Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 16: Tôi thích em
Lee Yio
21/02/2023
"Hôm nay em muốn ăn gì, tôi đưa em đi"
Hôm nay anh đã hỏi trợ lý Bân muốn làm phụ nữ vui thì nên làm gì trợ lý Bân đưa ra rất nhiều ý kiến cho anh tham khảo. Anh phải bắt đầu từ từ, anh cũng nên thay đổi cuộc sống của mình.
Quay lại thực tại sau khi nghe anh hỏi cô muốn chắc chắn là anh không có vấn đề gì nên hỏi ngược lại anh
"Anh nói thật à?"
Anh gật đầu rồi "Ừ" một cái
Cô hớn hở chỉ đường đến quán ăn mà cô hay ăn. Cô thấy dạo này anh rất dễ tính không giống như lúc mới gặp anh như vậy cũng rất tốt chứ cái mặt lúc nào cũng lạnh như băng ai mà chịu được.
Quán ăn đó cũng không xa lắm đi chừng 15 20p là đến, quán ăn mặc dù nhỏ đơn sơ nhưng ở chỗ này không ai bán bún bò ngon như của ông chủ ở đây. Thấy quán ăn nhỏ như vậy Kiều Trạch Dương thắc mắc "Cô gái nhỏ này bình thường ăn uống giản dị vậy sao".
Thấy biểu cảm lạ của anh cô liền hiểu anh đang nghi ngờ cái gì
"Quán tuy nhỏ nhưng đồ ăn ngon lắm đó. Với cũng sạch sẽ an toàn vệ sinh lắm anh đừng lo"
Nói xong cô liền kéo vào trong, thấy cô ông chủ tiệm chào hỏi
"Tiểu Lạc lâu không thấy cháu đến"
"Dạ cháu bận ạ" cô mỉm cười đáp lại ông chủ tiệm
Lúc mày ông chủ tiệm dời tầm mắt sang anh rồi hỏi cô "Bạn trai cháu sao?"
Cô đắn đo một lát mới nói "Dạ anh ấy là chồng cháu"
"Cho cháu 2 tô bún bò ạ" cô phải chặn ngay tránh để ông chủ hỏi thêm gì khiến cô không trả lời được
Cô lấy khăn lau bàn sạch sẽ cho anh tại vì anh cũng có bệnh sạch sẽ nhưng không quá nặng lắm. Một lúc sau ông chủ bưng 2 tô bún bò ra khói bay từ tô bún bò ra nghi ngút ngửi thôi cũng thấy thèm rồi. Cô lau đũa lau thìa đưa cho anh rồi tự lau cho mình.
Anh thì vẫn ngồi im như tượng không dám động đũa ăn. Thực ra không phải anh không dám ăn mà là anh không ăn hành mà trong tô bún lại có hành nên anh không ăn.
Hạ Tiêu Lạc đang định ăn ngẩng lên vẫn thấy anh không động đũa liền hỏi xem anh có vấn đề gì không mà không ăn
"Anh sao thế?"
"Tôi không ăn hành"
Lúc này nhìn anh rất là mắc cười làm cô không nhịn được mà cười thành tiếng luôn. Thấy cô cười anh nhìn cô chăm chăm hỏi cô
"Em cười gì?"
Cô phải nhịn cười mới trả lời được anh chứ không cô cười sợ anh không hiểu cô nói gì
"Không,không có gì"
Anh không nói gì chỉ lườm cô một cái, còn cô bưng bát của anh qua chỗ mình nhưng vừa định chạm vô đã bị anh nắm tay lại hỏi
"Em làm gì?"
Cô khó hiểu nhìn anh "Thì anh không ăn hành tôi định lấy ra cho anh"
"Em không thấy cái tô nóng sao, lỡ bị bỏng thì sao" anh nói với giọng trách mắng nhưng không quá lớn
Nói xong anh bưng tô của anh qua cho cô, cô lấy đũa gắp từng miếng hành nhỏ ra cho anh. Cô gắp xong anh bưng tô của mình về cầm đũa lên ăn, anh ăn một cách ngon lành. Ăn xong anh chở cô đến một bờ sông, nước sông đang dập dìu lên xuống như dạy sóng. Xung quanh bờ sông được gắn đèn đủ màu sắc trông dòng sông như được tỏa sáng.
Đứng ở bờ sông có thể nhìn thấy được những chiếc tour tàu to được gán rất nhiều màu đèn trông nó sang trọng biết bao. Đối diện chỗ họ đứng có thể nhìn thấy vòng đu quay màu đỏ rực. Có một câu nói nghe rất đúng đó là thành phố đẹp nhất là về ban đêm.
Thấy những cảnh đẹp như vậy cô chỉ có thể tươi cười miệng thì khen ngợi không thôi. Nhìn nụ cười của cô trái tim anh lại một lần nữa đập không ngừng. Một làn gió thổi qua làm cô khẽ rùng mình, hành động của cô đã lọt vào tầm mắt của Kiều Trạch Dương. Anh đi đến mở cửa sau của xe lấy chiếc áo vest của mình ra khoắc lên cho cô.
Khoác áo vest của anh giúp cô cảm thấy đỡ lạnh hơn. Anh tựa lên đầu xe khoanh tay trước ngực ngắm nhìn cô, chân anh dài nên nhìn ai cũng tưởng anh đang ngồi trên đầu xe không. Thấy cô quay lại nhìn mình anh liền kéo cô sát lại gần hai chân anh kẹp lấy đùi cô tay vòng qua ôm eo cô. Anh dựa đầu mình vào vai cô bởi vì anh ngồi còn cô thì đứng nên anh có thể dễ dàng tựa vào vai cô.
"Tôi thích em" âm thanh nói của anh dù nhỏ như là đang thì thào nhưng cô vẫn có thể nghe thấy
Cô cúi xuống trợn mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình anh ta vừa nói gì thế?Thấy cô không có phản ứng gì anh ngẩng đầu lên nhìn cô và chắc chắn một điều là cô gái này không bị sao mới thở phào
"Em không tin rằng tôi thích em?"Hử"
Cô bây giờ không biết trả lời anh như thế nào đây cô bị anh tỏ tình bất ngờ như vậy không dám tin luôn. Mặc dù trong lòng có một chút vui nhưng cô cũng không biết đáp lại anh như thế nào.
"Em có thích tôi không"
_____Hết chương 16_____
Hôm nay anh đã hỏi trợ lý Bân muốn làm phụ nữ vui thì nên làm gì trợ lý Bân đưa ra rất nhiều ý kiến cho anh tham khảo. Anh phải bắt đầu từ từ, anh cũng nên thay đổi cuộc sống của mình.
Quay lại thực tại sau khi nghe anh hỏi cô muốn chắc chắn là anh không có vấn đề gì nên hỏi ngược lại anh
"Anh nói thật à?"
Anh gật đầu rồi "Ừ" một cái
Cô hớn hở chỉ đường đến quán ăn mà cô hay ăn. Cô thấy dạo này anh rất dễ tính không giống như lúc mới gặp anh như vậy cũng rất tốt chứ cái mặt lúc nào cũng lạnh như băng ai mà chịu được.
Quán ăn đó cũng không xa lắm đi chừng 15 20p là đến, quán ăn mặc dù nhỏ đơn sơ nhưng ở chỗ này không ai bán bún bò ngon như của ông chủ ở đây. Thấy quán ăn nhỏ như vậy Kiều Trạch Dương thắc mắc "Cô gái nhỏ này bình thường ăn uống giản dị vậy sao".
Thấy biểu cảm lạ của anh cô liền hiểu anh đang nghi ngờ cái gì
"Quán tuy nhỏ nhưng đồ ăn ngon lắm đó. Với cũng sạch sẽ an toàn vệ sinh lắm anh đừng lo"
Nói xong cô liền kéo vào trong, thấy cô ông chủ tiệm chào hỏi
"Tiểu Lạc lâu không thấy cháu đến"
"Dạ cháu bận ạ" cô mỉm cười đáp lại ông chủ tiệm
Lúc mày ông chủ tiệm dời tầm mắt sang anh rồi hỏi cô "Bạn trai cháu sao?"
Cô đắn đo một lát mới nói "Dạ anh ấy là chồng cháu"
"Cho cháu 2 tô bún bò ạ" cô phải chặn ngay tránh để ông chủ hỏi thêm gì khiến cô không trả lời được
Cô lấy khăn lau bàn sạch sẽ cho anh tại vì anh cũng có bệnh sạch sẽ nhưng không quá nặng lắm. Một lúc sau ông chủ bưng 2 tô bún bò ra khói bay từ tô bún bò ra nghi ngút ngửi thôi cũng thấy thèm rồi. Cô lau đũa lau thìa đưa cho anh rồi tự lau cho mình.
Anh thì vẫn ngồi im như tượng không dám động đũa ăn. Thực ra không phải anh không dám ăn mà là anh không ăn hành mà trong tô bún lại có hành nên anh không ăn.
Hạ Tiêu Lạc đang định ăn ngẩng lên vẫn thấy anh không động đũa liền hỏi xem anh có vấn đề gì không mà không ăn
"Anh sao thế?"
"Tôi không ăn hành"
Lúc này nhìn anh rất là mắc cười làm cô không nhịn được mà cười thành tiếng luôn. Thấy cô cười anh nhìn cô chăm chăm hỏi cô
"Em cười gì?"
Cô phải nhịn cười mới trả lời được anh chứ không cô cười sợ anh không hiểu cô nói gì
"Không,không có gì"
Anh không nói gì chỉ lườm cô một cái, còn cô bưng bát của anh qua chỗ mình nhưng vừa định chạm vô đã bị anh nắm tay lại hỏi
"Em làm gì?"
Cô khó hiểu nhìn anh "Thì anh không ăn hành tôi định lấy ra cho anh"
"Em không thấy cái tô nóng sao, lỡ bị bỏng thì sao" anh nói với giọng trách mắng nhưng không quá lớn
Nói xong anh bưng tô của anh qua cho cô, cô lấy đũa gắp từng miếng hành nhỏ ra cho anh. Cô gắp xong anh bưng tô của mình về cầm đũa lên ăn, anh ăn một cách ngon lành. Ăn xong anh chở cô đến một bờ sông, nước sông đang dập dìu lên xuống như dạy sóng. Xung quanh bờ sông được gắn đèn đủ màu sắc trông dòng sông như được tỏa sáng.
Đứng ở bờ sông có thể nhìn thấy được những chiếc tour tàu to được gán rất nhiều màu đèn trông nó sang trọng biết bao. Đối diện chỗ họ đứng có thể nhìn thấy vòng đu quay màu đỏ rực. Có một câu nói nghe rất đúng đó là thành phố đẹp nhất là về ban đêm.
Thấy những cảnh đẹp như vậy cô chỉ có thể tươi cười miệng thì khen ngợi không thôi. Nhìn nụ cười của cô trái tim anh lại một lần nữa đập không ngừng. Một làn gió thổi qua làm cô khẽ rùng mình, hành động của cô đã lọt vào tầm mắt của Kiều Trạch Dương. Anh đi đến mở cửa sau của xe lấy chiếc áo vest của mình ra khoắc lên cho cô.
Khoác áo vest của anh giúp cô cảm thấy đỡ lạnh hơn. Anh tựa lên đầu xe khoanh tay trước ngực ngắm nhìn cô, chân anh dài nên nhìn ai cũng tưởng anh đang ngồi trên đầu xe không. Thấy cô quay lại nhìn mình anh liền kéo cô sát lại gần hai chân anh kẹp lấy đùi cô tay vòng qua ôm eo cô. Anh dựa đầu mình vào vai cô bởi vì anh ngồi còn cô thì đứng nên anh có thể dễ dàng tựa vào vai cô.
"Tôi thích em" âm thanh nói của anh dù nhỏ như là đang thì thào nhưng cô vẫn có thể nghe thấy
Cô cúi xuống trợn mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình anh ta vừa nói gì thế?Thấy cô không có phản ứng gì anh ngẩng đầu lên nhìn cô và chắc chắn một điều là cô gái này không bị sao mới thở phào
"Em không tin rằng tôi thích em?"Hử"
Cô bây giờ không biết trả lời anh như thế nào đây cô bị anh tỏ tình bất ngờ như vậy không dám tin luôn. Mặc dù trong lòng có một chút vui nhưng cô cũng không biết đáp lại anh như thế nào.
"Em có thích tôi không"
_____Hết chương 16_____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.