Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 3: Chương 2.2
Ngữ Vũ
17/02/2017
Rất nhanh
xuất hiện trong tầm mắt là một ngôi nhà lấy màu sắc đen trắng làm chủ
đạo mang phong cách kiến trúc lâm viên. Bốn phía xung quanh là thảm thực vật xanh um tươi tốt, khắp nơi bao phủ một bầu không khí tĩnh lặng, đi
sâu vào bên trong có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Hân Tình cùng Thấm
Nhị lái xe chạy qua cánh cổng lớn duy nhất mang kiến trúc hiện đại, lướt qua nhân viên an ninh sau đó đi theo con đường ngoằn ngoèo phức tạp
xuyên qua hành lang có mái che.
“Aizza. . . Kết cấu lâm viên thế này tớ không phản đối! Nhưng vì để mang tính hài hòa đồng nhất mà khiến đường đi trở nên phức tạp hơn! Phải đi xa như vậy mới đến được phòng chính!” Thấm Nhị vừa lôi kéo Hân Tình vừa càu nhàu oán trách.
“Nhà của tớ. . . Cái này . . .” Hân Tình nhìn kiến trúc quen thuộc, trong đầu tựa hồ lóe lên một bức tranh, những hình ảnh đó từ từ cùng cảnh vật trước mắt bắt đầu trùng khớp.
“Cái gì?”
“Nơi này tớ cảm thấy rất quen thuộc, tớ nghĩ hình như đây mới là nhà của mình. . . Tớ hình như đối với nơi này có chút ấn tượng!” Hân Tình nói với Thấm Nhị đang nghi ngờ.
“Nhà của cậu. . . Tiểu thư à, tớ có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này! Cậu làm sao có thể ấn tượng đối với nơi này được? Nếu cậu muốn biến nơi này thành nhà của cậu chỉ có hai phương án: Phương án thứ nhất, để cho ba mẹ tớ nhận cậu làm con gái nuôi. Phương án thứ hai, cậu gả cho anh trai tớ! Tớ khuyên cậu nên lựa chọn phương án thứ nhất, còn phương án thứ hai thì có chút khó. . . Cũng có khi cậu cảm thấy quen thuộc bởi gần đây cậu thường hay nói muốn về cổ đại! Có lẽ tối qua ngươi nằm mơ thấy những điều kỳ quái này, sau đó lại không phân biệt được hiện thức và mơ nên mới trở nên kỳ quái như vậy." Thấm Nhị phân tích nói.
“Thật sự là như vậy sao?” Hân Tình nghe Thấm Nhị phân tích cảm thấy còn có điểm là lạ, nhưng lại không rõ lạ ở chỗ nào, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Ừ chắc chắn là như vậy!" Gật đầu, Thấm Nhị gọi người giúp việc đến hỏi có bác sĩ gia đình ở đây không, nhận được câu trả lời liền dẫn Hân Tình đến chỗ bác sĩ.
Sau khi bác sĩ hỏi tình huống cặn kẽ xong (tuy rằng bệnh nhân hỏi gì cũng không biết) lại làm một lần kiểm tra tổng quát, kết quả đều bình thường. Thấm Nhị lại bảo đi bác sĩ tâm lý vẫn nhận được kết quả tâm lý bình thường.
"Gặp quỷ rồi! Hân Tình! Cậu thề rằng cậu sẽ không đùa giỡn với tớ chứ." Thấm Nhị nhìn thật kỹ vào mắt Hân Tình, muốn nhìn thấy có dấu vết gì không, nhưng trong đôi mắt trong suốt đó chỉ tràn đầy sợ hãi và bàng hoàng.
"Được rồi! tớ biết rồi, không có việc gì, không có việc gì, cậu không cần nói gì cả, chớ khẩn trương chớ khẩn trương, không cần phải sợ, cơ thể không có vấn đề là tốt lắm rồi, ký ức nhất định sẽ có lại, cậu yên tâm yên tâm có tớ ở đây!" Thẩm Nhị cũng không thể chịu được khi đối diện ánh mắt như con mèo nhỏ bị bỏ rơi của Hân Tình đầu hàng nói.
"Trước tiên chúng ta hãy gọi điện cho ba mẹ cậu đã."
Đi đến thư phòng gọi điện thoại vệ tinh.
"Alo, là chú và dì sao? Cháu là Thấm Nhị."
". . ."
"Cháu có chuyện muốn nói với hai người, Hân Tình bị mất trí nhớ! Bây giờ phải làm sao? Chú dì sẽ về chứ!"
". . ."
"Vâng, cháu để cho Hân Tình nói chuyện với hai người."
". . ."
"Alo. . ."
". . ."
"Vâng. . ."
"Gặp lại ba mẹ sau!" Hân Tình máy móc nói câu cuối cùng rồi đưa điện thoại cho Thấm Nhị, vành mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Này, sao nhanh như vậy liên cúp máy! Chú và dì nói như thế nào? Lúc nào thì trở về! Cậu khóc cái gì?" Thấm Nhị nhìn thấy nước mắt của Hân Tình như Pearl[1] từng viên từng viên rơi xuống, quan tâm hỏi.
[1] pearl: ngọc trai
"Ô. . .Thấm Nhị. . . Tớ có phải là rất đáng ghét không? Ba mẹ tớ không thích tớ." Hân Tình khổ sở nói.
"Không có, làm sao có thể! Ba mẹ cậu tuy thường không ở nhà, nhưng tuyệt đối rất thương cậu! Ba mẹ cậu nói cái gì? Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Thấm Nhị nhìn Hân Tình khóc sướt mướt kinh ngạc hỏi.
"Ô. . . Bọn họ nói: Con gái, lần này là chiêu gì đây? Mất trí nhớ, có thật không? Lần này không phải bệnh nan y nữa sao?!. . .Con gái của mẹ nếu mất trí nhớ thì mẹ đã vui vẻ rồi! Mẹ cũng không biết ba con sao lại dạy con gái thành tinh quái như vậy! Nếu như mất trí nhớ thì mẹ sẽ giáo dục lại từ đầu một lần nữa. Được rồi hãy ngoan ngoãn ở nhà, ba và mẹ một tháng nữa sẽ trở về! con hãy chú ý thân thể. Đừng ngày nào cũng tìm cách để ba và mẹ trở về. Ô. . .Thấm Nhị, bọn họ có phải hay không rất ghét tớ, xem tớ là gánh nặng.
"Ai. . . Bây giờ thì tớ đã hiểu cảm giác của cậu bé chăn cừu rồi! Đừng khóc, ba mẹ cậu căn bản là không tin những gì chúng ta nói. . . Bọn họ không tin là cậu mất trí nhớ! Ai bảo chúng ta trước đây luôn tìm mọi cách để họ quay trở về! lần trước ngay cả bệnh nan y cũng dùng qua, lần này mất trí nhớ làm sao bọn họ tin được! Ôi. . .Thật là khóc không ra nước mắt! Cậu cũng đừng khóc nữa, Hân Tình. . ."
“Aizza. . . Kết cấu lâm viên thế này tớ không phản đối! Nhưng vì để mang tính hài hòa đồng nhất mà khiến đường đi trở nên phức tạp hơn! Phải đi xa như vậy mới đến được phòng chính!” Thấm Nhị vừa lôi kéo Hân Tình vừa càu nhàu oán trách.
“Nhà của tớ. . . Cái này . . .” Hân Tình nhìn kiến trúc quen thuộc, trong đầu tựa hồ lóe lên một bức tranh, những hình ảnh đó từ từ cùng cảnh vật trước mắt bắt đầu trùng khớp.
“Cái gì?”
“Nơi này tớ cảm thấy rất quen thuộc, tớ nghĩ hình như đây mới là nhà của mình. . . Tớ hình như đối với nơi này có chút ấn tượng!” Hân Tình nói với Thấm Nhị đang nghi ngờ.
“Nhà của cậu. . . Tiểu thư à, tớ có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này! Cậu làm sao có thể ấn tượng đối với nơi này được? Nếu cậu muốn biến nơi này thành nhà của cậu chỉ có hai phương án: Phương án thứ nhất, để cho ba mẹ tớ nhận cậu làm con gái nuôi. Phương án thứ hai, cậu gả cho anh trai tớ! Tớ khuyên cậu nên lựa chọn phương án thứ nhất, còn phương án thứ hai thì có chút khó. . . Cũng có khi cậu cảm thấy quen thuộc bởi gần đây cậu thường hay nói muốn về cổ đại! Có lẽ tối qua ngươi nằm mơ thấy những điều kỳ quái này, sau đó lại không phân biệt được hiện thức và mơ nên mới trở nên kỳ quái như vậy." Thấm Nhị phân tích nói.
“Thật sự là như vậy sao?” Hân Tình nghe Thấm Nhị phân tích cảm thấy còn có điểm là lạ, nhưng lại không rõ lạ ở chỗ nào, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Ừ chắc chắn là như vậy!" Gật đầu, Thấm Nhị gọi người giúp việc đến hỏi có bác sĩ gia đình ở đây không, nhận được câu trả lời liền dẫn Hân Tình đến chỗ bác sĩ.
Sau khi bác sĩ hỏi tình huống cặn kẽ xong (tuy rằng bệnh nhân hỏi gì cũng không biết) lại làm một lần kiểm tra tổng quát, kết quả đều bình thường. Thấm Nhị lại bảo đi bác sĩ tâm lý vẫn nhận được kết quả tâm lý bình thường.
"Gặp quỷ rồi! Hân Tình! Cậu thề rằng cậu sẽ không đùa giỡn với tớ chứ." Thấm Nhị nhìn thật kỹ vào mắt Hân Tình, muốn nhìn thấy có dấu vết gì không, nhưng trong đôi mắt trong suốt đó chỉ tràn đầy sợ hãi và bàng hoàng.
"Được rồi! tớ biết rồi, không có việc gì, không có việc gì, cậu không cần nói gì cả, chớ khẩn trương chớ khẩn trương, không cần phải sợ, cơ thể không có vấn đề là tốt lắm rồi, ký ức nhất định sẽ có lại, cậu yên tâm yên tâm có tớ ở đây!" Thẩm Nhị cũng không thể chịu được khi đối diện ánh mắt như con mèo nhỏ bị bỏ rơi của Hân Tình đầu hàng nói.
"Trước tiên chúng ta hãy gọi điện cho ba mẹ cậu đã."
Đi đến thư phòng gọi điện thoại vệ tinh.
"Alo, là chú và dì sao? Cháu là Thấm Nhị."
". . ."
"Cháu có chuyện muốn nói với hai người, Hân Tình bị mất trí nhớ! Bây giờ phải làm sao? Chú dì sẽ về chứ!"
". . ."
"Vâng, cháu để cho Hân Tình nói chuyện với hai người."
". . ."
"Alo. . ."
". . ."
"Vâng. . ."
"Gặp lại ba mẹ sau!" Hân Tình máy móc nói câu cuối cùng rồi đưa điện thoại cho Thấm Nhị, vành mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Này, sao nhanh như vậy liên cúp máy! Chú và dì nói như thế nào? Lúc nào thì trở về! Cậu khóc cái gì?" Thấm Nhị nhìn thấy nước mắt của Hân Tình như Pearl[1] từng viên từng viên rơi xuống, quan tâm hỏi.
[1] pearl: ngọc trai
"Ô. . .Thấm Nhị. . . Tớ có phải là rất đáng ghét không? Ba mẹ tớ không thích tớ." Hân Tình khổ sở nói.
"Không có, làm sao có thể! Ba mẹ cậu tuy thường không ở nhà, nhưng tuyệt đối rất thương cậu! Ba mẹ cậu nói cái gì? Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Thấm Nhị nhìn Hân Tình khóc sướt mướt kinh ngạc hỏi.
"Ô. . . Bọn họ nói: Con gái, lần này là chiêu gì đây? Mất trí nhớ, có thật không? Lần này không phải bệnh nan y nữa sao?!. . .Con gái của mẹ nếu mất trí nhớ thì mẹ đã vui vẻ rồi! Mẹ cũng không biết ba con sao lại dạy con gái thành tinh quái như vậy! Nếu như mất trí nhớ thì mẹ sẽ giáo dục lại từ đầu một lần nữa. Được rồi hãy ngoan ngoãn ở nhà, ba và mẹ một tháng nữa sẽ trở về! con hãy chú ý thân thể. Đừng ngày nào cũng tìm cách để ba và mẹ trở về. Ô. . .Thấm Nhị, bọn họ có phải hay không rất ghét tớ, xem tớ là gánh nặng.
"Ai. . . Bây giờ thì tớ đã hiểu cảm giác của cậu bé chăn cừu rồi! Đừng khóc, ba mẹ cậu căn bản là không tin những gì chúng ta nói. . . Bọn họ không tin là cậu mất trí nhớ! Ai bảo chúng ta trước đây luôn tìm mọi cách để họ quay trở về! lần trước ngay cả bệnh nan y cũng dùng qua, lần này mất trí nhớ làm sao bọn họ tin được! Ôi. . .Thật là khóc không ra nước mắt! Cậu cũng đừng khóc nữa, Hân Tình. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.