Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa
Chương 27: Tin anh có được không?
jkdl_19
16/05/2022
Sau khi biết được nguyên nhân, anh chắc chắn là cô đã thấy. Jungkook
không muốn vì chuyện hiểu lầm đó mà tình cảm của hai người ngày một xa
cách. Jungkook nhanh chóng rời khỏi thư phòng tiến về phía phòng ngủ của hai người.
Cạch.... Cánh cửa mở ra, Jungkook bước vào. Yoonhye một thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường. Anh biết cô chưa ngủ. Cô lúc này cũng đã biết được sự tồn tại của anh ở đây nhưng vẫn cố nhắm nghiền đôi mắt vì lúc này cô chưa thể đối diện trực tiếp với anh.
Jungkook nhẹ nhàng bước đến bên giường đem cô ôm vào lồng ngực săn chắc. Yoonhye cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống rõ ràng, ngay lập tức có một vòng tay quen thuộc ôm chặt lấy cô.
Cô vẫn nằm im bất động, không quay người lại với anh. Jungkook biết Yoonhye là đang trốn tránh mình nên anh chỉ biết im lặng, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng:
-"Em có chuyện gì không thể tâm sự với anh sao?"
-"..."
-"Yoonhye, em đang giận anh đúng chứ?"
Sau khi nghe được câu hỏi của anh, Yoonhye khẽ rùng mình. Rất nhanh trở lại nét ảm đạm như trước, trả lời:
-"Không có, là anh suy nghĩ nhiều rồi!"
-"Vậy sao?"
-"Ừm.."
-"Em có tin anh không?"
Lúc này, Jungkook đã buông Yoonhye ra, xoay nhẹ người cô lại. Tư thế của hai người có vài phần ám muội nhưng cuộc đối thoại giữa họ lại hoàn toàn nghiêm túc.
-"Em..em..." Yoonhye cứng họng. Tin sao? Cô có thể tin anh sao? Nếu là trước đây cô sẽ đặt 100% niềm tin vào anh. Nhưng giờ, để cô tận mắt chứng khiến bảo cô tin thế nào?
(Kye: nhiều lúc Kye tự hỏi, IQ bác sĩ của chị để làm gì? Có người gọi chị đến thì chị mới thấy được chớ. Vậy mà không nghi ngờ gì sao?? Haizz...)
Phải chăng con người ta khi yêu đều trở nên mù quáng, mất hết lý trí, chỉ biết yêu bằng cả trái tim cho dù có phải đau đi chăng nữa. Cô cũng vậy, ngay từ đầu anh không yêu cô, anh hận cô như vậy thì làm sao trong thời gian ngắn nghỉ như vậy anh có thể yêu cô cho được? Cuối cùng, cô vẫn là tự mình đa tình.
-"Thì ra, anh không đáng tin tới vậy!"
Câu nói của anh chứa đầy sự chua sót khiến Yoonhye nghe xong có phần hốt hoảng. Cô chưa kịp thích ứng thì anh đã nói tiếp:
-"Có phải tối nay em đến HWs không?"
-"Sao anh biết?" Yoonhye nghe anh nói xong càng hốt hoảng hơn. Anh là thần thánh phương nào hay sao mà cái gì cũng biết vậy?
-"Anh theo dõi em?" Giờ phút này, hai người đã ngồi nghiêm túc đối diện nhau. Jungkook nhàn nhạt mở lời:
-"Vậy là đúng rồi! Em đã thấy những gì?"
-"Em..,không thấy gì cả!"
-"Em định giấu anh tới bao giờ nữa."
Jungkook nghiêm nghị nói, khuôn mặt anh lúc này lộ rõ mấy phần thất vọng. Anh đặt tay lên hai vai của Yoonhye, trực tiếp ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Yoonhye sợ hãi cúi đầu, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Dưới ánh đèn pha lê sáng, giọt nước mắt của cô đẹp hơn bao giờ hết. Nó lấp lánh, long lanh đẹp động lòng người nhưng có ai biết nó lại mặn chát đến chừng nào?
Đó là giọt nước của sự tủi thân, sự sợ hãi, sợ mất đi một người cô yêu hơn sinh mạng này. Jungkook nhận ra Yoonhye đang khóc, vội vàng đem cô ôm vào lòng, ôn nhu nói:
-"Ngoan, đừng khóc, em khóc anh rất đau!"
-"..."
-"Anh nói thật!"
-"..."
-"Có lẽ trước đây là anh không tốt nhưng giờ thì khác, anh yêu em và chỉ yêu một mình em! Tin anh có được không, Yoonhye?"
Yoonhye sau khi nghe anh nói càng khóc nhiều hơn, anh không gạt cô chứ? Nhưng cũng có phần vui vẻ và an lòng hơn vì lời nói của anh rất nghiêm nghị, chắc nịch không giống như đang nói dối. Vậy được, cô sẽ tin anh một lần nữa.
Cô từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lưng anh. Thấy phản ứng của cô anh biết rằng cô đã đồng ý. Vì thế nhanh chóng buông cô ra. Yoonhye thoát khỏi vòng tay anh có chút hụt hẫng.
Nhưng ngay lập tức có một đôi môi mềm mại phủ lên đôi môi hồng hào của cô. Anh hôn cô nhẹ nhàng, từ từ đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô.Yoonhye còn chưa thích ứng được kịp, chỉ đứng đờ người ra đó mặc anh hôn mình.
Thấy Yoonhye không phản ứng lại bày ra vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện, Jungkook không khỏi cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng đưa tay ra sau gáy cô giữ chặt.
Yoonhye lúc này mới bị Jungkook làm cho sực tỉnh. Cô từ từ đáp trả nụ hôn của anh. Hai chiếc lưỡi đinh hương dây dưa một hồi đến khi cô bị anh lấy hết dưỡng khí cô mới vỗ nhẹ vào vai anh ra hiệu dừng lại.
Jungkook mặc dù còn muốn nữa nhưng thấy con mèo nhỏ trong ngực đang thiếu oxi mà mặt đỏ bừng mói luyến tiếc rời môi cô. Yoonhye khi được anh trả lại tiện nghi, cô nhanh chóng hít lấy hít để. Jungkook nhìn cô không khỏi bật cười thành tiếng, lên lời trách yêu:
-"Vợ ngốc, có ai nói với em khi hôn không được phép thở bằng mũi sao?"
Yoonhye bị Jungkook trêu chọc không khỏi liếc anh một cái. Dám nói cô đây ngốc, anh không biết chứ, cô thừa điểm để học Đại học Havard đấy, chẳng qua không muốn xa nhà nên từ chối thôi. Vậy mà dám chê cô ngốc sao? Đã vậy, giận luôn cho bõ tức. Nghĩ là làm, Yoonhye lập tức liếc mắt nhìn anh. Không nói không rằng quay ngoắt ra phía cửa.
Jungkook biết mình đã chọc tiểu bạch thỏ này xù lông, nên nhanh tay kéo cô lại. Bất ngờ cả hai ngã ngay xuống giường, tư thế khiến ai nhìn vào cũng thấy không hợp lý với một mối quan hệ bình thường "nam trên, nữ dưới".... (Kye: tự tưởng tượng nhoa!)
Cạch.... Cánh cửa mở ra, Jungkook bước vào. Yoonhye một thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường. Anh biết cô chưa ngủ. Cô lúc này cũng đã biết được sự tồn tại của anh ở đây nhưng vẫn cố nhắm nghiền đôi mắt vì lúc này cô chưa thể đối diện trực tiếp với anh.
Jungkook nhẹ nhàng bước đến bên giường đem cô ôm vào lồng ngực săn chắc. Yoonhye cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống rõ ràng, ngay lập tức có một vòng tay quen thuộc ôm chặt lấy cô.
Cô vẫn nằm im bất động, không quay người lại với anh. Jungkook biết Yoonhye là đang trốn tránh mình nên anh chỉ biết im lặng, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng:
-"Em có chuyện gì không thể tâm sự với anh sao?"
-"..."
-"Yoonhye, em đang giận anh đúng chứ?"
Sau khi nghe được câu hỏi của anh, Yoonhye khẽ rùng mình. Rất nhanh trở lại nét ảm đạm như trước, trả lời:
-"Không có, là anh suy nghĩ nhiều rồi!"
-"Vậy sao?"
-"Ừm.."
-"Em có tin anh không?"
Lúc này, Jungkook đã buông Yoonhye ra, xoay nhẹ người cô lại. Tư thế của hai người có vài phần ám muội nhưng cuộc đối thoại giữa họ lại hoàn toàn nghiêm túc.
-"Em..em..." Yoonhye cứng họng. Tin sao? Cô có thể tin anh sao? Nếu là trước đây cô sẽ đặt 100% niềm tin vào anh. Nhưng giờ, để cô tận mắt chứng khiến bảo cô tin thế nào?
(Kye: nhiều lúc Kye tự hỏi, IQ bác sĩ của chị để làm gì? Có người gọi chị đến thì chị mới thấy được chớ. Vậy mà không nghi ngờ gì sao?? Haizz...)
Phải chăng con người ta khi yêu đều trở nên mù quáng, mất hết lý trí, chỉ biết yêu bằng cả trái tim cho dù có phải đau đi chăng nữa. Cô cũng vậy, ngay từ đầu anh không yêu cô, anh hận cô như vậy thì làm sao trong thời gian ngắn nghỉ như vậy anh có thể yêu cô cho được? Cuối cùng, cô vẫn là tự mình đa tình.
-"Thì ra, anh không đáng tin tới vậy!"
Câu nói của anh chứa đầy sự chua sót khiến Yoonhye nghe xong có phần hốt hoảng. Cô chưa kịp thích ứng thì anh đã nói tiếp:
-"Có phải tối nay em đến HWs không?"
-"Sao anh biết?" Yoonhye nghe anh nói xong càng hốt hoảng hơn. Anh là thần thánh phương nào hay sao mà cái gì cũng biết vậy?
-"Anh theo dõi em?" Giờ phút này, hai người đã ngồi nghiêm túc đối diện nhau. Jungkook nhàn nhạt mở lời:
-"Vậy là đúng rồi! Em đã thấy những gì?"
-"Em..,không thấy gì cả!"
-"Em định giấu anh tới bao giờ nữa."
Jungkook nghiêm nghị nói, khuôn mặt anh lúc này lộ rõ mấy phần thất vọng. Anh đặt tay lên hai vai của Yoonhye, trực tiếp ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Yoonhye sợ hãi cúi đầu, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Dưới ánh đèn pha lê sáng, giọt nước mắt của cô đẹp hơn bao giờ hết. Nó lấp lánh, long lanh đẹp động lòng người nhưng có ai biết nó lại mặn chát đến chừng nào?
Đó là giọt nước của sự tủi thân, sự sợ hãi, sợ mất đi một người cô yêu hơn sinh mạng này. Jungkook nhận ra Yoonhye đang khóc, vội vàng đem cô ôm vào lòng, ôn nhu nói:
-"Ngoan, đừng khóc, em khóc anh rất đau!"
-"..."
-"Anh nói thật!"
-"..."
-"Có lẽ trước đây là anh không tốt nhưng giờ thì khác, anh yêu em và chỉ yêu một mình em! Tin anh có được không, Yoonhye?"
Yoonhye sau khi nghe anh nói càng khóc nhiều hơn, anh không gạt cô chứ? Nhưng cũng có phần vui vẻ và an lòng hơn vì lời nói của anh rất nghiêm nghị, chắc nịch không giống như đang nói dối. Vậy được, cô sẽ tin anh một lần nữa.
Cô từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lưng anh. Thấy phản ứng của cô anh biết rằng cô đã đồng ý. Vì thế nhanh chóng buông cô ra. Yoonhye thoát khỏi vòng tay anh có chút hụt hẫng.
Nhưng ngay lập tức có một đôi môi mềm mại phủ lên đôi môi hồng hào của cô. Anh hôn cô nhẹ nhàng, từ từ đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô.Yoonhye còn chưa thích ứng được kịp, chỉ đứng đờ người ra đó mặc anh hôn mình.
Thấy Yoonhye không phản ứng lại bày ra vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện, Jungkook không khỏi cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng đưa tay ra sau gáy cô giữ chặt.
Yoonhye lúc này mới bị Jungkook làm cho sực tỉnh. Cô từ từ đáp trả nụ hôn của anh. Hai chiếc lưỡi đinh hương dây dưa một hồi đến khi cô bị anh lấy hết dưỡng khí cô mới vỗ nhẹ vào vai anh ra hiệu dừng lại.
Jungkook mặc dù còn muốn nữa nhưng thấy con mèo nhỏ trong ngực đang thiếu oxi mà mặt đỏ bừng mói luyến tiếc rời môi cô. Yoonhye khi được anh trả lại tiện nghi, cô nhanh chóng hít lấy hít để. Jungkook nhìn cô không khỏi bật cười thành tiếng, lên lời trách yêu:
-"Vợ ngốc, có ai nói với em khi hôn không được phép thở bằng mũi sao?"
Yoonhye bị Jungkook trêu chọc không khỏi liếc anh một cái. Dám nói cô đây ngốc, anh không biết chứ, cô thừa điểm để học Đại học Havard đấy, chẳng qua không muốn xa nhà nên từ chối thôi. Vậy mà dám chê cô ngốc sao? Đã vậy, giận luôn cho bõ tức. Nghĩ là làm, Yoonhye lập tức liếc mắt nhìn anh. Không nói không rằng quay ngoắt ra phía cửa.
Jungkook biết mình đã chọc tiểu bạch thỏ này xù lông, nên nhanh tay kéo cô lại. Bất ngờ cả hai ngã ngay xuống giường, tư thế khiến ai nhìn vào cũng thấy không hợp lý với một mối quan hệ bình thường "nam trên, nữ dưới".... (Kye: tự tưởng tượng nhoa!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.