Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 4
Ngữ Vũ
17/02/2017
"A. . . . . . Lừa gạt bọn họ? Tại sao muốn lừa gạt bọn họ?"
"Không ưa bọn họ tiêu dao như vậy, mà cậu luôn phải lưu lại một mình.... Dù sao cũng không có chuyện gì lớn, không phải là mất trí nhớ sao! Rất nhanh sẽ tốt, đúng không!"
"A? Nha." Tình Nhi nhìn vẻ mặt nắm chắc của Thấm Nhuỵ chỉ đành phải gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, biết.
Thấm Nhụy dẫn Tình Nhi đến phòng chính, "Thím Trương, con đã về rồi!" Bóng lưng môht người phụ nữ trung niên xuất hiện trong tầm mắt các cô, Thấm Nhuỵ hưng phấn kêu lên. Phụ nhân kia nghe được tiếng gọi quen thuộc lập tức quay đầu cừiwi với các cô, đi tới. "Rốt cuộc biết về nhà, tiểu Thấm Nhuỵ của ta, thím Trương rất nhớ con đấy! Tiểu bại hoại, cũng không biết thường trở lại xem tiên sinh phu nhân một chút. Điện thoại cũng khoing gọi được mấy cuộc...... A, vị tiểu thư mày là bạn con sao? Thật xinh đẹp!"
"Ha hả. . . . . . Người ta đã trưởng thành, dĩ nhiên muốn độc lập một chút, ngày ngày gọi điện thoại báo, rất là phiền phức, với lại anh trai hẳn nói với mọi người con sống vô cùng tốt mới đúng, thím Trương, con thật nhớ người a, người cũng không thèm nhìn con!" Thấm nhụy ăn quịt oán trách ."Cô ấy là Tình Nhi, là bạn tốt nhất của con, vì một số việc cho nên muốn ở nhà chúng ta một thời gian. Thím Trương, ba mẹ con có nhà hay không? Ăn cơm trưa sao? Con còn chưa ăn đấy! Thật đói nha. . . . . ." .
"Chào cô, Hà tiểu thư, tôi lập tức chuẩn bị cho Hà tiểu thư một gian phòng, nếu có gì cứ nói với tôi. Hi vọng cô có thể thoải mái ở chỗ này!"
"Thím Trương, không cần khách khí như vậy, người cứ gọi Tình Nhi là được!"
"Ưm, chào thím Trương, cháu là Tình Nhi! Thật nại quá, gây thêm phiền toái cho ngài!" Tình Nhi nhìn thím Trương trước mặt nhiệt tình thiện lương, trong lòng tràn đầy hảo cảm cùng cảm giác an toàn.
"Ha hả, tốt, vậy thì gọi Tình Nhi. Hai đứa còn chưa ăn cơm sao? Tiên sinh phu nhân không ở trong nhà, buổi sáng đi ra ngoài tham gia tụ hội còn chưa có trở lại, Thấm Nhụy muốn ăn cái gì? Thím Trương lập tức đi làm, lập tức có thể ăn!"
"Cũng có thể a, thím Trương làm gì con cũng thích ăn. Nhanh lên một chút là được, người ta cũng đói dẹp bụng rồi. . . . . ."
Thừa dịp thím Trương nấu cơm, Thấm Nhuỵ dẫn Tình Nhi đến phòng ngủ. Đi vào trong viện, "Chỗ này thế nào, đây là phòng trống cách vách phòng tớ, tớ và anh hai ở hai bên, trong viện chỉ có ba gian phòng này là lớn như nhau, nhưng phòng khác có chút nhỏ, chúng ta ở cùng một sân sẽ dễ chăm sóc nhau hơn! Mặc dù anh tớ tính tình kì quái một chút, nhưng bình thường anh tớ bề bộn nhiều việc, hẳn là sẽ không đụng phải.... Chỉ cần không đến gần anh ấy hẳn không vấn đề gì. Tính cách anh tớ lạnh như băng, giận lên thì giống như lửa, hoàn toàn không giống tính cách người bình thường. Cậu nói xem sao lại kì quái như vậy, cùng cha mẹ sinh ra sao tính cách lại khác nhau nhiều như vậy!"
"Ưkm. . . . . . Tớ sẽ cẩn thận không chọc tới anh ấy!" Tình Nhi thấy Thấm Nhuy miêu tả anh trai bất an xoắn tay.
Nhìn Tình Nhi bất an Thấm Nhuỵ đột nhiên cảm giác được "Tình Nhi..... Tớ càng ngày càng cảm thấy không được bình thường! Cậu. . . . . ."
"Tớ? Tớ làm sao?"
"Cậu không chỉ không có chí nhớ, tính cách cũng thay đổi, vốn là một tiểu ma nữ sao lại biến thành thục nữ rồi! Mặc dù tớ thường nói tính khí của cậu thật không tốt.... Nhưng,ô ... ..... Người ta chỉ là nói chơi, cậu tùy tiện nghe một chút là được rồi, không cần để ý như vậy ! Người ta chẳng qua là ghen tỵ với cậu mà thôi. Cậu trở lại như trước kia được không, bình thường là cậu luôn ức hiếp người ta, hiện tại bộ dạngcậu dễ khi dễ như vậy tớ rất khó tiếp nhận! Lại nói mất trí nhớ cũng chỉ là quên mọi chuyện, tính cách cũng sẽ không thay đổi. Làm sao cậu lại đặc biệt như vậy, quả thật như biến thành một người khác."
"A. . . . . . Tớ không biết, hình dáng tớ vốn ra sao! Tớ không nhớ được trước kia tớ ra sao, thay đổi rất nhiều sao? Có phải bây giờ tớ rất kì quái không?"
"Hiện tại không kỳ quái, trước kia mới gọi kỳ quái, nhưng người ta thích bộ dạng kì quái trước kia! Hà Tình! Tớ trịnh trọng hỏi cậu lần nữa: cậu bây giờ không phải đang đùa bỡn tớ đấy chứ? Cậu phải nghiêm túc trả lời, nếu không chúng ta cắt đứt tình bạn!"
"Thật xin lỗi, tớ thật không có đùa bỡn cậu, tớ thật không nhớ gì, cảm giác tớ tên Đường Nhuế Hâm, nhưng cậu nói không phải! Tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra." Tình Nhi giải thíwch một lần nữa. Cô cảm thấy thật không tốt, tại sao Thấm Nhuỵ không tin mình đây, các cô không phải bạn tốt sao? Cô thật cái gì cũng không nhớ được.
"Dạ, được rồi, tạm thời tin tưởng cậu, chúng ta đi ăn cơm đi! Thật đói, cậucũng đói bụng đúng không!"
Hài lòng ăn xong một bữa thật ngon, Tình Nhi cảm thấy mệt mỏi nên đi nghỉ trước. Thím Trương và Thấm Nhuỵ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm"Thấm Nhụy a, không nghĩ tới Thấm Nhuỵ nhà chúng ta rất biết kết giao bạn bè đấy, cảm giác tính cách Tình Nhi rất tốt, ôn nhu thiện lương, nhìn giống như là búp bê lớn lên trong nhà kính! Thấm Nhuỵ làm rất tốt, anh trai cháu nhất định là rất thích." Thím Trương càng nhìn Tình Nhi càng cảm thấy tốt.
"Trời ạ, Thím Trương! Ngươi đừng đoán mò có được hay không, cháu không có ý giới thiệu bạn gái cho anh cháu. Tình Nhi bởi vì đột nhiên mất trí nhớ, cha mẹ lại ra ngoài không có người chiếu cố cô ấy, cháu không yên lòng bỏ cô ấy ở nhà, hơn nữa cháu cũng không gỏi chăm sóc người khác cho nên mới đưa cô ấy về dây! Cô ấy chính là bạn tốt của cháu, giới thiệu cho anh trai! Mới không cần. . . . . . Là kẻ thù mới chịu giới thiệu cho anh ấy, làm bạn gái anh hai có khác gì cái kho ướp lạnh. Thím Trương người không nên hại người nhà a." Thấm Nhuỵ phất phất tay huỷ bỏ đề nghị của thím Trương, cái gì, anh trai tảng đá kia, còn không bằng băng đấy, băng cũng còn có thể tan!
"Nói nhảm, thím Trương làm quản gia ở nhà họ Hàn mấy chuc năm. Đàn ông nhà họ Hàn đều là người tốt! Anh trai cháu bởi vì chưa gặp đúng người mới có thể lạnh chút. Nếu một khi nó yêu sẽ tuyệt đối giống lão gia, biến thành ôn nhu." Thím Trươngkhông đồng ý nhìn Thấm Nhuỵ đánh giá thấp anh trai.
"Đúng vậy a, nhưng là trước kia không phải có một người coi bói nói người yêu của anh ấy không thuộc thời đại này sao! Ha hả. . . . . . Tình Nhi chính là người Đài Loan tiêu chuẩn a!"
"Lời cửa thầy bói có thể tin sao! Miệng toàn nói hươu nói vượn, không cần để ý đến họ, nói với cháu nha! Ông chủ và bà chủ cũng nhất định sẽ rất thích Hà Tình, muốn con bé làm con dâu. Cho nên ở trước mặt Hà Tình cháu đừng ó nói bậy về anh trai cháu, làm con bé có thành kiđen với anh cháu!"
"Biết rồi, biết rồi, cháu sẽ không thúc đẩy cũng tuyệt đối không phá hư là được, dù sao bọn họ nhất định sẽ chạm mặt , bọn họ như thế nào thì cứ để thuận theo tự nhiên đi!"
"Không ưa bọn họ tiêu dao như vậy, mà cậu luôn phải lưu lại một mình.... Dù sao cũng không có chuyện gì lớn, không phải là mất trí nhớ sao! Rất nhanh sẽ tốt, đúng không!"
"A? Nha." Tình Nhi nhìn vẻ mặt nắm chắc của Thấm Nhuỵ chỉ đành phải gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, biết.
Thấm Nhụy dẫn Tình Nhi đến phòng chính, "Thím Trương, con đã về rồi!" Bóng lưng môht người phụ nữ trung niên xuất hiện trong tầm mắt các cô, Thấm Nhuỵ hưng phấn kêu lên. Phụ nhân kia nghe được tiếng gọi quen thuộc lập tức quay đầu cừiwi với các cô, đi tới. "Rốt cuộc biết về nhà, tiểu Thấm Nhuỵ của ta, thím Trương rất nhớ con đấy! Tiểu bại hoại, cũng không biết thường trở lại xem tiên sinh phu nhân một chút. Điện thoại cũng khoing gọi được mấy cuộc...... A, vị tiểu thư mày là bạn con sao? Thật xinh đẹp!"
"Ha hả. . . . . . Người ta đã trưởng thành, dĩ nhiên muốn độc lập một chút, ngày ngày gọi điện thoại báo, rất là phiền phức, với lại anh trai hẳn nói với mọi người con sống vô cùng tốt mới đúng, thím Trương, con thật nhớ người a, người cũng không thèm nhìn con!" Thấm nhụy ăn quịt oán trách ."Cô ấy là Tình Nhi, là bạn tốt nhất của con, vì một số việc cho nên muốn ở nhà chúng ta một thời gian. Thím Trương, ba mẹ con có nhà hay không? Ăn cơm trưa sao? Con còn chưa ăn đấy! Thật đói nha. . . . . ." .
"Chào cô, Hà tiểu thư, tôi lập tức chuẩn bị cho Hà tiểu thư một gian phòng, nếu có gì cứ nói với tôi. Hi vọng cô có thể thoải mái ở chỗ này!"
"Thím Trương, không cần khách khí như vậy, người cứ gọi Tình Nhi là được!"
"Ưm, chào thím Trương, cháu là Tình Nhi! Thật nại quá, gây thêm phiền toái cho ngài!" Tình Nhi nhìn thím Trương trước mặt nhiệt tình thiện lương, trong lòng tràn đầy hảo cảm cùng cảm giác an toàn.
"Ha hả, tốt, vậy thì gọi Tình Nhi. Hai đứa còn chưa ăn cơm sao? Tiên sinh phu nhân không ở trong nhà, buổi sáng đi ra ngoài tham gia tụ hội còn chưa có trở lại, Thấm Nhụy muốn ăn cái gì? Thím Trương lập tức đi làm, lập tức có thể ăn!"
"Cũng có thể a, thím Trương làm gì con cũng thích ăn. Nhanh lên một chút là được, người ta cũng đói dẹp bụng rồi. . . . . ."
Thừa dịp thím Trương nấu cơm, Thấm Nhuỵ dẫn Tình Nhi đến phòng ngủ. Đi vào trong viện, "Chỗ này thế nào, đây là phòng trống cách vách phòng tớ, tớ và anh hai ở hai bên, trong viện chỉ có ba gian phòng này là lớn như nhau, nhưng phòng khác có chút nhỏ, chúng ta ở cùng một sân sẽ dễ chăm sóc nhau hơn! Mặc dù anh tớ tính tình kì quái một chút, nhưng bình thường anh tớ bề bộn nhiều việc, hẳn là sẽ không đụng phải.... Chỉ cần không đến gần anh ấy hẳn không vấn đề gì. Tính cách anh tớ lạnh như băng, giận lên thì giống như lửa, hoàn toàn không giống tính cách người bình thường. Cậu nói xem sao lại kì quái như vậy, cùng cha mẹ sinh ra sao tính cách lại khác nhau nhiều như vậy!"
"Ưkm. . . . . . Tớ sẽ cẩn thận không chọc tới anh ấy!" Tình Nhi thấy Thấm Nhuy miêu tả anh trai bất an xoắn tay.
Nhìn Tình Nhi bất an Thấm Nhuỵ đột nhiên cảm giác được "Tình Nhi..... Tớ càng ngày càng cảm thấy không được bình thường! Cậu. . . . . ."
"Tớ? Tớ làm sao?"
"Cậu không chỉ không có chí nhớ, tính cách cũng thay đổi, vốn là một tiểu ma nữ sao lại biến thành thục nữ rồi! Mặc dù tớ thường nói tính khí của cậu thật không tốt.... Nhưng,ô ... ..... Người ta chỉ là nói chơi, cậu tùy tiện nghe một chút là được rồi, không cần để ý như vậy ! Người ta chẳng qua là ghen tỵ với cậu mà thôi. Cậu trở lại như trước kia được không, bình thường là cậu luôn ức hiếp người ta, hiện tại bộ dạngcậu dễ khi dễ như vậy tớ rất khó tiếp nhận! Lại nói mất trí nhớ cũng chỉ là quên mọi chuyện, tính cách cũng sẽ không thay đổi. Làm sao cậu lại đặc biệt như vậy, quả thật như biến thành một người khác."
"A. . . . . . Tớ không biết, hình dáng tớ vốn ra sao! Tớ không nhớ được trước kia tớ ra sao, thay đổi rất nhiều sao? Có phải bây giờ tớ rất kì quái không?"
"Hiện tại không kỳ quái, trước kia mới gọi kỳ quái, nhưng người ta thích bộ dạng kì quái trước kia! Hà Tình! Tớ trịnh trọng hỏi cậu lần nữa: cậu bây giờ không phải đang đùa bỡn tớ đấy chứ? Cậu phải nghiêm túc trả lời, nếu không chúng ta cắt đứt tình bạn!"
"Thật xin lỗi, tớ thật không có đùa bỡn cậu, tớ thật không nhớ gì, cảm giác tớ tên Đường Nhuế Hâm, nhưng cậu nói không phải! Tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra." Tình Nhi giải thíwch một lần nữa. Cô cảm thấy thật không tốt, tại sao Thấm Nhuỵ không tin mình đây, các cô không phải bạn tốt sao? Cô thật cái gì cũng không nhớ được.
"Dạ, được rồi, tạm thời tin tưởng cậu, chúng ta đi ăn cơm đi! Thật đói, cậucũng đói bụng đúng không!"
Hài lòng ăn xong một bữa thật ngon, Tình Nhi cảm thấy mệt mỏi nên đi nghỉ trước. Thím Trương và Thấm Nhuỵ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm"Thấm Nhụy a, không nghĩ tới Thấm Nhuỵ nhà chúng ta rất biết kết giao bạn bè đấy, cảm giác tính cách Tình Nhi rất tốt, ôn nhu thiện lương, nhìn giống như là búp bê lớn lên trong nhà kính! Thấm Nhuỵ làm rất tốt, anh trai cháu nhất định là rất thích." Thím Trương càng nhìn Tình Nhi càng cảm thấy tốt.
"Trời ạ, Thím Trương! Ngươi đừng đoán mò có được hay không, cháu không có ý giới thiệu bạn gái cho anh cháu. Tình Nhi bởi vì đột nhiên mất trí nhớ, cha mẹ lại ra ngoài không có người chiếu cố cô ấy, cháu không yên lòng bỏ cô ấy ở nhà, hơn nữa cháu cũng không gỏi chăm sóc người khác cho nên mới đưa cô ấy về dây! Cô ấy chính là bạn tốt của cháu, giới thiệu cho anh trai! Mới không cần. . . . . . Là kẻ thù mới chịu giới thiệu cho anh ấy, làm bạn gái anh hai có khác gì cái kho ướp lạnh. Thím Trương người không nên hại người nhà a." Thấm Nhuỵ phất phất tay huỷ bỏ đề nghị của thím Trương, cái gì, anh trai tảng đá kia, còn không bằng băng đấy, băng cũng còn có thể tan!
"Nói nhảm, thím Trương làm quản gia ở nhà họ Hàn mấy chuc năm. Đàn ông nhà họ Hàn đều là người tốt! Anh trai cháu bởi vì chưa gặp đúng người mới có thể lạnh chút. Nếu một khi nó yêu sẽ tuyệt đối giống lão gia, biến thành ôn nhu." Thím Trươngkhông đồng ý nhìn Thấm Nhuỵ đánh giá thấp anh trai.
"Đúng vậy a, nhưng là trước kia không phải có một người coi bói nói người yêu của anh ấy không thuộc thời đại này sao! Ha hả. . . . . . Tình Nhi chính là người Đài Loan tiêu chuẩn a!"
"Lời cửa thầy bói có thể tin sao! Miệng toàn nói hươu nói vượn, không cần để ý đến họ, nói với cháu nha! Ông chủ và bà chủ cũng nhất định sẽ rất thích Hà Tình, muốn con bé làm con dâu. Cho nên ở trước mặt Hà Tình cháu đừng ó nói bậy về anh trai cháu, làm con bé có thành kiđen với anh cháu!"
"Biết rồi, biết rồi, cháu sẽ không thúc đẩy cũng tuyệt đối không phá hư là được, dù sao bọn họ nhất định sẽ chạm mặt , bọn họ như thế nào thì cứ để thuận theo tự nhiên đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.