Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 569
Nguyệt Kha
04/10/2023
Lâm Minh dửng dưng bước tới gần cô ta Lâm Thùy Ngọc ngẩng đầu nhìn
anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương, mong anh có thể mềm lòng, Nhưng anh
lại giơ chân lên và giẫm mạnh xuống một lần nữa như thể định trực tiếp
nghiền nát tay của cô ta, Lâm Thùy Ngọc đau đến mức không còn sức mà kêu lên.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã làm sai thì phải trả giá, ngay cả khi kế hoạch của cô vẫn chưa thành công”
Tay phải bị tàn phế cũng tốt tránh cho sau này đôi tay này lại làm ra những việc ác độc nào khác.
Cô ta gào khóc đầy yếu ớt: “Tổng giám đốc Quân tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, van anh để bác sỹ cứu chữa cho tôi, sau khi điều trị xong tôi sẽ rời đi ngay”
Anh không hề có ý thỏa hiệp, Người phụ nữ này muốn hại vợ và con anh, đánh tàn phế bàn tay muốn làm hại Lê Nhược Vũ đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi, nếu như không phải mẹ anh suốt ngày can thiệp thì anh thậm chí còn muốn lấy mạng của cô ta để khỏi phải lo nghĩ.
Lâm Thùy Ngọc khóc lóc thút thít cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Thậm chí cô ta còn chưa chạm vào một sợi tóc của Lê Nhược Vũ lại phải chịu sự đối xử như vậy.
Cô ta vô cùng uất ức rất không cam lòng.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thể nói lý được với người đàn ông như Lâm Minh.
Người phụ nữ mà Lâm Minh thích, thì có thể được nâng lên tận trời, còn người phụ nữ mà anh không thích thì cho dù đã bị nghiền nát thành bùn thì anh cũng cảm thấy buồn nôn, chán ghét.
Lê Nhược Vũ là người ở vế trước, anh muốn nâng cô lên tận trời.
Lâm Thùy Ngọc biết bản thân mình chính là người đầy thảm thương, thất bại ở vế sau, cho dù cô ta có vùng vẫy, đấu tranh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhúc nhích, ngọ nguậy ở trên mặt đất, xấu xí, khó coi giống như một con côn trùng hôi hám, xấu xa bám mãi không buông vậy.
“Tổng giám đốc Quân, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh, cho tôi đi khám bác sĩ trước đã rồi mới đi có được không?” Lâm Thùy Ngọc khóc lóc xin tha thứ, tay phải mà bị phế thì thật sự là quá đáng sợ rồi, cô ta mà không có tay phải, thì còn có thể làm gì được chứ?
Lâm Minh ác nghiệt, vô tình đưa ra tối hậu thư: “Nếu cô muốn tốn kém thì tùy cô, nhưng mà, tôi cam đoan, sẽ không có bất kỳ một bác sĩ nào ở thành phố Hà Nội dám khám chữa cho tay của cô đâu”
Lâm Thùy Ngọc rốt cuộc xem như là đã biết rồi Nếu như cô ta muốn chữa trị tay của mình sớm nhất có thể, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi thành phố Hà Nội.
Cô ta khóc sướt mướt, trên mặt toàn là nước mắt, nước mũi, cực kỳ nhếch nhác, thảm hại “Vâng, tôi đi, tôi lập tức đi ngay đây”
Lúc này, Lâm Minh mới chậm rãi nhấc chân lên, tha cho cô ta.
Lâm Thùy Ngọc từ trên mặt đất ngồi dậy, còn chưa có đứng lên được, Lâm Niệm Sơ đã lao tới đấm, đánh vào chân của Lâm Minh.
“Không được, không được làm tổn thương mẹ tôi, không được đánh đuổi mẹ của tôi!”
Người thân cận nhất phải rời xa mình, đứa trẻ nào cũng không thể chấp nhận được điều này.
Càng huống chỉ là, Lâm Niệm Sơ là một đứa trẻ vô cùng không có cảm giác an toàn.
Lâm Minh lạnh nhạt, hờ hững lôi đưa trẻ ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải là mẹ của con, mẹ của con đã mất rt “Dì ấy là mẹ của con! Dì nhỏ đã nói là sẽ đối xử tốt với con! Con gọi dì ấy là mẹ thì dì ấy sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố xấu, bố xấu chết đi được!” Lâm Niệm Sơ lại bất đầu đấm, đánh, cái trên cái dưới mà đấm vào chân của Lâm Minh.
Đối với Lâm Minh mà nói, sức lực của đứa trẻ không hề được xem là mạnh, nhưng cách cư xử vô lý, khó coi của đứa trẻ này lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã làm sai thì phải trả giá, ngay cả khi kế hoạch của cô vẫn chưa thành công”
Tay phải bị tàn phế cũng tốt tránh cho sau này đôi tay này lại làm ra những việc ác độc nào khác.
Cô ta gào khóc đầy yếu ớt: “Tổng giám đốc Quân tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, van anh để bác sỹ cứu chữa cho tôi, sau khi điều trị xong tôi sẽ rời đi ngay”
Anh không hề có ý thỏa hiệp, Người phụ nữ này muốn hại vợ và con anh, đánh tàn phế bàn tay muốn làm hại Lê Nhược Vũ đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi, nếu như không phải mẹ anh suốt ngày can thiệp thì anh thậm chí còn muốn lấy mạng của cô ta để khỏi phải lo nghĩ.
Lâm Thùy Ngọc khóc lóc thút thít cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Thậm chí cô ta còn chưa chạm vào một sợi tóc của Lê Nhược Vũ lại phải chịu sự đối xử như vậy.
Cô ta vô cùng uất ức rất không cam lòng.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thể nói lý được với người đàn ông như Lâm Minh.
Người phụ nữ mà Lâm Minh thích, thì có thể được nâng lên tận trời, còn người phụ nữ mà anh không thích thì cho dù đã bị nghiền nát thành bùn thì anh cũng cảm thấy buồn nôn, chán ghét.
Lê Nhược Vũ là người ở vế trước, anh muốn nâng cô lên tận trời.
Lâm Thùy Ngọc biết bản thân mình chính là người đầy thảm thương, thất bại ở vế sau, cho dù cô ta có vùng vẫy, đấu tranh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhúc nhích, ngọ nguậy ở trên mặt đất, xấu xí, khó coi giống như một con côn trùng hôi hám, xấu xa bám mãi không buông vậy.
“Tổng giám đốc Quân, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh, cho tôi đi khám bác sĩ trước đã rồi mới đi có được không?” Lâm Thùy Ngọc khóc lóc xin tha thứ, tay phải mà bị phế thì thật sự là quá đáng sợ rồi, cô ta mà không có tay phải, thì còn có thể làm gì được chứ?
Lâm Minh ác nghiệt, vô tình đưa ra tối hậu thư: “Nếu cô muốn tốn kém thì tùy cô, nhưng mà, tôi cam đoan, sẽ không có bất kỳ một bác sĩ nào ở thành phố Hà Nội dám khám chữa cho tay của cô đâu”
Lâm Thùy Ngọc rốt cuộc xem như là đã biết rồi Nếu như cô ta muốn chữa trị tay của mình sớm nhất có thể, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi thành phố Hà Nội.
Cô ta khóc sướt mướt, trên mặt toàn là nước mắt, nước mũi, cực kỳ nhếch nhác, thảm hại “Vâng, tôi đi, tôi lập tức đi ngay đây”
Lúc này, Lâm Minh mới chậm rãi nhấc chân lên, tha cho cô ta.
Lâm Thùy Ngọc từ trên mặt đất ngồi dậy, còn chưa có đứng lên được, Lâm Niệm Sơ đã lao tới đấm, đánh vào chân của Lâm Minh.
“Không được, không được làm tổn thương mẹ tôi, không được đánh đuổi mẹ của tôi!”
Người thân cận nhất phải rời xa mình, đứa trẻ nào cũng không thể chấp nhận được điều này.
Càng huống chỉ là, Lâm Niệm Sơ là một đứa trẻ vô cùng không có cảm giác an toàn.
Lâm Minh lạnh nhạt, hờ hững lôi đưa trẻ ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải là mẹ của con, mẹ của con đã mất rt “Dì ấy là mẹ của con! Dì nhỏ đã nói là sẽ đối xử tốt với con! Con gọi dì ấy là mẹ thì dì ấy sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố xấu, bố xấu chết đi được!” Lâm Niệm Sơ lại bất đầu đấm, đánh, cái trên cái dưới mà đấm vào chân của Lâm Minh.
Đối với Lâm Minh mà nói, sức lực của đứa trẻ không hề được xem là mạnh, nhưng cách cư xử vô lý, khó coi của đứa trẻ này lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.