Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”
Chương 32: Gọi chồng cũng thật thuận miệng
Nguyễn Nhiễm
17/08/2023
Bệnh viện X. Tỉnh S.
Nơi này vừa hay lại cách chung cư Cố Viên không xa, Dương Tinh Vũ lái xe thẳng vào bệnh viện. Diện tích bệnh viện này hơi nhỏ. Không lớn bằng cách bệnh viện khác ở Ninh Thành. Vốn muốn đưa Phong Tử An đến bệnh viện lớn hơn, ở đó thiết bị chắc tốt hơn ở đây nhiều. Nhưng mà cô không thể lái xa thêm được nữa.
Phong Tử An sắp không chịu đựng được. Cả người anh hôn mê, ngả vào bên vai Dương Tinh Vũ, cũng chỉ có thể dựa vào vai cô, bằng không nếu ngã vào Thiên Thiên lại càng không ổn.
Một đường đưa Phong Tử An đến được bệnh viện, cho đến khi anh được đẩy vào phòng cấp cứu, mất cả gần một giờ đồng hồ. Cơ hồ Dương Tinh Vũ lúc này, vừa đói vừa mệt, một thân váy áo dính đầy máu, nhìn cô còn thảm hơn cả Phong Tử An vừa được mang vào phòng cấp cứu.
“Tinh Vũ!” Lưu Nguyệt cùng Hàn Phi sau khi nhận được điện thoại của Dương Tinh Vũ liền đến bệnh viện liền.
Lúc này vừa chạy đến thấy được Dương Tinh Vũ đang ngồi trên băng ghế đen chờ ở phòng cấp cứu. Bên cạnh còn có cô bé Thiên Thiên đang nằm ngủ. Lúc nãy con bé vừa tỉnh vì ồn ào, thấy mẹ váy áo dính máu, còn biết chú đẹp trai bị đau rất nhiều, đưa vào chỗ bác sĩ rồi nên bé con liền sợ hãi, rồi liền khóc.
Vừa sợ lại cũng vì đói, khóc thút thít, Dương Tinh Vũ dỗ nó mãi, con bé liền mệt lại nằm thiếp đi.
Hàn Phi nhìn thấy cục sữa nhỏ đang nằm ngủ, anh hơi nhíu mày, lúc trước Lương Đan nói Dương Tinh Vũ có con, quả nhiên là sự thật. Chỉ là ba đứa bé không biết là ai sao?
“Chị Nguyệt, chị có thể trông Thiên Thiên vài hôm giúp em được không?” Dương Tinh Vũ phờ phạc nói.
Hàn Phi không nhìn đứa nhỏ nữa, nhìn đến Dương Tinh Vũ, lúc này quần áo của cô dính đầy máu của Phong Tử An, thấy không cũng sợ, sắc mặt cô lại có chút tái mét, “Tinh Vũ, đã xảy ra chuyện gì, áo của em đây là…”
Lưu Nguyệt cũng nhìn Dương Tinh Vũ một dạng ánh mắt đặt câu hỏi như Hàn Phi. “Sao người em toàn máu vậy?”
Dương Tinh Vũ đỡ trán, “Là Phong Tử An, anh ấy đánh nhau với người ta, bị chém vào tay. Đang còn cấp cứu chưa ra.”
“Cái gì?” Lưu Nguyệt trợn mắt, mà Hàn Phi cũng một mảnh ngạc nhiên.
Phong Tử An? Sao họ Phong kia lại đi cùng Dương Tinh Vũ?
Hàn Phi hỏi: “Sao hắn đi cùng em vậy?”
Chuyện này? Dương Tinh Vũ không biết nên trả lời thế nào. Lưu Nguyệt liền nói: “Hàn Phi, anh không biết hả, Phong Tử An, hắn đang theo đuổi Tinh Vũ nhà chúng ta.”
Ồ! Hàn Phi nheo mắt nhìn Dương Tinh Vũ , lại còn có loại chuyện này. Họ Phong kia từ lúc nào lại nhìn trúng trợ lý của anh vậy?
“Phong Tử An có sao không?” Hàn Phi lại hỏi.
“Em không biết, anh ấy khắp người đều là máu. Em đưa anh ấy đến đây thì anh ấy đã ngất rồi, cũng không biết là có bị sao không nữa.” Dương Tinh Vũ nói như sắp khóc đến nơi, cô thật sự lo cho Phong Tử An, không phải vì động tâm mà lo lắng cho anh, mà vì anh đã giúp đỡ cô. Đối với cô, chỉ cần người tốt với cô, cô liền đối lại với họ thật tốt, thậm chí tốt hơn.
Lưu Nguyệt thở dài, thôi vậy, còn chưa biết thế nào, “Hay em về thay đồ trước đi, còn mang cả Thiên Thiên về chứ? Không thể để con bé ngủ ở đây.”
Lưu Nguyệt vừa nói vừa ôm Thiên Thiên lên, Hàn Phi lại nói, “Phải đấy, em về với Lưu Nguyệt đi, ở đây anh xử lý cho, nhìn áo váy em kìa, còn tưởng em giết người về đấy.”
Dương Tinh Vũ nhìn xuống áo váy mình, quả nhiên là thấy mà ghê. Nhưng mà sao cô có thể bỏ đi về được. Dù sao Phong Tử An cũng từng giúp cô, nếu cô không ở, anh tỉnh lại, sẽ nghĩ về cô ra sao?
Ngay lúc này thì đèn phòng cấp cứu bị tắt. Cánh cửa được mở ra. Bác sĩ cấp cứu từ bên trong đi ra.
“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân vừa cấp cứu.”
“Là tôi. Là tôi.” Dương Tinh Vũ đứng phách dậy, cũng không để ý giọng điệu của mình thật tự nhiên, rõ ràng xem Phong Tử An cứ như chồng của mình.
Bác sĩ nhìn máu dính trên váy áo Dương Tinh Vũ, ông ta hơi nhíu mày, liền nói: “Chồng cô bị thương bởi hung khí sắc dài, có ba chỗ bị nặng, vết thương ở tay là nặng nhất, hiện tại bệnh viện đã băng bó cầm máu cho anh ấy, nhưng mà đây là bệnh viện nhỏ, không có thiết bị y tế tốt hơn, cô nên đưa chồng mình đến bệnh viện lớn hơn để kiểm tra.”
Dương Tinh Vũ thở phào, “Cảm ơn bác sĩ. Phiền ông làm giấy chuyển viện giúp chồng tôi.”
Bác sĩ gật đầu, “Được.”
Mà phía sau, Hàn Phi và Lưu Nguyệt hai mắt như sắp rớt ra vì kinh ngạc. Dương Tinh Vũ cô em đồng nghiệp của bọn họ cũng tự nhiên quá rồi, một câu chồng tôi, hai câu chồng tôi..
Thật là gọi cũng thuận miệng như thế?
Tinh Vũ à, em thật sự coi người ta là chồng em luôn hả? Lưu Nguyệt cứ thế không biết nên nói gì.
Hàn Phi là người thoát ra kinh ngạc trước, “Tinh Vũ, Phong Tử An đã không sao rồi, em nên về nhà, với lại nên thông báo cho người nhà cậu ta biết.”
Lúc này Dương Tinh Vũ mới giật mình nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà làm sao thông báo, cô đâu có biết gì đến người nhà của Phong Tử An.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Anh Hàn Phi, chị Nguyệt, hai người trông Thiên Thiên một ngày giúp em, em phải ở lại bệnh viện tối nay. Hai người giúp em được không?”
Lưu Nguyệt vui vẻ đồng ý, chỉ có Hàn Phi là hơi do dự một chút, anh vừa mới xác định với Lưu Nguyệt, hai người còn đang trong quá trình hâm nóng tình cảm, tự nhiên có một cục sữa nhỏ thế này, có ổn không?
Hàn Phi đương nhiên không ghét bỏ trẻ con, nhưng mà lúc này thì thật sự có khó xử một chút.
Nhưng nhìn lại cô vợ sắp cưới của mình vui vẻ như vậy, anh chỉ có thể đồng ý. Hai người tạm biệt Dương Tinh Vũ, dặn dò mấy câu liền ôm bé Thiên Thiên rời khỏi bệnh viện.
Giao con gái nhỏ cho Lưu Nguyệt, Dương Tinh Vũ thật sự yên tâm.
Dương Tinh Vũ lại ngồi xuống băng ghế chờ Phong Tử An được đem ra.
Một lát sau, cánh cửa lại mở ra, hai y tá một nam một nữ đẩy băng ca dài ra, Phong Tử An đang nằm ở trên, anh còn chưa tỉnh. Sắc mặt vẫn tái nhợt, nơi bị đấm có chút xanh tím sưng lên, nhưng mà vết thương bị chém hầu như đã được xử lý, anh cũng đã được thay đồ bệnh nhân vào.
“Xin lỗi, cái này chúng tôi lấy từ trong túi của bệnh nhân, tôi xin đưa lại người nhà giữ.” Một y tá đẩy phía sau băng ca nhẹ giọng nói.
Dương Tinh Vũ nhìn cô y tá, liền đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ tay y tá, là điện thoại của Phong Tử An.
“Cảm cơn cô.” Dương Tinh Vũ cúi đầu nói. Mà y ta cười lắc đầu, liền nói: “Không có gì, chồng chị một lát sẽ tỉnh, chuyển đến phòng hồi sức, bác sĩ trưởng sẽ làm giấy chuyển viện cho anh ấy.”
“Vâng.” Dương Tinh Vũ lần nữa gật đầu, cầm điện thoại của Phong Tử An, hai tay bất giác hơi run.
Cô nên gọi thông báo như thế nào? Người nhà của Phong Tử An có khó tính không, nếu biết anh đi chung với cô rồi bị thương, liệu có làm khó cô không?
Haizz.. Phong Tử An, tôi lần này vì anh mà gặp rắc rối lớn rồi.
Không nghĩ được tiếp, Dương Tinh Vũ thở ra một hơi, nhanh chóng đi theo hai y tá kia đưa Phong Tử An đến phòng hồi sức.
Đành phải đi bước nào tính bước đó vậy..
Nơi này vừa hay lại cách chung cư Cố Viên không xa, Dương Tinh Vũ lái xe thẳng vào bệnh viện. Diện tích bệnh viện này hơi nhỏ. Không lớn bằng cách bệnh viện khác ở Ninh Thành. Vốn muốn đưa Phong Tử An đến bệnh viện lớn hơn, ở đó thiết bị chắc tốt hơn ở đây nhiều. Nhưng mà cô không thể lái xa thêm được nữa.
Phong Tử An sắp không chịu đựng được. Cả người anh hôn mê, ngả vào bên vai Dương Tinh Vũ, cũng chỉ có thể dựa vào vai cô, bằng không nếu ngã vào Thiên Thiên lại càng không ổn.
Một đường đưa Phong Tử An đến được bệnh viện, cho đến khi anh được đẩy vào phòng cấp cứu, mất cả gần một giờ đồng hồ. Cơ hồ Dương Tinh Vũ lúc này, vừa đói vừa mệt, một thân váy áo dính đầy máu, nhìn cô còn thảm hơn cả Phong Tử An vừa được mang vào phòng cấp cứu.
“Tinh Vũ!” Lưu Nguyệt cùng Hàn Phi sau khi nhận được điện thoại của Dương Tinh Vũ liền đến bệnh viện liền.
Lúc này vừa chạy đến thấy được Dương Tinh Vũ đang ngồi trên băng ghế đen chờ ở phòng cấp cứu. Bên cạnh còn có cô bé Thiên Thiên đang nằm ngủ. Lúc nãy con bé vừa tỉnh vì ồn ào, thấy mẹ váy áo dính máu, còn biết chú đẹp trai bị đau rất nhiều, đưa vào chỗ bác sĩ rồi nên bé con liền sợ hãi, rồi liền khóc.
Vừa sợ lại cũng vì đói, khóc thút thít, Dương Tinh Vũ dỗ nó mãi, con bé liền mệt lại nằm thiếp đi.
Hàn Phi nhìn thấy cục sữa nhỏ đang nằm ngủ, anh hơi nhíu mày, lúc trước Lương Đan nói Dương Tinh Vũ có con, quả nhiên là sự thật. Chỉ là ba đứa bé không biết là ai sao?
“Chị Nguyệt, chị có thể trông Thiên Thiên vài hôm giúp em được không?” Dương Tinh Vũ phờ phạc nói.
Hàn Phi không nhìn đứa nhỏ nữa, nhìn đến Dương Tinh Vũ, lúc này quần áo của cô dính đầy máu của Phong Tử An, thấy không cũng sợ, sắc mặt cô lại có chút tái mét, “Tinh Vũ, đã xảy ra chuyện gì, áo của em đây là…”
Lưu Nguyệt cũng nhìn Dương Tinh Vũ một dạng ánh mắt đặt câu hỏi như Hàn Phi. “Sao người em toàn máu vậy?”
Dương Tinh Vũ đỡ trán, “Là Phong Tử An, anh ấy đánh nhau với người ta, bị chém vào tay. Đang còn cấp cứu chưa ra.”
“Cái gì?” Lưu Nguyệt trợn mắt, mà Hàn Phi cũng một mảnh ngạc nhiên.
Phong Tử An? Sao họ Phong kia lại đi cùng Dương Tinh Vũ?
Hàn Phi hỏi: “Sao hắn đi cùng em vậy?”
Chuyện này? Dương Tinh Vũ không biết nên trả lời thế nào. Lưu Nguyệt liền nói: “Hàn Phi, anh không biết hả, Phong Tử An, hắn đang theo đuổi Tinh Vũ nhà chúng ta.”
Ồ! Hàn Phi nheo mắt nhìn Dương Tinh Vũ , lại còn có loại chuyện này. Họ Phong kia từ lúc nào lại nhìn trúng trợ lý của anh vậy?
“Phong Tử An có sao không?” Hàn Phi lại hỏi.
“Em không biết, anh ấy khắp người đều là máu. Em đưa anh ấy đến đây thì anh ấy đã ngất rồi, cũng không biết là có bị sao không nữa.” Dương Tinh Vũ nói như sắp khóc đến nơi, cô thật sự lo cho Phong Tử An, không phải vì động tâm mà lo lắng cho anh, mà vì anh đã giúp đỡ cô. Đối với cô, chỉ cần người tốt với cô, cô liền đối lại với họ thật tốt, thậm chí tốt hơn.
Lưu Nguyệt thở dài, thôi vậy, còn chưa biết thế nào, “Hay em về thay đồ trước đi, còn mang cả Thiên Thiên về chứ? Không thể để con bé ngủ ở đây.”
Lưu Nguyệt vừa nói vừa ôm Thiên Thiên lên, Hàn Phi lại nói, “Phải đấy, em về với Lưu Nguyệt đi, ở đây anh xử lý cho, nhìn áo váy em kìa, còn tưởng em giết người về đấy.”
Dương Tinh Vũ nhìn xuống áo váy mình, quả nhiên là thấy mà ghê. Nhưng mà sao cô có thể bỏ đi về được. Dù sao Phong Tử An cũng từng giúp cô, nếu cô không ở, anh tỉnh lại, sẽ nghĩ về cô ra sao?
Ngay lúc này thì đèn phòng cấp cứu bị tắt. Cánh cửa được mở ra. Bác sĩ cấp cứu từ bên trong đi ra.
“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân vừa cấp cứu.”
“Là tôi. Là tôi.” Dương Tinh Vũ đứng phách dậy, cũng không để ý giọng điệu của mình thật tự nhiên, rõ ràng xem Phong Tử An cứ như chồng của mình.
Bác sĩ nhìn máu dính trên váy áo Dương Tinh Vũ, ông ta hơi nhíu mày, liền nói: “Chồng cô bị thương bởi hung khí sắc dài, có ba chỗ bị nặng, vết thương ở tay là nặng nhất, hiện tại bệnh viện đã băng bó cầm máu cho anh ấy, nhưng mà đây là bệnh viện nhỏ, không có thiết bị y tế tốt hơn, cô nên đưa chồng mình đến bệnh viện lớn hơn để kiểm tra.”
Dương Tinh Vũ thở phào, “Cảm ơn bác sĩ. Phiền ông làm giấy chuyển viện giúp chồng tôi.”
Bác sĩ gật đầu, “Được.”
Mà phía sau, Hàn Phi và Lưu Nguyệt hai mắt như sắp rớt ra vì kinh ngạc. Dương Tinh Vũ cô em đồng nghiệp của bọn họ cũng tự nhiên quá rồi, một câu chồng tôi, hai câu chồng tôi..
Thật là gọi cũng thuận miệng như thế?
Tinh Vũ à, em thật sự coi người ta là chồng em luôn hả? Lưu Nguyệt cứ thế không biết nên nói gì.
Hàn Phi là người thoát ra kinh ngạc trước, “Tinh Vũ, Phong Tử An đã không sao rồi, em nên về nhà, với lại nên thông báo cho người nhà cậu ta biết.”
Lúc này Dương Tinh Vũ mới giật mình nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà làm sao thông báo, cô đâu có biết gì đến người nhà của Phong Tử An.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Anh Hàn Phi, chị Nguyệt, hai người trông Thiên Thiên một ngày giúp em, em phải ở lại bệnh viện tối nay. Hai người giúp em được không?”
Lưu Nguyệt vui vẻ đồng ý, chỉ có Hàn Phi là hơi do dự một chút, anh vừa mới xác định với Lưu Nguyệt, hai người còn đang trong quá trình hâm nóng tình cảm, tự nhiên có một cục sữa nhỏ thế này, có ổn không?
Hàn Phi đương nhiên không ghét bỏ trẻ con, nhưng mà lúc này thì thật sự có khó xử một chút.
Nhưng nhìn lại cô vợ sắp cưới của mình vui vẻ như vậy, anh chỉ có thể đồng ý. Hai người tạm biệt Dương Tinh Vũ, dặn dò mấy câu liền ôm bé Thiên Thiên rời khỏi bệnh viện.
Giao con gái nhỏ cho Lưu Nguyệt, Dương Tinh Vũ thật sự yên tâm.
Dương Tinh Vũ lại ngồi xuống băng ghế chờ Phong Tử An được đem ra.
Một lát sau, cánh cửa lại mở ra, hai y tá một nam một nữ đẩy băng ca dài ra, Phong Tử An đang nằm ở trên, anh còn chưa tỉnh. Sắc mặt vẫn tái nhợt, nơi bị đấm có chút xanh tím sưng lên, nhưng mà vết thương bị chém hầu như đã được xử lý, anh cũng đã được thay đồ bệnh nhân vào.
“Xin lỗi, cái này chúng tôi lấy từ trong túi của bệnh nhân, tôi xin đưa lại người nhà giữ.” Một y tá đẩy phía sau băng ca nhẹ giọng nói.
Dương Tinh Vũ nhìn cô y tá, liền đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ tay y tá, là điện thoại của Phong Tử An.
“Cảm cơn cô.” Dương Tinh Vũ cúi đầu nói. Mà y ta cười lắc đầu, liền nói: “Không có gì, chồng chị một lát sẽ tỉnh, chuyển đến phòng hồi sức, bác sĩ trưởng sẽ làm giấy chuyển viện cho anh ấy.”
“Vâng.” Dương Tinh Vũ lần nữa gật đầu, cầm điện thoại của Phong Tử An, hai tay bất giác hơi run.
Cô nên gọi thông báo như thế nào? Người nhà của Phong Tử An có khó tính không, nếu biết anh đi chung với cô rồi bị thương, liệu có làm khó cô không?
Haizz.. Phong Tử An, tôi lần này vì anh mà gặp rắc rối lớn rồi.
Không nghĩ được tiếp, Dương Tinh Vũ thở ra một hơi, nhanh chóng đi theo hai y tá kia đưa Phong Tử An đến phòng hồi sức.
Đành phải đi bước nào tính bước đó vậy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.