Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 9
Ngữ Vũ
17/02/2017
"Hả!"
"Hả!"
Đôi mắt mong đợi của cả hai nhìn chăm chú vào Hân Tình, ánh mắt ý bảo "Nói tiếp, nói tiếp đi, chúng ta đang nghe đây!"
"Bởi vì tối hôm qua con đói bụng. Vậy nên anh ấy đưa con đến nhà bếp để tìm đồ ăn." Cô cảm thấy rất thẹn thùng, trả lời bằng cách giản lượt tình tiết cũng đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ tràn ngập trong lòng hai vị trưởng bối.
"Vậy à, mẹ Hàn thật không chú ý tới, Tình Nhi con chưa ăn tối đến nữa đêm nhất định sẽ đói bụng. Xin lỗi con, đều là do mẹ sơ sót. May mắn là có Vũ Tuấn chú ý tới. Con thấy con người Vũ Tuấn không tệ phải không?" Quái lạ, con trai của bà từ lúc nào đã có lòng tốt như vậy, còn dẫn con bé đến phòng bếp nữa cơ chứ.
"Dạ, anh ấy rất tốt." Cẩn thận, tỉ mỉ, ôn nhu… Hân Tình mỉm cười gật đầu.
Có chuyện, thật sự có vấn đề rồi, đây là lần đầu tiên có người nhận xét con trai của bà là ‘Người tốt’. Vấn đề không nằm ở chỗ nhân phẩm của hắn, chỉ là từ trước đến giờ tính cách thằng bé rất lạnh lùng, bất cẩn ngôn tiếu[1]. Đối với mọi người xung quanh mặc dù cũng không đến nỗi nào, nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người khác khó thân cận, cả bà là mẹ và em gái của hắn cũng rất ít khi thấy sự ôn nhu của hắn. Tâm sự với hắn càng khó khăn hơn, cảm giác đụng phải hắn hệt như tàu Titanic va phải tảng băng lớn, thật đáng sợ.
[1] bất cẩn ngôn tiếu: không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc
"Đúng vậy, đứa con trai này của mẹ Hàn thực sự rất tốt. Tính cách rất ôn hòa, dịu dàng. Cho nên con cứ qua chỗ nó ở nhờ một thời gian nhất định không có vấn đề gì. Đúng không, Tình nhi?" Vì quá kinh ngạc mà sắc mặt của bà hơi điều chỉnh một chút, tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch bắt con dâu của mình. Kỳ thực cũng không thể tính toán như đúng kế hoạch được, Vũ Tuấn đối với người bình thường mới lạnh lùng, ắt hẳn là đã phải lòng Hân Tình nên mới trở nên ôn hòa dịu dàng. Con trai bà, bà hiểu rõ nhất, trong nội tâm bà đang phản đối câu này bà. Bà thừa nhận, nuôi nấng thằng bé suốt hai mươi mấy năm nay, bà không thể nào suy đoán tâm từ của con bà, một đứa con có chỉ số thông minh cao và tâm tư sâu khó lường thật sự không đáng yêu chút nào. Hân Tình à, con nhất định phải sinh cho ta một thằng cháu đáng yêu đấy.CQH
"Anh ấy tốt như vậy, con có làm phiền anh ấy không?"
"Không đâu, phiền gì chứ, Thím Trương chính là muốn qua giúp thằng bé sắp xếp việc nhà, nó còn phải xử lí cả tá chuyện lớn ngoài kia. Ở đây chỉ có mình con, nếu như không để ý chắc sẽ không phát hiện đâu, làm sao mà quấy rối đến nó được. Hơn nữa, ban ngày nó cũng chẳng có ở nhà. Vậy nên con cứ yên tâm đi qua với Thím Trương là được rồi!"
"Dạ như vậy cũng tốt" Cô cảm giác hình như có gì đó sai sai, cảm thấy. . . Thôi quên đi, Hàn mẹ nhất định sẽ không hại cô, nhà đó lớn như vậy, cô chỉ cần ở yên trong phòng đừng quấy rối đến hắn là được.
Buổi chiều, Hân Tình lại đến với nhà kính trồng hoa tiếp tục niềm đam mê với thế giới nhỏ của mình, tay cầm một quyển abum ảnh trên giá sách lật từng trang giấy, trước mắt Hân tình hiện lên những phong cảnh xinh đẹp, trời ạ, trông thật rung động lòng người, chân trời bao la xẹt qua Lưu tinh, sa mạc mênh mông, một giọt nước nhỏ xuống, những tảng băng trong suốt, một cành hoa nở rộ khiến con người ta có cảm giác cuộc sống thật tuyệt vời. Nơi rộng rãi tráng lệ, chỗ bé tí ôn hòa, những tấm ảnh được in trong cuốn sách như cả một thế giới, thu hút tất cả sự chú ý của cô.
Vũ Tuấn vừa trở về nhà lập tức đi tới trước phòng của Hân Tình, nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Hình như chỉ cần là chuyện của cô, anh sẽ đứng ngồi không yên. Bên trong phòng không hề phát ra âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc khiến anh thất vọng. Đẩy cửa phòng ra quả nhiên bên trong phòng không hề có sự hiện hữu của thân ảnh nhỏ bé ấy. Cô ấy đã đi rồi? Bên trong phòng không khí dần thấp xuống, anh có cảm giác như ngực mình trở nên khó chịu, buồn bực.
Vũ Tuấn trở lại phòng của mình tắm một cái và khoác bộ quần áo mới lên người, hắn quyết định đi bộ ở vườn sau trong hồ bơi để thư giãn một chút. Giờ đây hắn khó chịu đến mức muốn phát điên.
Đi tời hoa viên phía sau, bị ngôi nhà kính thu hút sự chú ý, giống như bị cái gì đó lôi cuốn, anh lâu rồi chưa bước vào ngôi nhà kính này, nhìn thấy cái võng làm trái tim anh cảm thấy chấn động, là cô ấy sao? Anh bước đến gần cô gái làm cho trái tim anh đập loạn xạ.
Càng tiến lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiến anh cả ngày nay suy nghĩ đến càng hiện rõ hơn, cô đang ngủ, mái tóc buông thả quanh đôi gò má ửng hồng cùng chiếc cổ trắng nõn, khiến anh cảm thấy gợi cảm đến chết người, khóe miệng hơi cong lên. Em đang gặp một giấc mơ đẹp sao? Tình nhi, trong giấc mơ của em có anh không? Nhẹ nhàng từ từ cúi người xuống như một tên tội phạm đặt môi lên đôi môi đỏ mộng của cô, chỉ một chút va chạm đã có thể khiến anh phát điên lên, giữa lúc anh muốn tiến thêm một bước nữa. cô đã muốn tỉnh dậy.
Vũ Tuấn thẳng người lên lui về phía sau một bước, sợ hù dọa đến mĩ nhân bị anh làm thức tỉnh, nhìn chăm chú hàng lông mi dài rung động nhẹ nhàng của cô, đợt thấy hình ảnh phản ngược của mình trong mắt của cô.
Làm sao mà cô lại ngủ quên được nhỉ. Hiện tại trời đã tối lắm rồi ư? Sao chưa ai gọi cô dậy? Hân Tình mở mắt cảm giác được hình như có một ai đó đang đứng trước mình, chỗ khác đều rất sáng vậy là không phải đêm khuya. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng người đó.
"Hả!"
Đôi mắt mong đợi của cả hai nhìn chăm chú vào Hân Tình, ánh mắt ý bảo "Nói tiếp, nói tiếp đi, chúng ta đang nghe đây!"
"Bởi vì tối hôm qua con đói bụng. Vậy nên anh ấy đưa con đến nhà bếp để tìm đồ ăn." Cô cảm thấy rất thẹn thùng, trả lời bằng cách giản lượt tình tiết cũng đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ tràn ngập trong lòng hai vị trưởng bối.
"Vậy à, mẹ Hàn thật không chú ý tới, Tình Nhi con chưa ăn tối đến nữa đêm nhất định sẽ đói bụng. Xin lỗi con, đều là do mẹ sơ sót. May mắn là có Vũ Tuấn chú ý tới. Con thấy con người Vũ Tuấn không tệ phải không?" Quái lạ, con trai của bà từ lúc nào đã có lòng tốt như vậy, còn dẫn con bé đến phòng bếp nữa cơ chứ.
"Dạ, anh ấy rất tốt." Cẩn thận, tỉ mỉ, ôn nhu… Hân Tình mỉm cười gật đầu.
Có chuyện, thật sự có vấn đề rồi, đây là lần đầu tiên có người nhận xét con trai của bà là ‘Người tốt’. Vấn đề không nằm ở chỗ nhân phẩm của hắn, chỉ là từ trước đến giờ tính cách thằng bé rất lạnh lùng, bất cẩn ngôn tiếu[1]. Đối với mọi người xung quanh mặc dù cũng không đến nỗi nào, nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người khác khó thân cận, cả bà là mẹ và em gái của hắn cũng rất ít khi thấy sự ôn nhu của hắn. Tâm sự với hắn càng khó khăn hơn, cảm giác đụng phải hắn hệt như tàu Titanic va phải tảng băng lớn, thật đáng sợ.
[1] bất cẩn ngôn tiếu: không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc
"Đúng vậy, đứa con trai này của mẹ Hàn thực sự rất tốt. Tính cách rất ôn hòa, dịu dàng. Cho nên con cứ qua chỗ nó ở nhờ một thời gian nhất định không có vấn đề gì. Đúng không, Tình nhi?" Vì quá kinh ngạc mà sắc mặt của bà hơi điều chỉnh một chút, tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch bắt con dâu của mình. Kỳ thực cũng không thể tính toán như đúng kế hoạch được, Vũ Tuấn đối với người bình thường mới lạnh lùng, ắt hẳn là đã phải lòng Hân Tình nên mới trở nên ôn hòa dịu dàng. Con trai bà, bà hiểu rõ nhất, trong nội tâm bà đang phản đối câu này bà. Bà thừa nhận, nuôi nấng thằng bé suốt hai mươi mấy năm nay, bà không thể nào suy đoán tâm từ của con bà, một đứa con có chỉ số thông minh cao và tâm tư sâu khó lường thật sự không đáng yêu chút nào. Hân Tình à, con nhất định phải sinh cho ta một thằng cháu đáng yêu đấy.CQH
"Anh ấy tốt như vậy, con có làm phiền anh ấy không?"
"Không đâu, phiền gì chứ, Thím Trương chính là muốn qua giúp thằng bé sắp xếp việc nhà, nó còn phải xử lí cả tá chuyện lớn ngoài kia. Ở đây chỉ có mình con, nếu như không để ý chắc sẽ không phát hiện đâu, làm sao mà quấy rối đến nó được. Hơn nữa, ban ngày nó cũng chẳng có ở nhà. Vậy nên con cứ yên tâm đi qua với Thím Trương là được rồi!"
"Dạ như vậy cũng tốt" Cô cảm giác hình như có gì đó sai sai, cảm thấy. . . Thôi quên đi, Hàn mẹ nhất định sẽ không hại cô, nhà đó lớn như vậy, cô chỉ cần ở yên trong phòng đừng quấy rối đến hắn là được.
Buổi chiều, Hân Tình lại đến với nhà kính trồng hoa tiếp tục niềm đam mê với thế giới nhỏ của mình, tay cầm một quyển abum ảnh trên giá sách lật từng trang giấy, trước mắt Hân tình hiện lên những phong cảnh xinh đẹp, trời ạ, trông thật rung động lòng người, chân trời bao la xẹt qua Lưu tinh, sa mạc mênh mông, một giọt nước nhỏ xuống, những tảng băng trong suốt, một cành hoa nở rộ khiến con người ta có cảm giác cuộc sống thật tuyệt vời. Nơi rộng rãi tráng lệ, chỗ bé tí ôn hòa, những tấm ảnh được in trong cuốn sách như cả một thế giới, thu hút tất cả sự chú ý của cô.
Vũ Tuấn vừa trở về nhà lập tức đi tới trước phòng của Hân Tình, nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Hình như chỉ cần là chuyện của cô, anh sẽ đứng ngồi không yên. Bên trong phòng không hề phát ra âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc khiến anh thất vọng. Đẩy cửa phòng ra quả nhiên bên trong phòng không hề có sự hiện hữu của thân ảnh nhỏ bé ấy. Cô ấy đã đi rồi? Bên trong phòng không khí dần thấp xuống, anh có cảm giác như ngực mình trở nên khó chịu, buồn bực.
Vũ Tuấn trở lại phòng của mình tắm một cái và khoác bộ quần áo mới lên người, hắn quyết định đi bộ ở vườn sau trong hồ bơi để thư giãn một chút. Giờ đây hắn khó chịu đến mức muốn phát điên.
Đi tời hoa viên phía sau, bị ngôi nhà kính thu hút sự chú ý, giống như bị cái gì đó lôi cuốn, anh lâu rồi chưa bước vào ngôi nhà kính này, nhìn thấy cái võng làm trái tim anh cảm thấy chấn động, là cô ấy sao? Anh bước đến gần cô gái làm cho trái tim anh đập loạn xạ.
Càng tiến lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiến anh cả ngày nay suy nghĩ đến càng hiện rõ hơn, cô đang ngủ, mái tóc buông thả quanh đôi gò má ửng hồng cùng chiếc cổ trắng nõn, khiến anh cảm thấy gợi cảm đến chết người, khóe miệng hơi cong lên. Em đang gặp một giấc mơ đẹp sao? Tình nhi, trong giấc mơ của em có anh không? Nhẹ nhàng từ từ cúi người xuống như một tên tội phạm đặt môi lên đôi môi đỏ mộng của cô, chỉ một chút va chạm đã có thể khiến anh phát điên lên, giữa lúc anh muốn tiến thêm một bước nữa. cô đã muốn tỉnh dậy.
Vũ Tuấn thẳng người lên lui về phía sau một bước, sợ hù dọa đến mĩ nhân bị anh làm thức tỉnh, nhìn chăm chú hàng lông mi dài rung động nhẹ nhàng của cô, đợt thấy hình ảnh phản ngược của mình trong mắt của cô.
Làm sao mà cô lại ngủ quên được nhỉ. Hiện tại trời đã tối lắm rồi ư? Sao chưa ai gọi cô dậy? Hân Tình mở mắt cảm giác được hình như có một ai đó đang đứng trước mình, chỗ khác đều rất sáng vậy là không phải đêm khuya. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.