Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa
Chương 26: Thì ra, anh không đáng tin tới vậy!
jkdl_19
16/05/2022
Suốt bữa ăn cô không nói gì chỉ cúi đầu ăn. Jungkook cảm thấy cô rất lạ. Nói bệnh thì không đúng, cô hoàn toàn không sốt, mệt cũng không có khả
năng vì phản ứng của cô không giống như đang mệt mỏi một chút nào. Vừa
rồi khi anh ôm cô, cô phản ứng rất nhanh và dứt khoát, còn nữa hình như
cô đang né tránh anh.
Jungkook nhìn Yoonhye chằm chằm suy nghĩ miên man. Sau một hồi Yoonhye quyết định đứng lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống nói:
-"Em lên phòng trước."
"..."
Jungkook không nói gì chỉ nhíu mày ra vẻ không vui, cô thậm trí không thèm liếc anh lấy một cái. Rốt cuộc cô là bị làm sao?
Anh liền đứng dậy theo cô. Yi Jin thấy thái độ của Yoonhye khó hiểu lắc đầu, rõ ràng lúc sáng vẫn còn rất vui vẻ. Lúc này dường như một tia sáng loé qua trong đầu Yi Jin, cô nhanh chóng gọi Jungkook:
-"Thiếu gia, đợi một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Jungkook thấy Yi Jin gọi quay đầu lại đằng sau, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Yi Jin anh đành bước lại lạnh lùng hỏi:
-"Có chuyện gì sao?"
-"Thiếu gia và thiếu phu nhân giận nhau sao?"
-"Tôi cần cô quản?" Jungkook nghe được, khó chịu nhíu mày. Từ khi nào mà tôi tớ trong nhà này lại thích quản chuyện của chủ vậy.
-"Không dám. Tôi chỉ thấy Thiếu phu nhân hình như có chuyện gì đó giấu Thiếu gia." Với những câu hỏi đó của Jungkook chắc chắn những người khác thì sẽ sợ nhưng Yi Jin thì không bởi vì cô đã quá quen rồi.
Thấy Jungkook không phản ứng Yi Jin liền nói tiếp:
-" Tối nay, sau khi ra ngoài về, tâm trạng của phu nhân lập tức thay đổi hẳn. Trước đó còn vui vẻ, khi trở lại hình như đã khóc."
-"Khóc sao?"
-"Theo tôi thấy là vậy. Nếu không phải hai người cãi nhau là tôi yên tâm rồi. Thiếu phu nhân là cô gái tốt vì thế tôi mong rằng Thiếu gia sẽ biết quý trọng. Tôi xin phép!"
Nói rồi Yi Jin rời đi. Jungkook vẫn đứng suy nghĩ về câu nói của Yi Jin. Buổi tối cô có ra ngoài gặp ai sao? Nghi ngờ, Jungkook lấy máy gọi cho Ho Seok điều tra:
-"Jung Hoseok, điều tra xem 7h tối nay, Yoonhye đi đâu? Lập tức báo lại cho tôi."
-"Vâng, thưa Lão đại!"
Anh tắt máy bước nhanh lên phòng. Yoonhye đang ở trong phòng tủi thân khóc. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhanh chóng lau nước mắt vờ như không có chuyện gì nhưng làm sao có thể qua mắt anh được. Tất cả những hành động vừa rồi của cô đều được anh cho vào tầm mắt.
Jungkook bước tới gần Yoonhye nhanh tay kéo cô vào lòng. Yoonhye ban đầu có chút khó chịu nhưng nghĩ lại là anh muốn, vậy cô sẽ thuận, rồi từ từ thả lỏng. Jungkook nhíu mày khi thấy phản ứng của cô đến khi cô từ từ thả lỏng thì anh mới an tâm.
Trong tiềm thức của Yoonhye hình như đã có một bức tường trong suốt ngăn cách hai người.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng giọng chứa đầy sủng nịnh:
-"Em có chuyện gì dấu anh phải không?"
Yoonhye giật mình khi nghe được câu nói của Jungkook, không lẽ anh biết?
-"Em..em.."
Lúc này, Jungkook đã buông Yoonhye ra, anh để cô đối mặt với mình trực tiếp nhìn ta thẳng vào mắt cô khiến Yoonhye ấp úng nói không thành lời lại càng khiến anh nghi ngờ. Chắc chắn cô có chuyện gì giấu anh. Chợt anh nhíu mày, cô bị thương sao?
-"Trán của em, sao vậy?"
Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô buông ra một câu nghi vấn. Yoonhye bị ánh mắt của anh làm tủi thân, khoé mắt cô bỗng có hai hàng lệ chảy ra. Jungkook thấy Yoonhye như vậy thật sự đau lòng.
Cô có thể đánh anh, có thể bắt anh làm mọi thứ cho cô anh đều nguyện ý, nhưng cô khóc như vậy, anh không cam. Không lẽ anh không đủ để cô tin tưởng mình đến vậy sao? Jungkook vừa lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yoonhye, vừa nói:
-"Yoonhye, có chuyện gì, nói anh nghe được không?"
-"..." Cô vẫn không trả lời, chỉ có điều nước mắt rơi ngày một nhiều hơn.
Anh muốn cô chia sẻ với mình, chứ không phải cứ để ở trong lòng mà thống khổ. Trong lòng Jungkook bỗng loé lên tia chua sót. Thì ra từ trước tới nay, anh không đáng để được cô tin tưởng.
Cũng phải thôi, sau những gì anh gây ra cho cô, làm sao cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh được? Ngay cả anh còn không hoàn toàn tha thứ cho bản thân cơ mà. Jungkook chua sót nói:
-"Được rồi, công ty còn có việc, anh sang thư phòng một lát. Em nghỉ ngơi trước đi."
Rồi Jungkook ảo não bước ra ngoài. Tâm trạng cả hai lúc này đều rối như tơ vò. Sang tới thư phòng, Jungkook mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế. Lưng vừa chạm ghế thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Jungkook lười biếng nghe máy:
-"Sao rồi?"
-"Lão đại đã điều tra được rồi. Khoảng 7h tối hôm nay, sau khi từ trường trở về, Thiếu phu nhân có đến HWs, sau đó trở về thẳng Jeon thự, không có ghé qua nơi khác."
"HWs sao? Cô ấy đến đó làm gì?" Jungkook thầm nghĩ.
-"Tôi biết rồi." Nói xong anh cúp máy. Hoseok biết, chuyện của Lão đại không tới lượt xen vào nên cũng chẳng hỏi gì thêm.
Sau khi tan học, Yoonhye liền trở về nhà rồi ngay lập tức tới HWs. Sau đó khi trở lại Jeon thự, không chỉ tâm trạng tụt dốc hẳn, mà còn có thái độ xa lánh, cự tuyệt anh. Không lẽ....
Anh nghĩ lại lúc đó hình như có người, không lẽ là cô? Nhưng sao cô biết anh ở đó mà tới tìm? Chắc chắn có người tính kế. Mà hiển nhiên người này trong tâm trí anh, không ai khác là Ha Eun. Kể ra cũng thật cao tay.
Nhưng nếu cô ta đã muốn lên giường với anh thì sẽ không có chuyện để người khác phá hoại. Vậy là còn có người đứng sau. Anh nhất định làm rõ chuyện này.
Jungkook nhìn Yoonhye chằm chằm suy nghĩ miên man. Sau một hồi Yoonhye quyết định đứng lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống nói:
-"Em lên phòng trước."
"..."
Jungkook không nói gì chỉ nhíu mày ra vẻ không vui, cô thậm trí không thèm liếc anh lấy một cái. Rốt cuộc cô là bị làm sao?
Anh liền đứng dậy theo cô. Yi Jin thấy thái độ của Yoonhye khó hiểu lắc đầu, rõ ràng lúc sáng vẫn còn rất vui vẻ. Lúc này dường như một tia sáng loé qua trong đầu Yi Jin, cô nhanh chóng gọi Jungkook:
-"Thiếu gia, đợi một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Jungkook thấy Yi Jin gọi quay đầu lại đằng sau, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Yi Jin anh đành bước lại lạnh lùng hỏi:
-"Có chuyện gì sao?"
-"Thiếu gia và thiếu phu nhân giận nhau sao?"
-"Tôi cần cô quản?" Jungkook nghe được, khó chịu nhíu mày. Từ khi nào mà tôi tớ trong nhà này lại thích quản chuyện của chủ vậy.
-"Không dám. Tôi chỉ thấy Thiếu phu nhân hình như có chuyện gì đó giấu Thiếu gia." Với những câu hỏi đó của Jungkook chắc chắn những người khác thì sẽ sợ nhưng Yi Jin thì không bởi vì cô đã quá quen rồi.
Thấy Jungkook không phản ứng Yi Jin liền nói tiếp:
-" Tối nay, sau khi ra ngoài về, tâm trạng của phu nhân lập tức thay đổi hẳn. Trước đó còn vui vẻ, khi trở lại hình như đã khóc."
-"Khóc sao?"
-"Theo tôi thấy là vậy. Nếu không phải hai người cãi nhau là tôi yên tâm rồi. Thiếu phu nhân là cô gái tốt vì thế tôi mong rằng Thiếu gia sẽ biết quý trọng. Tôi xin phép!"
Nói rồi Yi Jin rời đi. Jungkook vẫn đứng suy nghĩ về câu nói của Yi Jin. Buổi tối cô có ra ngoài gặp ai sao? Nghi ngờ, Jungkook lấy máy gọi cho Ho Seok điều tra:
-"Jung Hoseok, điều tra xem 7h tối nay, Yoonhye đi đâu? Lập tức báo lại cho tôi."
-"Vâng, thưa Lão đại!"
Anh tắt máy bước nhanh lên phòng. Yoonhye đang ở trong phòng tủi thân khóc. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhanh chóng lau nước mắt vờ như không có chuyện gì nhưng làm sao có thể qua mắt anh được. Tất cả những hành động vừa rồi của cô đều được anh cho vào tầm mắt.
Jungkook bước tới gần Yoonhye nhanh tay kéo cô vào lòng. Yoonhye ban đầu có chút khó chịu nhưng nghĩ lại là anh muốn, vậy cô sẽ thuận, rồi từ từ thả lỏng. Jungkook nhíu mày khi thấy phản ứng của cô đến khi cô từ từ thả lỏng thì anh mới an tâm.
Trong tiềm thức của Yoonhye hình như đã có một bức tường trong suốt ngăn cách hai người.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng giọng chứa đầy sủng nịnh:
-"Em có chuyện gì dấu anh phải không?"
Yoonhye giật mình khi nghe được câu nói của Jungkook, không lẽ anh biết?
-"Em..em.."
Lúc này, Jungkook đã buông Yoonhye ra, anh để cô đối mặt với mình trực tiếp nhìn ta thẳng vào mắt cô khiến Yoonhye ấp úng nói không thành lời lại càng khiến anh nghi ngờ. Chắc chắn cô có chuyện gì giấu anh. Chợt anh nhíu mày, cô bị thương sao?
-"Trán của em, sao vậy?"
Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô buông ra một câu nghi vấn. Yoonhye bị ánh mắt của anh làm tủi thân, khoé mắt cô bỗng có hai hàng lệ chảy ra. Jungkook thấy Yoonhye như vậy thật sự đau lòng.
Cô có thể đánh anh, có thể bắt anh làm mọi thứ cho cô anh đều nguyện ý, nhưng cô khóc như vậy, anh không cam. Không lẽ anh không đủ để cô tin tưởng mình đến vậy sao? Jungkook vừa lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yoonhye, vừa nói:
-"Yoonhye, có chuyện gì, nói anh nghe được không?"
-"..." Cô vẫn không trả lời, chỉ có điều nước mắt rơi ngày một nhiều hơn.
Anh muốn cô chia sẻ với mình, chứ không phải cứ để ở trong lòng mà thống khổ. Trong lòng Jungkook bỗng loé lên tia chua sót. Thì ra từ trước tới nay, anh không đáng để được cô tin tưởng.
Cũng phải thôi, sau những gì anh gây ra cho cô, làm sao cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh được? Ngay cả anh còn không hoàn toàn tha thứ cho bản thân cơ mà. Jungkook chua sót nói:
-"Được rồi, công ty còn có việc, anh sang thư phòng một lát. Em nghỉ ngơi trước đi."
Rồi Jungkook ảo não bước ra ngoài. Tâm trạng cả hai lúc này đều rối như tơ vò. Sang tới thư phòng, Jungkook mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế. Lưng vừa chạm ghế thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Jungkook lười biếng nghe máy:
-"Sao rồi?"
-"Lão đại đã điều tra được rồi. Khoảng 7h tối hôm nay, sau khi từ trường trở về, Thiếu phu nhân có đến HWs, sau đó trở về thẳng Jeon thự, không có ghé qua nơi khác."
"HWs sao? Cô ấy đến đó làm gì?" Jungkook thầm nghĩ.
-"Tôi biết rồi." Nói xong anh cúp máy. Hoseok biết, chuyện của Lão đại không tới lượt xen vào nên cũng chẳng hỏi gì thêm.
Sau khi tan học, Yoonhye liền trở về nhà rồi ngay lập tức tới HWs. Sau đó khi trở lại Jeon thự, không chỉ tâm trạng tụt dốc hẳn, mà còn có thái độ xa lánh, cự tuyệt anh. Không lẽ....
Anh nghĩ lại lúc đó hình như có người, không lẽ là cô? Nhưng sao cô biết anh ở đó mà tới tìm? Chắc chắn có người tính kế. Mà hiển nhiên người này trong tâm trí anh, không ai khác là Ha Eun. Kể ra cũng thật cao tay.
Nhưng nếu cô ta đã muốn lên giường với anh thì sẽ không có chuyện để người khác phá hoại. Vậy là còn có người đứng sau. Anh nhất định làm rõ chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.