Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 21
Ngữ Vũ
23/02/2017
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sát đất chiếu vào phòng, gió hất nhẹ rèm cửa lên, phản phất trong giấc
ngủ của một người con gái.
"Ân. . ." Mi mắt mở nhẹ, hiện ra đôi mắt sáng ngời mỹ lệ.
Ngủ thật là thoải mái! Bây giờ là mấy giờ rồi? Ngoài cửa sổ trời đã sáng, hình như mặt trời đã lên từ lâu. Hân Tình ngồi dậy nghĩ muốn rời giường, thấy cạnh giường đã đặt một đôi giày. Giày của cô... Cô nhớ tối hôm qua nó không có ở đây mà, nói vậy Tuấn đã dậy rồi giúp cô đem nó vào đây? Hôm qua anh có nói muốn cô cùng anh đến công ty! Cô có phải đã ngủ quên rồi không?
Vội vàng mang giày, Hân Tình chạy vào phòng tắm rửa mặt thật nhanh. Hi vọng không làm trễ giờ của anh.
Mặc xong quần áo, Hân Tình ra khỏi phòng tìm Vũ Tuấn, vừa đi vào phòng khách liền ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến.
Quả nhiên, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn sáng. Vũ Tuần bưng món cuối cùng bày lên bàn.
"Tình nhi, đã dậy rồi!" Dưới ánh mặt trời, là một cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hồng, nở nụ cười tinh khiết đi về phía hắn, thật là một buổi sáng tuyệt vời. Tối hôm qua, hắn xem tất cả những văn kiện liên quan đến cô, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao Tình nhi lại mất trí nhớ. Mọi chuyện mặc dù có rất nhiều chỗ khả nghi, tuy nhiên không thể giải thích được nguyên nhân làm cho Tình nhi bị mất trí nhớ. Đi tới vườn hoa ngồi trên ghế dài suy nghĩ -- một lần nữa rơi vào trầm tư.
Cho đến khi ánh nắng chiếu vào người, hắn mới ý thức được cả đêm mình chưa chợp mắt.
Nhìn ánh mặt trời ló ra ở phía chân trời, Tình nhi chắc cũng gần tỉnh! Hắn đi vào phòng khách cầm đôi giày tối hôm qua Tình nhi để quên, đi tới phòng của cô. Hơi giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đang chìm vào giấc mộng, hắn quyến luyến nhìn dung nhan của cô, cô đã khơi dậy được mọi cảm xúc giấu trong lòng hắn hai mươi bảy năm qua.
"Bảo bối, dù em có là thuốc phiện, anh cũng nguyện kiếp này trầm mê vào nó...." Dù việc gì liên quan đến cô cũng khiến hắn mừng như điên, hoặc là trầm luân vào tuyệt vọng.
Vũ Tuấn không tiếng động cúi xuống đem giày của cô đặt bên giường, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Bữa sáng nên ăn gì đây? Bình thường hắn cũng không thường ăn sáng, nhưng bây giờ không phải chỉ có một mình hắn, Tình nhi tuyệt đối không thể nhịn đói! Phải ăn cái gì đây?
Gọi đầu bếp để làm? Hay là hắn đi ra ngoài mua về? Vũ Tuấn đi đến phòng bếp. Đây là lần thứ hai bước vào nơi này, lần đầu tiên là lúc ngôi nhà xây xong, hắn vào nghiệm thu.
Trong phòng bếp đồ dùng nấu ăn và nguyên liệu được sắp xếp rất gọn gàng. Không thể nghi ngờ là do thím Trương đã chuẩn bị! Hắn đến gần phát hiện trên bàn còn có giấy nhắn lại của thím Trương: Vũ Tuấn à, nếu cháu đi vào thấy lời nhắn của thím, đoán chừng là đang suy nghĩ mình sẽ nấu món gì cho Hân Tình ăn! Trên tủ lạnh thím có dán những nguyên liệu cần có và cách làm...
Hắn có gì mà không thể làm chứ. Dựa theo hướng dẫn của thím Trương, Vũ Tuấn chuẩn bị làm dù đây là lần đầu làm nhưng cũng không khó lắm. "Tình nhi, tới đây ăn sáng đi!" Vũ Tuấn đi tới, kéo Hân Tình ngồi xuống, giúp cô rót một ly sữa nóng. "Nếm thử xem mùi vị ra sao!"
"Những món này đều do anh làm sao?" Nhìn trên bàn đồ ăn phong phú, Hân Tình không thể tin được hỏi. Mặc dù cô không hiểu rõ anh nhiều lắm, nhưng anh là con cưng của trời -- làm sao lại biết nấu đồ ăn sáng được!
"Ừ, lần đầu làm, Tình nhi nếm thử mùi vị như thế nào!" Vũ Tuấn thổi nguội chén cháo hến rồi đưa đến miệng Hân Tình chờ cô nếm thử.
"Ưm! Ăn thật ngon!" Thật sự là lần đầu tiên anh làm? Mùi vị không giống với thím Trương nhưng ăn cũng rất ngon!
"Thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Vũ Tuấn cũng nếm một ngụm mùi vị cũng không tệ. Mặc dù hắn đối với thức ăn mình làm rất có tự tin -- nhưng được cô khen cũng rất thích, đây được coi là một thành công sao! Cảm giác rất tốt đẹp, xem ra hắn phải thường xuyên nấu cho cô ăn.
"Tuấn, bây giờ là mấy giờ rồi, em không phải dậy muộn chứ?" Nhìn qua bộ dạng của anh có vẻ thư thái nhàn nhã, nhưng Hân Tình vẫn bất an hỏi.
"Bây giờ đại khái cũng bảy, tám giờ rồi! Anh không có chú ý lắm, Tình nhi em không dậy muộn, hơn nữa hôm nay chúng ta không đi đến công ty!" Biết cô đang lo lắng cái gì, Vũ Tuấn liền nói.
"Không đi? Tại sao?"
"Tình nhi còn nhớ Mạc Thiếu Đình chứ?"
"Nhớ..." Vui vẻ chuyện gật đầu.
"Cậu ta tới đây dẫn theo bác sĩ, anh muốn đưa em qua đó để ông ta xem một chút, Tình nhi em cảm thấy được không?" Hắn không nói cho Hân Tình biết bác sĩ đó vì cô mà đặc biệt đến đây, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô.
"Được..." Cô cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
"Ân. . ." Mi mắt mở nhẹ, hiện ra đôi mắt sáng ngời mỹ lệ.
Ngủ thật là thoải mái! Bây giờ là mấy giờ rồi? Ngoài cửa sổ trời đã sáng, hình như mặt trời đã lên từ lâu. Hân Tình ngồi dậy nghĩ muốn rời giường, thấy cạnh giường đã đặt một đôi giày. Giày của cô... Cô nhớ tối hôm qua nó không có ở đây mà, nói vậy Tuấn đã dậy rồi giúp cô đem nó vào đây? Hôm qua anh có nói muốn cô cùng anh đến công ty! Cô có phải đã ngủ quên rồi không?
Vội vàng mang giày, Hân Tình chạy vào phòng tắm rửa mặt thật nhanh. Hi vọng không làm trễ giờ của anh.
Mặc xong quần áo, Hân Tình ra khỏi phòng tìm Vũ Tuấn, vừa đi vào phòng khách liền ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến.
Quả nhiên, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn sáng. Vũ Tuần bưng món cuối cùng bày lên bàn.
"Tình nhi, đã dậy rồi!" Dưới ánh mặt trời, là một cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hồng, nở nụ cười tinh khiết đi về phía hắn, thật là một buổi sáng tuyệt vời. Tối hôm qua, hắn xem tất cả những văn kiện liên quan đến cô, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao Tình nhi lại mất trí nhớ. Mọi chuyện mặc dù có rất nhiều chỗ khả nghi, tuy nhiên không thể giải thích được nguyên nhân làm cho Tình nhi bị mất trí nhớ. Đi tới vườn hoa ngồi trên ghế dài suy nghĩ -- một lần nữa rơi vào trầm tư.
Cho đến khi ánh nắng chiếu vào người, hắn mới ý thức được cả đêm mình chưa chợp mắt.
Nhìn ánh mặt trời ló ra ở phía chân trời, Tình nhi chắc cũng gần tỉnh! Hắn đi vào phòng khách cầm đôi giày tối hôm qua Tình nhi để quên, đi tới phòng của cô. Hơi giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đang chìm vào giấc mộng, hắn quyến luyến nhìn dung nhan của cô, cô đã khơi dậy được mọi cảm xúc giấu trong lòng hắn hai mươi bảy năm qua.
"Bảo bối, dù em có là thuốc phiện, anh cũng nguyện kiếp này trầm mê vào nó...." Dù việc gì liên quan đến cô cũng khiến hắn mừng như điên, hoặc là trầm luân vào tuyệt vọng.
Vũ Tuấn không tiếng động cúi xuống đem giày của cô đặt bên giường, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Bữa sáng nên ăn gì đây? Bình thường hắn cũng không thường ăn sáng, nhưng bây giờ không phải chỉ có một mình hắn, Tình nhi tuyệt đối không thể nhịn đói! Phải ăn cái gì đây?
Gọi đầu bếp để làm? Hay là hắn đi ra ngoài mua về? Vũ Tuấn đi đến phòng bếp. Đây là lần thứ hai bước vào nơi này, lần đầu tiên là lúc ngôi nhà xây xong, hắn vào nghiệm thu.
Trong phòng bếp đồ dùng nấu ăn và nguyên liệu được sắp xếp rất gọn gàng. Không thể nghi ngờ là do thím Trương đã chuẩn bị! Hắn đến gần phát hiện trên bàn còn có giấy nhắn lại của thím Trương: Vũ Tuấn à, nếu cháu đi vào thấy lời nhắn của thím, đoán chừng là đang suy nghĩ mình sẽ nấu món gì cho Hân Tình ăn! Trên tủ lạnh thím có dán những nguyên liệu cần có và cách làm...
Hắn có gì mà không thể làm chứ. Dựa theo hướng dẫn của thím Trương, Vũ Tuấn chuẩn bị làm dù đây là lần đầu làm nhưng cũng không khó lắm. "Tình nhi, tới đây ăn sáng đi!" Vũ Tuấn đi tới, kéo Hân Tình ngồi xuống, giúp cô rót một ly sữa nóng. "Nếm thử xem mùi vị ra sao!"
"Những món này đều do anh làm sao?" Nhìn trên bàn đồ ăn phong phú, Hân Tình không thể tin được hỏi. Mặc dù cô không hiểu rõ anh nhiều lắm, nhưng anh là con cưng của trời -- làm sao lại biết nấu đồ ăn sáng được!
"Ừ, lần đầu làm, Tình nhi nếm thử mùi vị như thế nào!" Vũ Tuấn thổi nguội chén cháo hến rồi đưa đến miệng Hân Tình chờ cô nếm thử.
"Ưm! Ăn thật ngon!" Thật sự là lần đầu tiên anh làm? Mùi vị không giống với thím Trương nhưng ăn cũng rất ngon!
"Thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Vũ Tuấn cũng nếm một ngụm mùi vị cũng không tệ. Mặc dù hắn đối với thức ăn mình làm rất có tự tin -- nhưng được cô khen cũng rất thích, đây được coi là một thành công sao! Cảm giác rất tốt đẹp, xem ra hắn phải thường xuyên nấu cho cô ăn.
"Tuấn, bây giờ là mấy giờ rồi, em không phải dậy muộn chứ?" Nhìn qua bộ dạng của anh có vẻ thư thái nhàn nhã, nhưng Hân Tình vẫn bất an hỏi.
"Bây giờ đại khái cũng bảy, tám giờ rồi! Anh không có chú ý lắm, Tình nhi em không dậy muộn, hơn nữa hôm nay chúng ta không đi đến công ty!" Biết cô đang lo lắng cái gì, Vũ Tuấn liền nói.
"Không đi? Tại sao?"
"Tình nhi còn nhớ Mạc Thiếu Đình chứ?"
"Nhớ..." Vui vẻ chuyện gật đầu.
"Cậu ta tới đây dẫn theo bác sĩ, anh muốn đưa em qua đó để ông ta xem một chút, Tình nhi em cảm thấy được không?" Hắn không nói cho Hân Tình biết bác sĩ đó vì cô mà đặc biệt đến đây, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô.
"Được..." Cô cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.