Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”
Chương 33: Chỉ là một người đi qua đường
Nguyễn Nhiễm
17/08/2023
Bệnh viện nửa đêm thực vắng, Dương Tinh Vũ sau khi sắp xếp chỗ cho Phong Tử An xong liền định về nhà thay ra một thân quần áo khác, bằng không bẩn như vậy làm sao chăm sóc cho anh. Nghĩ vậy, cô liền nhanh chóng trở về trước, sau đó lại một lần nữa quay trở lại bệnh viện.
Cố Viên cách bệnh viện chỉ tầm ba, bốn cây số, nên Dương Tinh Vũ mới lái xe Phong Tử An trở về nhà thay đồ.
Vì không muốn bị chú ý, nên lúc lái xe của Phong Tử An về Cố Viên, cô chỉ dám đậu xe gần chung cư, không chính diện lái xe vào, thế nhưng dù có như vậy, thì cô vẫn là sơ xuất, bởi vì ở Cố Viên, thanh niên sống về đêm thật không ít.
Khương Nhĩ chính là một trong số đó. Cô ta rõ ràng nhìn thấy Dương Tinh Vũ đi vào Cố Viên, rồi thay đồ lại đi ra, cô ta không khỏi tò mò mà lén theo sau phía xa xa.
Kết quả khi thấy Dương Tinh Vũ cầm chìa khoá xe bấm nút mở cửa xe rồi ngồi vào lái đi, Khương Nhĩ nhìn như muốn nổ tung đôi mắt.
Con nhỏ mẹ đơn thân kia lại có thể đi siêu xe đẹp như vậy?
Khương Nhĩ không hiểu biết nhiều, nhưng mà nếu như nói đến đại gia hay siêu xe gì đó, cô ta rõ mồn một.
Chiếc siêu xe trước mắt, màu đen bóng, chính Maybach bản giới hạn. Ở khắp Ninh Thành chỉ có mấy chiếc đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là của người đàn ông lần trước. Nghĩ đến lần trước người đàn ông kia tẩn cho người yêu cùi bắp của cô ta một trận, khí thế lẫn uy áp của anh ta thực sự tôn quý vô cùng, nếu như cô ta có thể làm người tình của người đàn ông kia thôi, thế thì tốt biết mấy, Khương Nhĩ nhìn theo chiếc xe mãi cho đến khi khuất dạng, tức đến muốn đỏ mắt.
Dương Tinh Vũ con nhỏ kia thật may mắn, cũng không biết cô ta dùng thuốc gì mà đàn ông tên nào tên nấy đều lao vào. Đúng là hồ ly tinh. Có con rồi còn bon chen, đua đòi.
Thật sự khiến người khác buồn nôn.
Mà lúc này, Dương Tinh Vũ không biết Khương Nhĩ theo mình, cũng không biết suy nghĩ hèn hạ của cô ta.
Còn bị xem là hồ ly tinh!
Cô một đường lái xe của Phong Tử An quay trở lại bệnh viện. Không biết anh đã tỉnh lại chưa?
Xe chầm chậm chạy vào bệnh viện một lần nữa, đậu xe cẩn thận, Dương Tinh Vũ đi vào căn tin mua cháo cho Phong Tử An. Tiện mua cả nước ấm và đồ ăn khuya cho mình.
Xách đồ từ căn tin tới phòng bệnh của Phong Tử An, lúc này, bỗng nhiên điện thoại của anh ở trong túi xách của cô chợt rè rè rung lên đổ chuông.
Từ lúc nhận điện thoại của Phong Tử An từ tay y tá, Dương Tinh Vũ cũng chưa động đến, cũng chưa thông báo cho người nhà của anh biết, bây giờ có người gọi tới, cô mới giật nảy cầm ra khỏi giỏ xách để xem.
Vừa mới cầm điện thoại lên xem, tim của Dương Tinh Vũ liền đập thình thịch. Hai chữ nổi bật, “Mẹ yêu” đang gọi đến.
Thiên ơi, là mẹ của Phong Tử An gọi đến. Dương Tinh Vũ khiếp sợ suýt nữa vứt luôn điện thoại. Nhưng là cuối cùng chút lí trí vẫn là giúp cô nắm lại được cái điện thoại.
Cuộc gọi bị kết thúc, cô còn chưa kịp bắt máy, nhưng là vừa vào đến cửa thì điện thoại lại reo lên lần hai.
Vẫn là người có tên “mẹ yêu” kia gọi đến.
Lần này Dương Tinh Vũ không còn giật mình nữa, cô cảm thấy bản thân không biết từ khi nào lại trở nên không có tiền đồ như vậy.
Chỉ có như vậy thôi cũng sợ. Nỗi sợ nhất của cuộc đời cô, cô cũng đã vượt qua rồi, vậy thì có gì phải sợ chút nhỏ nhặt này kia nhỉ.
Đặt đồ trong tay xuống, Phong Tử An vẫn chưa tỉnh, anh dường như mượn cơn hôn mê để ngủ luôn thì phải.
Dương Tinh Vũ không đắn đo nữa liền nhận cuộc gọi trước khi nó tắt mất.
Chỉ là không nghĩ đến vừa mới bắt máy thôi, còn chưa kịp lên tiếng alo, thì đầu dây bên kia đã sổ ra một tràng, là giọng của một người phụ nữa, giọng nói dường như rất thanh lãnh.
[ Phong Tử An, anh đang cút ở đâu vậy hả, cả tuần nay không thèm về nhà, có biết hai ông bà già này lo cho anh không? Có phải anh đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay đi đâu thì bay hả? Cũng không xem ba mẹ anh vào mắt. Bữa anh nói anh mang bạn gái anh về ra mắt tôi với ba anh, thế giờ anh chết ở đâu vậy hả? Anh mà còn không về, bà già này liền bị bệnh cho anh xem.]
Dương Tinh Vũ nghe mà liền kinh hãi hết vía, lạy thiên ơi, sao mà mẹ của Phong Tử An dữ quá vậy, đã vậy lại còn không về thì liền bị bệnh, sao lại nói chuyện với con trai mình như vậy chứ?
Dương Tinh Vũ, chợt nghĩ, Phong Tử An liệu bình thường cũng hay nghe như vậy phải không? Không biết cô có nên lên tiếng không đây?
Đang định mở miệng, bên kia dường như còn chưa trút hết, lại nói:
[Phong Tử An, đừng tưởng bà già này không biết anh đang làm gì? Có phải anh đang ở với bạn gái của anh không, mẹ nói cho anh hay, dù là ai đi nữa, trước phải cho mẹ gặp mặt, nếu không anh đừng mong yêu đương gì hết.]
Dương Tinh Vũ cạn lời, cô không biết có nên cúp máy không, nếu là Phong Tử An, với tính cách của anh ấy, có phải là dập máy rồi không, hoặc là cũng giống cô, dõng tai lên để nghe chửi như thế này chẳng hạn.
“A lo, bác ơi.” Dương Tinh Vũ rút cuộc cũng phải mở lời, cô không dám cúp điện thoại.
Mà đầu dây bên kia vừa nghe được giọng của Dương Tinh Vũ, liền im lặng mấy giây, không có lại chửi tiếp.
Một lát sau, bên kia mới nói, mà thanh âm lúc này, nghe rất trong trẻo, tựa như chim sơn ca vậy.
[Cô là ai vậy?]
Dương Tinh Vũ ngập ngừng không biết nên đáp ra sao, thì lại nghe giọng nữ kia hỏi tiếp.
[ Có phải là cô gái đã có con nhỏ mà anh Tử An nói với tôi phải không? Chậc..không nghĩ đến anh Tử An không gần phụ nữ hơn bốn năm nay lại dây vào một cô gái đang làm mẹ đơn thân?]
Dương Tinh Vũ nhíu mày, cô gái bên kia là ai, giọng nói này rõ ràng không phải là mẹ của Phong Tử An nữa. Hơn nữa nói chuyện thì nói chuyện sao lại động chạm đến vết sẹo của cô rồi.
Mẹ đơn thân! Lại là ba từ này, ba từ mà theo đuổi cô suốt ba năm trời từ khi cô sinh Thiên Thiên đến nay.
Mẹ đơn thân thì sao chứ? Mẹ đơn thân thì cũng đâu có ăn quỵt của ai đồng nào chứ?
Dương Tinh Vũ bất giác siết chặt chiếc điện thoại, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần.
“Thưa cô, tôi xin đính chính lại là tôi không có dây dưa gì với Tử An gì nhà cô cả, anh ta đánh nhau với người khác, đang bị thương, tôi tiện đường chăm sóc thôi. Các người mau đến bệnh viện đi. Bệnh viện X. Tỉnh S, phòng 302.”
Dứt lời Dương Tinh Vũ dập máy, thật là bực bội, cô vì sao lại nhận phải rơi vào cái tình huống khó chịu như vậy?
Cô gái nói chuyện điện thoại kia là ai, nghe giọng điệu có phải là bạn gái của Phong Tử An không?
Vậy mà còn nói muốn theo đuổi cô, đúng là môi mép đàn ông!
Cô mới không tin vào đâu, nghe cô gái kia nói vậy, hẳn là bạn gái anh ta rồi. Nếu vậy một lát họ mà đến, thì cô chẳng phải người thừa sao, lẽ ra cô không nên ở lại thì hơn.
Dương Tinh Vũ nhìn Phong Tử An đang nằm yên tĩnh, trong tim bỗng có chút chua xót, cô đặt điện thoại, chìa khoá xe, cả cháo trên mặt tủ nhỏ cạnh giường.
Sau đó liền rời khỏi căn phòng, yên tĩnh của bệnh viện làm cô thực sự thanh tỉnh. Đúng rồi, cô nên tỉnh mộng thôi, bởi vì người ta có bạn gái rồi, còn cô chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi…
Cố Viên cách bệnh viện chỉ tầm ba, bốn cây số, nên Dương Tinh Vũ mới lái xe Phong Tử An trở về nhà thay đồ.
Vì không muốn bị chú ý, nên lúc lái xe của Phong Tử An về Cố Viên, cô chỉ dám đậu xe gần chung cư, không chính diện lái xe vào, thế nhưng dù có như vậy, thì cô vẫn là sơ xuất, bởi vì ở Cố Viên, thanh niên sống về đêm thật không ít.
Khương Nhĩ chính là một trong số đó. Cô ta rõ ràng nhìn thấy Dương Tinh Vũ đi vào Cố Viên, rồi thay đồ lại đi ra, cô ta không khỏi tò mò mà lén theo sau phía xa xa.
Kết quả khi thấy Dương Tinh Vũ cầm chìa khoá xe bấm nút mở cửa xe rồi ngồi vào lái đi, Khương Nhĩ nhìn như muốn nổ tung đôi mắt.
Con nhỏ mẹ đơn thân kia lại có thể đi siêu xe đẹp như vậy?
Khương Nhĩ không hiểu biết nhiều, nhưng mà nếu như nói đến đại gia hay siêu xe gì đó, cô ta rõ mồn một.
Chiếc siêu xe trước mắt, màu đen bóng, chính Maybach bản giới hạn. Ở khắp Ninh Thành chỉ có mấy chiếc đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là của người đàn ông lần trước. Nghĩ đến lần trước người đàn ông kia tẩn cho người yêu cùi bắp của cô ta một trận, khí thế lẫn uy áp của anh ta thực sự tôn quý vô cùng, nếu như cô ta có thể làm người tình của người đàn ông kia thôi, thế thì tốt biết mấy, Khương Nhĩ nhìn theo chiếc xe mãi cho đến khi khuất dạng, tức đến muốn đỏ mắt.
Dương Tinh Vũ con nhỏ kia thật may mắn, cũng không biết cô ta dùng thuốc gì mà đàn ông tên nào tên nấy đều lao vào. Đúng là hồ ly tinh. Có con rồi còn bon chen, đua đòi.
Thật sự khiến người khác buồn nôn.
Mà lúc này, Dương Tinh Vũ không biết Khương Nhĩ theo mình, cũng không biết suy nghĩ hèn hạ của cô ta.
Còn bị xem là hồ ly tinh!
Cô một đường lái xe của Phong Tử An quay trở lại bệnh viện. Không biết anh đã tỉnh lại chưa?
Xe chầm chậm chạy vào bệnh viện một lần nữa, đậu xe cẩn thận, Dương Tinh Vũ đi vào căn tin mua cháo cho Phong Tử An. Tiện mua cả nước ấm và đồ ăn khuya cho mình.
Xách đồ từ căn tin tới phòng bệnh của Phong Tử An, lúc này, bỗng nhiên điện thoại của anh ở trong túi xách của cô chợt rè rè rung lên đổ chuông.
Từ lúc nhận điện thoại của Phong Tử An từ tay y tá, Dương Tinh Vũ cũng chưa động đến, cũng chưa thông báo cho người nhà của anh biết, bây giờ có người gọi tới, cô mới giật nảy cầm ra khỏi giỏ xách để xem.
Vừa mới cầm điện thoại lên xem, tim của Dương Tinh Vũ liền đập thình thịch. Hai chữ nổi bật, “Mẹ yêu” đang gọi đến.
Thiên ơi, là mẹ của Phong Tử An gọi đến. Dương Tinh Vũ khiếp sợ suýt nữa vứt luôn điện thoại. Nhưng là cuối cùng chút lí trí vẫn là giúp cô nắm lại được cái điện thoại.
Cuộc gọi bị kết thúc, cô còn chưa kịp bắt máy, nhưng là vừa vào đến cửa thì điện thoại lại reo lên lần hai.
Vẫn là người có tên “mẹ yêu” kia gọi đến.
Lần này Dương Tinh Vũ không còn giật mình nữa, cô cảm thấy bản thân không biết từ khi nào lại trở nên không có tiền đồ như vậy.
Chỉ có như vậy thôi cũng sợ. Nỗi sợ nhất của cuộc đời cô, cô cũng đã vượt qua rồi, vậy thì có gì phải sợ chút nhỏ nhặt này kia nhỉ.
Đặt đồ trong tay xuống, Phong Tử An vẫn chưa tỉnh, anh dường như mượn cơn hôn mê để ngủ luôn thì phải.
Dương Tinh Vũ không đắn đo nữa liền nhận cuộc gọi trước khi nó tắt mất.
Chỉ là không nghĩ đến vừa mới bắt máy thôi, còn chưa kịp lên tiếng alo, thì đầu dây bên kia đã sổ ra một tràng, là giọng của một người phụ nữa, giọng nói dường như rất thanh lãnh.
[ Phong Tử An, anh đang cút ở đâu vậy hả, cả tuần nay không thèm về nhà, có biết hai ông bà già này lo cho anh không? Có phải anh đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay đi đâu thì bay hả? Cũng không xem ba mẹ anh vào mắt. Bữa anh nói anh mang bạn gái anh về ra mắt tôi với ba anh, thế giờ anh chết ở đâu vậy hả? Anh mà còn không về, bà già này liền bị bệnh cho anh xem.]
Dương Tinh Vũ nghe mà liền kinh hãi hết vía, lạy thiên ơi, sao mà mẹ của Phong Tử An dữ quá vậy, đã vậy lại còn không về thì liền bị bệnh, sao lại nói chuyện với con trai mình như vậy chứ?
Dương Tinh Vũ, chợt nghĩ, Phong Tử An liệu bình thường cũng hay nghe như vậy phải không? Không biết cô có nên lên tiếng không đây?
Đang định mở miệng, bên kia dường như còn chưa trút hết, lại nói:
[Phong Tử An, đừng tưởng bà già này không biết anh đang làm gì? Có phải anh đang ở với bạn gái của anh không, mẹ nói cho anh hay, dù là ai đi nữa, trước phải cho mẹ gặp mặt, nếu không anh đừng mong yêu đương gì hết.]
Dương Tinh Vũ cạn lời, cô không biết có nên cúp máy không, nếu là Phong Tử An, với tính cách của anh ấy, có phải là dập máy rồi không, hoặc là cũng giống cô, dõng tai lên để nghe chửi như thế này chẳng hạn.
“A lo, bác ơi.” Dương Tinh Vũ rút cuộc cũng phải mở lời, cô không dám cúp điện thoại.
Mà đầu dây bên kia vừa nghe được giọng của Dương Tinh Vũ, liền im lặng mấy giây, không có lại chửi tiếp.
Một lát sau, bên kia mới nói, mà thanh âm lúc này, nghe rất trong trẻo, tựa như chim sơn ca vậy.
[Cô là ai vậy?]
Dương Tinh Vũ ngập ngừng không biết nên đáp ra sao, thì lại nghe giọng nữ kia hỏi tiếp.
[ Có phải là cô gái đã có con nhỏ mà anh Tử An nói với tôi phải không? Chậc..không nghĩ đến anh Tử An không gần phụ nữ hơn bốn năm nay lại dây vào một cô gái đang làm mẹ đơn thân?]
Dương Tinh Vũ nhíu mày, cô gái bên kia là ai, giọng nói này rõ ràng không phải là mẹ của Phong Tử An nữa. Hơn nữa nói chuyện thì nói chuyện sao lại động chạm đến vết sẹo của cô rồi.
Mẹ đơn thân! Lại là ba từ này, ba từ mà theo đuổi cô suốt ba năm trời từ khi cô sinh Thiên Thiên đến nay.
Mẹ đơn thân thì sao chứ? Mẹ đơn thân thì cũng đâu có ăn quỵt của ai đồng nào chứ?
Dương Tinh Vũ bất giác siết chặt chiếc điện thoại, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần.
“Thưa cô, tôi xin đính chính lại là tôi không có dây dưa gì với Tử An gì nhà cô cả, anh ta đánh nhau với người khác, đang bị thương, tôi tiện đường chăm sóc thôi. Các người mau đến bệnh viện đi. Bệnh viện X. Tỉnh S, phòng 302.”
Dứt lời Dương Tinh Vũ dập máy, thật là bực bội, cô vì sao lại nhận phải rơi vào cái tình huống khó chịu như vậy?
Cô gái nói chuyện điện thoại kia là ai, nghe giọng điệu có phải là bạn gái của Phong Tử An không?
Vậy mà còn nói muốn theo đuổi cô, đúng là môi mép đàn ông!
Cô mới không tin vào đâu, nghe cô gái kia nói vậy, hẳn là bạn gái anh ta rồi. Nếu vậy một lát họ mà đến, thì cô chẳng phải người thừa sao, lẽ ra cô không nên ở lại thì hơn.
Dương Tinh Vũ nhìn Phong Tử An đang nằm yên tĩnh, trong tim bỗng có chút chua xót, cô đặt điện thoại, chìa khoá xe, cả cháo trên mặt tủ nhỏ cạnh giường.
Sau đó liền rời khỏi căn phòng, yên tĩnh của bệnh viện làm cô thực sự thanh tỉnh. Đúng rồi, cô nên tỉnh mộng thôi, bởi vì người ta có bạn gái rồi, còn cô chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.