Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 79: Đại lão bản x kẻ già mồm

Ta Là Phong Tử

18/07/2021

Cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Nằm mơ Lâm Sanh cũng muốn leo lên giường nhà Hứa đại lão bản, chiếc giường vừa lớn vừa mềm vừa thơm.

Quan trọng nhất là có thể ôm lấy đại lão bản thơm thơm mềm mềm nhà mình, cái cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đó, cho cô trăm ngàn điều ước cũng không muốn đổi.

Nhân lúc Hứa Nam đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Lâm Sanh thật ngoan ngoãn vào phòng ngủ, bay thẳng lên giường, ôm gối mềm vào lòng, toét miệng cười, ở trêи giường lăn qua lăn lại.

Qua 10 phút, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Lâm Sanh ném điện thoại, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, đèn phòng khách cũng tắt đi, Hứa Nam mặc đồ ngủ màu hồng phấn xuất hiện trong tầm mắt.

Dáng người tao nhã càng đi càng gần, thẳng đến khi Hứa Nam ngồi lên giường, cách chăn mỏng vỗ vỗ lên người Lâm Sanh, nhẹ giọng nói:

"An An gởi mấy phần tài liệu khẩn, chị phải đi xử lý, em mệt thì ngủ trước đi."

"Đã 12 giờ rồi, sao An An lại gởi tài liệu cho chị, làm phiền chị ngủ." Lâm Sanh bất mãn lầu bầu, "Chị còn bận hơn cô cô của em ư."

"Rất nhanh sẽ xử lý xong." Hứa Nam vén chăn lên ngồi vào, dựa vào gối đầu giường, ánh mắt đặt trêи màn hình, giữa mày nhíu chặt, ngón tay chuyển động trêи bàn phím, bắt đầu giải quyết tài liệu khẩn của tập đoàn XM.

Nghe Hứa Nam nói vậy, Lâm Sanh rất thức thời, khẽ dịch người, giơ tay ôm eo Hứa Nam, mặt gối lên bụng mềm của Hứa Nam, không có lên tiếng, không quấy rầy Hứa Nam xử lý công việc.

Nếu như có thể cô muốn ôm Hứa Nam như lúc này, cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng ôm Hứa Nam.

Ngửi mùi hương nhàn nhạt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể mềm mại truyền tới, cùng với hơi thở của người đó, Lâm Sanh cảm thấy mỹ mãn.

Giống như bây giờ, dưới ánh đèn trong trẻo êm dịu, căn phòng ấm áp, cùng người yêu nằm trêи giường, nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy được người yêu, năm tháng yên tĩnh thật tốt đẹp.

Đó cũng là cuộc sống Lâm Sanh tha thiết ước ao.

Nhưng ngày mai Hứa Nam sẽ đi, ít nhất mấy ngày không thể gặp mặt, trong lòng Lâm Sanh khổ sở.

Vừa mới bắt đầu rơi vào bể ái tình ngọt ngào, những người yêu nhau lúc chia ly, luôn cảm thấy thật khó tách rời, chỉ hận không thể ngày ngày dính lấy nhau, một ngày không gặp như cách ba thu.

Tuy rằng hai người cũng chưa chính thức bên nhau.

Cũng chính là ngày mai, Lâm Sanh định chính thức tỏ tình, lúc này Hứa Nam lại bận rộn, tỏ tình phải hoãn lại, trong lòng mặc dù có chút thất vọng nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thoải mái hơn rồi.

Ít ra cô có được vài ngày để cẩn thận tổ chức một buổi tỏ tình vừa bất ngờ vừa lãng mạn.

Hình thức không quan trọng. Nhưng vẫn muốn cho Hứa Nam cảm thấy đủ thành ý, bù đắp vào 27 năm tình sử trống rỗng của Hứa Nam, vì chưa bao giờ chưa từng yêu, cô là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời Hứa Nam, là người con gái duy nhất để Hứa Nam động tâm.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhiều cũng mệt.

Một tuần tăng ca quá trễ, cũng gần tới khuya, mí mắt Lâm Sanh đánh nhau.

Miễn cưỡng chống đỡ không được mấy phút, vẫn không thể nào chờ được Hứa Nam xử lý xong tài liệu, cơn buồn ngủ trong lòng càng lúc càng mạnh, ý thức bắt đầu mơ hồ, ngưỡng mặt lên nhìn Hứa Nam:

"Đại lão bản, ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon." Hứa Nam nghe thấy vô thức trả lời Lâm Sanh, ánh mắt mới từ màn hình dời qua, cúi đầu nhìn Lâm Sanh, đưa tay kéo chăn mỏng đắp lên bụng Lâm Sanh.

Xử lý xong tài liệu khẩn.

Hứa Nam xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, điện thoại đặt ở tủ đầu giường, mi mắt rũ xuống, yên lặng nhìn Lâm Sanh gối đầu lên bụng mình, mái tóc mềm mại rũ xuống, che gò má, không nhìn thấy rõ mặt.

Điều đó làm cho tâm cô ngứa, lại muốn nhìn đển cùng, Hứa Nam đưa tay vén tóc trêи mặt Lâm Sanh, vén ra sau, lộ ra vành tai dày mềm mại, cùng với vẻ đẹp trời sinh thanh tú, đang ngủ.

Vừa rồi xử lý tài liệu quá mức chuyên tâm cho nên bây giờ Hứa Nam không có buồn ngủ.

Ngoạn tâm nổi lên, Hứa Nam vừa cười vừa xoa bóp vành tai Lâm Sanh, nhìn vành tai chậm rãi đỏ lên, giống như chưa đã ghiền, vừa bắt một lọn tóc của Lâm Sanh gãi lên má và cổ Lâm Sanh.

"Đừng làm rộn, đừng có quậy." Lâm Sanh mơ màng lẩm bẩm, giọng nũng nịu trẻ con, một hành động làm nũng ngắn ngủi, da thịt truyền tới cảm giác trống rỗng ngưa ngứa run run làm cho cô cực kỳ khó chịu.

Hứa Nam hài lòng thu tay, nghiêng người, đặt một nụ hôn lên trán trơn bóng của Lâm Sanh, sau đó đi xuống, hôn lên đôi môi kia, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua, bên tai Lâm Sanh khẽ cười, nói:

"Ngủ ngon."

Rốt cuộc không còn cảm giác trêu người nữa, Lâm Sanh tiếp tục ngủ say, lại cảm thấy có người đẩy mình, cô không có chịu làm theo, tay đẩy cô càng dùng sức, không cho cô ôm cái chỗ mềm mại ngủ nữa.

Lâm Sanh nhăn mày, bên môi tràn ra tiếng hừ hừ khe khẽ, trong mơ hồ mò lấy gối ôm vào trong lòng, trở mình cả người nghiêng qua.

Tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại ngọn đèn không quá sáng, tầm mắt lại có thể nhìn thấy.

Hứa Nam khẽ nằm xuống, nhìn Lâm Sanh đưa lưng về phía mình, không khỏi bật cười.

Dịch người qua, vòng tay ôm eo Lâm Sanh, cơ thể kề sát lưng Lâm Sanh, hôn lên chiếc cổ trắng mịn, nhỏ giọng:



"Luôn nói chị già mồm, cũng không biết ai già mồm hơn."

Sáng sớm hôm sau.

Sân bay thành phố Z.

Trong biển người ở đại sảnh, một cảnh thu hút ánh mắt người khác, hai người con gái vóc dáng cao gầy, trẻ tuổi ngoại hình xuất chúng, tay trong tay, chậm rãi bước đi.

Cô gái trẻ tuổi đầy sức sống không coi ai ra gì- không để ý ánh mắt khác thường của đông đảo mọi người xung quanh- ở phía dưới màn hình lớn, ôm lấy cánh tay cô gái xinh đẹp kia, chu miệng làm nũng:

"Chị về sớm nha."

Ánh mắt Hứa Nam đầy yêu thương, cười khẽ gật đầu:

"Chị sẽ về sớm, em lái xe cẩn thận."

"Được, chị hạ cánh nhớ gọi cho em báo bình an, có thời gian làm việc từ từ, thường xuyên liên lạc với em, còn nữa dạ dày chị không tốt, không được bỏ bữa cơm chiều, đói sẽ đau dạ dày." Lâm Sanh hít hít mũi, liên tục căn dặn.

"Được, chị nhớ kỹ rồi."

Lâm Sanh khe khẽ thở dài:

"Tuy rằng không gặp nhau vài ngày nhưng em thật sự luyến tiếc chị."

"Lại già mồm, cũng chỉ vài ngày thôi, làm như sinh ly tử biệt." Hứa Nam khẽ nói.

"Chị mới già mồm." Lâm Sanh bất mãn, yếu ớt thở dài: "Cho tới hôm nay cuối cùng em đã hiểu, phụ nữ khi đã rơi vào tình yêu, chỉ số thông minh vĩnh viễn chỉ là con số không, em cũng cảm thấy bây giờ em già mồm."

"Được rồi, chị cũng già mồm."

Hứa Nam giơ tay, xoa đầu vai Lâm Sanh, cách lớp áo mỏng ngón tay đầy hứng thú vuốt ve xương quai xanh lồi lõm của Lâm Sanh, nhẹ giọng:

"Hôm nay là chủ nhật, ngày em tập Gym, đừng quên đi."

"Chị yên tâm, em sẽ đi." Hai mắt Lâm Sanh lóe sáng, nhìn xung quanh, nghiêng người kề sát bên tai Hứa Nam:

"Eo chị cũng không có lực, có thời gian thì chị cũng đừng quên đi tập nha."

"Miệng thúi này muốn ăn đòn phải không?" Hứa Nam nhéo thịt mềm trêи mặt Lâm Sanh, hung hăng nhéo.

Lần trước cái eo yếu không cho nói, lần trước nhân lúc cô ngủ hôn trộm cô, cuối cùng đau lưng, Lâm Sanh chu chu miệng bị biến dạng, tùy ý Hứa Nam vuốt ve mặt mình, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn Hứa Nam không nói chuyện.

Hứa Nam nhớ tới lần trước rời khỏi thành phố Z, Lâm Sanh cùng với nhân viên nữ kia vui vẻ, xoa má Lâm Sanh, giọng không hề tốt lành cảnh cáo:

"Ngoan ngoãn chờ chị về không được trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lâm Sanh thật biết điều gật đầu.

"Ừm, thái độ rất tốt nhưng nếu để chị phát hiện nhân lúc chị không ở đây em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này em đừng mơ leo lên giường chị."

Không cho leo giường, quả thật muốn nửa cái mạng của cô, mặt đang bị Hứa Nam chọt, giọng có chút không rõ ràng:

"Đại lão bản, em giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc mà."

Vừa dứt lời, loa ở đại sảnh truyền tới thông báo đăng ký chuyến bay đến thành phố S.

"Chờ chị về." Hứa Nam khẽ nói.

Lâm Sanh cẩn thận lắng nghe thông báo, xác nhận chuyến bay của Hứa Nam, trong lòng cũng theo đó trống rỗng, đôi tay trêи má buông xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô:

"Chờ chị trở về, chúng ta cùng nhau yêu đương."

Giọng nghiêm túc, sắc mặt cũng nghiêm túc, ánh mắt nhu tình nhìn qua, đứng ở giữa cảnh người đến người đi, giữa âm thanh huyên náo. Hứa Nam nghe rất rõ, nhìn sâu vào đôi mắt kia, ở đó chỉ có thân ảnh của cô, bên môi là nụ cười khẽ:

"Được, chờ chị về, chúng ta yêu nhau."

-------------------

Máy bay đến thành phố S, mười hai giờ trưa.

Tô Bối An đúng giờ lái xe tới sân bay đón Hứa Nam, sau khi đón người liền lái xe rời khỏi sân bay.

"Nam Nam, gần đây tập đoàn XM cũng không có chuyện đặc biệt quan trọng gì sao lần này cậu quay về gấp vậy, không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"



Hứa Nam trầm ngâm một chút, quay mặt nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ xe, nhíu mày hỏi:

"Tổng tài tập đoàn Âu đại mới nhậm chức, cậu hẹn ngày chưa?"

"Vẫn chưa." Tô Bối An lắc đầu: "Nghe nói là thứ 2, hội đồng bên Âu đại sẽ bổ nhiệm tổng tài mới."

Không nghe thấy Hứa Nam trả lời, Tô Bối An ngẫm lại trong lòng liền hiểu rõ:

"Âu đại vẫn là khách hàng lâu năm của XM, XM dù sao cũng định hẹn để chúc mừng, Nam Nam, lần này cậu về, không phải là đi gặp người nhậm chức này chứ?"

"Ba mình muốn mình đi." Hứa Nam xoa xoa ấn đường, có chút đau đầu.

"Ông cụ nhà cậu muốn cậu đi gặp gã kia, 80% là chọn con rể, lần này sẽ không phải là sắp xếp cậu đi coi mắt chứ?" Tô Bối An biết rõ không nên nhưng thật sự nhịn được ý cười trêи môi, bật cười.

"Tô Bối An, cậu cười lần nữa xem, cậu có thể đừng cười trêи nỗi đau người khác không." Hứa Nam giơ tay lên, đập một cái cảnh cáo lên đùi Tô Bối An: "Gặp phải chuyện này, mình đã rất phiền não rồi."

"Được được được, mình không cười cậu." Tô Bối An mím môi, nghiêng đầu nhìn Hứa Nam, nhịn không được lại hỏi: "Nè.. nói đi thì nói lại, tiểu bảo mẫu nhà cậu có biết cậu đi xem mắt không?"

"Không biết." Hứa Nam mặt không cảm xúc, "Chuyện này, mình có thể nói với em ấy à?"

Tô Bối An gật đầu nói:

"Quả thật không thể, phụ nữ mà ghen thì như muốn mạng người ta, chẳng may Sanh Sanh phớt lờ cậu, cậu không phải đau lòng chết mất sao."

Nghe Tô Bối An nói vậy, Hứa Nam càng thêm phiền:

"Cậu không thể mong mình tốt hơn à?"

"Mình nhất định mong cậu tốt mà."

Tô Bối An thu lại ý cười, lái xe không nhìn tới Hứa Nam, lại nghiêm túc nói:

"Nam Nam, chúng ta là bạn thân, mặc kệ gặp phải chuyện gì mình cũng sẽ đứng bên cạnh cậu, nhưng cậu thích Sanh Sanh, thích một đứa con gái, cậu nghĩ qua tương lai chưa?"

Hứa Nam trầm mặc không nói.

Tô Bối An yên lặng một chút, tiếp tục tung ra các vấn đề hiện thực không có cách nào kháng cự:

"Tương lai xa xôi trước mắt không nói tới, tính tình ba của cậu rất quật cường, nếu như biết cậu thích con gái còn cùng người đó bên nhau, cậu làm sao bây giờ?"

Vấn đề trở ngại thực tế sớm muộn phải có ngày đối mặt, Hứa Nam không trả lời gì, cũng không cam đoan điều gì, chỉ trầm mặc như trước không nói.

Tô Bối An thở dài:

"Đàn ông cũng tốt phụ nữ cũng được, đã có duyên gặp nhau quen nhau, duyên phận đều không dễ dàng, cậu lựa chọn con đường này không dễ đi, có thể rất mệt mỏi."

Hứa Nam cười cười, ngữ khí nhỏ nhẹ:

"Con đường này mình đi chưa được bao xa, không biết có mệt hay không, thế nhưng mình biết, chỉ cần nhìn thấy em ấy, mình sẽ rất vui."

"Cậu trúng độc của tiểu bảo mẫu rồi."

Tô Bối An bật cười lắc đầu, giọng hàm chứa vẻ chế nhạo, kéo dài:

"Hơn một tháng trước, cũng không biết ai nha, thường xuyên nói với mình càm ràm hàng xóm nhà bên là một người khốn kiếp lại thiếu đòn."

Hứa Nam quay sang, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đông lạnh, chỉ nhìn bên ngoài cửa xe, mặc kệ Tô Bối An dụ dỗ chọc cười vẫn là không phản ứng.

Tô Bối An cũng liên miên mấy phút, trong lòng biết rõ Hứa Nam sẽ không nói với cô mấy lời thờ ơ vừa rồi, thức thời không quấy rầy Hứa Nam rơi vào suy tư.

Hai mươi phút chạy xe.

Xe vừa tới biệt thự Hứa gia.

"Nam Nam, buổi chiều mình muốn tới tập đoàn LT tìm Lâm Túc, không đi với cậu, thay mình chào hỏi chú dì nha." Tô Bối An nhìn Hứa Nam tháo dây an toàn: "Cậu có chuyện gì thì gọi điện cho mình."

"Tới tập đoàn LT gặp Lâm Túc, nhớ kỹ phải báo cáo cho mình tiến độ hợp tác." Hứa Nam nghiêng người xuống xe, cúi người căn dặn: "Lái xe về cẩn thận."

"Yên tâm."

Dì giúp việc đang quét tước trong lúc lơ đãng nhìn thấy Hứa Nam đứng ở dưới bậc thang, vẫy tay chào tạm biệt với Tô Bối An, mừng rỡ chạy vào bếp báo với Hứa phu nhân, Hứa phu nhân vừa bất ngờ vừa mừng, không kịp thay tạp dề, vội rửa tay đi ra.

Hứa Nam vừa mới xoay người còn chưa kịp động thì đã nhìn thấy dáng người tao nhã chậm rãi đi về phía mình, không khỏi ngẩn ra.

Dù đã qua năm mươi tuổi, phong thái vẫn thanh tao như trước, sinh ra trong dòng dõi thư hương đã hình thành khí chất hàm xúc, theo năm tháng lắng đọng khí chất riêng biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook