Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 332
Nguyệt Kha
04/06/2023
Lê Nhược Vũ cười một tiếng với anh: “Em vừa ra, anh sao vậy? Vẻ mặt
này giống như có tật giật mình, chẳng lẽ là liên lạc với cô thư ký nào
sau lưng em hả?”
Cô dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc: “Để em đoán xem nào, là Lưu Ly hay là Lâm Thùy Ngọc, hay là còn có người nào mới nữa?”
Lâm Minh bước nhanh đến trước mặt cô, hôn mạnh vào mặt cô một cái: “Chỉ có em, em có muốn làm thư ký mới của anh cả đời không? Như vậy anh sẽ ở trong tầm mắt của em, nhìn xem còn có người mới nào không.”
“Em không muốn”
“Sao lại không muốn?”
“Cả ngày mặt đối mặt, hành hạ mắt thẩm mỹ của nhau rồi chán ghét mà vứt bỏ thì làm thế nào?”
“Anh nói sẽ không như vậy, em tin không?”
Khóe môi Lê Nhược Vũ cong lên, lòng bàn tay dán vào lồng ngực anh, đầu ngón tay vòng vòng ở điểm nhạy cảm của anh: “Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy”
Anh bắt lấy ngón tay mềm mại đang trêu chọc trên ngực mình, đặt trên môi hôn một cái: “Không xem phim nữa à?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không xem nữa, không có ý nghĩa”
“Vậy thì chúng ta làm mấy chuyện có ý nghĩa đi” Sắc mặt anh tối lại, bế cô lên rồi đi vào phòng.
Hai người vừa đi vừa cởi quần áo ra, quần áo rơi lả tả dưới đất.
Thời khắc đặt cô lên giường thì trên cơ thể hai người đều chỉ còn đồ lót.
Hai tay Lê Nhược Vũ ôm lấy cổ anh, hơi thở thơm ngát phả vào bên tai anh: “Lâm Minh, em không muốn đến nhà họ Lâm, như bây giờ cũng rất tốt”
Anh dừng lại, nhìn cô và nói: “Tại sao?”
“Bỗng nhiên nghĩ thông suốt thôi, dù sao mẹ cũng hiểu lầm em, em về cũng chỉ tự làm mình mất mặt”
Thật ra những lời Lâm Minh nói trong điện thoại cô đều nghe thấy hết.
Đột nhiên cô không muốn hỏi thêm nữa.
Lâm Minh đang che gió che mưa cho mình, anh không muốn để mình đối mặt, vậy thì cô cần gì phải tự tìm phiền não.
Không sao cả, cứ như vậy đi…
€ó lẽ thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, hấp dẫn rung động lòng người nhưng lời nói lại làm cho mặt Lê Nhược Vũ đỏ bừng.
“Có gọi chồng không?”
“Lâm Minh, anh còn biết xấu hổ hay không?”
Khuôn mặt Lê Nhược Vũ đỏ đến nỗi sắp chảy ra nước, cô thẹn quá hóa giận, giật mạnh tay về.
Không ngờ móng tay cô lại cào vào phía dưới của anh.
“Người phụ nữ nhãn tâm này, làm em trai của chồng bị thương rồi thì sau này ai làm em sướng?”
Lê Nhược Vũ ngoại trừ rút tay ra bên ngoài thì cũng không còn chút sức lực nào để phản bác, căn răng nói: “Cùng lắm thì em tái hôn là được”
Cô dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc: “Để em đoán xem nào, là Lưu Ly hay là Lâm Thùy Ngọc, hay là còn có người nào mới nữa?”
Lâm Minh bước nhanh đến trước mặt cô, hôn mạnh vào mặt cô một cái: “Chỉ có em, em có muốn làm thư ký mới của anh cả đời không? Như vậy anh sẽ ở trong tầm mắt của em, nhìn xem còn có người mới nào không.”
“Em không muốn”
“Sao lại không muốn?”
“Cả ngày mặt đối mặt, hành hạ mắt thẩm mỹ của nhau rồi chán ghét mà vứt bỏ thì làm thế nào?”
“Anh nói sẽ không như vậy, em tin không?”
Khóe môi Lê Nhược Vũ cong lên, lòng bàn tay dán vào lồng ngực anh, đầu ngón tay vòng vòng ở điểm nhạy cảm của anh: “Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy”
Anh bắt lấy ngón tay mềm mại đang trêu chọc trên ngực mình, đặt trên môi hôn một cái: “Không xem phim nữa à?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không xem nữa, không có ý nghĩa”
“Vậy thì chúng ta làm mấy chuyện có ý nghĩa đi” Sắc mặt anh tối lại, bế cô lên rồi đi vào phòng.
Hai người vừa đi vừa cởi quần áo ra, quần áo rơi lả tả dưới đất.
Thời khắc đặt cô lên giường thì trên cơ thể hai người đều chỉ còn đồ lót.
Hai tay Lê Nhược Vũ ôm lấy cổ anh, hơi thở thơm ngát phả vào bên tai anh: “Lâm Minh, em không muốn đến nhà họ Lâm, như bây giờ cũng rất tốt”
Anh dừng lại, nhìn cô và nói: “Tại sao?”
“Bỗng nhiên nghĩ thông suốt thôi, dù sao mẹ cũng hiểu lầm em, em về cũng chỉ tự làm mình mất mặt”
Thật ra những lời Lâm Minh nói trong điện thoại cô đều nghe thấy hết.
Đột nhiên cô không muốn hỏi thêm nữa.
Lâm Minh đang che gió che mưa cho mình, anh không muốn để mình đối mặt, vậy thì cô cần gì phải tự tìm phiền não.
Không sao cả, cứ như vậy đi…
€ó lẽ thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, hấp dẫn rung động lòng người nhưng lời nói lại làm cho mặt Lê Nhược Vũ đỏ bừng.
“Có gọi chồng không?”
“Lâm Minh, anh còn biết xấu hổ hay không?”
Khuôn mặt Lê Nhược Vũ đỏ đến nỗi sắp chảy ra nước, cô thẹn quá hóa giận, giật mạnh tay về.
Không ngờ móng tay cô lại cào vào phía dưới của anh.
“Người phụ nữ nhãn tâm này, làm em trai của chồng bị thương rồi thì sau này ai làm em sướng?”
Lê Nhược Vũ ngoại trừ rút tay ra bên ngoài thì cũng không còn chút sức lực nào để phản bác, căn răng nói: “Cùng lắm thì em tái hôn là được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.