Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 97: Vẫn Không Tìm Thấy.

Bình Phong Tử

23/12/2021

Ngày hôm sau, Thượng Quan Nam Trì vừa đến công ty, Tiểu Lý hấp tấp chạy theo tới, đóng chặt cửa nói: "Tổng giám đốc, hôm qua tôi đã xem hết các trạm dừng ở nhà ga, cũng đã tới sân bay nhưng vẫn không có tin tức gì."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tôi biết rồi, cậu kêu mấy người đi dò hỏi môi giới cho thuê phòng. Thăm dò, nhà cho thuê ở đâu, đặc biệt là chủ nhà. Cũng không được bỏ qua xe taxi của công ty, chỉ cần có manh mối chúng ta đều điều tra rõ ràng, chẳng lẽ Ôn Tiểu Nhã còn có thể cao chạy xa bay được nữa sao?"

Tiểu Lý nói:

"Được, tôi lập tức đi."

Tại Ôn gia, Kỳ Mỹ Cầm nói: "Chấn Hoa, Tiểu Nhã lần này thật sự chọc giận Thượng Quan Nam Trì rồi."

Ôn Chấn Hoa: "Từ sau khi biết Tiểu Nhã chạy trốn Thượng Quan Nam Trì, tôi đã sớm lường trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là tôi không nghĩ tới Tiểu Nhã lừa của Thượng Quan Nam Trì số tiền lớn như vậy."

Kỳ Mỹ Cầm: "Thật ra, Thượng Quan Nam Trì đối xử với Tiểu Nhã không tồi. Nhìn ra được, cậu ta là thật lòng thích Tiểu Nhã, nhưng Tiểu Nhã tính tình ngoan cố, Thượng Quan Nam Trì có dỗ dành thế nào con bé đều không cảm kích."

"Tôi cũng nhìn ra Thượng Quan Nam Trì rất thật tình đối xử với Tiểu Nhã. Con bé cũng không nên giẫm đạp lên tình cảm của người khác như vậy chứ, về việc này có ai là không tức giận."

Ôn Chấn Hoa nói.

Kỳ Mỹ Cầm nói: "Tôi đi tới bệnh viện hỏi thăm một chút, xem có thật là Tiểu Nhã đi phá thai rồi không, đứa trẻ đáng thương còn chưa kịp chào đời, cứ như vậy chết đi, còn chết trong tay mẹ của mình."

Ôn Chấn Hoa: "Còn phải hỏi gì nữa, giấy tờ ký tên rõ ràng đều đã đặt tại đây, nó phá thai là thật."

Lúc này, Ôn Hằng tiến vào trong, nói: "Không biết chị ấy sẽ đi đâu nữa, chị ấy cũng thật

Là... đến người nhà cũng không báo trước một tiếng."

Ôn Chấn Hoa: "Mọi người nếu không có chuyện gì thì mau ra ngoài tìm xem, nói không chừng con bé chỉ ở gần đây thôi."

Ôn Bối Bối: "Ba, ba cứ an tâm làm việc đi! Bọn con lát nữa sẽ ra ngoài tìm chị ấy."

Ba Ôn đi rồi, Kỳ Mỹ Cầm liền nói: "Mẹ cũng đi theo tìm người, nếu thật sự tìm không thấy thì chắc chắn Thượng Quan Nam Trì sẽ hạ nhẫn tâm với xưởng nhỏ nhà chúng ta, giống như bóp chết con kiến vậy. Đến lúc đó không biết nên xoay sở học phí của các con thế bào." Sau khi nói xong, từng người trong nhà đều ra ngoài tìm. Ngoài bọn họ, thì còn có mấy người cầm ảnh Ôn Tiểu Nhã dò hỏi người qua lại.

Ôn Bối Bối nói: "Mẹ, những người đó hẳn là Thượng Quan Nam Trì cử tới tìm tung tích chị ấy, lần này chị ấy chết chắc rồi."

Mà Ôn Tiểu Nhã bên này, hôm nay ra ngoài tản bộ nhìn thấy một cửa hàng bán điện thoại di động đang mở cửa, cô liền đi vào, người phục vụ hỏi: "Chào cô, cô muốn xem mẫu nào?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Bộ nhớ lớn nhất có thể." Sau đó cô mua một cái điện thoại nhân viên đề xuất, còn mua cả sim.



Xong rồi nghĩ lại, không bằng mình mua một cái Laptop. Dùng thì thoải mái, nhưng Thượng Quan Nam Trì không cho mình dùng nha! Nếu anh biết lại sẽ nổi giận. Suy nghĩ qua lại, đột nhiên lại mắng chính mình: "Ôn Tiểu Nhã, mày có bệnh sao? Mày đã rời khỏi Thượng Quan Nam Trì rồi, là chính mày tự rời đi, sao bây giờ còn nhớ tới anh ta làm gì?"

Nhìn qua Ôn Tiểu Nhã, thấy cô tự nói nói chuyện với chính mình giống như mắc bệnh tâm thần, cho nên ai ai cũng né xa ra một chút.

Ôn Tiểu Nhã xấu hổ, hướng phía khác rời đi.

Bên này, Tiểu Lý nói với Thượng Quan Nam Trì: "Tổng giám đốc, vẫn không có tin tức gì. Tôi cho rằng cô Ôn đã rời khỏi thành phố, đi tới nơi khác, không phải cô ấy viết trong thư là muốn ra ngoài xông xáo sao?"

(*xông xáo: Đi tới bất cứ đâu, không ngại điều gì)

Thượng Quan Nam Trì nói: "Cái người bị bệnh tâm thần như cô ấy thì xông gì chứ, ác ma giết người không chớp mắt, có bản lĩnh thì đừng để tôi tìm thấy cô ấy, đợi tìm được rồi tôi nhất định sẽ khiến cô ấy chết không thoải mái."

Tiểu Lý nói: "Tổng Giám đốc, có lẽ cô Ôn Tiểu Nhã chỉ đùa với anh thôi, đi chơi mấy ngày liền sẽ quay lại. Anh cứ bình tĩnh trước đã."

Thượng Quan Nam Trì thương tâm nói: "Tiểu Lý, cậu cảm thấy tôi có phải là đặc biệt ngốc hay không?"

Tiểu Lý nói: "Tổng Giám đốc, nếu nói anh ngốc thì hai chúng ta chính là đang nói lời ngu xuẩn không phải sao?"

Thượng Quan Nam Trì đột nhiên quát lớn: "Tôi đây vì sao có thể bị Ôn Tiểu Nhã lừa đến xoay tròn như vậy."

Tiểu Lý nhảy dựng, sau đó nói: "Đó là bởi vì Giám đốc đối với cô ấy tốt, yêu thương tin tưởng cô ấy nên mới như vậy."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Lý, cậu có biết không? Tôi không hề hoài nghi cô ấy bất cứ thứ gì, cũng vì tôi yêu cô ấy. Nhưng sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy."

Tiểu Lý nói: "Giám giám đốc, anh ăn cơm trước đi, từ hôm qua tới giờ anh chưa ăn chút thức ăn nào, cũng không ngủ tốt. Nếu quá mấy ngày cô Ôn trở về trông thấy bộ dáng này của anh, cô ấy cũng sẽ lo lắng."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô ấy sẽ lo lắng cho tôi sao? Nếu đúng là thật thì đã không bỏ tôi đi."

Tiểu Lý không biết nói thêm gì.

Thượng Quan Nam Trì nói: "Cậu nói rõ với bộ nghiệp vụ, để họ cắt đứt hoàn toàn nguồn cung cấp của Ôn Chấn Hoa."

Tiểu Lý nói: "Tổng Giám đốc, anh không cần phải nghĩa khí đe dọa như thế, nếu phá hoại xưởng nhỏ của Ôn gia thì tới lúc cô Ôn trở lại phải giải thích thế nào, một chút cơ hội cũng đều không có."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Cậu không đi, để tôi gọi điện bảo người khác đi."

Tiểu Lý nói: "Tổng Giám đốc, tôi biết anh hiện tại đang rất nóng giận, tuy nhiên anh cứ bình tĩnh suy nghĩ, cô Ôn thật ra cũng rất yêu anh. Anh mỗi lần đều uy hiếp cô ấy, cô ấy lại không màng mà mang thai con cho anh. Thậm chí, có lần coi ấy suýt nữa chết trong tay anh, về sau không phải cô ấy vẫn luôn đi theo anh sao? Cô ấy sắp đón hài tử chào đời mà vẫn chưa kết hôn, mang theo bụng lớn cùng ở bên anh. Tất cả những thứ này, đều là yêu. Cho nên anh vạn lần đừng hành động theo cảm tính, phá đổ nhà máy Ôn gia."



Thượng Quan Nam Trì nói: "Vậy được rồi! Về sau mỗi lần trừ đi một ít. Tôi muốn để người nhà Ôn gia biết bản thân tôi không phải là thứ có thể tùy tiện lợi dụng."

Tiểu Lý nói: "Được, tôi bây giờ sẽ đi nói rõ với bộ phận nghiệp vụ."

Lúc này, Lão Nhị gọi điện thoại tới hỏi: "Lão đại, em nghe tin tức nói chị dâu mất tích rồi, có đúng vậy không?"

Thượng Quan Nam Trì lạnh băng nói: "Đúng vậy. Tìm hai ngày rồi vẫn chưa có tung tích."

Lão Nhị nói: "Có việc gì em giúp được thì cứ nói với em."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Không có."

Lão Nhị nói: "Lão đại, hai người cãi nhau à? Em đã sớm nói rồi, chị dâu còn nhỏ tuổi, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều phải nhường, đằng này anh lại không nghe theo."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Vấn đề là hai bọn tôi không cãi nhau, tôi thiện ý, nói dối với tôi đã sẽ giúp cô ấy rời xa tôi, nếu không nhờ có tôi, cô ấy căn bản không có năng lực rời đi."

Lão Nhị: "Anh hồ đồ rồi, sao anh có thể giúp cô ấy, còn không biết cô ấy tốt cuộc đã đi đâu."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Bởi vì cô ấy nói muốn buôn bán, cho nên vay tiền của tôi, tôi liền đưa cho cô ấy. Ai biết vừa lấy được tiền, cô ấy lại nói muốn đi tới địa phương mình cho thuê phòng ở vài ngày để tôi không làm phiền cô ấy nữa, tôi đương nhiên tin tưởng cô ấy sẽ quay về. Đến lúc tôi tìm cô ấy, cô ấy để lại cho một lá thư, nói cô ấy muốn đi du dịch, nhưng đáng tức giận là cô ấy còn phá thai rồi."

Lão Nhị nói: "Cái gì, chị dâu cũng thật quá đáng! Lừa tiền của anh, còn phá thai, sau đó mất tăm tích."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Đại khái thì chính là như vậy. Cho nên bây giờ tôi bằng cách nào cũng không tìm được cô ấy."

Lão Nhị nói: "Đợi lát nữa em liên hệ với mấy người bạn, kêu bọn nó lưu ý, giúp đỡ tìm kiếm."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Không cần, nếu bây giờ thật sự tìm được cô ấy, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ấy chết không thanh thản."

Lão Nhị nói: "Lão đại, đừng xúc động. Chị dâu mới phá thai, thân thể hẳn là vô cùng suy yếu, nếu như tìm được chị ấy anh phải đối xử với chị ấy thật tốt, đừng ngược đãi, bằng không sẽ này sẽ rất hối hận."

Thượng Quan Nam Trì không quan tâm tới cuộc gọi nữa. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

_____*tym*_____

Editor: Linh Bư

Cập nhật 16.9.20218

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook