Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 78: Đại lão bản x khen thưởng nho nhỏ

Ta Là Phong Tử

18/07/2021

Nghe Hứa Nam nói, Lâm Sanh mở cờ trong bụng, bong bóng hạnh phúc ở trong lòng tràn ra, bởi vì đầu tháng là giai đoạn dì cả của Hứa Nam, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, 8 ngày cô đều bị Hứa Nam chặn ngoài cửa.

Hứa Nam cũng không để ý tới Lâm Sanh, đi tới mở cửa, đang định đi vào thì thấy Lâm Sanh còn ngây người ở cửa, cười ngây dại, có chút bất đắc dĩ, cô mỉm cười lên tiếng nhắc nhở:

"Không muốn vào... chị khóa cửa à."

"Nè, em vào mà." Lâm Sanh ngay lập tức hoàn hồn, vội vàng lên tiếng trả lời, xoay người hướng về phía cửa nói: "Chị chờ em nửa tiếng, em tắm xong nhanh lắm."

Cơ hội tốt như vậy Lâm Sanh quả thật vui vẻ muốn bay lên, số lần hai người cùng giường cộng lại đều đếm được trêи đầu ngón tay, cũng chỉ có 5 buổi tối.

Hơn nữa còn là cô nửa đêm cô mặt dày mày dạn tới cửa nhà Hứa lão bản, không phải nhà có chuột thì có gián, mượn đủ loại lý do cầu lão bản thu nhận.

Đêm nay lần đầu đại lão bản chủ động để cửa cho cô, trá hình là đại lão bản mời cô tới nhà.

Trong lòng Lâm Sanh vui thế nào thì khỏi phải nói, cả người dường như chìm trong xuân thủy rạo rực, không thể tự thoát ra được, điều này đại diện cho tình cảm giữa hai người đã tiến một bước dài, cảm giác dần dần sâu đậm, dựa theo tốc độ phát triển này, không bao lâu ở chung nhà sẽ vẫy tay với cô.

Nhưng trạng thái ở chung bây giờ, nói là ở cùng nhà cũng không sai, dù sao đều là hàng xóm, nấu cơm đều qua nhà đại lão bản nấu, ăn cũng ở nhà đại lão bản, có khi cũng ngủ nhà đại lão bản.

Khác với Lâm Sanh mừng như điên thì từ buổi trưa sau khi nhận cuộc điện thoại của Hứa ba, trong lòng Hứa Nam phiền muộn chất đầy không giảm.

Tan ca về nhà, Lâm Sanh mặt mày hớn hở, miệng vẫn luôn nói muốn làm một bàn thức ăn ngon, Hứa Nam nhìn thấy vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Sanh vì ngày mai được nghỉ, không đành lòng đảo lộn tâm tình đang tốt của tiểu bảo mẫu.

Nhưng ngày mai đã quyết định rời khỏi thành phố Z, đi gặp tổng tài tập đoàn Âu thị gì đó, thật sự không có thời gian cũng không thể bồi Lâm Sanh, nước lạnh không muốn hất ra.

Hứa Nam cả người nằm trong bồn tắm lớn, cổ gối lên ven bồn, đường cong thướt tha như ẩn như hiện trong nước, da thịt chìm trong nước ấm, những mệt nhọc của công việc đã vơi bớt, thoáng chút thả lỏng, trút đi lo lắng trong lòng, cũng không nghĩ thêm nữa.

Nửa tiếng là nửa tiếng.

Lâm Sanh rất đúng giờ, càng nắm chắc thời gian, về nhà cái gì cũng mặc kệ, nhanh chóng vào phòng tắm, thoải mái tắm một phát, làm cho bản thân trở nên thơm tho.

Từ phòng tắm đi ra, lao về phía điện thoại đặt ở trêи bàn xem thời gian, đã 11 giờ rưỡi khuya, lúc này Hứa Nam chưa xử lý xong công việc.

Lâm Sanh chạy như điên ra cửa, đi tới cửa nhà Hứa Nam, không có ấn chuông cửa, giơ tay ấn tay cầm, cửa thật sự không có khóa, nhẹ nhàng xoay một cái liền mở ra.

Rón ra rón rén chui vào trong, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng không để phát ra tiếng động, mà bên trong tỏa ra ánh đèn trong trẻo hình như là đèn phòng khách, Hứa Nam chắc ở đó.

Quả nhiên, Lâm Sanh chậm rãi nhẹ nhàng bước vào phòng khách liền nhìn thấy Hứa Nam ngồi ở sofa, cúi đầu, trong tay cầm một quyển sách, cực kỳ chuyên tâm xem, giống như không phát hiện cô bước vào.

Lặng lẽ không tiếng động đi vòng qua phía sau Hứa Nam.

Nổi hứng đùa giỡn, trêи mặt hiện ra là nụ cười xấu xa, giơ 2 tay bất ngờ che mắt Hứa Nam, nén giọng:

"Đoán xem, em là ai?"

Thật ra Hứa Nam đã sớm phát hiện Lâm Sanh, nhưng không có hé răng thôi, để người kia tùy ý che mắt cô, cũng rất phối hợp hỏi:

"Để chị đoán xem em là ai, đem hôm khuya khoắc còn dám chạy vào nhà đại lão bản, có lẽ là..."

Chợt ngừng lại.

"Là ai, nói mau!"

Hứa Nam trong lòng bàn tay Lâm Sanh mỉm cười, mi mắt cong cong, đem sách đặt lên đầu gối, kéo tay Lâm Sanh ra, quay đầu ngưỡng mặt lên, ánh mắt toát ra ý cười nhìn Lâm Sanh.

"Cường đạo-hái hoa tặc."

"Đó là cái quỷ gì?" Lâm Sanh ngẩn người.

Cường đạo-hái hoa tặc?

Lâm Sanh ôm cổ Hứa Nam, nghiêng người chui vào lòng Hứa Nam, không chịu buông tha nói:

"Em là cường đạo hay hái hoa tặc?"



"Em lớn lên tương đối giống cường đạo."

"Cường đạo?" Lâm Sanh thở phì phì buông tay đứng lên, hai tay bụm mặt, giả vờ thẹn thùng, giọng nũng nịu: "Đại lão bản, người ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, rõ ràng người ta là tiểu tiên nữ nha."

Hứa Nam bị hành động hài hước của Lâm Sanh chọc cười, không hề có hình tượng ở trêи sofa cười run rẩy cả người, không khách khí khinh bỉ ai kia:

"Được rồi, thì em là tiểu tiên nữ nhưng cái miệng muốn ăn đấm của nữ ma đầu."

"Cười cái gì mà cười." Lâm Sanh khẽ đẩy đầu vai Hứa Nam, không nể mặt mà trừng mắt bất mãn chất vấn: "Em lớn lên giống cường đạo à, chị là khen em hay chê em?"

"Đương nhiên khen em, em là cường đạo vô pháp vô thiên, bản lĩnh tán gái hơn người, gạt được cả lão bản vào tay." Hứa Nam vừa nói vừa nắm tay Lâm Sanh, kéo Lâm Sanh ngồi xuống cạnh sofa.

"Lời này của chị em thích nghe." Lâm Sanh vui vẻ hài lòng, cúi người nhặt cuốn sách rơi dưới đất lên, tiện tay lật vài trang: "Chị đang xem gì?"

"Tùy tiện xem thôi."

Lâm Sanh cũng chỉ lật vài trang, tâm tư căn bản không đặt ở nội dung quyển sách, đôi mắt ranh ma chuyển động, không nhìn Hứa Nam, giống như tùy tiện nói:

"Cũng sắp 12 giờ rồi, khuya lắm rồi, chị đừng xem nữa."

"Không xem sách, vậy xem gì?" Nụ cười bên môi của Hứa Nam đầy sâu xa, đưa tay ôm eo Lâm Sanh, kéo Lâm Sanh đến trước mặt.

Lâm Sanh cợt nhã:

"Xem em."

"Xem em à?"

Hứa Nam buồn cười nhìn nhìn, Lâm Sanh mặc váy ngủ đai đeo, lúc này váy ngủ lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhìn xuống đuôi tóc rũ trước ngực vẫn còn ướt sũng, còn đang tích nước, do vừa tắm xong da thịt trắng như tuyết ửng đỏ hiện ra.

Ánh mắt Hứa Nam chợt lóe lên, thản nhiên thu hồi ánh mắt, rút sách trong tay Lâm Sanh ra, giọng giả vờ ghét bỏ phản bác:

"Em có gì tốt để nhìn?"

"Nói chung chị đừng xem sách nữa, buổi tối xem sách lâu, không tốt cho mắt." Lâm Sanh lý lẽ hùng hồn, đoạt lại quyển sách, đặt ở chỗ xa xa trêи bàn trà, chính là để Hứa Nam với không tới.

Hứa Nam đương nhiên hiểu rõ tính toán của Lâm Sanh, gật đầu:

"Được, em không cho chị xem sách, chị không xem là được, chị xem em, vậy được chưa?"

Lâm Sanh vội lắc đầu:

"Đại lão bản, đêm hôm khuya khoắc, khuya lắm rồi, em cũng không có gì để đẹp để xem."

"Là em kêu chị xem em."

Rõ ràng nhắc nhở, Hứa Nam vẫn dáng vẻ thản nhiên, không làm gì, Lâm Sanh cắn răng, mở miệng nói:

"Đại lão bản, ánh đèn thật sáng, em đọc cho chị nghe một đoạn thơ cổ ba câu, Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian*..."

*Ý "say" trong tên hiệu đó không phải vì rượu mà say vì sơn thuỷ

Chữ "Túy" thốt ra, khóe miệng Hứa cong lên, bật cười, tay phải xoa sau đầu Lâm Sanh, nghiêng người, hôn lên môi Lâm Sanh, đem toàn bộ dư âm ngăn lại giữa răng môi.

Lâm Sanh chỉ bất ngờ giây lát, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, thả lỏng tâm tình đáp lại nụ hôn của Hứa Nam, hôn nhau say đắm, tay trái Hứa Nam chống lên sofa, không tự chủ được dùng cơ thể chậm rãi nghiêng qua ép Lâm Sanh nằm lên sofa. Rút tay phải đặt sau ót Lâm Sanh.

Lưỡi nóng như lửa dây dưa, môi răng gắn bó, Lâm Sanh hơi nhíu mày, tiếng rêи khẽ từ bên môi ẩn nhẫn tràn ra, ngay sau đó đưa tay vỗ lên lưng Hứa Nam, hay tay đặt ở vai Hứa Nam, khẽ đẩy Hứa Nam ra.

Hứa Nam cảm giác Lâm Sanh chống cự, chiếc lưỡi mềm rời khỏi khoang miệng, hôn lên má cô, ngẩng đầu nhìn Lâm Sanh, nhẹ giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Lâm Sanh ôm eo Hứa Nam, nhìn người kia từ từ cúi đầu giống như muốn hôn nữa, vội ngồi thẳng người, vừa thở vừa chỉ trích:



"Tư thế này không được, chị đè lên tóc của em!"

Ngay lúc Hứa Nam ngây người.

Lâm Sanh nhanh chóng leo lên hai chân Hứa Nam, dùng tư thế ngồi chồm hổm để Hứa Nam dựa lên sofa, nhướng nhướng mày, cười híp mắt nhìn Hứa Nam:

"Chúng ta đổi tư thế."

"Không được hôn." Hứa Nam đưa tay che miệng Lâm Sanh đang hôn tới.

Lâm Sanh trừng mắt: "Chị hôn em thì được, em hôn chị thì không được, xin hỏi công bằng sao?"

"Ngồi đàng hoàng." Hứa Nam một tay ôm eo Lâm Sanh, đẩy Lâm Sanh qua cạnh sofa, tâm trạng bình tĩnh lại: "Chị có việc muốn nói với em."

"Mặc kệ, hôn hôn trước." Lâm Sanh không vui, nghiêng người Hứa Nam qua.

Nghiêng người Hứa Nam qua ngay khi Lâm Sanh suýt chút nữa hôn lên đôi môi kia, trong lòng vui vẻ vì sắp thực hiện được thì chợt nghe Hứa Nam bình tĩnh nói:

"Ngày mai chị về thành phố S."

Lâm Sanh phút chốc ngây người biểu tình ngây ngốc, không hôn môi Hứa Nam, nhìn thật sâu vào đôi mắt sâu thẳm kia, sóng yên biển lặng, không có gì khác thường cho nên cô chỉ hôn lên môi mình một cái sau đó vẻ mặt thất vọng vùi vào cổ Hứa Nam, buồn rầu:

"Về thành phố S?"

"Công ty có việc, muốn chị về một chuyến." Hứa Nam cảm giác tâm tình Lâm Sanh biến hóa, khẽ xoa lưng Lâm Sanh, bên tai thì thầm: "Ngày mai sẽ tha cho người lao động như em, không cần làm cơm cho nhà tư bản, để em nghỉ ngơi thật tốt, không vui sao?"

"Không nhìn thấy chị, không vui." Lâm Sanh khẽ rêи, ở trong lòng Hứa Nam động đậy, nhẹ nhàng cắn cắn cổ Hứa Nam xem như nghiêm phạt.

"Em là chó hả, hay cắn người vậy." Hứa Nam vỗ lên lưng Lâm Sanh.

Tâm trạng Lâm Sanh trùng xuống, nghĩ tới ngày mai đã tỉ mỉ chuẩn bị tỏ tình, nhưng nghĩ tới Hứa Nam là đại lão bản, bận rộn bất chấp thời gian, chỉ buồn buồn hỏi:

"Khi nào chị về?"

Hứa Nam nhíu mày, trầm ngâm một lúc, thật sự không có ngày cụ thể, chỉ đành lên tiếng:

"Không chắc chắn, đại khái 3 4 ngày, chờ chị xử lý xong chuyện bên kia, sẽ lập tức về."

"Ba bốn ngày, lâu vậy à." Lâm Sanh từ cổ Hứa Nam ngẩng đầu lên.

Hứa Nam nhìn mặt Lâm Sanh ấm ức, chơi đùa tóc Lâm Sanh, vuốt ve thưởng thức lỗ tai be bé của Lâm Sanh, khẽ cười:

"Em luyến tiếc chị vậy thì đi đi, em cùng chị về thành phố S, thứ hai chị dẫn em tới chào hỏi phòng nhân sự."

Hai mắt Lâm Sanh phát sáng, sau đó chậm rãi ảm đạm, trong lòng xoắn xuýt, chuyện này đừng nên làm khó dễ đại lão bản, cùng đại lão bản về tổng công ty, hai người vốn nhiều chuyện thị phi, không chừng sẽ bị mấy người nhiều chuyện thêm mắm dặm muối.

"Bỏ đi, em chờ chị về."

Hứa Nam gật đầu:

"Vậy em chờ chị trở về nha."

Lâm Sanh ấm ức bĩu môi:

"Em ngoan vậy, có... thưởng gì không?"

"Ừ, thấy em ngoan ngoãn, có thưởng." Hứa Nam khẽ đáp.

"Thưởng gì?" hai tay Lâm Sanh nhéo nhéo má Hứa Nam, cười hì hì có chút bỉ ổi.

Ngón tay Hứa Nam xuyên vào tóc Lâm Sanh, khẽ vuốt ve, hôn lên bên tai Lâm Sanh, cười cười:

"Không phải em muốn leo lên giường của chị sao, thưởng cho hôm nay em được phép leo lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook