:
"Chị, có chuyện gì sao?"
Ôn Tiểu Nhã yếu ớt nói:
"Bối Bối, em nhanh lái xe đến đón chị, bây giờ bụng chị rất đau."
Ôn Bối Bối nói:
"Được, bây giờ chị gửi địa chỉ qua cho em."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Lại giả vờ chứ gì!"
Ôn Tiểu Nhã không phản ứng lại anh.
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, em thật sự đau bụng sao?"
Ôn Tiểu Nhã nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Thượng Quan Nam Trì cũng luống cuống theo, anh nói:
"Tiểu Nhã, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, em chịu đựng một chút, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thượng Quan Nam Trì lập tức lái xe đi. Lúc này điện thoại của Ôn Tiểu Nhã vang lên, cô cũng không còn sức để nghe, Thượng Quan Nam Trì trực tiếp nghe máy, Ôn Bối Bối nói:
"Chị, chị gửi địa chỉ qua em cho đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Không có chuyện của em."
Sau đó lập tức cúp máy. Anh nhìn thấy trên trán của Ôn Tiểu Nhã có chút mồ hôi, anh nói:
"Tiểu Nhã, bụng còn đau không? Chúng ta lập tức đến bệnh viện, em sẽ không sao đâu."
Chỉ một lúc sau họ liền tới bệnh viện, Thượng Quan Nam Trì vội vàng ôm Ôn Tiểu Nhã xuống xe chạy thẳng vào khoa sản.
Chờ bác sĩ kiểm tra xong, liền giúp Ôn Tiểu Nhã đi lấy thuốc, còn từng tí từng tí một vỗ nhẹ giúp Ôn Tiểu Nhã ngủ ngon hơn trên giường bệnh, qua một lúc sau cô mới cảm thấy không còn quá đau như vậy nữa.
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, còn đau không?"
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Không đau, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Là anh có lỗi với em, may là em và con không có chuyện gì, nếu không anh thật sự không thể sống nổi."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Hiện tại tôi đã không có chuyện gì, anh đi đi! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh đi đâu chứ! Em với con đều đang ở đây."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Nếu anh thật sự không yên tâm, tôi lập tức bỏ đứa nhỏ, để anh không cần phải nói khó nghe như vậy."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, vừa nãy là những lời anh nói lúc tức giận, em đừng để trong lòng."
"Nếu anh là tôi, anh có để trong lòng không? Bây giờ tôi rất hối hận tại sao lúc trước lại giữ đứa nhỏ này lại, cũng rất hối hận vì đã quen biết anh, tất cả đều hối hận."
Ôn Tiểu Nhã gần như dùng sức lực toàn thân để hét ra,
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, anh thật sự yêu em, em không cần hối hận có được không? Hôm nay anh thật sự sai rồi. Em đánh anh mắng anh đều được, nếu không em tát anh mấy cái."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Không cần, anh đi đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh không đi."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Anh không đi thì tôi đi."
Thượng Quan Nam Trì:
"Nếu như mạng của anh có thể đổi lấy sự tha thứ của Tiểu Nhã, anh lập tức giao mạng của anh cho em."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Tôi cũng không dám muốn mạng của anh, anh không về sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Về chỗ nào."
Ôn Tiểu Nhã:
"Về nhà bà nội."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em ở đâu anh ở đó. Tiểu Nhã, vừa nãy là anh bị tức giận đến mất kiểm soát, mới có thể nói em như vậy, em có thể tha thứ cho anh không?"
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Tôi cũng không có giận anh! Tôi muốn yên tĩnh một chút."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh ở chỗ này đảm bảo không nói lời nào, em ngủ một giấc đi."
Ôn Tiểu Nhã không muốn nói gì nữa, cứ như vậy nằm ở trên giường.
-----*tym*-----
Editor: Linh Bư.
Cập nhật 13.9.2021
"Anh tới làm gì!"
Thượng Quan Nam Trì:
"Tới đón em."
"Em đi xe với Bối Bối."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Cô ấy không cần theo, đi thì chắc chắc sẽ phải nói với bà nội, bây giờ em còn chưa có về nhà."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi, anh còn nói không muốn cho cô ấy đi sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Nhìn anh."
Sau đó gọi vào nhà:
"Ôn Bối Bối."
Ôn Bối Bối chạy ra rất nhanh, nói:
"Anh Thượng Quan kêu em có chuyện gì không?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Ở đây có ít đồ cho em, có muốn không."
Ôn Bối Bối nói:
"Nhìn xem là cái gì đã rồi mới quyết định xem muốn hay không."
Thượng Quan Nam Trì lấy từ trên xe ra hai xấp nhân dân tệ, nói: "Có muốn cái này kông?"
Ôn Bối bối nói:
"Nếu anh muốn cho em, thì em cũng không khách khí nữa."
Sau đó liền duỗi tay ra cầm lấy.
Thượng Quan Nam Trì lại nói:
"Không vội, em phải đồng ý một chuyện với anh."
Ôn Bối Bối:
"Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, thì em đều đồng ý."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh muốn em không cần đi với bọn anh, làm được không?"
Ôn Bối Bối giả vờ nói:
"Cái đò, dù sao thì tiền anh đưa cũng không nhiều lắm."
Thượng Quan Nam Trì lại lấy ra thêm một chồng, nói:
"Từng này đủ chưa? Không đủ cũng không sao, dù sao em đi cũng không có chuyện gì. Cùng lắm thì anh nói với bà nội mấy câu."
Ôn Bối Bối nói:
"Anh rể, anh thật sự thú vị, tuy là tiền không nhiều lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên em kiếm được tiền từ khi lớn như thế này."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Ôn Bối Bối, em như vậy là thấy tiền liền sáng mắt."
Ôn Bối Bối nói:
"Chị, anh rể cũng không có ngược đãi chị, không cần em đi cùng chị cũng được mà! Chị xem em một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chờ đến khi chị về, em sẽ đãi chị một bữa thật ngon."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Số tiền này có thể để em ăn cả đời sao?"
Ôn Bối Bối không để ý tới lời của Ôn Tiểu Nhã, nói với Thượng Quan Nam Trì:
"Anh rể, lần sau có chuyện thế này, nhớ phải tìm em nha."
Thượng Quan Nam Trì làm dấu tay ok với cô ta, sau đó đỡ Ôn Tiểu Nhã lên xe rời đi. Trên đường, Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, nếu không thì em ở cùng với bà nội, anh tan làm xong sẽ về với em."
Trên đường đi Ôn Tiểu Nhã nhắm mắt giả vờ ngủ, không phản ứng lại với bất kì câu nào của Thượng Quan Nam Trì. Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, em ngủ rồi sao?"
Vẫn không nghe được câu trả lời, Thượng Quan Nam Trì dừng xe bên đường, lấy áo khoác đắp lên người của Tiểu Nhã, chuẩn bị hôn Ôn Tiểu Nhã một cái. Đúng lúc này thì một cái tát của Ôn Tiểu Nhã đánh lên mặt anh. Thượng Quan Nam Trì giật mình, sau đó nói:
"Giả vờ ngủ phải không? Nếu như em tỉnh thì sao, em là vợ của anh, anh muốn hôn thì hôn."
Nói xong lại muốn tiếp tục hôn cô.
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Thượng Quan Nam Trì, nếu anh dám hôn tôi, tôi lập tức nhảy xuống xe, anh đừng nghĩ là tôi không dám."
Thượng Quan Nam Trì nghe thấy lời của Ôn Tiểu Nhã, bị làm cho tức điên lên, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, em đừng có quá đáng, anh hôn em, em nên cảm thấy vinh hạnh."
Ôn Tiểu Nhã tiếp tục nhắm mắt, không trả lời anh. Thượng Quan Nam Trì càng tức, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, em đừng có mà giả chết. Anh không nhìn được bộ dáng này của em, làm như thật sự thanh cao vậy. Chẳng phải em cũng giống như những đứa con gái hám tiền đó thôi sao? Đều coi trọng tiền bạc."
Ôn Tiểu Nhã thật sự không theo kịp những lời Thượng Quan Nam Trì nói, nhưng mà Thượng Quan Nam Trì nói cô như vậy, làm cô nhịn không được:
"Đúng, anh nói đúng, tôi chính là loại con gái ham tiến, nếu không phải anh có tiền, có thể tôi cũng sẽ không liếc nhìn anh một cái. Vừa lòng anh chưa?"
Đâu ai biết được bây giờ lòng cô đang đau như cắt.
Thượng Quan Nam Trì:
"Rất vừa lòng, bây giờ anh đã biết em cùng đám con gái ham tiền không có gì khác nhau, đều là một loại người."
Thượng Quan Nam Trì nói tiếp. Ôn Tiểu Nhã bởi vì quá tức giận, nên bụng hơi đau, cho nên Thượng Quan Nam Trì tiếp tục nói cô cũng không có nói lại.
Thượng Quan Nam Trì thấy cô không nói chuyện thì cảm thấy không thú vị, sau đó nói:
"Tại sao không nói gì, lại bị anh nói trúng rồi chứ gì? Em là loại con gái ham tiền, còn giả vờ thanh cao cái gì."
Ôn Tiểu Nhã càng nghe càng tức, cho nên bụng càng ngày càng đau. Cô chịu đựng đau đớn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bối Bối, Ôn Bối Bối nói:
"Chị, có chuyện gì sao?"
Ôn Tiểu Nhã yếu ớt nói:
"Bối Bối, em nhanh lái xe đến đón chị, bây giờ bụng chị rất đau."
Ôn Bối Bối nói:
"Được, bây giờ chị gửi địa chỉ qua cho em."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Lại giả vờ chứ gì!"
Ôn Tiểu Nhã không phản ứng lại anh.
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, em thật sự đau bụng sao?"
Ôn Tiểu Nhã nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Thượng Quan Nam Trì cũng luống cuống theo, anh nói:
"Tiểu Nhã, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, em chịu đựng một chút, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thượng Quan Nam Trì lập tức lái xe đi. Lúc này điện thoại của Ôn Tiểu Nhã vang lên, cô cũng không còn sức để nghe, Thượng Quan Nam Trì trực tiếp nghe máy, Ôn Bối Bối nói:
"Chị, chị gửi địa chỉ qua em cho đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Không có chuyện của em."
Sau đó lập tức cúp máy. Anh nhìn thấy trên trán của Ôn Tiểu Nhã có chút mồ hôi, anh nói:
"Tiểu Nhã, bụng còn đau không? Chúng ta lập tức đến bệnh viện, em sẽ không sao đâu."
Chỉ một lúc sau họ liền tới bệnh viện, Thượng Quan Nam Trì vội vàng ôm Ôn Tiểu Nhã xuống xe chạy thẳng vào khoa sản.
Chờ bác sĩ kiểm tra xong, liền giúp Ôn Tiểu Nhã đi lấy thuốc, còn từng tí từng tí một vỗ nhẹ giúp Ôn Tiểu Nhã ngủ ngon hơn trên giường bệnh, qua một lúc sau cô mới cảm thấy không còn quá đau như vậy nữa.
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, còn đau không?"
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Không đau, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Là anh có lỗi với em, may là em và con không có chuyện gì, nếu không anh thật sự không thể sống nổi."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Hiện tại tôi đã không có chuyện gì, anh đi đi! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh đi đâu chứ! Em với con đều đang ở đây."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Nếu anh thật sự không yên tâm, tôi lập tức bỏ đứa nhỏ, để anh không cần phải nói khó nghe như vậy."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, vừa nãy là những lời anh nói lúc tức giận, em đừng để trong lòng."
"Nếu anh là tôi, anh có để trong lòng không? Bây giờ tôi rất hối hận tại sao lúc trước lại giữ đứa nhỏ này lại, cũng rất hối hận vì đã quen biết anh, tất cả đều hối hận."
Ôn Tiểu Nhã gần như dùng sức lực toàn thân để hét ra,
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Tiểu Nhã, anh thật sự yêu em, em không cần hối hận có được không? Hôm nay anh thật sự sai rồi. Em đánh anh mắng anh đều được, nếu không em tát anh mấy cái."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Không cần, anh đi đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh không đi."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Anh không đi thì tôi đi."
Thượng Quan Nam Trì:
"Nếu như mạng của anh có thể đổi lấy sự tha thứ của Tiểu Nhã, anh lập tức giao mạng của anh cho em."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Tôi cũng không dám muốn mạng của anh, anh không về sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Về chỗ nào."
Ôn Tiểu Nhã:
"Về nhà bà nội."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em ở đâu anh ở đó. Tiểu Nhã, vừa nãy là anh bị tức giận đến mất kiểm soát, mới có thể nói em như vậy, em có thể tha thứ cho anh không?"
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Tôi cũng không có giận anh! Tôi muốn yên tĩnh một chút."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Anh ở chỗ này đảm bảo không nói lời nào, em ngủ một giấc đi."
Ôn Tiểu Nhã không muốn nói gì nữa, cứ như vậy nằm ở trên giường.
-----*tym*-----
Editor: Linh Bư.
Cập nhật 13.9.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.