Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 20
Ngữ Vũ
23/02/2017
Ba người từ thư phòng đi ra, thấy Hân Tình ngồi trên sô pha xem TV vừa ăn vặt vừa cười khả ái.
"Này... Em đang xem cái gì vậy?" Kéo hai người kia đang muốn đi về lại, Mạc Thiếu Đình đi đến ghế sa lon ngồi xuống, cười híp mắt nhìn Hân Tình.
"Hả. . . Là những người ở trong này, bọn họ nói chuyện rất vui!" Chẳng biết từ lúc nào ba người đã ngồi cạch cô, Hân Tình hơi giật mình trả lời. Ba người này sao đột nhiên xuất hiện ở đây!
"Phải không? Tình nhi, anh hỏi em một chuyện! Sao em quen biết được Vũ Tuấn?" Hề hề... Nghe nha đầu Thấm Nhị nói, người xem bói đã nói chân mệnh thiên tử của Vũ Tuấn không phải là người thời đại này. Nhìn cuộc sống hai mươi bảy năm qua của cậu ta, hắn còn tưởng mình đụng phải thần tiên sống! Xem ra người coi bói rất chuẩn.
"Dạ, Em là bạn của Thấm Nhị, cô ấy dẫn em về nhà cô ấy rồi..."
"Lúc đầu khi nhìn thấy Vũ Tuấn có phải rất lạnh lùng, rất đáng đánh đòn không?" Nghĩ đến quá trình kết giao của mình với hắn, y như một trang sử đẫm máu và nước mắt, ách... Không đúng! Chỉ có đỗ máu thôi, nam tử hán không thể rơi lệ được! Dù sao lúc ấy nhìn thấy hắn rất muốn cho hắn ăn đòn!cqh
"Lạnh lùng?" Có ý gì?
"Thì là cậu ta rất khó ở chung, làm sao em 'thuần phục' được vậy?" Hắn thật tò mò! Cô làm cách nào biết một con sư tử mạnh mẽ thành một con mèo nhà ngoan hiền?
Khó ở chung? Thuần phục? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Tuấn, là người rất tốt! Sao lại khó ở chung? Đúng rồi, cô nhớ Thấm Nhị cũng nói với cô như vậy, 'Anh hai rất khó chung đụng'! Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm anh! Cô nhất định phải giúp anh giải thích làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Thật ra thì. . ."
"Tớ nghĩ các cậu đã mệt rồi. . ." Cúp điện thoại, Vũ Tuấn khẩn cấp từ thư phòng bước ra. Không nghĩ tới đi ra còn thấy ba người đáng lẽ phải về từ lâu đang vây quanh cô gái của anh.
"Đúng vậy, để nói tạm biết với Tình nhi một chút đã rồi về! Tình nhi, tụi anh đi đây. . ." Lần sau lại hỏi tiếp! Ba người đứng dậy tạm biệt Hân Tình!
"Vâng, gặp lại sau..." Muốn đi rồi sao? Vậy cô sẽ tìm cơ hội khác để nói vậy!
Hân Tình đứng lên cùng Vũ Tuấn tiễn họ về.
"Tuấn, bạn của anh ai cũng rất tốt!" Chẳng qua là họ có hiểu lầm gì đó với anh, nhưng cô nhất định giúp anh giải quyết!
"Phải không?" Tuy đó là bạn tốt, nhưng hắn cũng không thích từ trong cái miệng nhỏ của cô nói người khác tốt. Từ từ cúi đầu, vòng tay ôm cô, nhẹ hôn xuống đôi môi đỏ mọng, làm vậy trong cái đầu nhỏ này sẽ chỉ nghĩ đến hắn mà thôi.
"Ô..." Trên môi xúc cảm ấm áp mại mềm, anh... Anh... Đang làm gì vậy? Soạt -- mặt cô cũng biến thành quả cà chua rồi.
"Ha ha... Bảo bối!" Ha ha, nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của cô, thật đáng yêu, Bây giờ anh thật sự rất muốn 'ăn' cô!
Cái gì? Anh hôn cô? Còn cười cô, ô. . . Cô muốn khóc! Mặc dù không ghét anh làm vậy, ngược lại nàng cũng rất thích! Nhưng cô vẫn muốn khóc! >_<
"Anh. . . Anh. . . Ô. . ."
Hân Tinh đem suy nghĩ của cô chuyển thành hành động. . . Nhìn Hân Tình chuẩn bị khóc, Vũ Tuấn tay chân bắt đầu luống cuống.
"Đừng khóc, đừng khóc... Tình nhi!" Hắn rất muốn tự đánh mình hai cú, hắn rõ ràng biết Tình nhi dễ dàng xấu hổ, còn trêu cô như vậy.
Vũ Tuấn vừa dỗ cô, vừa giúp cô lau nước mắt. Nhìn hai viên thủy tinh rơi xuống tay hắn, giống như có thể đả thương - cũng không biết nước mắt của cô cũng khiến hắn kinh tâm động phách để như vậy.
"Ô... Đáng ghét..."
"Đúng, đúng, là anh, là anh đáng chết! Tình nhi đừng khóc có được hay không?" Chỉ cần cô đừng khóc để anh không phải đâu lòng cô muốn anh làm gì cũng được!
"Anh . . . A. . . Đáng ghét!" nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì lo lắng kia, cô... Cô rất muốn cười. Không thể khóc nổi nữa rồi!
Nói xong câu "Chán ghét" tiểu mĩ nhân liền tỏ vẻ đắc ý. Nhìn cô nín khóc xong rồi lại cười, Vũ tuấn rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm cô đối mắt với mình.
"Tình nhi, sau này tức giận có thể đánh anh, nhưng không cho em khóc." Hắn lấy cái trán nhẹ chống lên trán cô.
"Vâng..." Dựa vào là gần như vậy, cô rũ mi mắt xuống là có thể thấy rõ ràng môi của anh, cảm giác được trán của anh đang nhẹ nhàng ma sát cô, thật sự giống như chó con!
Cảm thấy rất vui Hân Tình cũng thử đung đưa cái đầu nhỏ của mình, liếm trán của anh "Ha ha. . ."
Ai... Cô nhất định phải kiêu chiến với sự tự chủ của hắn sao? Xem ra tiểu mĩ nhân này hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, khi trong lòng hắn cười ngọt ngào chọc cho người ta trìu mến. Cô là đang tín nhiệm hắn? Hay căn bản đối với chuyện nam nữ không hiểu biết? Nhưng dù thế nào đi nữa, cô đã thiên sứ của hắn, hắn vẫn muốn từ từ từng bước một...
"Tình nhi, muốn đi ngủ chưa? Bây giờ cũng đã trễ!" Trong ngực bé nhỏ còn đang cười rất vui vẻ, có vẻ như chưa buồn ngủ, chẳng qua là thời gian đã không còn sớm, nếu không ngủ sợ là ngày mai không dậy nổi! Mà hắn hiện tại cũng cần tắm nước lạnh ngay lập tức.
"Oh, được!" Đúng là không còn sớm nữa!
Nghe anh nói vậy Hân Tình mới cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì phải chuẩn bị đồ để hôm nay chuyển đến đây: cùng anh sống chung, làm hại cô khẩn trương, làm sao cũng không ngủ được. Sáng sớm là đã đến đây. Bận rộn cả một ngày -- thật sự cũng không còn bận rộn cái gì, như bây giờ cô thật sự mệt mỏi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi!
Vũ Tuấn ôm lấy cô bước đến phòng ngủ.
"Thả em xuống, em có thể tự đi được!" Làm vậy giống như anh đang bế em bé! Làm sao có thể vừa bước đi vừa ôm cô thế chứ!
"Tình nhi, giày của em đâu?" Đường đi đến phòng ngủ không có thảm lót chân. Mật đá cẩm thạch rất lạnh cô không thể đi chân không được.
"Yaaa..." Hân Tình lúc này mới phát hiện mình đang đi chân không, bởi vì mới nảy thấy thảm lông cạnh ghế sa lon giẫm lên hết sức thoải mái, cho nên cô mới cỡ giày ra đi chân không, cảm thụ xúc cảm mềm mại. Sau đó mọi người đột nhiên đi ra ngoài -- làm cô cũng không nhớ là phải mang giày lại.
"Nhưng..." Nhưng giày cô ở bên cạnh đó, anh có thể kêu cô mang giày vào mà? Nhìn phòng khách cách mình càng ngày càng xa. Hiện tại gọi anh ôm cô đến đó mang giày, so sánh khoảng cách anh ôm cô đến phòng ngủ còn xa hơn. Thôi quên đi.
Thấy cô đang nhìn giày của mình cách mình càng ngày càng xa, khóe miệng Vũ Tuấn bắt đầu cong lên, hắn dĩ nhiên biết giày của cô ở đâu nhưng hắn muốn cứ vậy ôm cô.
Ôm Hân Tình lên gường, Vũ Tuấn đắp mền cho cô, cúi người vừa hôn trán cô vừa nói "Ngủ ngon, Tình nhi!" Ngủ ngon, tình yêu của anh, mơ thấy anh...
Hân Tình nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên mỉm cười. . .
"Này... Em đang xem cái gì vậy?" Kéo hai người kia đang muốn đi về lại, Mạc Thiếu Đình đi đến ghế sa lon ngồi xuống, cười híp mắt nhìn Hân Tình.
"Hả. . . Là những người ở trong này, bọn họ nói chuyện rất vui!" Chẳng biết từ lúc nào ba người đã ngồi cạch cô, Hân Tình hơi giật mình trả lời. Ba người này sao đột nhiên xuất hiện ở đây!
"Phải không? Tình nhi, anh hỏi em một chuyện! Sao em quen biết được Vũ Tuấn?" Hề hề... Nghe nha đầu Thấm Nhị nói, người xem bói đã nói chân mệnh thiên tử của Vũ Tuấn không phải là người thời đại này. Nhìn cuộc sống hai mươi bảy năm qua của cậu ta, hắn còn tưởng mình đụng phải thần tiên sống! Xem ra người coi bói rất chuẩn.
"Dạ, Em là bạn của Thấm Nhị, cô ấy dẫn em về nhà cô ấy rồi..."
"Lúc đầu khi nhìn thấy Vũ Tuấn có phải rất lạnh lùng, rất đáng đánh đòn không?" Nghĩ đến quá trình kết giao của mình với hắn, y như một trang sử đẫm máu và nước mắt, ách... Không đúng! Chỉ có đỗ máu thôi, nam tử hán không thể rơi lệ được! Dù sao lúc ấy nhìn thấy hắn rất muốn cho hắn ăn đòn!cqh
"Lạnh lùng?" Có ý gì?
"Thì là cậu ta rất khó ở chung, làm sao em 'thuần phục' được vậy?" Hắn thật tò mò! Cô làm cách nào biết một con sư tử mạnh mẽ thành một con mèo nhà ngoan hiền?
Khó ở chung? Thuần phục? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Tuấn, là người rất tốt! Sao lại khó ở chung? Đúng rồi, cô nhớ Thấm Nhị cũng nói với cô như vậy, 'Anh hai rất khó chung đụng'! Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm anh! Cô nhất định phải giúp anh giải thích làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Thật ra thì. . ."
"Tớ nghĩ các cậu đã mệt rồi. . ." Cúp điện thoại, Vũ Tuấn khẩn cấp từ thư phòng bước ra. Không nghĩ tới đi ra còn thấy ba người đáng lẽ phải về từ lâu đang vây quanh cô gái của anh.
"Đúng vậy, để nói tạm biết với Tình nhi một chút đã rồi về! Tình nhi, tụi anh đi đây. . ." Lần sau lại hỏi tiếp! Ba người đứng dậy tạm biệt Hân Tình!
"Vâng, gặp lại sau..." Muốn đi rồi sao? Vậy cô sẽ tìm cơ hội khác để nói vậy!
Hân Tình đứng lên cùng Vũ Tuấn tiễn họ về.
"Tuấn, bạn của anh ai cũng rất tốt!" Chẳng qua là họ có hiểu lầm gì đó với anh, nhưng cô nhất định giúp anh giải quyết!
"Phải không?" Tuy đó là bạn tốt, nhưng hắn cũng không thích từ trong cái miệng nhỏ của cô nói người khác tốt. Từ từ cúi đầu, vòng tay ôm cô, nhẹ hôn xuống đôi môi đỏ mọng, làm vậy trong cái đầu nhỏ này sẽ chỉ nghĩ đến hắn mà thôi.
"Ô..." Trên môi xúc cảm ấm áp mại mềm, anh... Anh... Đang làm gì vậy? Soạt -- mặt cô cũng biến thành quả cà chua rồi.
"Ha ha... Bảo bối!" Ha ha, nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của cô, thật đáng yêu, Bây giờ anh thật sự rất muốn 'ăn' cô!
Cái gì? Anh hôn cô? Còn cười cô, ô. . . Cô muốn khóc! Mặc dù không ghét anh làm vậy, ngược lại nàng cũng rất thích! Nhưng cô vẫn muốn khóc! >_<
"Anh. . . Anh. . . Ô. . ."
Hân Tinh đem suy nghĩ của cô chuyển thành hành động. . . Nhìn Hân Tình chuẩn bị khóc, Vũ Tuấn tay chân bắt đầu luống cuống.
"Đừng khóc, đừng khóc... Tình nhi!" Hắn rất muốn tự đánh mình hai cú, hắn rõ ràng biết Tình nhi dễ dàng xấu hổ, còn trêu cô như vậy.
Vũ Tuấn vừa dỗ cô, vừa giúp cô lau nước mắt. Nhìn hai viên thủy tinh rơi xuống tay hắn, giống như có thể đả thương - cũng không biết nước mắt của cô cũng khiến hắn kinh tâm động phách để như vậy.
"Ô... Đáng ghét..."
"Đúng, đúng, là anh, là anh đáng chết! Tình nhi đừng khóc có được hay không?" Chỉ cần cô đừng khóc để anh không phải đâu lòng cô muốn anh làm gì cũng được!
"Anh . . . A. . . Đáng ghét!" nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì lo lắng kia, cô... Cô rất muốn cười. Không thể khóc nổi nữa rồi!
Nói xong câu "Chán ghét" tiểu mĩ nhân liền tỏ vẻ đắc ý. Nhìn cô nín khóc xong rồi lại cười, Vũ tuấn rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm cô đối mắt với mình.
"Tình nhi, sau này tức giận có thể đánh anh, nhưng không cho em khóc." Hắn lấy cái trán nhẹ chống lên trán cô.
"Vâng..." Dựa vào là gần như vậy, cô rũ mi mắt xuống là có thể thấy rõ ràng môi của anh, cảm giác được trán của anh đang nhẹ nhàng ma sát cô, thật sự giống như chó con!
Cảm thấy rất vui Hân Tình cũng thử đung đưa cái đầu nhỏ của mình, liếm trán của anh "Ha ha. . ."
Ai... Cô nhất định phải kiêu chiến với sự tự chủ của hắn sao? Xem ra tiểu mĩ nhân này hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, khi trong lòng hắn cười ngọt ngào chọc cho người ta trìu mến. Cô là đang tín nhiệm hắn? Hay căn bản đối với chuyện nam nữ không hiểu biết? Nhưng dù thế nào đi nữa, cô đã thiên sứ của hắn, hắn vẫn muốn từ từ từng bước một...
"Tình nhi, muốn đi ngủ chưa? Bây giờ cũng đã trễ!" Trong ngực bé nhỏ còn đang cười rất vui vẻ, có vẻ như chưa buồn ngủ, chẳng qua là thời gian đã không còn sớm, nếu không ngủ sợ là ngày mai không dậy nổi! Mà hắn hiện tại cũng cần tắm nước lạnh ngay lập tức.
"Oh, được!" Đúng là không còn sớm nữa!
Nghe anh nói vậy Hân Tình mới cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì phải chuẩn bị đồ để hôm nay chuyển đến đây: cùng anh sống chung, làm hại cô khẩn trương, làm sao cũng không ngủ được. Sáng sớm là đã đến đây. Bận rộn cả một ngày -- thật sự cũng không còn bận rộn cái gì, như bây giờ cô thật sự mệt mỏi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi!
Vũ Tuấn ôm lấy cô bước đến phòng ngủ.
"Thả em xuống, em có thể tự đi được!" Làm vậy giống như anh đang bế em bé! Làm sao có thể vừa bước đi vừa ôm cô thế chứ!
"Tình nhi, giày của em đâu?" Đường đi đến phòng ngủ không có thảm lót chân. Mật đá cẩm thạch rất lạnh cô không thể đi chân không được.
"Yaaa..." Hân Tình lúc này mới phát hiện mình đang đi chân không, bởi vì mới nảy thấy thảm lông cạnh ghế sa lon giẫm lên hết sức thoải mái, cho nên cô mới cỡ giày ra đi chân không, cảm thụ xúc cảm mềm mại. Sau đó mọi người đột nhiên đi ra ngoài -- làm cô cũng không nhớ là phải mang giày lại.
"Nhưng..." Nhưng giày cô ở bên cạnh đó, anh có thể kêu cô mang giày vào mà? Nhìn phòng khách cách mình càng ngày càng xa. Hiện tại gọi anh ôm cô đến đó mang giày, so sánh khoảng cách anh ôm cô đến phòng ngủ còn xa hơn. Thôi quên đi.
Thấy cô đang nhìn giày của mình cách mình càng ngày càng xa, khóe miệng Vũ Tuấn bắt đầu cong lên, hắn dĩ nhiên biết giày của cô ở đâu nhưng hắn muốn cứ vậy ôm cô.
Ôm Hân Tình lên gường, Vũ Tuấn đắp mền cho cô, cúi người vừa hôn trán cô vừa nói "Ngủ ngon, Tình nhi!" Ngủ ngon, tình yêu của anh, mơ thấy anh...
Hân Tình nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên mỉm cười. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.