Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 570
Nguyệt Kha
04/10/2023
Đều nói là huyết mạch tương liên, giữa những người thân với nhau luôn có một sự cảm ứng đặc biệt, nhất là giữa cha con, và giữa mẹ với con
cái Nhưng mà đứa trẻ đang ở trước mặt anh, ngoại trừ có diện mạo rất
giống với bản thân anh lúc nhỏ ra, thì tính cách thì lại hoàn toàn không tìm thấy có điểm nào là đáng khen, hoặc là làm cho người ta có thể tiếp thu được cả.
Đứa bé Lâm Niệm Sơ vừa ngang tàng bạo ngược vừa không phân rõ phải trái này thật sự là con của anh sao?
Lâm Minh hoàn toàn thờ ơ đổi với sự ầm ï, náo loạn của Lâm Niệm Sơ, bảo an đã đến, kéo Lâm Thùy Ngọc ra bên ngoài.
Lâm Niệm Sơ khóc đến vô cùng bi thương, đau khổ đến cực điểm, thấy ôm chân của Lâm Minh không có tác dụng gì, liền dứt khoát chạy đi ôm chân của bảo an.
“Không cho phép mang mẹ của tôi đi! Mấy người không được làm như vậy!”
Có người bảo an không chú ý, không cẩn thận làm cho Lâm Niệm Sơ vấp ngã xuống mặt đất, Lâm Niệm Sơ cũng liền nằm ở dưới mặt đất ôm lấy chân của bảo an làm cho bảo an không thể di chuyển.
Sợ giãm phải cậu chủ nhỏ, nên bảo an không dám di chuyển lung tung, chỉ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Minh lạnh lùng đi đến, lôi Lâm Niệm Sơ từ trên mặt đất lên, bảo an lúc này mới lập tức kéo Lâm Thùy Ngọc đi.
Lâm Niệm Sơ vùng vẫy hai cánh tay, hai chân thì đá loạn, không ngừng giẫy giụa, nhưng mà không có một chút tác dụng nào cả, Lâm Minh hoàn toàn không thả cậu bé ra, cũng không coi sự náo loạn của cậu bé là cái gì cả Hoàng Ánh nói được một nửa với bác sĩ thì bỗng phát hiện không thấy Lâm Niệm Sơ đâu cả, vội chạy ra thì nhìn thấy cậu bé đang khóc đến khàn cả cổ, bị Lâm Minh xách ở trong tay.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhìn thấy Hoàng Ánh, hai mắt Lâm Niệm Sơ giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, liền khóc càng đáng thương hơn.
“Bà nội! Bà nội! Cháu không muốn mẹ đi!
Bà nội, cháu không muốn một mình ở lại trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu đó hại chết, cháu không muốn chết, cháu cần mẹ!”
Hoàng Ánh vừa nhìn thấy cảnh này liền nóng nảy, lập tức ôm lấy Lâm Niệm Sơ từ trong tay của con trai.
“Con điên rồi sao! Tình hình của Niệm Sơ bây giờ như thế nào, con cũng không phải là không biết! Sao lại có thể để cho thãng bé khóc đến mức này cơ chứ!”
Được Hoàng Ánh ôm ở trong lòng, Lâm Niệm Sơ vẫn không an phận, không ngừng muốn chạy đi đuổi theo Lâm Thùy Ngọc.
Hoàng Ánh nhìn thấy vậy, đành chỉ có thể theo ý của cháu trai, bảo bảo an buông Lâm Thùy Ngọc ra, bảo an cũng chỉ có thể dừng động tác lại.
Lâm Niệm Sơ liền chạy đến lao vào trong lòng ngực của Lâm Thùy Ngọc, ôm chặt lấy cô 1a, dù thế nào cũng không chịu buông tay, dường như rất sợ Lâm Thùy Ngọc lại bị người ta kéo đi một lần nữa.
Mắt Lâm Minh tối sầm lại: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi”
Hoàng Ánh vô cùng đau lòng: “Mẹ đã đồng ý với con rồi nên mẹ cũng không đi quản Lê Nhược Vũ, nhưng Niệm Sơ cùng với Lâm Thùy Ngọc là do mẹ quản, người không nên nhúng tay vào chuyện này phải là con mới đúng”
Lâm Minh lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nãy Lâm Thùy Ngọc đã đi đến phòng bệnh của Nhược Vũ, muốn làm cho Nhược Vũ sinh non Hoàng Ánh cứng người lại, quay đầu nhìn Lâm Thùy Ngọc.
Lâm Thùy Ngọc ôm cánh tay bị thương, lắc đầu với vẻ đáng thương, tội nghiệp, không thừa nhận.
“Có lẽ là có hiểu lầm, cho dù là Lâm Thùy Ngọc có tâm tư nham hiểm, ác độc thì cũng không có ngu đến mức này, trực tiếp đi đến phòng b: rồi nói tí “Niệm Sơ không thể rời được Lâm Thùy Ngọc, trước cứ để cho cô ta ở bên cạnh Niệm Sơ một thời gian, đợi Niệm Sơ ghép tủy xương thành công, làm phẫu thuật xong sẽ để cho cô ta đi”
Đứa bé Lâm Niệm Sơ vừa ngang tàng bạo ngược vừa không phân rõ phải trái này thật sự là con của anh sao?
Lâm Minh hoàn toàn thờ ơ đổi với sự ầm ï, náo loạn của Lâm Niệm Sơ, bảo an đã đến, kéo Lâm Thùy Ngọc ra bên ngoài.
Lâm Niệm Sơ khóc đến vô cùng bi thương, đau khổ đến cực điểm, thấy ôm chân của Lâm Minh không có tác dụng gì, liền dứt khoát chạy đi ôm chân của bảo an.
“Không cho phép mang mẹ của tôi đi! Mấy người không được làm như vậy!”
Có người bảo an không chú ý, không cẩn thận làm cho Lâm Niệm Sơ vấp ngã xuống mặt đất, Lâm Niệm Sơ cũng liền nằm ở dưới mặt đất ôm lấy chân của bảo an làm cho bảo an không thể di chuyển.
Sợ giãm phải cậu chủ nhỏ, nên bảo an không dám di chuyển lung tung, chỉ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Minh lạnh lùng đi đến, lôi Lâm Niệm Sơ từ trên mặt đất lên, bảo an lúc này mới lập tức kéo Lâm Thùy Ngọc đi.
Lâm Niệm Sơ vùng vẫy hai cánh tay, hai chân thì đá loạn, không ngừng giẫy giụa, nhưng mà không có một chút tác dụng nào cả, Lâm Minh hoàn toàn không thả cậu bé ra, cũng không coi sự náo loạn của cậu bé là cái gì cả Hoàng Ánh nói được một nửa với bác sĩ thì bỗng phát hiện không thấy Lâm Niệm Sơ đâu cả, vội chạy ra thì nhìn thấy cậu bé đang khóc đến khàn cả cổ, bị Lâm Minh xách ở trong tay.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhìn thấy Hoàng Ánh, hai mắt Lâm Niệm Sơ giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, liền khóc càng đáng thương hơn.
“Bà nội! Bà nội! Cháu không muốn mẹ đi!
Bà nội, cháu không muốn một mình ở lại trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu đó hại chết, cháu không muốn chết, cháu cần mẹ!”
Hoàng Ánh vừa nhìn thấy cảnh này liền nóng nảy, lập tức ôm lấy Lâm Niệm Sơ từ trong tay của con trai.
“Con điên rồi sao! Tình hình của Niệm Sơ bây giờ như thế nào, con cũng không phải là không biết! Sao lại có thể để cho thãng bé khóc đến mức này cơ chứ!”
Được Hoàng Ánh ôm ở trong lòng, Lâm Niệm Sơ vẫn không an phận, không ngừng muốn chạy đi đuổi theo Lâm Thùy Ngọc.
Hoàng Ánh nhìn thấy vậy, đành chỉ có thể theo ý của cháu trai, bảo bảo an buông Lâm Thùy Ngọc ra, bảo an cũng chỉ có thể dừng động tác lại.
Lâm Niệm Sơ liền chạy đến lao vào trong lòng ngực của Lâm Thùy Ngọc, ôm chặt lấy cô 1a, dù thế nào cũng không chịu buông tay, dường như rất sợ Lâm Thùy Ngọc lại bị người ta kéo đi một lần nữa.
Mắt Lâm Minh tối sầm lại: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi”
Hoàng Ánh vô cùng đau lòng: “Mẹ đã đồng ý với con rồi nên mẹ cũng không đi quản Lê Nhược Vũ, nhưng Niệm Sơ cùng với Lâm Thùy Ngọc là do mẹ quản, người không nên nhúng tay vào chuyện này phải là con mới đúng”
Lâm Minh lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nãy Lâm Thùy Ngọc đã đi đến phòng bệnh của Nhược Vũ, muốn làm cho Nhược Vũ sinh non Hoàng Ánh cứng người lại, quay đầu nhìn Lâm Thùy Ngọc.
Lâm Thùy Ngọc ôm cánh tay bị thương, lắc đầu với vẻ đáng thương, tội nghiệp, không thừa nhận.
“Có lẽ là có hiểu lầm, cho dù là Lâm Thùy Ngọc có tâm tư nham hiểm, ác độc thì cũng không có ngu đến mức này, trực tiếp đi đến phòng b: rồi nói tí “Niệm Sơ không thể rời được Lâm Thùy Ngọc, trước cứ để cho cô ta ở bên cạnh Niệm Sơ một thời gian, đợi Niệm Sơ ghép tủy xương thành công, làm phẫu thuật xong sẽ để cho cô ta đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.