Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 2

Ngữ Vũ

17/02/2017

Thấm Nhị không có dẫn Hân Tình trở lại nhà riêng của mình tại thành phố, mà đưa Hân Tình đi tới một khu nhà cấp cao nằm ở ngoại thành - nhà tổ tiên Hàn gia. Mặc dù nơi đây là chỗ ở của tổ tiên Hàn gia, nhưng nhìn từ phong cách bên ngoài, hay từ phong cách trang trí bên trong, không làm cho người nhìn có cảm giác đây là nhà 'Tổ tiên'. Người của Hàn gia mặc dù đã định cư ở nơi này mấy trăm năm, mấy đời dòng họ đều ở cùng một chỗ. Nhưng nhà cửa nhìn qua không hề có dấu vết của lịch sử để lại, nhà tổ qua mấy trăm năm vẫn không ngừng biến hóa, thay đổi phong cách.

Điều này là do những nữ chủ nhân mấy đời trước đó có sở thích không giống nhau, và nam chủ nhân nơi này trước giờ cũng không thuộc kiểu người hoài cổ. Theo từng sở thích thẩm mĩ của các bà vợ mà thay đổi nhà ở các ông chồng cũng không có bất kì dị nghị. bọn họ cưng chiều vợ đến cực hạn, đừng nói là thay đổi phòng ốc, cho dù có phá đi xây lại nó bọn họ cũng đồng ý chỉ cần vợ vui vẻ thì không có gì to lớn cả.

Đó là lý do nhà tổ tiên qua mấy trăm năm, kiến trúc đã có sự thay đổi theo phong cách châu Âu, từ đình đài lầu các biến thành pháo đài cung đình. . . Đặc biệt là có một đời nữ chủ nhân ở đây rất thích Ai Cập, cho nên dứt khoát đem toàn bộ phòng ốc cùng đất đai xung quanh biến thành sa mạc, dựng lên kiến trúc Ai Cập, còn vì không thế nào sửa đổi khí hậu cho giống với nơi đó mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Hiện tại nữ chủ nhân nhà tổ này là mẹ của Thấm Nhị, ba của Thấm Nhị là người kế thừa của Hàn gia, đối với vợ một lòng cưng chiều. Mà mẹ của Thấm Nhị rất thích sông nước Giang Nam.

Cho nên trong nhà lại đang trùng tu lại một lần nữa trở lại phong cách đình đài lầu các, có cầu nhỏ, nước chảy như ở Giang Nam. Kì thật nói là trùng tù nhưng căn bản là đang xây dựng lại.

Đây là lần đầu tiên Thấm Nhị đưa Hân Tình về ngôi nhà đúng nghĩ là của mình. Sau khi lên mười tám tuổi đi học đại học, Thấm Nhị mới ở một mình trong căn hộ mình tự thuê trong thành phố, ở đó một mặt có thể thuận tiện cho việc đến trường, mặt khác có thể dễ dàng đi chơi mà không bị quản lý. . . Dĩ nhiên, nguyên nhân thứ hai quan trọng hơn. đối với các cô bây giờ, ban đêm mới là thời điểm bắt đầu của các cuộc giải trí, cô đâu có ngốc đến nổi ở nhà cho ba mẹ giúp cô "Gác đêm" chứ!



Lần này bởi vì muốn gọi điện cho ba mẹ của Hân Tình nên phải về nhà lợi dụng một chút điện thoại vệ tinh, thuận tiện ở đây thư thái hai ngày, trong nhà có người giúp việc có thể dễ dàng chiếu cố Hân Tình hơn. Còn có bác sĩ gia đình giúp Hân Tình kiểm tra một chút! Ngộ nhỡ Hân Tình bị thương ở đầu, mà lúc nãy mấy lang băm trong bệnh viện lại không khám ra được thì sao!

Thật ra thì nhà trọ của cô tại thành phố cũng tương đối xa hoa, nhưng dù sao cũng không có sự thoải mái khi ở trong căn nhà cao cấp, lại còn có thức ăn do thím Trương nấu nữa. . . Thật đúng là rất nhớ mùi vị đó nha, sự thoái mái này thật đáng quý, người nhà cũng thân thiết hơn, nhưng nếu đem so với sự tự do thì hai điều đó chỉ có thể vứt đi! Lần này mang Hân Tình về hưởng thụ một chút, hai ngày nữa nhất định phải đi.

Xe rất nhanh đã rời xa sự huyên náo của thành thị, tới con đường vắng, tốc độ xe cũng nhanh hơn. “Thấm Nhị. . . Chúng ta có thể đi chậm lại một chút được không?” Hân Tình nhìn ra cửa sổ thấy cảnh vật liên tục lùi về phía sau một cách nhanh chóng, bắt đầu cảm thấy choáng váng.

“Chậm một chút? Tiểu thư, tốc độ xe của chúng ta bây giờ còn chưa tới 80km/h! Trước kia lúc tớ lái 100km/h cậu còn chê chậm! cậu cuối cùng cũng biết an toàn là quan trọng nhất rồi sao? Được rồi, không tăng tốc nữa, cứ giữ nguyên tốc độ này đi. Chậm nữa sẽ không kịp đến đúng giờ cơm trưa đâu! Đã lâu không được ăn cơm do thím Trương nấu, tớ thực là nhớ. . . Nếu không phải sợ thím Trương đem những chuyện tớ làm tố cáo với ba mẹ, thì tớ đã đem thím ấy tới hang ổ của tớ để nấu cơm rồi! A. . .Đúng rồi! Nhuế Hâm chúng ta năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi! Ha ha. . . Tớ làm sao có thể đem chuyện quan trọng như thế này mà quên được chứ! Ha ha. . . Lần này tớ nhất định phải bắt thím Trương tới chỗ tớ! Ha ha. . ." Thấm Nhị vừa nói vừa nghĩ đến cái gì đó càng ngày càng cười lớn hơn.

“Hai mươi mốt tuổi, tớ đã hai mươi mốt tuổi rồi sao!” Hân Tình không giải thích được vì sao Thấm Nhị cười rất phách lối.

“Dĩ nhiên rồi, năm nay chúng ta hai mươi mốt tuổi, hôm qua mới tổ chức sinh nhật cho cậu xong, cậu quên rồi sao? Sinh nhật của tớ cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tới! Ha ha. . .Nhà của tớ có một truyền thống! Con cháu Hàn gia khi đến hai mốt tuổi sẽ toàn quyền tự chủ, tài sản cùng cổ phiếu trên tay có thể tự do sử dụng. Trong nhà cũng sẽ thừa nhận tớ đã trưởng thành, không còn can thiệp tới cuộc sống của tớ nữa! Như vậy không phải rất tuyệt sao! Tớ muốn trở thành tỷ phú! Bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta! Ha ha. . . Được giải phóng thật là hạnh phúc. . ." Thấm Nhị càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng kích động, quay đầu nhìn Hân Tình. Chỉ thấy Hân Tình bày ra bộ mặt mờ mịt nhìn mình, trong nháy mắt cảm thấy uể oải. "Quên đi, chờ cậu khỏe lại rồi nói sau. . ." Ai! Mơ ước sắp thực hiện được mà thời điểm quan trọng như vậy cô ấy lại mất trí nhớ thật đúng là mất hứng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook