Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa
Chương 25: Hiểu lầm (Tiếp)
jkdl_19
16/05/2022
Anh là đang hôn người phụ nữ khác??
- "Anh yêu em!"
Trong đầu cô lúc nay trống rỗng, Yoonhye chưa bao giờ cảm thấy hô hấp khó khăn đến vậy. Trong khi cô lo lắng cho anh, vì anh mà chạy xe như một người tâm thần đến đây, xém chút còn gây tai nạn. Còn anh? Anh lại đang ở đây ôm hôn, nói lời yêu đương người phụ nữ khác.
Hứ...Thật nực cười mà! Cô quay lưng rồi chạy thẳng một mạch xuống nơi đỗ xe. Ngồi vào trong xe cô ôm mặt khóc nức nở.
Tại sao? Tại sao vừa mới lúc sáng anh còn nói anh yêu cô vậy mà bây giờ anh lại nói yêu người phụ nữ khác? Hay đây mới chính là cách anh trả thù cô, tình cảm của anh trước giờ dành cho cô chỉ là diễn kịch. Thì ra đây mới là sự trả thù lớn nhất của anh. Để cô đau ở thể xác thì không đủ, anh muốn cô rơi vào cái tuyệt vọng cuối cùng của tâm hồn. Có như vậy anh mới thoải mái. Được, chỉ cần anh muốn, cô nguyện ý chịu mọi sự trừng phạt của anh.
...............
Các giác quan của Jungkook rất nhạy bén vì vậy chỉ tiếng bước chân thôi cũng làm anh giật mình nó nhanh chóng kéo anh quay về thực tại. Ngay lập tức anh ý thức được việc mình vừa làm liền nhanh chóng đẩy Ha Eun ra.
Ả bất ngờ bị anh đẩy không tự chủ được ngã ra phía sau nhăn nhó. Anh lấy tay lay lay mi tâm, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cả người nóng ran, ý thức dường như mơ hồ nên vừa rồi mới nhận nhầm Ha Eun là Yoonhye.
Được lắm, cha con nhà này dám hạ thuốc anh. Ngày mai lập tức cái tên Lee thị sẽ biến mất vĩnh viễn trên thị trường. Anh quăng cho cô ta cái nhìn sắc lạnh kiến Ha Eun không rét mà run. Xong rồi, hôm nay không trở thành người phụ nữa của anh thì ả chỉ có nước ra đường ở, vì thế thấy anh định rời đi ả đã nhanh tay túm lấy chân anh yêu kiều van xin:
- "Xin anh, đừng đi..!"
Vừa nói, Ha Eun vừa cọ cọ bộ ngực nửa trần của mình vào chân anh. Ả nghĩ dù sao anh cũng vẫn đang bị thuốc khống chế vì thế chỉ cần chủ động một chút chắc chắn sẽ thành công. Nhưng cô ta đã nhầm, dù chỉ còn một chút ý thức nhưng một khi đã nhận ra đó không phải là Yoonhye, anh lập tức không chạm vào.
- "Rất giỏi, ngày mai đợi tin "tốt" đi!
Jungkook dùng chân hất mạnh cô ta ra, không nhìn lạnh nhạt lên tiếng cảnh cáo rồi cứ thế tiến thẳng ra cửa chính.
Ha Eun bị bỏ rơi, lúc nay mới nghĩ lại lời nói khi nãy của anh cô ta không khỏi run người một cái. Chỉ cần một chút nữa thôi là ả đã có thể làm người phụ nữ của Jungkook vậy mà kẻ nào dám... Haizzz, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Sau khi anh đi khuất, một thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước ra, Ha Kyung nhẹ nhàng nhếch môi cười. Một mũi tên trúng hai con nhạn, cô ta vừa có thể khiến cho Jungkook và Yoonhye giận nhau mà không cần tốn nhiều sức, lại vừa phá được chuyện tốt của Ha Eun.
Con nhỏ Ha Eun kia cũng thật ngu ngốc, bị cô lừa gạt mà vẫn nịnh nọt đủ kiểu. Chắc chắn sau này mà Jungkook có điều tra thì cũng nghĩ là do Ha Eun, ai bảo cô ta ngu ngốc dễ dàng tin người.
Tại Jeon gia.....
- "Thiếu gia đã về!" Chị Yi Jin cung kính chào.
Jungkook đi qua liếc nhìn một cái rồi nhàn nhạt hỏi:
-"Thiếu phu nhân đâu?" Anh thấy lạ vì mọi ngày chắc chắn cô sẽ đợi anh về. Tại sao hôm nay lại không thấy? Hay là cô bị bệnh?
-"Lúc tối, Thiếu phu nhân vừa về liền đi luôn. Khoảng gần 1 tiếng trước trở về thì lập tức lên phòng, đến giờ vẫn còn chưa ăn tối." Yi Jin thành thật trả lời.
-"Tôi biết rồi. Chuẩn bị lại bữa tối, lát chúng tôi sẽ dùng cơm."
Dứt lời, anh quay người bước chân nhanh nhẹn lên phòng.
Lúc này, Yoonhye đang ngồi trên giường ánh mắt thẫn thờ nhìn xa xăm, nên không hay biết Jungkook đã mở cửa bước vào. Thấy Yoonhye không phản ứng, anh nhíu mày một cái rồi tiến tới ôm cô từ đằng sau.
Bỗng dưng eo bị siết chặt, Yoonhye theo bản năng giật mình, cự tuyệt rồi quay phắt lại đằng sau nhìn người đó. Phản ứng của cô đều được anh thu hết vào tầm mắt. Anh nhướn mày tỏ ý không hài lòng. Lúc này thấy người ôm mình là anh, Yoonhye mới từ từ thả lỏng. Cô cất giọng nhỏ nhẹ:
-"Anh về rồi sao?"
-"Ừ." Jungkook lười biếng trả lời, tay vẫn ôm chặt eo cô mệt mỏi tựa đầu lên bờ vai thanh mảnh của Yoonhye thở đều đều.
Anh cảm thấy chỉ có ở cạnh cô như thế này, Jungkook mới có thể biết được hai chữ "yên bình" được viết như thế nào? Nếu được, anh nguyện ước thời gian có thể dừng mãi ở giây phút này để vĩnh viễn được ở cạnh cô. Chỉ giản dị vậy thôi nhưng thật ấm áp.
Trong lòng Jungkook thì bình yên đến vậy đó nhưng Yoonhye lại khác. Lòng cô đang dâng trào như thành từng đợt sóng mạnh mẽ táp vào bờ để cuốn trôi đi tất cả. Từ tận đáy lòng cô đang dâng lên một lỗi chua xót khó tả.
Tại sao anh có thể thản nhiên như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô? Tại sao vừa rồi ở ngoài còn nói lời ngon ngọt với người phụ nữ khác còn giờ ở nhà lại có thể thân mật với cô như không có gì? Vậy nếu hôm nay cô không tận mắt chứng khiến sẽ chẳng thể tin được chồng mình ở sau lưng mình nɠɵạı ŧìиɦ. Đột nhiên trong lòng Yoonhye muốn cự tuyệt anh.
Cô đưa đôi tay nhỏ gỡ vòng tay to lớn của anh đang đặt ở eo mình ra, đứng dạy cất tiếng nhàn nhạt nghe lại có phần chua sót:
-"Để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh."
Rồi cô nhanh chân bước vào nhà tắm để tránh ánh mắt nghi ngờ của anh. Jungkook thấy hành động của cô hôm nay rất lạ, cô là đang trốn tránh, cự tuyệt anh. Còn chưa kịp sâu chuỗi các chi tiết kì lạ của cô trong đầu thì anh đã nghe thấy tiếng gọi của cô từ phòng tắm vang ra:
-"Nước em đã chuẩn bị xong, anh vào tắm đi."
-"Anh vào liền."
Tới trước cửa phòng tắm hai người đi ngang qua nhau. Ngay lập tức anh bắt gặp ánh mắt trốn tránh của cô, nhưng lại không nghĩ gì nhiều chắc do áp lực học. Không sao, hơn 1 tuần nữa cô thi xong, lúc đó anh sẽ đưa cô đi thư giãn ở đâu đó một phần để cô bớt áp lực, một phần để hai người bồi đắp tình cảm. Đối với anh bây giờ cô là quan trọng nhất.
15 phút sau, Jungkook từ phòng tắm bước ra anh mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
Dưới anh đèn pha lê của căn phòng, trong Jungkook lúc nay thật sự rất hảo soái với khuôn mắt góc cạnh đẹp không tì vết, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi phớt hồng khiến các chị em phải ganh tị, lông mày đen, đôi mắt to tròn, tóm lại là tổng thể khuôn mặt thanh tú y như tượng khắc.
Yoonhye bị anh hớp hồn lúc nãy giờ, Jungkook lúc này đang lau tóc lên tiếng:
-"Lại đây!"
-"Hả..?" Yoonhye ú ớ.
-"Mau lại đây lau tóc cho anh!"
-"Em..em.m..sao?" Yoonhye ngấp ngứng.
Jungkook nhíu mày, hôm nay cô bị sao vậy? Mọi hôm chẳng phải cô lau tóc cho anh sao? Anh thấy lạ nhưng cũng không hỏi.
Yoonhye lúc này nhận ra mình hỏi thừa liền nhanh nhẹn tiến đến cầm chiếc khăn trên tay anh nhẹ nhàng xoa từng lọn tóc. Một lúc sau, tóc đã khô Jungkook mới nhẹ nhàng hỏi:
-"Em có tâm sự sao?"
-"Dạ?...À.à...không có gì..!"
-"Em không tin tưởng anh?" Jungkook hơi nhíu mày hỏi.
-"Em...em không có!"
Cô không muốn nói vậy anh cũng sẽ không hỏi nữa. Anh cầm chiếc khăn trên tay cô đặt sang một góc rồi kéo cô đi ăn cơm. Cô không phản kháng chỉ nhẹ nhàng theo sau, dù sao từ tối cô cũng chưa có gì vào bụng. Nhịn đói không phải là cách để giải quyết vấn đề. Vậy là hai người cùng nhau xuống nhà.
- "Anh yêu em!"
Trong đầu cô lúc nay trống rỗng, Yoonhye chưa bao giờ cảm thấy hô hấp khó khăn đến vậy. Trong khi cô lo lắng cho anh, vì anh mà chạy xe như một người tâm thần đến đây, xém chút còn gây tai nạn. Còn anh? Anh lại đang ở đây ôm hôn, nói lời yêu đương người phụ nữ khác.
Hứ...Thật nực cười mà! Cô quay lưng rồi chạy thẳng một mạch xuống nơi đỗ xe. Ngồi vào trong xe cô ôm mặt khóc nức nở.
Tại sao? Tại sao vừa mới lúc sáng anh còn nói anh yêu cô vậy mà bây giờ anh lại nói yêu người phụ nữ khác? Hay đây mới chính là cách anh trả thù cô, tình cảm của anh trước giờ dành cho cô chỉ là diễn kịch. Thì ra đây mới là sự trả thù lớn nhất của anh. Để cô đau ở thể xác thì không đủ, anh muốn cô rơi vào cái tuyệt vọng cuối cùng của tâm hồn. Có như vậy anh mới thoải mái. Được, chỉ cần anh muốn, cô nguyện ý chịu mọi sự trừng phạt của anh.
...............
Các giác quan của Jungkook rất nhạy bén vì vậy chỉ tiếng bước chân thôi cũng làm anh giật mình nó nhanh chóng kéo anh quay về thực tại. Ngay lập tức anh ý thức được việc mình vừa làm liền nhanh chóng đẩy Ha Eun ra.
Ả bất ngờ bị anh đẩy không tự chủ được ngã ra phía sau nhăn nhó. Anh lấy tay lay lay mi tâm, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cả người nóng ran, ý thức dường như mơ hồ nên vừa rồi mới nhận nhầm Ha Eun là Yoonhye.
Được lắm, cha con nhà này dám hạ thuốc anh. Ngày mai lập tức cái tên Lee thị sẽ biến mất vĩnh viễn trên thị trường. Anh quăng cho cô ta cái nhìn sắc lạnh kiến Ha Eun không rét mà run. Xong rồi, hôm nay không trở thành người phụ nữa của anh thì ả chỉ có nước ra đường ở, vì thế thấy anh định rời đi ả đã nhanh tay túm lấy chân anh yêu kiều van xin:
- "Xin anh, đừng đi..!"
Vừa nói, Ha Eun vừa cọ cọ bộ ngực nửa trần của mình vào chân anh. Ả nghĩ dù sao anh cũng vẫn đang bị thuốc khống chế vì thế chỉ cần chủ động một chút chắc chắn sẽ thành công. Nhưng cô ta đã nhầm, dù chỉ còn một chút ý thức nhưng một khi đã nhận ra đó không phải là Yoonhye, anh lập tức không chạm vào.
- "Rất giỏi, ngày mai đợi tin "tốt" đi!
Jungkook dùng chân hất mạnh cô ta ra, không nhìn lạnh nhạt lên tiếng cảnh cáo rồi cứ thế tiến thẳng ra cửa chính.
Ha Eun bị bỏ rơi, lúc nay mới nghĩ lại lời nói khi nãy của anh cô ta không khỏi run người một cái. Chỉ cần một chút nữa thôi là ả đã có thể làm người phụ nữ của Jungkook vậy mà kẻ nào dám... Haizzz, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Sau khi anh đi khuất, một thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước ra, Ha Kyung nhẹ nhàng nhếch môi cười. Một mũi tên trúng hai con nhạn, cô ta vừa có thể khiến cho Jungkook và Yoonhye giận nhau mà không cần tốn nhiều sức, lại vừa phá được chuyện tốt của Ha Eun.
Con nhỏ Ha Eun kia cũng thật ngu ngốc, bị cô lừa gạt mà vẫn nịnh nọt đủ kiểu. Chắc chắn sau này mà Jungkook có điều tra thì cũng nghĩ là do Ha Eun, ai bảo cô ta ngu ngốc dễ dàng tin người.
Tại Jeon gia.....
- "Thiếu gia đã về!" Chị Yi Jin cung kính chào.
Jungkook đi qua liếc nhìn một cái rồi nhàn nhạt hỏi:
-"Thiếu phu nhân đâu?" Anh thấy lạ vì mọi ngày chắc chắn cô sẽ đợi anh về. Tại sao hôm nay lại không thấy? Hay là cô bị bệnh?
-"Lúc tối, Thiếu phu nhân vừa về liền đi luôn. Khoảng gần 1 tiếng trước trở về thì lập tức lên phòng, đến giờ vẫn còn chưa ăn tối." Yi Jin thành thật trả lời.
-"Tôi biết rồi. Chuẩn bị lại bữa tối, lát chúng tôi sẽ dùng cơm."
Dứt lời, anh quay người bước chân nhanh nhẹn lên phòng.
Lúc này, Yoonhye đang ngồi trên giường ánh mắt thẫn thờ nhìn xa xăm, nên không hay biết Jungkook đã mở cửa bước vào. Thấy Yoonhye không phản ứng, anh nhíu mày một cái rồi tiến tới ôm cô từ đằng sau.
Bỗng dưng eo bị siết chặt, Yoonhye theo bản năng giật mình, cự tuyệt rồi quay phắt lại đằng sau nhìn người đó. Phản ứng của cô đều được anh thu hết vào tầm mắt. Anh nhướn mày tỏ ý không hài lòng. Lúc này thấy người ôm mình là anh, Yoonhye mới từ từ thả lỏng. Cô cất giọng nhỏ nhẹ:
-"Anh về rồi sao?"
-"Ừ." Jungkook lười biếng trả lời, tay vẫn ôm chặt eo cô mệt mỏi tựa đầu lên bờ vai thanh mảnh của Yoonhye thở đều đều.
Anh cảm thấy chỉ có ở cạnh cô như thế này, Jungkook mới có thể biết được hai chữ "yên bình" được viết như thế nào? Nếu được, anh nguyện ước thời gian có thể dừng mãi ở giây phút này để vĩnh viễn được ở cạnh cô. Chỉ giản dị vậy thôi nhưng thật ấm áp.
Trong lòng Jungkook thì bình yên đến vậy đó nhưng Yoonhye lại khác. Lòng cô đang dâng trào như thành từng đợt sóng mạnh mẽ táp vào bờ để cuốn trôi đi tất cả. Từ tận đáy lòng cô đang dâng lên một lỗi chua xót khó tả.
Tại sao anh có thể thản nhiên như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô? Tại sao vừa rồi ở ngoài còn nói lời ngon ngọt với người phụ nữ khác còn giờ ở nhà lại có thể thân mật với cô như không có gì? Vậy nếu hôm nay cô không tận mắt chứng khiến sẽ chẳng thể tin được chồng mình ở sau lưng mình nɠɵạı ŧìиɦ. Đột nhiên trong lòng Yoonhye muốn cự tuyệt anh.
Cô đưa đôi tay nhỏ gỡ vòng tay to lớn của anh đang đặt ở eo mình ra, đứng dạy cất tiếng nhàn nhạt nghe lại có phần chua sót:
-"Để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh."
Rồi cô nhanh chân bước vào nhà tắm để tránh ánh mắt nghi ngờ của anh. Jungkook thấy hành động của cô hôm nay rất lạ, cô là đang trốn tránh, cự tuyệt anh. Còn chưa kịp sâu chuỗi các chi tiết kì lạ của cô trong đầu thì anh đã nghe thấy tiếng gọi của cô từ phòng tắm vang ra:
-"Nước em đã chuẩn bị xong, anh vào tắm đi."
-"Anh vào liền."
Tới trước cửa phòng tắm hai người đi ngang qua nhau. Ngay lập tức anh bắt gặp ánh mắt trốn tránh của cô, nhưng lại không nghĩ gì nhiều chắc do áp lực học. Không sao, hơn 1 tuần nữa cô thi xong, lúc đó anh sẽ đưa cô đi thư giãn ở đâu đó một phần để cô bớt áp lực, một phần để hai người bồi đắp tình cảm. Đối với anh bây giờ cô là quan trọng nhất.
15 phút sau, Jungkook từ phòng tắm bước ra anh mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
Dưới anh đèn pha lê của căn phòng, trong Jungkook lúc nay thật sự rất hảo soái với khuôn mắt góc cạnh đẹp không tì vết, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi phớt hồng khiến các chị em phải ganh tị, lông mày đen, đôi mắt to tròn, tóm lại là tổng thể khuôn mặt thanh tú y như tượng khắc.
Yoonhye bị anh hớp hồn lúc nãy giờ, Jungkook lúc này đang lau tóc lên tiếng:
-"Lại đây!"
-"Hả..?" Yoonhye ú ớ.
-"Mau lại đây lau tóc cho anh!"
-"Em..em.m..sao?" Yoonhye ngấp ngứng.
Jungkook nhíu mày, hôm nay cô bị sao vậy? Mọi hôm chẳng phải cô lau tóc cho anh sao? Anh thấy lạ nhưng cũng không hỏi.
Yoonhye lúc này nhận ra mình hỏi thừa liền nhanh nhẹn tiến đến cầm chiếc khăn trên tay anh nhẹ nhàng xoa từng lọn tóc. Một lúc sau, tóc đã khô Jungkook mới nhẹ nhàng hỏi:
-"Em có tâm sự sao?"
-"Dạ?...À.à...không có gì..!"
-"Em không tin tưởng anh?" Jungkook hơi nhíu mày hỏi.
-"Em...em không có!"
Cô không muốn nói vậy anh cũng sẽ không hỏi nữa. Anh cầm chiếc khăn trên tay cô đặt sang một góc rồi kéo cô đi ăn cơm. Cô không phản kháng chỉ nhẹ nhàng theo sau, dù sao từ tối cô cũng chưa có gì vào bụng. Nhịn đói không phải là cách để giải quyết vấn đề. Vậy là hai người cùng nhau xuống nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.