Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 12
Ngữ Vũ
17/02/2017
"Dạ, em rất thích! Ngôi nhà này rất đẹp"
Nắm tay cô, Vũ Tuấn đưa cô đi tham quan nhà của bọn họ, đúng vậy anh mong muốn giá như đây là ngôi nhà của anh và cô, những căn phòng ở trong ngôi nhà này đều do anh thiết kế, chưa từng nghĩ tới sẽ có một nữ chủ nhân, nhưng khi đưa cô bước vào đây, cái cảm giác thỏa mãn cứ tràn ngập trong lòng, điều mà anh yêu thích không phải là thiết kế chính căn phòng, cũng không phải được ở trong không gian mình ưa thích, mà là thỏa mãn, một loại thỏa mãn khi nghĩ đến khái niệm gia đình. Nhìn mặt cỏ bằng phẳng, đột nhiên anh nghĩ chỗ trống kia có thể làm một vườn hoa và một cái xích đu.
Thím Trương cầm hành lí của Hân Tình theo bọn họ vào nhà "Vũ Tuấn à…" Nhìn người đàn ông phía trước lôi kéo Hân Tình cũng không quay đầu lại, Thím Trương cảm thấy buồn cười và vui mừng, tuy biết đàn ông của Hàn gia bản chất si tình, thế như biết và thấy đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tận mắt trông thấy đứa trẻ này lớn lên, lạnh lùng cô đơn, cuối cùng cũng đã tìm được kẻ bầu bạn. Con người vì người mình yêu mà trở nên ôn nhu, chưa từng nghĩ rằng trên mặt thiếu gia lại có biểu cảm này, còn tưởng rằng dù có thích đi nữa cũng chỉ biểu lộ sự lạnh lùng thôi chứ.
"Vũ Tuấn à, hành lí của Hân Tình phải để ở phòng nào đây?"
"Tình Nhi, đến đây xem căn này như thế nào?" Không trả lời vấn đề của Thím Trương ngay, anh kéo Hân Tình đi tới chính gian phòng cách vách mở cửa dò hỏi. cqh
Hân chuyện nhìn vào, phong cách căn phòng này không giống những phòng khác, căn phòng này sử dụng màu trắng, xanh lam, vàng nhạt làm chủ đạo, thiết kế xa hoa nhưng mang đến cảm giác ấm áp. Giường lớn màu vàng nhạt, tủ quần áo, trên bàn trang điểm đồ vật sử dụng đều được điêu khắc bằng gỗ. Trên sàn gỗ được trải một tấm thảm làm thủ công, sô pha, ghế quý phi đều làm cho người ngồi cảm thấy thoải mái, bức tranh tứ quý treo trên tường làm căn phòng tràn đầy sức sống, cửa sổ sát đất, rèm cửa được làm từ chất liệu sa mỏng màu xanh lam, đẹp đến mộng ảo...
"Căn phòng rất đẹp, trước kia Thấm Nhị từng ở chỗ này sao?" Trong nhà của anh lại có một căn phòng nữ tính như vậy, nhất định trước kia là của Thấm Nhị.
"Căn phòng này sáng nay vừa mới sửa lại…" Ở đây là chỗ của anh nghỉ ngơi, cũng không có chuẩn bị gian phòng cho người khác. Mà mấy người bạn thân của anh mỗi người đều có biệt thự riêng, chính là ba ngôi biệt thự bên cạnh.
"Cả phòng?"
"Tối hôm qua anh cho người sửa lại gian phòng, mong rằng em sẽ thích nó." Hôm qua biết được cô sẽ đến đây, anh lập tức vì cô mà thiết kế ngay một căn phòng thích hợp dành cho cô, sau đó sai người đêm làm không nghỉ, ngay sáng nay đã hoàn thành.
"Vâng…" Vì cô mà đặc biệt thiết kế? Liệu có phiền phức quá không?
"Hân Tình!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Thấm Nhị.
"Hân Tình…A, Thím Trương. Thím cũng ở đây ạ? Anh con đâu rồi? Con tới đón Hân Tình…"
"Ấy…ấy…Thím Trương, thím kéo con đi đâu vậy?" Thấm Nhị đang muốn vào bên trong lại bị thím Trương kéo ra ngoài.
"Thấm Nhị này, con tới gặp Hân Tình nói chuyện phiếm sao?"
"Con không phải tới tìm bạn ấy để nói chuyện phiếm, con tới là để đưa bạn ấy đến nhà con ở!" Hân Tình mà ở cùng anh hai chắc sẽ không tốt.
"Phu nhân tối hôm qua có gọi điện thoại cho con không?"
"Không có ạ, sáng sớm hôm nay nghe anh con nói con mới biết được bạn ấy sẽ tới đây"cqh
"Được rồi, để thím nói cho con biết! Hân Tình nhất định phải ở nơi này, con đừng quấy rầy. Anh hai con thực sự rất thích Hân Tình, con không biết đâu, anh con hiện tại đang đối xử với con bé với dáng vẻ cực kì dịu dàng"
"Cái gì? Thật hay giả vậy? Đừng gạt con, anh con mà dịu dàng sao?" Như là nghe được tin lạ của thế giới, Thấm Nhị xoay người muốn vào xem tình hình bên trong
"Thấm Nhị… Chớ vội đi, cũng đừng nói là tới đón Hân Tình, cứ nói là tới ăn cơm, tìm Hân Tình nói chuyện thôi là được, biết không!"
"Hiểu rồi, giờ con đã hiểu chuyện gì rồi, con còn muốn hỏi ý kiến của Hân Tình..."
Nghe được tiếng gọi của Thấm Nhị, Hân Tình hơi dùng sức thoát khỏi đôi tay của anh. Thấm Nhị thấy không tốt lắm đâu? Cảm giác được đôi tay nhỏ bé đang muốn giãy ra khỏi tay mình, Vũ Tuấn buông lỏng lực đạo của mình để cô có thể dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
"Chúng ta ra ngoài đi, Tuấn" Nghe được Thấm Nhị đang tìm mình, âm thanh nửa đường đang đi tới lại bị thím Trương lôi đi, Hân Tình muốn đi xem một chút chuyện gì đang xảy ra.
"Ừ"
Ở chỗ của quẹo ngay phòng khách, cô và Thấm Nhị thiếu chút nữa là va phải nhau.
"Á!"
"Á!"
Chỉ trong nháy mắt, tay của Vũ Tuấn đã nhanh chóng đỡ hông Hân Tình, làm cô tựa đầu vào lòng ngực mình. "Tình Nhi, em có sao không?" Nhìn người đang tựa vào ngực mình, Vũ Tuấn không yên tâm hỏi.
"Em mới là người có chuyện đây này!" Đột nhiên thấy có bóng người cô sợ hãi rồi đột ngột dừng lại, sau đó cơ thể lập tức ngã xuống. Trời ạ, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch chết tiệt. Ôi cái mông của cô… Nhìn anh mình khẩn trương hỏi thăm tình trạng của Hân Tình, quả nhiên là rất hoảng hốt. Sông băng ở Bắc cực có bị hòa tan cũng chẳng đáng sợ bằng tảng băng này. Làm sao mà anh có thể thay đổi nhiều đến vậy, đây là anh hai của cô sao? Không phải là có người giả mạo đấy chứ?
"Hàn Thấm Nhị…"
"Biết rồi, là em vô ý. Là em đi nhanh quá!" Cô đứng lên với cái mông đau cùng dáng vẻ yếu ớt, thấy ánh mắt của anh hai, âm điệu kêu tên mình. Rõ ràng kết quả giám định đã xuất hiện: âm điệu lạnh như băng. Xem ra độ lạnh nóng của anh hai sẽ thay đổi phụ thuộc vào việc ảnh đang nói chuyện với ai.
"Anh, em đến gặp Hân Tình để tâm sự, tiện đường ở lại ăn một bữa, ok?" Không đợi Vũ Tuấn trả lời, Thấm Nhị nói xong trực tiếp kéo Hân Tình đang ở trong lòng Vũ Tuấn đi vào phòng ngủ.
Nắm tay cô, Vũ Tuấn đưa cô đi tham quan nhà của bọn họ, đúng vậy anh mong muốn giá như đây là ngôi nhà của anh và cô, những căn phòng ở trong ngôi nhà này đều do anh thiết kế, chưa từng nghĩ tới sẽ có một nữ chủ nhân, nhưng khi đưa cô bước vào đây, cái cảm giác thỏa mãn cứ tràn ngập trong lòng, điều mà anh yêu thích không phải là thiết kế chính căn phòng, cũng không phải được ở trong không gian mình ưa thích, mà là thỏa mãn, một loại thỏa mãn khi nghĩ đến khái niệm gia đình. Nhìn mặt cỏ bằng phẳng, đột nhiên anh nghĩ chỗ trống kia có thể làm một vườn hoa và một cái xích đu.
Thím Trương cầm hành lí của Hân Tình theo bọn họ vào nhà "Vũ Tuấn à…" Nhìn người đàn ông phía trước lôi kéo Hân Tình cũng không quay đầu lại, Thím Trương cảm thấy buồn cười và vui mừng, tuy biết đàn ông của Hàn gia bản chất si tình, thế như biết và thấy đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tận mắt trông thấy đứa trẻ này lớn lên, lạnh lùng cô đơn, cuối cùng cũng đã tìm được kẻ bầu bạn. Con người vì người mình yêu mà trở nên ôn nhu, chưa từng nghĩ rằng trên mặt thiếu gia lại có biểu cảm này, còn tưởng rằng dù có thích đi nữa cũng chỉ biểu lộ sự lạnh lùng thôi chứ.
"Vũ Tuấn à, hành lí của Hân Tình phải để ở phòng nào đây?"
"Tình Nhi, đến đây xem căn này như thế nào?" Không trả lời vấn đề của Thím Trương ngay, anh kéo Hân Tình đi tới chính gian phòng cách vách mở cửa dò hỏi. cqh
Hân chuyện nhìn vào, phong cách căn phòng này không giống những phòng khác, căn phòng này sử dụng màu trắng, xanh lam, vàng nhạt làm chủ đạo, thiết kế xa hoa nhưng mang đến cảm giác ấm áp. Giường lớn màu vàng nhạt, tủ quần áo, trên bàn trang điểm đồ vật sử dụng đều được điêu khắc bằng gỗ. Trên sàn gỗ được trải một tấm thảm làm thủ công, sô pha, ghế quý phi đều làm cho người ngồi cảm thấy thoải mái, bức tranh tứ quý treo trên tường làm căn phòng tràn đầy sức sống, cửa sổ sát đất, rèm cửa được làm từ chất liệu sa mỏng màu xanh lam, đẹp đến mộng ảo...
"Căn phòng rất đẹp, trước kia Thấm Nhị từng ở chỗ này sao?" Trong nhà của anh lại có một căn phòng nữ tính như vậy, nhất định trước kia là của Thấm Nhị.
"Căn phòng này sáng nay vừa mới sửa lại…" Ở đây là chỗ của anh nghỉ ngơi, cũng không có chuẩn bị gian phòng cho người khác. Mà mấy người bạn thân của anh mỗi người đều có biệt thự riêng, chính là ba ngôi biệt thự bên cạnh.
"Cả phòng?"
"Tối hôm qua anh cho người sửa lại gian phòng, mong rằng em sẽ thích nó." Hôm qua biết được cô sẽ đến đây, anh lập tức vì cô mà thiết kế ngay một căn phòng thích hợp dành cho cô, sau đó sai người đêm làm không nghỉ, ngay sáng nay đã hoàn thành.
"Vâng…" Vì cô mà đặc biệt thiết kế? Liệu có phiền phức quá không?
"Hân Tình!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Thấm Nhị.
"Hân Tình…A, Thím Trương. Thím cũng ở đây ạ? Anh con đâu rồi? Con tới đón Hân Tình…"
"Ấy…ấy…Thím Trương, thím kéo con đi đâu vậy?" Thấm Nhị đang muốn vào bên trong lại bị thím Trương kéo ra ngoài.
"Thấm Nhị này, con tới gặp Hân Tình nói chuyện phiếm sao?"
"Con không phải tới tìm bạn ấy để nói chuyện phiếm, con tới là để đưa bạn ấy đến nhà con ở!" Hân Tình mà ở cùng anh hai chắc sẽ không tốt.
"Phu nhân tối hôm qua có gọi điện thoại cho con không?"
"Không có ạ, sáng sớm hôm nay nghe anh con nói con mới biết được bạn ấy sẽ tới đây"cqh
"Được rồi, để thím nói cho con biết! Hân Tình nhất định phải ở nơi này, con đừng quấy rầy. Anh hai con thực sự rất thích Hân Tình, con không biết đâu, anh con hiện tại đang đối xử với con bé với dáng vẻ cực kì dịu dàng"
"Cái gì? Thật hay giả vậy? Đừng gạt con, anh con mà dịu dàng sao?" Như là nghe được tin lạ của thế giới, Thấm Nhị xoay người muốn vào xem tình hình bên trong
"Thấm Nhị… Chớ vội đi, cũng đừng nói là tới đón Hân Tình, cứ nói là tới ăn cơm, tìm Hân Tình nói chuyện thôi là được, biết không!"
"Hiểu rồi, giờ con đã hiểu chuyện gì rồi, con còn muốn hỏi ý kiến của Hân Tình..."
Nghe được tiếng gọi của Thấm Nhị, Hân Tình hơi dùng sức thoát khỏi đôi tay của anh. Thấm Nhị thấy không tốt lắm đâu? Cảm giác được đôi tay nhỏ bé đang muốn giãy ra khỏi tay mình, Vũ Tuấn buông lỏng lực đạo của mình để cô có thể dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
"Chúng ta ra ngoài đi, Tuấn" Nghe được Thấm Nhị đang tìm mình, âm thanh nửa đường đang đi tới lại bị thím Trương lôi đi, Hân Tình muốn đi xem một chút chuyện gì đang xảy ra.
"Ừ"
Ở chỗ của quẹo ngay phòng khách, cô và Thấm Nhị thiếu chút nữa là va phải nhau.
"Á!"
"Á!"
Chỉ trong nháy mắt, tay của Vũ Tuấn đã nhanh chóng đỡ hông Hân Tình, làm cô tựa đầu vào lòng ngực mình. "Tình Nhi, em có sao không?" Nhìn người đang tựa vào ngực mình, Vũ Tuấn không yên tâm hỏi.
"Em mới là người có chuyện đây này!" Đột nhiên thấy có bóng người cô sợ hãi rồi đột ngột dừng lại, sau đó cơ thể lập tức ngã xuống. Trời ạ, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch chết tiệt. Ôi cái mông của cô… Nhìn anh mình khẩn trương hỏi thăm tình trạng của Hân Tình, quả nhiên là rất hoảng hốt. Sông băng ở Bắc cực có bị hòa tan cũng chẳng đáng sợ bằng tảng băng này. Làm sao mà anh có thể thay đổi nhiều đến vậy, đây là anh hai của cô sao? Không phải là có người giả mạo đấy chứ?
"Hàn Thấm Nhị…"
"Biết rồi, là em vô ý. Là em đi nhanh quá!" Cô đứng lên với cái mông đau cùng dáng vẻ yếu ớt, thấy ánh mắt của anh hai, âm điệu kêu tên mình. Rõ ràng kết quả giám định đã xuất hiện: âm điệu lạnh như băng. Xem ra độ lạnh nóng của anh hai sẽ thay đổi phụ thuộc vào việc ảnh đang nói chuyện với ai.
"Anh, em đến gặp Hân Tình để tâm sự, tiện đường ở lại ăn một bữa, ok?" Không đợi Vũ Tuấn trả lời, Thấm Nhị nói xong trực tiếp kéo Hân Tình đang ở trong lòng Vũ Tuấn đi vào phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.