Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 11
Ngữ Vũ
17/02/2017
"A lô, A lô!" Cái gì vậy! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này? Mẹ nghĩ gì mà lại
giao Hân Tình cho tảng băng kia chứ. Thấm Nhị quyết định gọi lại lần thứ hai.
"A lô"
"Lần này em không tìm anh đâu, anh đưa điện thoại cho Hân Tình đi." Nghe trong loa giọng nam trầm thấp vang lên, biết là hắn không chịu nói gì, chắc chắn sẽ cúp điện thoại, cô liền vội vàng nói.
"Ừ..." Thấm Nhị lắng tai nghe được câu trả lời ngắn gọn, sau đó mơ hồ nghe được một âm thanh dịu dàng phát ra. "Tình nhi, Thấm Nhị muốn gặp em!" Ô, ai đang nói chuyện vậy, giọng điệu này nghe không giống anh cô...
"Thấm Nhị à?" Trong loa truyền đến tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dù âm thanh giống nhau, nhưng cách nói chuyện lại khác biệt hoàn toàn.
"Đúng rồi, tớ đây. Hân Tình, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ tớ sao lại đột nhiên lại đi du lịch, chẳng nói với tớ một tiếng liền giao cậu cho anh tớ. Thật là không có trách nhiệm gì hết, biết thế tớ đã không để cậu lại đó!"
Lúc này trên phi cơ có một cặp vợ chồng sắc son đang ngồi cười nói, đột nhiên một trong hai vị khách như nhớ tới cái gì đó liền ngồi thẳng người.
"Trời ơi, chồng à, làm sao bây giờ, em quên gọi điện cho Nhị Nhi nhà chúng ta. Làm sao đây, đáng lẽ buổi tối hôm qua nên gọi điện thông báo cho nó trước một tiếng, để nó khỏi quấy rối kế hoạch, ai ngờ mọi chuyện lại quá thuận lợi vui vẻ nên em quên mất!"
Chỉ thấy vị tiên sinh kia vỗ nhẹ sau lưng bà trấn an "Không có việc gì, bảo bối. Khi máy bay hạ cánh chúng ta sẽ nói cho con bé biết. Nhị Nhi gần đây điều không phải là đang viết lại luận văn sao, một thời gian ngắn sẽ không đến quấy rối đâu." Ba Hàn mặc dù nói như vậy, nhưng cũng chỉ là an ủi vợ mình, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay Thấm Nhị nhất định sẽ gọi điện hỏi thăm Hân Tình ra sao, nhưng ở trên máy bay lo lắng suông cũng vô ích. Không lẽ lại để bảo bối của ông sốt ruột cả đường đi sao.
"Vâng mong là như vậy..."
-----***-----
"Thấm Nhị, cậu hãy nghe tớ nói đã, chuyện là như như thế này, mẹ Hàn…"
"Mẹ Hàn?"
"Là bác gái muốn tớ gọi như thế."
"Ồ, biết rồi, sau đó thì sao?"
"…" Hân Tình đem mọi chuyện kể lại toàn bộ cho Thấm Nhị biết.
"Cho nên mới nói, hiện tại cậu cùng Thím Trương đang đến nhà anh ấy? Cậu có muốn đến đó không?" Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Thấm Nhị phát hiện trong đây có mùi âm mưu, mẹ nhất định là lập kế hoạch để Hân Tình làm con dâu của mình đây mà. Còn muốn đổi cách xưng hô nữa, chắc chắn là muốn Hân Tình trực tiếp gọi là mẹ luôn. Thế như… Anh hai… Khối băng này. Có đúng là Hân Tình muốn đi hay không? Hay là chỉ vì sự uy hiếp của mẹ.
"Ừm" Cô muốn đi sao? Tuy thoạt nhìn không phải là kiểu 'Không có trâu bắt chó đi cày', nhưng... Hân Tình nhìn nữa khuôn mặt như điêu khắc của người đàn ông bên cạch, cô...
"Được rồi, tớ hiểu. Chờ tớ, tớ sẽ đến đón cậu. Không cần phải ở chỗ anh tớ." Nửa ngày không nghe được câu trả lời của Hân Tình, Thấm Nhị cho rằng có thể Hân Tình đang ngồi cạnh anh mình ngại nói thẳng nên cần phải gặp trực tiếp.
"Ư..." Cô phải nói sao đây. Cô muốn đi, cô muốn ở bên cạnh người đàn ông mang đến cho cô cảm giác an toàn này, nhưng… hiện giờ đang ngồi cạnh anh, nếu nói nhất định anh sẽ nghe được. Như vậy thật là mất mặt.
"Được rồi, cứ như vậy đi, gặp rồi nói sau!"
"Thấm Nhị!" Bên kia đầu dây điện thoại, cô gái có cá tính nóng nảy đã cúp điện thoại không để cho cô trả lời. Hân Tình không thể làm gì khác được ngoài việc đưa trả lại điện thoại cho Vũ Tuấn.
"Tình nhi, em làm sao vậy? Có chuyện gì không?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang biểu lộ đầy khổ não, nhẹ nhàng tắt điện thoại, cặp lông mi cong, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, dễ thương không nói nên lời.
"Thấm Nhị nói… Muốn đến nhà anh." Cô không nói mục đích của Thấm Nhị đến, cô muốn khi nào Thẩm Nhị đến sẽ len lén nói ra suy nghĩ của mình, cô không muốn nói ra bây giờ.
"Như vậy. . ." Con bé này muốn tới quấy rối đúng không. Mẹ… Xem ra mẹ còn để lại vấn đề nan giải cho con tự giải quyết rồi.
Xe phóng nhanh dọc theo đường phố náo nhiệt ở khu vực trung tâm thành thị rồi lại đi đến một khu biệt thự rộng lớn yên tĩnh.
Vừa đi vào cổng chính, cảm giác như đã thoát khỏi thế giới ồn ào, thay vào đó là không gian yên tĩnh bao trùm. Toàn bộ hai bên đường đều trồng những cây đại thụ hơn hai trăm năm tuổi, tán cây khổng lồ, cành cây chồng lên nhau, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua chúng chiếu rọi trên đường, chỉ tạo thêm một chút rực rỡ. Thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót lanh lảnh, vài cơn gió nhẹ nhàng làm lá cây lay động xào xạc, nơi này làm cho tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Xe dừng trước một tòa biệt thự, Vũ Tuấn xuống xe rồi đi qua mở cửa xe cho Hân Tình "Đến rồi, Tình Nhi, đây là nơi chúng ta sẽ ở cùng, Em thích không?" Anh biết Hân Tình không phải là loại con gái để đàn ông phải phục vụ, mà là đang bối rối nhìn cửa xe, dường như cô không biết phải mở cửa xe như thế nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn, thế nhưng Vũ Tuấn lại không hỏi ra miệng.
Xuống xe thấy rõ trước mắt biệt thự này, cả biệt thự được thiết kế mang phong cách hiện đại, kiểu dạng hình khối, màu xám chủ đạo đơn giản phóng khoáng nhìn tổng quát căn biệt thự rất vững vàng, cô thấy nó rất hợp với anh.
"A lô"
"Lần này em không tìm anh đâu, anh đưa điện thoại cho Hân Tình đi." Nghe trong loa giọng nam trầm thấp vang lên, biết là hắn không chịu nói gì, chắc chắn sẽ cúp điện thoại, cô liền vội vàng nói.
"Ừ..." Thấm Nhị lắng tai nghe được câu trả lời ngắn gọn, sau đó mơ hồ nghe được một âm thanh dịu dàng phát ra. "Tình nhi, Thấm Nhị muốn gặp em!" Ô, ai đang nói chuyện vậy, giọng điệu này nghe không giống anh cô...
"Thấm Nhị à?" Trong loa truyền đến tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dù âm thanh giống nhau, nhưng cách nói chuyện lại khác biệt hoàn toàn.
"Đúng rồi, tớ đây. Hân Tình, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ tớ sao lại đột nhiên lại đi du lịch, chẳng nói với tớ một tiếng liền giao cậu cho anh tớ. Thật là không có trách nhiệm gì hết, biết thế tớ đã không để cậu lại đó!"
Lúc này trên phi cơ có một cặp vợ chồng sắc son đang ngồi cười nói, đột nhiên một trong hai vị khách như nhớ tới cái gì đó liền ngồi thẳng người.
"Trời ơi, chồng à, làm sao bây giờ, em quên gọi điện cho Nhị Nhi nhà chúng ta. Làm sao đây, đáng lẽ buổi tối hôm qua nên gọi điện thông báo cho nó trước một tiếng, để nó khỏi quấy rối kế hoạch, ai ngờ mọi chuyện lại quá thuận lợi vui vẻ nên em quên mất!"
Chỉ thấy vị tiên sinh kia vỗ nhẹ sau lưng bà trấn an "Không có việc gì, bảo bối. Khi máy bay hạ cánh chúng ta sẽ nói cho con bé biết. Nhị Nhi gần đây điều không phải là đang viết lại luận văn sao, một thời gian ngắn sẽ không đến quấy rối đâu." Ba Hàn mặc dù nói như vậy, nhưng cũng chỉ là an ủi vợ mình, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay Thấm Nhị nhất định sẽ gọi điện hỏi thăm Hân Tình ra sao, nhưng ở trên máy bay lo lắng suông cũng vô ích. Không lẽ lại để bảo bối của ông sốt ruột cả đường đi sao.
"Vâng mong là như vậy..."
-----***-----
"Thấm Nhị, cậu hãy nghe tớ nói đã, chuyện là như như thế này, mẹ Hàn…"
"Mẹ Hàn?"
"Là bác gái muốn tớ gọi như thế."
"Ồ, biết rồi, sau đó thì sao?"
"…" Hân Tình đem mọi chuyện kể lại toàn bộ cho Thấm Nhị biết.
"Cho nên mới nói, hiện tại cậu cùng Thím Trương đang đến nhà anh ấy? Cậu có muốn đến đó không?" Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Thấm Nhị phát hiện trong đây có mùi âm mưu, mẹ nhất định là lập kế hoạch để Hân Tình làm con dâu của mình đây mà. Còn muốn đổi cách xưng hô nữa, chắc chắn là muốn Hân Tình trực tiếp gọi là mẹ luôn. Thế như… Anh hai… Khối băng này. Có đúng là Hân Tình muốn đi hay không? Hay là chỉ vì sự uy hiếp của mẹ.
"Ừm" Cô muốn đi sao? Tuy thoạt nhìn không phải là kiểu 'Không có trâu bắt chó đi cày', nhưng... Hân Tình nhìn nữa khuôn mặt như điêu khắc của người đàn ông bên cạch, cô...
"Được rồi, tớ hiểu. Chờ tớ, tớ sẽ đến đón cậu. Không cần phải ở chỗ anh tớ." Nửa ngày không nghe được câu trả lời của Hân Tình, Thấm Nhị cho rằng có thể Hân Tình đang ngồi cạnh anh mình ngại nói thẳng nên cần phải gặp trực tiếp.
"Ư..." Cô phải nói sao đây. Cô muốn đi, cô muốn ở bên cạnh người đàn ông mang đến cho cô cảm giác an toàn này, nhưng… hiện giờ đang ngồi cạnh anh, nếu nói nhất định anh sẽ nghe được. Như vậy thật là mất mặt.
"Được rồi, cứ như vậy đi, gặp rồi nói sau!"
"Thấm Nhị!" Bên kia đầu dây điện thoại, cô gái có cá tính nóng nảy đã cúp điện thoại không để cho cô trả lời. Hân Tình không thể làm gì khác được ngoài việc đưa trả lại điện thoại cho Vũ Tuấn.
"Tình nhi, em làm sao vậy? Có chuyện gì không?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang biểu lộ đầy khổ não, nhẹ nhàng tắt điện thoại, cặp lông mi cong, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, dễ thương không nói nên lời.
"Thấm Nhị nói… Muốn đến nhà anh." Cô không nói mục đích của Thấm Nhị đến, cô muốn khi nào Thẩm Nhị đến sẽ len lén nói ra suy nghĩ của mình, cô không muốn nói ra bây giờ.
"Như vậy. . ." Con bé này muốn tới quấy rối đúng không. Mẹ… Xem ra mẹ còn để lại vấn đề nan giải cho con tự giải quyết rồi.
Xe phóng nhanh dọc theo đường phố náo nhiệt ở khu vực trung tâm thành thị rồi lại đi đến một khu biệt thự rộng lớn yên tĩnh.
Vừa đi vào cổng chính, cảm giác như đã thoát khỏi thế giới ồn ào, thay vào đó là không gian yên tĩnh bao trùm. Toàn bộ hai bên đường đều trồng những cây đại thụ hơn hai trăm năm tuổi, tán cây khổng lồ, cành cây chồng lên nhau, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua chúng chiếu rọi trên đường, chỉ tạo thêm một chút rực rỡ. Thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót lanh lảnh, vài cơn gió nhẹ nhàng làm lá cây lay động xào xạc, nơi này làm cho tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Xe dừng trước một tòa biệt thự, Vũ Tuấn xuống xe rồi đi qua mở cửa xe cho Hân Tình "Đến rồi, Tình Nhi, đây là nơi chúng ta sẽ ở cùng, Em thích không?" Anh biết Hân Tình không phải là loại con gái để đàn ông phải phục vụ, mà là đang bối rối nhìn cửa xe, dường như cô không biết phải mở cửa xe như thế nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn, thế nhưng Vũ Tuấn lại không hỏi ra miệng.
Xuống xe thấy rõ trước mắt biệt thự này, cả biệt thự được thiết kế mang phong cách hiện đại, kiểu dạng hình khối, màu xám chủ đạo đơn giản phóng khoáng nhìn tổng quát căn biệt thự rất vững vàng, cô thấy nó rất hợp với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.