Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 5
Ngữ Vũ
17/02/2017
Buổi
tối trong phòng ăn cổ điển của Hàn gia ánh đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp,
trong không khí là mùi thức ăn mê người. Một vị phu nhân hơn bốn mươi
tuổi trên mặt nở nụ cười nhu hòa, dù năm tháng đã trôi qua như vẫn không mất đi sự xinh đẹp trên khuôn mặt, quả thật thời gian đã ưu ái cho bà.
Chồng của bà đang dùng ánh mắt mê người mà thâm thúy sủng ái nhìn bà,
trong mắt vô vàng yêu thương. Thấm Nhị ngồi trước mặt hai vợ chồng tình
cảm ba mươi năm này như một mà không được chú ý đến.
"Ba mẹ, con hôm nay về có dẫn theo một người bạn về nhà!" Vừa ăn xong món điểm tâm ngọt trước mắt, Thấm Nhị rốt cuộc cũng rãnh rổi bắt đầu nói câu đầu tiên.
"Bạn bè, bạn trai sao? Đang ở đâu? Vì sao không cùng chúng ta ăn cơm?" Hàn mẹ nghe thấy con gái dẫn bạn trai về nhà, cảm giác đầu tiên của bà là nhất định con gái mang con rễ đến cho bà xem mắt. cqh
"Không phải là bạn trai mà là bạn gái!"
"Bạn gái? Con. . ." Hàn mẹ nghe con gái nói làm giật mình không kịp phản ứng.
"Bảo bối, con gái chúng ta không phải là có ý này. Con nó mang về là bạn nữ!" Hàn ba nhìn vợ bảo bối biểu cảm ngây ngô, nhịn không được nói.
"Hì hì. . . Chỉ có ba là hiểu con thôi! Đúng vậy, là một bạn nữ!" Thấm Nhị rất vui cô hay thích đùa giỡn với người mẹ đơn thuần này của mình, mẹ vốn là người đơn giản lại dưới sự bảo vệ của ba nên tính cách càng giống thiên sứ.
"À, vậy sao không gọi xuống đây cùng chúng ta ăn cơm! Con bé đang ở đâu?"
"Đang ngủ, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện, cậu ấy chắc đã mệt ngủ từ trưa đến giờ mà chưa tỉnh lại. Con cũng không gọi cậu ấy, chờ buổi tối con sẽ cùng cậu ấy ăn điểm tâm. Ba mẹ con có chuyện muốn nói với hai người, cậu ấy tên là Hân Tình, sáng này lúc con đến tìm thì phát hiện cô ấy bị mất trí nhớ! Con có mang cậu ấy đến bệnh viện, cũng đã đưa đến bác sĩ của chúng ta, nhưng bọn họ đều nói cậu ấy hoàn toàn bình thường, không có bị thương, không biết nguyên nhân gì dẫn đến mất trí nhớ. . ." Thấm Nhị nói lại mọi chuyện cho ba mẹ nghe.
__________****__________
Buổi tối, trên đường đi đến nhà Hàn gia xuất hiện đèn xe ô tô chói mắt. Một chiếc Porsche Carrera GT chạy vụt tới, như sao băng bay vụt qua bầu trời, tốc độ đó làm người ta run sợ. Bên trong xe là người có tướng mạo mà phái nữ phải ganh tị, đôi mặt thâm thúy, cái mũi thẳng tắp, bờ môi lạnh lẽo khép lại như một đường thẳng, chiếc cầm anh khí. Ngũ quan khắc họa đậm nét châu Âu bởi vì không cười mà có vẻ lạnh lùng. Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa lớn Hàn gia, hắn bước ra, một thân cao to, đôi thân dài thẳng tấp, bờ vai rộng nhưng do vóc người hoàn mĩ mà không có cảm giác nặng nề, trái lại làm cho người ta có cảm giác an toàn, muốn tiến đến dựa vào cảm nhận sự ấm ấp nó mang lại.
Hắn tên Hàn Vũ Tuấn, là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, hai mươi bảy tuổi, năm hai mươi ba tuổi đã đảm nhận chức tổng giám đốc, với khả năng làm việc linh hoạt, tàn khốc đã làm cho Hàn thị thoát khỏi tai tiếng chú trọng tình người, nuôi kẻ ăn bám, dùng quan hệ để vào công ty. Bây giờ Hàn thị đã trở thành một trong những công ty hàng đầu châu Á về hàng không và đứng thứ hai mươi sáu trên thế giới. Hàn Vũ Tuấn cũng là tổng giám đốc của công ty chuyên kinh doanh khách sạn, công ty này lúc đầu chỉ là do khi còn là thiếu niên anh đầu tư để giết thời gian và rèn luyện khả năng kinh doanh. Lên trung học thì cũng ba người bạn chỉ muốn bỏ tiền không muốn bỏ sức tạo dựng lên nó, cái công ty này cùng với sự phát triển của cậu thiếu niên mà nó lớn mạnh lên theo, trở thành một khách sạn hạng nhất. Sau khi Hàn Vũ Tuấn tiếp quản công ty Hàng không thì công ty này cũng nhậm vào đây, càng ngày càng phát triển. Về phần tài sản của Hàn thị có bao nhiều thì không ai biết rõ, bởi vì đó là một 'công trình' to lớn không ai nguyện ý làm việc đó.
Hân Tình từ trong bóng tốt tỉnh lại, nhìn thấy ánh trăng từ ngoài của sổ chiếu vào phòng, căn phòng xa lạ, cảnh quan yên tĩnh, khiến cho Hân Tình quên mất mình đang ở chỗ nào. Trực giác của cô muốn cô đứng dưới ánh trăng, dùng ánh trăng để soa dịu nội tâm khủng hoàng và bất an của cô. Đi đến trong sân, Hân Tình nhìn thấy dáng vẻ cổ xưa của ngôi nhà mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nơi này là nhà của bạn cô Hàn Thấm Nhị, hình như cô đã ngủ lâu, bây giờ trời cũng đã khuya. Thấm Nhị sao lại không gọi cô dậy? Làm cô đến nhà bọn họ là chỉ để ngủ không đi xuống chào hỏi mọi người, trời à! Cô thật đúng là heo mà! cqh
Hân Tình dựa vào cây cột ngồi xuống âm thầm khinh bỉ chính mình, Hân Tình muốn quay về phòng tiếp tục ngủ, nhìn lên trời đếm sao một, hai, ba, . . .Ngủ cả buổi chiều bây giờ cô lại không thấy buồn ngủ.
"Ọc. . .Ọc. . ." Bao tử cô bắt đầu kháng nghị vì buổi chiều chưa được ăn. "Thật là đói nhưng bây giờ không thể quấy rầy mọi người được. Ai. . . Chờ đến sáng ngày mai vậy! Không biết đã mấy giờ rồi. . . Mong trời mau sáng!" Một mình cô đơn ở chỗ xa lạ mà trí nhớ lại mất khiến cho cô có cảm giác bất lực, viền mắt bắt đầu có lớp nước mỏng. Hân Tình từ từ cong chân ôm trước ngực, cúi đầu dựa vào đầu gối.
Hàn Vũ Tuấn đi vào trong sân, cái nhà này có ba gian phòng lớn, anh em Hàn gia mỗi người một chỗ được ngăn cách bởi một gian. Biệt thư Hàn gia lớn đến nổi mỗi người một phòng nhưng vẫn còn dư, nhưng mẹ họ nói người một nhà không nên xa cách phải ở gần nhau thì mới gắn kết tình cảm. Hàn Thấm Nhị từ mười tám tuổi đã ở một mình tại thành phố, vì vậy hiện giờ chỉ còn mình Hàn Vũ Tuấn.
Ánh trăng chiếu rọi vào hành lang gấp khúc làm Vũ Tuấn thấy một cô bé đang ngồi co ro lại, tiểu ác ma Thấm Nhị đã trở về rồi sao? Sao lại ngồi co ro ở đây, chờ hắn? Hàn Vũ Tuấn đi đến trước mặt cô hỏi: "Thấm Nhị?"
Hân Tình không nghe thấy tiếng chân mà đột nhiên lại nghe tiếng nói, cô sợ hãi ngẩng đầu lên.
Xuất hiện trước mặt Hàn Vũ Tuấn là khuôn mặt nho nhắn lê hoa đài vũ[1]. Hệt như một cô búp bê vậy, đôi con ngươi đen nhánh bởi vì nước mắt mà tỏa ra mê người, lông mi cong cong, chiếc mũi khéo léo, tinh tế, cằm mảnh khảnh, ở dưới ánh trăng làm nổi bật lên làn da không tì vết, trắng nõn như tuyết. Bởi vì khóc mà hai gò má ửng hồng. . .
[1]Lê hoa đài vũ [梨花带雨的] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Em làm sao vậy. . . Đừng khóc. . ." Hàn Vũ Tuấn không biết sao mình lại nói như vậy. Cô ấy là ai, tại sao lại ở chỗ này mới là câu anh định nói. Không biết tại sao khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì lại đổi thành câu này.
"Anh là ai. . .?"
"Hàn Vũ Tuần, còn em, vật nhỏ, tại sao em lại ở đây? Vì sao khóc?" Hàn Vũ Tuấn phát hiện mình bắt đầu không khống chế được cảm xúc, anh đi đến bên trái Hân Tình ngồi xuống, cánh tay như tự làm chủ ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình. Ngón tay nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ trên má cô.
Hân Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông này đột nhiên ôm cô vào lòng, nhất thời quên phản ứng "Anh. . .Anh. . ."
"Không cần khẩn trương, vật nhỏ, tên em là gì?" Cảm giác được bé con trong lòng người cứng nhắc, Hàn Vũ Tuấn trấn an nói.
"Anh. . . em là Hân Tình. . .Anh có thể thả em xuống được không. . ." Lấy lại tinh thần Hân Tình giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, lại phát hiện ra anh cơ thể rất cường trán, cô giãy giụa trong lòng anh giống như một đứa nhỏ đang làm nũng.
"Được rồi, Tình nhi đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu, sao em lại khóc ở đây?" Nhìn Hân Tình biểu hiện bất an, giãy giụa không đành lòng nhìn cô như vậy anh cẩn thận ôm cô tựa vào lòng mình. Vũ Tuấn phát hiện mình thích vật nhỏ này vô cùng, cơ thể mềm mại tỏa ra mùi thơm ngát mê người.
Nhờ ánh trăng Hân Tình đã thấy được tướng mạo của người đàn ông ôm lấy cô, khuôn mặt đầy mị lực, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt mê người nhìn cô đầy ôn nhu, Hân Tình tay chân luống cuống hai má càng thêm đỏ. "Em. . .Em. . . Thấm Nhị dẫn em đến. . ."
"Em là bạn của Thấm Nhị? Được rồi. . . Anh đã biết, vậy tại sao em khóc? Không thoải mái sao? Tình Nhi" Đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó Vũ Tuấn bắt đầu khẳn trương.
"Dạ, không có, không có gì. . ."
Nghe được câu trả lời phủ định, Vũ Tuấn tốt cục cũng yên lòng, kiên những hỏi nguyên nhân khóc của cô một lần nữa.
"Ừ. . . Em. . . Khóc. . . Bởi vì. . . Cái kia. . . Cái kia. . ."
"Cái gì? Không cần khẳn trương từ từ nói. . . Tình nhi."
"Vì em đói bụng!" Nhìn Vũ Tuấn hỏi Hân Tình rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra nguyên nhân mất mặt này.
"Ba mẹ, con hôm nay về có dẫn theo một người bạn về nhà!" Vừa ăn xong món điểm tâm ngọt trước mắt, Thấm Nhị rốt cuộc cũng rãnh rổi bắt đầu nói câu đầu tiên.
"Bạn bè, bạn trai sao? Đang ở đâu? Vì sao không cùng chúng ta ăn cơm?" Hàn mẹ nghe thấy con gái dẫn bạn trai về nhà, cảm giác đầu tiên của bà là nhất định con gái mang con rễ đến cho bà xem mắt. cqh
"Không phải là bạn trai mà là bạn gái!"
"Bạn gái? Con. . ." Hàn mẹ nghe con gái nói làm giật mình không kịp phản ứng.
"Bảo bối, con gái chúng ta không phải là có ý này. Con nó mang về là bạn nữ!" Hàn ba nhìn vợ bảo bối biểu cảm ngây ngô, nhịn không được nói.
"Hì hì. . . Chỉ có ba là hiểu con thôi! Đúng vậy, là một bạn nữ!" Thấm Nhị rất vui cô hay thích đùa giỡn với người mẹ đơn thuần này của mình, mẹ vốn là người đơn giản lại dưới sự bảo vệ của ba nên tính cách càng giống thiên sứ.
"À, vậy sao không gọi xuống đây cùng chúng ta ăn cơm! Con bé đang ở đâu?"
"Đang ngủ, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện, cậu ấy chắc đã mệt ngủ từ trưa đến giờ mà chưa tỉnh lại. Con cũng không gọi cậu ấy, chờ buổi tối con sẽ cùng cậu ấy ăn điểm tâm. Ba mẹ con có chuyện muốn nói với hai người, cậu ấy tên là Hân Tình, sáng này lúc con đến tìm thì phát hiện cô ấy bị mất trí nhớ! Con có mang cậu ấy đến bệnh viện, cũng đã đưa đến bác sĩ của chúng ta, nhưng bọn họ đều nói cậu ấy hoàn toàn bình thường, không có bị thương, không biết nguyên nhân gì dẫn đến mất trí nhớ. . ." Thấm Nhị nói lại mọi chuyện cho ba mẹ nghe.
__________****__________
Buổi tối, trên đường đi đến nhà Hàn gia xuất hiện đèn xe ô tô chói mắt. Một chiếc Porsche Carrera GT chạy vụt tới, như sao băng bay vụt qua bầu trời, tốc độ đó làm người ta run sợ. Bên trong xe là người có tướng mạo mà phái nữ phải ganh tị, đôi mặt thâm thúy, cái mũi thẳng tắp, bờ môi lạnh lẽo khép lại như một đường thẳng, chiếc cầm anh khí. Ngũ quan khắc họa đậm nét châu Âu bởi vì không cười mà có vẻ lạnh lùng. Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa lớn Hàn gia, hắn bước ra, một thân cao to, đôi thân dài thẳng tấp, bờ vai rộng nhưng do vóc người hoàn mĩ mà không có cảm giác nặng nề, trái lại làm cho người ta có cảm giác an toàn, muốn tiến đến dựa vào cảm nhận sự ấm ấp nó mang lại.
Hắn tên Hàn Vũ Tuấn, là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, hai mươi bảy tuổi, năm hai mươi ba tuổi đã đảm nhận chức tổng giám đốc, với khả năng làm việc linh hoạt, tàn khốc đã làm cho Hàn thị thoát khỏi tai tiếng chú trọng tình người, nuôi kẻ ăn bám, dùng quan hệ để vào công ty. Bây giờ Hàn thị đã trở thành một trong những công ty hàng đầu châu Á về hàng không và đứng thứ hai mươi sáu trên thế giới. Hàn Vũ Tuấn cũng là tổng giám đốc của công ty chuyên kinh doanh khách sạn, công ty này lúc đầu chỉ là do khi còn là thiếu niên anh đầu tư để giết thời gian và rèn luyện khả năng kinh doanh. Lên trung học thì cũng ba người bạn chỉ muốn bỏ tiền không muốn bỏ sức tạo dựng lên nó, cái công ty này cùng với sự phát triển của cậu thiếu niên mà nó lớn mạnh lên theo, trở thành một khách sạn hạng nhất. Sau khi Hàn Vũ Tuấn tiếp quản công ty Hàng không thì công ty này cũng nhậm vào đây, càng ngày càng phát triển. Về phần tài sản của Hàn thị có bao nhiều thì không ai biết rõ, bởi vì đó là một 'công trình' to lớn không ai nguyện ý làm việc đó.
Hân Tình từ trong bóng tốt tỉnh lại, nhìn thấy ánh trăng từ ngoài của sổ chiếu vào phòng, căn phòng xa lạ, cảnh quan yên tĩnh, khiến cho Hân Tình quên mất mình đang ở chỗ nào. Trực giác của cô muốn cô đứng dưới ánh trăng, dùng ánh trăng để soa dịu nội tâm khủng hoàng và bất an của cô. Đi đến trong sân, Hân Tình nhìn thấy dáng vẻ cổ xưa của ngôi nhà mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nơi này là nhà của bạn cô Hàn Thấm Nhị, hình như cô đã ngủ lâu, bây giờ trời cũng đã khuya. Thấm Nhị sao lại không gọi cô dậy? Làm cô đến nhà bọn họ là chỉ để ngủ không đi xuống chào hỏi mọi người, trời à! Cô thật đúng là heo mà! cqh
Hân Tình dựa vào cây cột ngồi xuống âm thầm khinh bỉ chính mình, Hân Tình muốn quay về phòng tiếp tục ngủ, nhìn lên trời đếm sao một, hai, ba, . . .Ngủ cả buổi chiều bây giờ cô lại không thấy buồn ngủ.
"Ọc. . .Ọc. . ." Bao tử cô bắt đầu kháng nghị vì buổi chiều chưa được ăn. "Thật là đói nhưng bây giờ không thể quấy rầy mọi người được. Ai. . . Chờ đến sáng ngày mai vậy! Không biết đã mấy giờ rồi. . . Mong trời mau sáng!" Một mình cô đơn ở chỗ xa lạ mà trí nhớ lại mất khiến cho cô có cảm giác bất lực, viền mắt bắt đầu có lớp nước mỏng. Hân Tình từ từ cong chân ôm trước ngực, cúi đầu dựa vào đầu gối.
Hàn Vũ Tuấn đi vào trong sân, cái nhà này có ba gian phòng lớn, anh em Hàn gia mỗi người một chỗ được ngăn cách bởi một gian. Biệt thư Hàn gia lớn đến nổi mỗi người một phòng nhưng vẫn còn dư, nhưng mẹ họ nói người một nhà không nên xa cách phải ở gần nhau thì mới gắn kết tình cảm. Hàn Thấm Nhị từ mười tám tuổi đã ở một mình tại thành phố, vì vậy hiện giờ chỉ còn mình Hàn Vũ Tuấn.
Ánh trăng chiếu rọi vào hành lang gấp khúc làm Vũ Tuấn thấy một cô bé đang ngồi co ro lại, tiểu ác ma Thấm Nhị đã trở về rồi sao? Sao lại ngồi co ro ở đây, chờ hắn? Hàn Vũ Tuấn đi đến trước mặt cô hỏi: "Thấm Nhị?"
Hân Tình không nghe thấy tiếng chân mà đột nhiên lại nghe tiếng nói, cô sợ hãi ngẩng đầu lên.
Xuất hiện trước mặt Hàn Vũ Tuấn là khuôn mặt nho nhắn lê hoa đài vũ[1]. Hệt như một cô búp bê vậy, đôi con ngươi đen nhánh bởi vì nước mắt mà tỏa ra mê người, lông mi cong cong, chiếc mũi khéo léo, tinh tế, cằm mảnh khảnh, ở dưới ánh trăng làm nổi bật lên làn da không tì vết, trắng nõn như tuyết. Bởi vì khóc mà hai gò má ửng hồng. . .
[1]Lê hoa đài vũ [梨花带雨的] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Em làm sao vậy. . . Đừng khóc. . ." Hàn Vũ Tuấn không biết sao mình lại nói như vậy. Cô ấy là ai, tại sao lại ở chỗ này mới là câu anh định nói. Không biết tại sao khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì lại đổi thành câu này.
"Anh là ai. . .?"
"Hàn Vũ Tuần, còn em, vật nhỏ, tại sao em lại ở đây? Vì sao khóc?" Hàn Vũ Tuấn phát hiện mình bắt đầu không khống chế được cảm xúc, anh đi đến bên trái Hân Tình ngồi xuống, cánh tay như tự làm chủ ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình. Ngón tay nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ trên má cô.
Hân Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông này đột nhiên ôm cô vào lòng, nhất thời quên phản ứng "Anh. . .Anh. . ."
"Không cần khẩn trương, vật nhỏ, tên em là gì?" Cảm giác được bé con trong lòng người cứng nhắc, Hàn Vũ Tuấn trấn an nói.
"Anh. . . em là Hân Tình. . .Anh có thể thả em xuống được không. . ." Lấy lại tinh thần Hân Tình giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, lại phát hiện ra anh cơ thể rất cường trán, cô giãy giụa trong lòng anh giống như một đứa nhỏ đang làm nũng.
"Được rồi, Tình nhi đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu, sao em lại khóc ở đây?" Nhìn Hân Tình biểu hiện bất an, giãy giụa không đành lòng nhìn cô như vậy anh cẩn thận ôm cô tựa vào lòng mình. Vũ Tuấn phát hiện mình thích vật nhỏ này vô cùng, cơ thể mềm mại tỏa ra mùi thơm ngát mê người.
Nhờ ánh trăng Hân Tình đã thấy được tướng mạo của người đàn ông ôm lấy cô, khuôn mặt đầy mị lực, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt mê người nhìn cô đầy ôn nhu, Hân Tình tay chân luống cuống hai má càng thêm đỏ. "Em. . .Em. . . Thấm Nhị dẫn em đến. . ."
"Em là bạn của Thấm Nhị? Được rồi. . . Anh đã biết, vậy tại sao em khóc? Không thoải mái sao? Tình Nhi" Đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó Vũ Tuấn bắt đầu khẳn trương.
"Dạ, không có, không có gì. . ."
Nghe được câu trả lời phủ định, Vũ Tuấn tốt cục cũng yên lòng, kiên những hỏi nguyên nhân khóc của cô một lần nữa.
"Ừ. . . Em. . . Khóc. . . Bởi vì. . . Cái kia. . . Cái kia. . ."
"Cái gì? Không cần khẳn trương từ từ nói. . . Tình nhi."
"Vì em đói bụng!" Nhìn Vũ Tuấn hỏi Hân Tình rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra nguyên nhân mất mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.