Chương 92: Lợi Dụng Lẫn Nhau.
Bình Phong Tử
01/12/2021
Thượng Quan Nam Trì nhìn mấy người Ôn Tiểu Nhã rời đi, anh trở về chỗ ngồi, Tô Thiến Thiến lại hỏi: "Nam Trì, anh vừa rồi nói gì với Ôn Tiểu Nhã, tại sao cô ta lại cười."
Thượng Quan Nam Trì: "Tôi nói tôi rất yêu cô ấy, cho nên cô ấy cười thôi."
Tô Thiến Thiến giận tới nỗi không kiềm chế nổi cảm xúc, cô nói: "Nam Trì, ở trước mặt em anh không thể nói dối một chút sao? Để em vui vẻ một chút không được sao? Anh nói thật với em như vậy, lòng em rất khó chịu."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Lòng cô rất khó chịu sao? Tôi thật sự không nghĩ tới đó."
Tô Thiến Thiến nói: "Hiện tại, Ôn Tiểu Nhã không yêu anh, anh có đơn phương yêu cô ta cũng vô dụng, chi bằng anh quay đầu nhìn lại vẫn còn có em đang chờ anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đừng quên ước định của chúng ta, tôi không thể quay đầu lại yêu cô."
Tô Thiến Thiến nói: "Mấy lời vừa rồi hai chúng ta nói chỉ để làm Ôn Tiểu Nhã ghen tuông thôi sao?"
Thượng Quan Nam Trì: "Cô nói đúng rồi, cô tốt nhất vẫn là đừng để trong lòng thì hơn."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh lợi dụng em."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đều như nhau cả thôi, cô không phải cũng lợi dụng tôi sao? Vì giúp cô mà tôi làm bà xã tức giận rồi, tôi lợi dụng cô một chút cũng không được hay sao? Cô quá ích kỉ rồi đấy! Vậy mà trước kia tôi không nhận ra! Cứ nghĩ cô tốt đủ đường, mà xem cô hiện tại, thật chẳng giống tí nào."
Tô Thiến Thiên gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, nói: "Thượng Quan Nam Trì, trước kia anh chưa từng nặng lời với em, anh bị Ôn Tiểu Nhã mê hoặc rồi! Nói em không đáng một đồng. Mời em tới ăn cơm nhưng thật chất là để nhục mạ em."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô nghĩ mình là ai."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh quá đáng ghét, vì Ôn Tiểu Nhã không yêu anh nên anh lấy em làm thứ để trút hờn giận sao?"
Thương Quan Nam Trì nói: "Sao cô lại từ chối nhanh như vậy, không phải cô đã nói chỉ cần chúng ta ở bên nhau, như thế này đều không sao cả. Bây giờ mới có chút việc nhỏ nhặt đã chịu không nổi sao?"
Tô Thiến Thiến nói: "Thật sự quá nhàm chán rồi, em đi trước, chờ tâm trạng của anh tốt em lại đến."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô có tới hay không cũng không liên quan tới tôi."
Tô Thiến Thiến về đền nhà, dùng hết sức trút giận, quăng ném đồ vật, Tiểu Vũ chạy tới hỏi: "Chị Thiến Thiến, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Thiến Thiến: "Nói ra có ích gì sao?"
Tiểu Vũ cúi đầu không nói lời nào, bởi vì cô ta có nói cũng vô dụng. Tô Thiến Thiến nói: "Em đi lấy rượu đi."
Tiểu Vũ chạy chậm tới, cầm theo một chai rượu vang đỏ cùng một cái ly, Tô Thiến Thiến vừa uống rượu vừa mắng: "Ôn Tiểu Nhã, cô chính là bitch, dụ dỗ Thượng Quan Nam Trì."
Cô ta lại uống một ly, lại nói: "Cô có gì tốt đâu, chỉ là mang thai một đứa trẻ cho Thượng Quan Nam Trì thôi sao? Tôi cũng có thể."
Tiểu Vũ không thể cứ đứng nhìn mãi, nói: "Chị Thiến Thiến, chị đừng uống nữa, uống nhiều như vậy sẽ chết người đó."
Tô Thiến Thiến nói: "Chết mới tốt, em biết không? Hôm nay Thượng Quan Nam Trì vì Ôn Tiểu Nhã mà nói chị không đáng một đồng. Tiểu Vũ em biết rồi đấy, lần này chị trở về là vì Thượng Quan Nam Trì, nhưng đã trở về lâu như vậy, đừng nói là làm cho anh ta yêu chị đến việc nói chuyện với anh ta chị cũng phải cẩn thận từng câu chữ."
Tiểu Vũ nói: "Vậy phải làm gì bây giờ đây!"
Tô Thiến Thiến nói: "Còn làm gì nữa, Ôn Tiểu Nhã ỷ vào tình yêu của Thượng Quan Nam Trì, cô ta có mắng anh ấy thế nào anh ấy cũng không nỡ trách, chỉ cần Ôn Tiểu Nhã không quan tâm tới Thượng Quan Nam Trì tôi mới có cơ hội tiếp cận, cho nên tôi chỉ có thể chờ đợi."
Nói xong lại một ly, sau đó tiếp tục: "Thượng Quan Nam Trì rõ ràng là của tôi, bây giờ tôi lại không khác nào tiểu tam(*) giật chồng người khác, hôm nay Ôn Tiểu Nhã nói Thượng Quan Nam Trì là đồ vật cô ta dùng đủ rồi, cho chị nhặt lên mà dùng, dẫu vậy Thượng Quan Nam Trì cũng không mắng cô ta." Cô ta nói xong, hung hăng kém cái ly xuống đất.
(*) Người thứ ba chen vào tình cảm của người khác.
Mưa nhỏ: "Chị Thiến Thiến, chị uống nhiều rồi, mau về ngủ đi!" Sau đó, Tô Thiến Thiến cư nhiên òa khóc, Tiểu Vũ bất đắc dĩ an ủi cô.
Ba người Ôn Tiểu Nhã đi ra từ cửa tiệm, Ôn Bối Bối nói: "Chúng ta đi đâu đây ha!"
Lan Lan nói: "Không phải hai người nói muốn đi ca hát sao? Chúng ta đi hát suốt đêm, thấy thế nào?"
Ôn Bối Bối nói: "Em thì không vấn đề, còn chị gái của tôi nè, sợ là không được ấy nha."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Chúng ta đi hát, mệt rồi thì về khách sạn nghỉ ngơi, đêm nay không về nhà nữa."
Lan Lan cùng Ôn Bối Bối đồng thanh trả lời: "Không thành vấn đề." Sau đó cả ba cùng đi hát. Lúc này chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Trần Chí Hào gọi tới. Ôn Tiểu Nhã nói: "Học trưởng gọi!" Lan Lan gật gật đầu.
Ôn Bối Bối nói: "Mau bắt máy đi! Bật loa ngoài." Ôn Tiểu Nhã cũng gật đầu tán đồng.
Lan Lan làm theo lời bọn họ, nói: "Chí Hào, có chuyện gì sao?"
Trần Chí Hào nói: "Cũng không có việc gì, anh nghĩ về ngày mai hai chúng ta thành hôn, thật sự quá kích động. Cho nên gọi điện thoại tâm sự với em."
Lan Lan mặt ửng đỏ, nói:
"Có cần kích động đến vậy không!"
Trần Chí Hào nói: "Ngày mai chúng ta trở thành vợ chồng rồi, em không kích động sao?" Lan Lan không biết nên nói gì cho tốt.
Ôn Tiểu Nhã giật lấy điện thoại của Lan Lan, nói: "Học trưởng, thật ra Lan Lan cũng phấn khích lắm đó, chẳng qua nên giữ lời ngon nói ngọt để tối mai hai người giãi bày với nhau thôi, còn đêm nay bọn tôi mượn Lan Lan một chút."
Trần Chí Hào: "Tiểu Nhã, bọn em ở cùng nhau à! Đang ở đâu vậy?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bọn em chuẩn bị chơi suốt đêm nay, anh yên tâm, em nhất định sẽ canh chừng kỹ nóc nhà của anh, không để cô ấy chạy trốn."
Trần Chí Hào: "Em sắp biến thành người giống Thượng Quan Nam Trì rồi đó! Cách nói chuyện cũng giống nhau, trước kia em cũng đâu nhiều lời như vậy!"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bởi vì hôm nay tâm trạng tốt, không nói nữa, bọn em tới nơi rồi." Nói xong liền cúp máy.
Sau đó ba người đi vào một quán karaoke hát. Lan Lan nói: "Bối Bối, hát mấy câu đầu trước đi, hai bọn chị lát nữa hát sau."
Một giờ trôi qua, Ôn Bối Bối nói: "Chị, chị cũng hát đi! Chỉ ngồi nhìn em và Lan Lan hát thì không thú vị đâu."
Lan Lan cũng nói: "Tiểu Nhã, nhắc đến ca hát là phải nhắc tới cậu, cậu mà không hát thì quả thật không còn thú vị."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Gấp gáp gì chứ, hai người không nghe nói tiết mục tốt nhất hay nhất phải để đến cuối cùng sao? Bọn mình còn nhiều thời gian mà hai người đã liên thủ ép tôi như vậy rồi."
Lan Lan: "Ý cậu không phải nói mình hát tốt nhất sao? Hiện giờ hai người bọn mình đều đã hát xong rồi, đến lượt cậu lên sân khấu."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Hai người chưa trải qua một buổi ca hát thật sự, mới hát có chút đã thôi, thật là mất hứng."
Lan Lan nói: "Cậu nói như vậy, cảm giác tối nay chúng mình sẽ ca hát hết đêm vậy à, nhưng tới bây giờ một chữ cậu cũng chưa hát nữa đó!"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Hai người hát trước đi, bây giờ mình đi đặt bài, cho hai người mở rộng tầm mắt."
Lan Lan nói: "Phục cậu thật đó, hát thì sai nhịp còn nói muốn cho bọn mình mở rộng tầm mắt."
Ôn Tiểu Nhã: "Tính cậu nóng nảy, không để yên cho người khác chọc giận được. Hai người chờ đó, lát nữa đừng quá ngạc nhiên."
Ôn Bối Bối nói: "Chị định hát thật sao?"
Ôn Tiểu Nhã: "Đương nhiên, chị không hát hai người sẽ lại xem thường thôi." Nói xong, cô bước tới chọn bài.
----*tym*----
Editor: Linh Bư
Cập nhật 15.9.2021 tại dembuonvn
Thượng Quan Nam Trì: "Tôi nói tôi rất yêu cô ấy, cho nên cô ấy cười thôi."
Tô Thiến Thiến giận tới nỗi không kiềm chế nổi cảm xúc, cô nói: "Nam Trì, ở trước mặt em anh không thể nói dối một chút sao? Để em vui vẻ một chút không được sao? Anh nói thật với em như vậy, lòng em rất khó chịu."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Lòng cô rất khó chịu sao? Tôi thật sự không nghĩ tới đó."
Tô Thiến Thiến nói: "Hiện tại, Ôn Tiểu Nhã không yêu anh, anh có đơn phương yêu cô ta cũng vô dụng, chi bằng anh quay đầu nhìn lại vẫn còn có em đang chờ anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đừng quên ước định của chúng ta, tôi không thể quay đầu lại yêu cô."
Tô Thiến Thiến nói: "Mấy lời vừa rồi hai chúng ta nói chỉ để làm Ôn Tiểu Nhã ghen tuông thôi sao?"
Thượng Quan Nam Trì: "Cô nói đúng rồi, cô tốt nhất vẫn là đừng để trong lòng thì hơn."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh lợi dụng em."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đều như nhau cả thôi, cô không phải cũng lợi dụng tôi sao? Vì giúp cô mà tôi làm bà xã tức giận rồi, tôi lợi dụng cô một chút cũng không được hay sao? Cô quá ích kỉ rồi đấy! Vậy mà trước kia tôi không nhận ra! Cứ nghĩ cô tốt đủ đường, mà xem cô hiện tại, thật chẳng giống tí nào."
Tô Thiến Thiên gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, nói: "Thượng Quan Nam Trì, trước kia anh chưa từng nặng lời với em, anh bị Ôn Tiểu Nhã mê hoặc rồi! Nói em không đáng một đồng. Mời em tới ăn cơm nhưng thật chất là để nhục mạ em."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô nghĩ mình là ai."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh quá đáng ghét, vì Ôn Tiểu Nhã không yêu anh nên anh lấy em làm thứ để trút hờn giận sao?"
Thương Quan Nam Trì nói: "Sao cô lại từ chối nhanh như vậy, không phải cô đã nói chỉ cần chúng ta ở bên nhau, như thế này đều không sao cả. Bây giờ mới có chút việc nhỏ nhặt đã chịu không nổi sao?"
Tô Thiến Thiến nói: "Thật sự quá nhàm chán rồi, em đi trước, chờ tâm trạng của anh tốt em lại đến."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô có tới hay không cũng không liên quan tới tôi."
Tô Thiến Thiến về đền nhà, dùng hết sức trút giận, quăng ném đồ vật, Tiểu Vũ chạy tới hỏi: "Chị Thiến Thiến, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Thiến Thiến: "Nói ra có ích gì sao?"
Tiểu Vũ cúi đầu không nói lời nào, bởi vì cô ta có nói cũng vô dụng. Tô Thiến Thiến nói: "Em đi lấy rượu đi."
Tiểu Vũ chạy chậm tới, cầm theo một chai rượu vang đỏ cùng một cái ly, Tô Thiến Thiến vừa uống rượu vừa mắng: "Ôn Tiểu Nhã, cô chính là bitch, dụ dỗ Thượng Quan Nam Trì."
Cô ta lại uống một ly, lại nói: "Cô có gì tốt đâu, chỉ là mang thai một đứa trẻ cho Thượng Quan Nam Trì thôi sao? Tôi cũng có thể."
Tiểu Vũ không thể cứ đứng nhìn mãi, nói: "Chị Thiến Thiến, chị đừng uống nữa, uống nhiều như vậy sẽ chết người đó."
Tô Thiến Thiến nói: "Chết mới tốt, em biết không? Hôm nay Thượng Quan Nam Trì vì Ôn Tiểu Nhã mà nói chị không đáng một đồng. Tiểu Vũ em biết rồi đấy, lần này chị trở về là vì Thượng Quan Nam Trì, nhưng đã trở về lâu như vậy, đừng nói là làm cho anh ta yêu chị đến việc nói chuyện với anh ta chị cũng phải cẩn thận từng câu chữ."
Tiểu Vũ nói: "Vậy phải làm gì bây giờ đây!"
Tô Thiến Thiến nói: "Còn làm gì nữa, Ôn Tiểu Nhã ỷ vào tình yêu của Thượng Quan Nam Trì, cô ta có mắng anh ấy thế nào anh ấy cũng không nỡ trách, chỉ cần Ôn Tiểu Nhã không quan tâm tới Thượng Quan Nam Trì tôi mới có cơ hội tiếp cận, cho nên tôi chỉ có thể chờ đợi."
Nói xong lại một ly, sau đó tiếp tục: "Thượng Quan Nam Trì rõ ràng là của tôi, bây giờ tôi lại không khác nào tiểu tam(*) giật chồng người khác, hôm nay Ôn Tiểu Nhã nói Thượng Quan Nam Trì là đồ vật cô ta dùng đủ rồi, cho chị nhặt lên mà dùng, dẫu vậy Thượng Quan Nam Trì cũng không mắng cô ta." Cô ta nói xong, hung hăng kém cái ly xuống đất.
(*) Người thứ ba chen vào tình cảm của người khác.
Mưa nhỏ: "Chị Thiến Thiến, chị uống nhiều rồi, mau về ngủ đi!" Sau đó, Tô Thiến Thiến cư nhiên òa khóc, Tiểu Vũ bất đắc dĩ an ủi cô.
Ba người Ôn Tiểu Nhã đi ra từ cửa tiệm, Ôn Bối Bối nói: "Chúng ta đi đâu đây ha!"
Lan Lan nói: "Không phải hai người nói muốn đi ca hát sao? Chúng ta đi hát suốt đêm, thấy thế nào?"
Ôn Bối Bối nói: "Em thì không vấn đề, còn chị gái của tôi nè, sợ là không được ấy nha."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Chúng ta đi hát, mệt rồi thì về khách sạn nghỉ ngơi, đêm nay không về nhà nữa."
Lan Lan cùng Ôn Bối Bối đồng thanh trả lời: "Không thành vấn đề." Sau đó cả ba cùng đi hát. Lúc này chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Trần Chí Hào gọi tới. Ôn Tiểu Nhã nói: "Học trưởng gọi!" Lan Lan gật gật đầu.
Ôn Bối Bối nói: "Mau bắt máy đi! Bật loa ngoài." Ôn Tiểu Nhã cũng gật đầu tán đồng.
Lan Lan làm theo lời bọn họ, nói: "Chí Hào, có chuyện gì sao?"
Trần Chí Hào nói: "Cũng không có việc gì, anh nghĩ về ngày mai hai chúng ta thành hôn, thật sự quá kích động. Cho nên gọi điện thoại tâm sự với em."
Lan Lan mặt ửng đỏ, nói:
"Có cần kích động đến vậy không!"
Trần Chí Hào nói: "Ngày mai chúng ta trở thành vợ chồng rồi, em không kích động sao?" Lan Lan không biết nên nói gì cho tốt.
Ôn Tiểu Nhã giật lấy điện thoại của Lan Lan, nói: "Học trưởng, thật ra Lan Lan cũng phấn khích lắm đó, chẳng qua nên giữ lời ngon nói ngọt để tối mai hai người giãi bày với nhau thôi, còn đêm nay bọn tôi mượn Lan Lan một chút."
Trần Chí Hào: "Tiểu Nhã, bọn em ở cùng nhau à! Đang ở đâu vậy?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bọn em chuẩn bị chơi suốt đêm nay, anh yên tâm, em nhất định sẽ canh chừng kỹ nóc nhà của anh, không để cô ấy chạy trốn."
Trần Chí Hào: "Em sắp biến thành người giống Thượng Quan Nam Trì rồi đó! Cách nói chuyện cũng giống nhau, trước kia em cũng đâu nhiều lời như vậy!"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bởi vì hôm nay tâm trạng tốt, không nói nữa, bọn em tới nơi rồi." Nói xong liền cúp máy.
Sau đó ba người đi vào một quán karaoke hát. Lan Lan nói: "Bối Bối, hát mấy câu đầu trước đi, hai bọn chị lát nữa hát sau."
Một giờ trôi qua, Ôn Bối Bối nói: "Chị, chị cũng hát đi! Chỉ ngồi nhìn em và Lan Lan hát thì không thú vị đâu."
Lan Lan cũng nói: "Tiểu Nhã, nhắc đến ca hát là phải nhắc tới cậu, cậu mà không hát thì quả thật không còn thú vị."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Gấp gáp gì chứ, hai người không nghe nói tiết mục tốt nhất hay nhất phải để đến cuối cùng sao? Bọn mình còn nhiều thời gian mà hai người đã liên thủ ép tôi như vậy rồi."
Lan Lan: "Ý cậu không phải nói mình hát tốt nhất sao? Hiện giờ hai người bọn mình đều đã hát xong rồi, đến lượt cậu lên sân khấu."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Hai người chưa trải qua một buổi ca hát thật sự, mới hát có chút đã thôi, thật là mất hứng."
Lan Lan nói: "Cậu nói như vậy, cảm giác tối nay chúng mình sẽ ca hát hết đêm vậy à, nhưng tới bây giờ một chữ cậu cũng chưa hát nữa đó!"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Hai người hát trước đi, bây giờ mình đi đặt bài, cho hai người mở rộng tầm mắt."
Lan Lan nói: "Phục cậu thật đó, hát thì sai nhịp còn nói muốn cho bọn mình mở rộng tầm mắt."
Ôn Tiểu Nhã: "Tính cậu nóng nảy, không để yên cho người khác chọc giận được. Hai người chờ đó, lát nữa đừng quá ngạc nhiên."
Ôn Bối Bối nói: "Chị định hát thật sao?"
Ôn Tiểu Nhã: "Đương nhiên, chị không hát hai người sẽ lại xem thường thôi." Nói xong, cô bước tới chọn bài.
----*tym*----
Editor: Linh Bư
Cập nhật 15.9.2021 tại dembuonvn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.