Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 8

Ngữ Vũ

17/02/2017

Chạng vạng, một chiếc Porsche Carrera GT màu đen với tốc độ bất khả tư nghị bay nhanh trên đường, truy đuổi nhanh như vậy có thê thấy lòng muốn về nhà của người đàn ông. “Gì…” Một chiếc xe dừng ngay cổng chính cách 10 cm so với cổng.

“Thiếu gia.” Chiếc xe đột nhiên xuất hiện khiến cho bảo vệ chạy thẳng đến bên cạnh trông qua cửa kính xe xem ai đang ngồi ở phía trong mới phát hiện ra là thiếu gia nhà mình. Trời! Ông không biết rằng thiếu gia nhà mình lại có tài lái xe như vậy.

“Ừ…” Vũ Tuấn lần đầu tiên phát hiện cảm giác về nhà thật là tốt, không biết cô nàng bé nhỏ đó đang ở đâu? Tối hôm qua nhìn thấy cô người thì co lại, dáng vẻ trìu mến, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.

Trời ạ, thiếu gia nhìn ông cười sao? Cười với ông? Ông không nhìn lầm chứ? Hôm nay có chuyện vui gì ư? Mà ông thường hay làm chuyện tốt, tối hôm qua ông nghe thấy có tiếng mèo kêu ra xem thử thì thấy con mèo bị dính bẫy và khi ông đang cứu nó thì thấy thiếu gia trở về. Lẽ nào cậu ấy nhìn thấy? Haha…Lẽ nào thiếu gia thực ra cũng có tấm lòng nhân ái. Cho nên đối với mình có vài phần kính trọng? Định tăng lương cho mình ư? Tăng lương! Haha… Trong viện, một người đàn ông mặc đồng phục an ninh đứng lặng tại chỗ, sắc mặt từ hoang mang đến ngạc nhiên, từ hiểu rõ đến mừng rõ, từ mừng rỡ đến cười lớn. Xem ra, hắn___ điên rồi!

Vũ Tuấn bước nhanh trở về chỗ sân mình ở. Sáng sớm nghe thím Trương có nói là Thấm Nhị có đem một người bạn đến ở tạm trong thời gian ngắn, không biết cô ấy ở lại hay là đi rồi. Anh không yên tâm tí nào nên đã giải quyết sớm cuộc họp, cả ngày cô ấy đã làm gì? Thỉnh thoảng có hay nhớ tới anh không? Anh chỉ muốn cô toàn tâm nghĩ đến anh mà thôi.

Hân Tình thấy thím Trương đi rồi nhìn chung quanh cũng chẳng có ai liền cỡi giày ra, cảm giác thật thoải mái, cô nhìn xung quanh, ở đây có đặt một cái võng. “Thật là thoải mái và mềm mại.” Bàn chân cô chạm vào mặt đệm nhung nhẹ tựa thiên nga, cảm giác thật mềm mại mà lành lạnh. Mắt cô tò mò cẩn thận quan sát đến bốn phía, thật khó để phân loại thực vật. Bụi cây kìa thật là kỳ quái, vùi bàn chân ở trên dây Hân Tình nghiên cứu thực vật, hoa cỏ nào khiến cô thấy đẹp cô cẩn thận quan sát. Cứ như vậy từ sáng sớm tới trưa hết cả thời gian, cho đến khi thím Trương gọi cô ăn cơm trưa Hân Tình mới giật mình cảm giác được thời gian đã trôi qua quá nhanh.

“Tình nhi, lại đây ăn cơm nào” Hàn mẹ thấy Hân Tình cứ liên tục đi qua đi lại liền kéo tay cô ngồi ở bên cạnh mình.

“Dạ, con cám ơn bác gái” Thấy Hàn mẹ tươi cười, khuôn mặt chân thành, Hân Tình biết bác gái cũng rất thương mình, còn về người nhà cô thì một chút kí ức cũng không có, một lần được trò chuyện cũng... Tuy rằn Thấm Nhị đã giải thích nguyên nhân, nhưng trong lòng cô vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, ba mẹ vì sao luôn luôn bỏ rơi cô? Chẳng lẽ lại không thích cô sao? Ngược lại cảm giác của Hân Tình dành cho Hàn mẹ lại rất tốt, tự như một người mẹ dịu dàng để cô có thể dựa vào.

"Không cần phải cám ơn, con cứ tự nhiên dùng cơm. Tình nhi à, con có thích ở đây không?" Haha…Sắp làm con dâu nhà này rồi, cứ tự nhiên đi.

"Dạ, thích, rất thích." Hân Tình mỉm cười gật đầu.

"Được, vậy lần này không cần phải sửa hết toàn phong cảnh, cứ sửa một chút là được! Ha ha. . . Ở đây chỉ có Tình nhi và bác gái là có mắt thẩm mĩ giống nhau." Thật tốt quá, giá như con bé bày trở thành con dâu của mình thì thất là tốt, càng xem càng thích.

"Sửa nhà?"

"Ừ, bác cảm thấy có một số chỗ cần tu chỉnh một chút!, chúng ta ăn cơm đã, cơm nước xong sẽ nói rõ hơn. Tình nhi đã đói chưa." Hàn mẹ quyết định sau khi ăn xong sẽ nói kế hoạch tốt đẹp của mình cho cô nghe.

Tại phòng khách, sau khi cơm nước xong Hân Tình bị Hàn mẹ lôi kéo, Thím trương cũng ngồi xuống. "Tình nhi, bác gái muốn nói với con chuyện này, sáng sớm mai, bác và bác trai con sẽ cùng bạn bè ra ngoài một chuyến, Ài. . . Kỳ thực đó là bởi vì bạn của bác trai sinh bệnh nghiêm trọng, bác trai con phải gạt vợ ổng cùng ổng ra nước ngoài chữa bệnh, thế nhưng… Con cũng biết rằng bà ấy có thể rất khó chịu, chắc cũng muốn đi cùng. Hai người đó đều là đàn ông mà bác đi theo cũng không thoải mái, vậy nên bác gái sẽ đến nhà của bác ấy nói truyện hổ trợ một chút. Tình nhi cảm thấy thế nào?"



"Dạ, như vậy thật tốt. Bác gái đi cùng bác trai cũng sẽ rất vui vẻ, mong rằng bạn của bác trai sẽ mau bình phục khỏe mạnh. Cô phải ra đi sao? Cô chỉ mới quen được mọi chuyện mà thôi. Nhưng đây lại không phải nhà của mình, thật không nên vọng tưởng.

"Tình nhi, ta vốn muốn mang con đi cùng. Nhưng nghe đâu Nhị nhi còn phải làm luận gì đó, không thể rời khỏi Đài Loan được. Tình nhi, trong khoảng thời gian này con có thể ở với thím Trương được không? Trong nhà còn có người giúp việc, bác không yên tâm con giao cho nha đầu Thấm Nhị kia. Nha đầu kia ngay cả bản thân mình còn không lo tốt đừng nói đến người khác. Tình nhi, con có thể khiến bác gái yên tâm một chút được không? Bác gái luôn coi con như con gái mình. Được rồi! Tình nhi, đừng gọi bác khách sáo như vậy, hay gọi mà hàn mẹ đi!" Sau này sẽ đem chữ 'Hàn' bỏ đi, ha ha. . .

"Dạ. . . Hàn mẹ! Thế nhưng cũng không nên làm phiền thím Trương. Con có thể tự lo cho bản thân mình, thực sự trước đây đều một mình tự lo. Con có thể trở về nhà." Nghe Hàn mẫu nói Hân Tình cảm giác có một dòng chảy ấm áp chảy vào lòng, viền mắt suýt nữa hồng lên.

Hóa ra cô không phải bị ghét bỏ, nhưng cô không muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Cô….Hẳn là có thể có cuộc sống của chính mình, Thấm Nhị không phải đã nói rằng cô vẫn luôn tự mình sống sao? Cô có thể thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh chóng. Tuy rằng đôi khi hay cảm thấy bàng hoàng luống cuống, Hân Tình vẫn cố gắng an ủi mình.

"Không được, trước kia là trước kia. Hiện tại có thể không làm được, con hiện tại vẫn căn bản không thể tự lo cho mình được. Vẫn nên ở cạnh Thím Trương, Thím ấy sẽ lo cho con." Hàn mẫu nhanh chóng thuyết phục, bà nhìn thím Trương nháy mắt một cái.

"Đúng vậy, Hân Tình ở lại cùng thím đi, chúng ta có thể lo cho nhau, nhiều năm nay thím vốn cô độc một mình, thật sự rất cô đơn. Lão Liễu kia có cũng như không. Huống chi là nói chuyện… Hân Tình không lẽ không muốn ở cùng thím ư? Chê ta già rồi không thú vị sao? Thím chỉ muốn cùng người trẻ tuổi nhưng các con sống chung một chỗ." Thím Trương vừa nói trên mặt dần dần lộ ra vẻ cô đơn.

Ha ha…diễn suất rất đạt, thím Trương làm tốt lắm. Tôi có được con dâu này một nữa là công lao của thím! Hàn mẹ nhìn quân đồng minh biểu hiện sắc mặt cô đơn, vội vàng dùng ánh mắt tán thưởng.

"Không có, con thật sự rất thích thím Trương. Vậy được, chúng ta sẽ ở cùng nhau!" Nghe thím Trương kể nỗi khổ của mình, Hân Tình cảm giác như mình hình như đang làm tổn thương một trưởng bối ôn hòa, vội vã khẩn trương xua tay phủ nhận.

"Tốt... Vậy cứ quyết định như thế, ngày mai con dời đến ở nhà của Vũ Tuấn." Nguyện vọng đã đạt đến phân nữa rồi.

"Nhà của anh Vũ Tuấn ạ?" Trong đầu cô hiện lên hình ảnh về người gặp mặt hôm nọ, âm thanh trầm ấm, cử chỉ ôn nhu. Mặt Hân Tình trong nháy mắt bỗng ửng đỏ ngọt ngào như chiếc bánh phú sĩ.

Ồ, có chuyện gì sao. Mặt sao lại đỏ lên thế. Chúng nó gặp nhau rồi à? Hàn mẹ nhìn sắn mặt đột nhiên ửng đỏ của Hân Tình cảm thấy hình như bà đã bỏ qua một giai đoạn phát sinh đặc sắc nào đó, "Tình nhi gặp Vũ Tuấn rồi sao?"

"Dạ, con đã gặp qua.”

"Lúc nào vậy? Hình như ta chưa nghe Thấm Nhị nói qua?" Lẽ nào, Thấm Nhị cũng muốn giới thiệu với Hân Tình về anh nó, nếu nó đã làm vậy thì ngày hôm qua tại sao lại cố ý làm bộ làm tịch chứ, thím Trương thầm nghĩ.

“Là đêm qua ạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook