Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 62: Anh Ta Không Sai
Vân Thụ
02/01/2022
Cảnh Ninh giống như là nghe được một chuyện cười.
Cô châm chọc nhìn về phía Mộ Ngạn Trạch: “Ý của anh là, người sai chỉ có bọn họ? Anh không sai?”
Mộ Ngạn Trạch hơi cứng đờ.
Anh ta hít một hơi sâu, giải thích: “Tối hôm qua tôi cũng không biết cô bị bỏ thuốc. Ngay lúc đó xác nhận thấy cô có chút không thích hợp nhưng cũng không nghĩ đến chuyện đó. Hơn nữa, khi đó tôi chuẩn bị giúp cô nhưng Tiểu Nhã bỗng nhiên đau bụng, tôi không thể mặc kệ cô ấy được.”
Cảnh Ninh nhướng mày: “Sau đó thì sao? Con cô ta mất sao?”
Mộ Ngạn Trạch trì trệ một chút, cuối cùng vẫn trả lời: “Không có.”
“Nếu không mất, tại sao không duyên cớ gì bụng cô ta sẽ đau chứ? Hơn nữa, tôi vừa thấy cô ta rất ổn mà? Cũng không giống với dấu hiệu sinh non!”
Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch lạnh lùng.
“Cô có ý gì?”
Cảnh Ninh cười nhạo một tiếng: “Không có ý gì, chính là cảm thấy kỹ thuật diễn kém như vậy cũng có thể lừa anh đến vòng quanh. Mộ Ngạn Trạch, trước kia đúng thật là tôi rất xem trọng anh!”
“Cảnh Ninh!”
Mộ Ngạn Trạch không chịu nổi nhất, chính là Cảnh Ninh khinh thường dáng vẻ của anh ta.
Như vậy sẽ làm anh ta liên tưởng rất nhiều… Rất nhiều...
Sắc mặt anh ta hoàn toàn sầm xuống, cắn răng nói: “Cô có thể đừng nói khó nghe như thế sao? Dù sao Tiểu Nhã cũng là em gái cô. Cô không thích thì về sau không gặp là được rồi. Hà tất lại nguyền rủa ác độc như thế với người ta? Trước kia rõ ràng cô không giống như thế!”
Sắc mặt Cảnh Ninh lạnh lùng.
Cô cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Mộ Ngạn Trạch.
“Bọn họ trăm phương ngàn kế muốn hại tôi, nhưng tôi chỉ nói một câu sinh non, anh đã cảm thấy tôi ác độc? Vậy tại sao anh không nghĩ cô ta đã làm gì với tôi?”
Mộ Ngạn Trạch hơi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn không đủ tự tin.
Cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Cuối cùng cô cũng không có việc gì mà? Huống chi việc này chưa chắc đã có liên quan đến Tiểu Nhã!”
Cảnh Ninh châm chọc cười, lắc lắc đầu, xem như muốn nói cũng lười nói với anh ta.
Cô xoay người đi đến chỗ Rolls Royce màu đen.
Phía sau bỗng dưng vang lên một tiếng: “Từ từ!”
Cảnh Ninh dừng bước chân lại, sắc mặt lạnh băng.
Mộ Ngạn Trạch bước lên phía trước, cách cô một bước xa rồi dừng lại.
Mưa phùn thổi qua giữa hai người, như là một cái chắn vô hình, ngăn cách bọn họ.
Cô lạnh lùng nói: “Có rắm mau thả! Bà đây không có nhiều thời gian để tốn cho anh đâu!”
Mộ Ngạn Trạch siết thật chặt lòng bàn tay, cuối cùng vẫn muốn hỏi vấn đề từ đáy lòng muốn hỏi nhất.
“Cô và anh ta… Thật sự ở bên nhau?”
Đương nhiên Cảnh Ninh hiểu rõ anh ta hỏi “Anh ta” là ai.
Cô hơi nhếch khóe môi, không quay đầu lại, đầu hơi nghiêng một chút, vừa lúc có thể để anh thấy rõ cô nở nụ cười.
“Đúng thì như thế nào?”
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
“Anh quản được à?”
Mộ Ngạn Trạch: “…”
Anh ta dừng một chút, trầm giọng nói: “Lục Cảnh Thâm không có đơn giản như cô suy nghĩ. Bối cảnh anh ta phức tạp, không phải người xứng với cô. Cô ở bên cạnh anh ta sớm hay muộn sẽ phải hối hận!”
Cảnh Ninh cười cười.
Nụ cười kia, nói không nên lời thê lương mà chế giễu.
“Trước kia có người nói chúng ta là duyên trời tác hợp, môn đăng hộ đối. Nhưng kết quả thì sao?”
Mộ Ngạn Trạch: “…”
“Mộ Ngạn Trạch. Anh đừng luôn cho mình là thông minh, cho rằng mình là người hiểu rõ tất cả. Kết quả anh sẽ phát hiện, cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không rõ!”
Cô nói xong, không có tâm trạng dây dưa với anh ta, dẫm giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Có người đã đưa dù đến đây đón từ sớm.
Chiếc ô che mưa xanh đen che trên đỉnh đầu cô, tất cung tất kính.
Có người khom người kéo ra cửa xe hộ cô. Cảnh Ninh ngồi vào trong, tư thái kia nói không nên lời lãnh ngạo và tự phụ.
Mộ Ngạn Trạch đứng tại chỗ, nhìn cửa xe kia khép lại, hoảng thần.
Bỗng nhiên anh ta phát hiện, từ trước đến nay bản thân giống như chưa từng hiểu về người phụ nữ này.
Suốt sáu năm qua, ký ức của anh ta đối với cô phảng phất vẫn dừng ở mùa hè kia vào sáu năm trước.
Cô gái mặc đồng phục màu xanh biển, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, trên tay ôm một đống sách luyện tập, mỉm cười ngọt ngào với anh ta.
Giây phút kia, tim anh ta như tan chảy như tuyết mùa xuân, vô cùng tốt đẹp.
Cô châm chọc nhìn về phía Mộ Ngạn Trạch: “Ý của anh là, người sai chỉ có bọn họ? Anh không sai?”
Mộ Ngạn Trạch hơi cứng đờ.
Anh ta hít một hơi sâu, giải thích: “Tối hôm qua tôi cũng không biết cô bị bỏ thuốc. Ngay lúc đó xác nhận thấy cô có chút không thích hợp nhưng cũng không nghĩ đến chuyện đó. Hơn nữa, khi đó tôi chuẩn bị giúp cô nhưng Tiểu Nhã bỗng nhiên đau bụng, tôi không thể mặc kệ cô ấy được.”
Cảnh Ninh nhướng mày: “Sau đó thì sao? Con cô ta mất sao?”
Mộ Ngạn Trạch trì trệ một chút, cuối cùng vẫn trả lời: “Không có.”
“Nếu không mất, tại sao không duyên cớ gì bụng cô ta sẽ đau chứ? Hơn nữa, tôi vừa thấy cô ta rất ổn mà? Cũng không giống với dấu hiệu sinh non!”
Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch lạnh lùng.
“Cô có ý gì?”
Cảnh Ninh cười nhạo một tiếng: “Không có ý gì, chính là cảm thấy kỹ thuật diễn kém như vậy cũng có thể lừa anh đến vòng quanh. Mộ Ngạn Trạch, trước kia đúng thật là tôi rất xem trọng anh!”
“Cảnh Ninh!”
Mộ Ngạn Trạch không chịu nổi nhất, chính là Cảnh Ninh khinh thường dáng vẻ của anh ta.
Như vậy sẽ làm anh ta liên tưởng rất nhiều… Rất nhiều...
Sắc mặt anh ta hoàn toàn sầm xuống, cắn răng nói: “Cô có thể đừng nói khó nghe như thế sao? Dù sao Tiểu Nhã cũng là em gái cô. Cô không thích thì về sau không gặp là được rồi. Hà tất lại nguyền rủa ác độc như thế với người ta? Trước kia rõ ràng cô không giống như thế!”
Sắc mặt Cảnh Ninh lạnh lùng.
Cô cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Mộ Ngạn Trạch.
“Bọn họ trăm phương ngàn kế muốn hại tôi, nhưng tôi chỉ nói một câu sinh non, anh đã cảm thấy tôi ác độc? Vậy tại sao anh không nghĩ cô ta đã làm gì với tôi?”
Mộ Ngạn Trạch hơi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn không đủ tự tin.
Cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Cuối cùng cô cũng không có việc gì mà? Huống chi việc này chưa chắc đã có liên quan đến Tiểu Nhã!”
Cảnh Ninh châm chọc cười, lắc lắc đầu, xem như muốn nói cũng lười nói với anh ta.
Cô xoay người đi đến chỗ Rolls Royce màu đen.
Phía sau bỗng dưng vang lên một tiếng: “Từ từ!”
Cảnh Ninh dừng bước chân lại, sắc mặt lạnh băng.
Mộ Ngạn Trạch bước lên phía trước, cách cô một bước xa rồi dừng lại.
Mưa phùn thổi qua giữa hai người, như là một cái chắn vô hình, ngăn cách bọn họ.
Cô lạnh lùng nói: “Có rắm mau thả! Bà đây không có nhiều thời gian để tốn cho anh đâu!”
Mộ Ngạn Trạch siết thật chặt lòng bàn tay, cuối cùng vẫn muốn hỏi vấn đề từ đáy lòng muốn hỏi nhất.
“Cô và anh ta… Thật sự ở bên nhau?”
Đương nhiên Cảnh Ninh hiểu rõ anh ta hỏi “Anh ta” là ai.
Cô hơi nhếch khóe môi, không quay đầu lại, đầu hơi nghiêng một chút, vừa lúc có thể để anh thấy rõ cô nở nụ cười.
“Đúng thì như thế nào?”
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
“Anh quản được à?”
Mộ Ngạn Trạch: “…”
Anh ta dừng một chút, trầm giọng nói: “Lục Cảnh Thâm không có đơn giản như cô suy nghĩ. Bối cảnh anh ta phức tạp, không phải người xứng với cô. Cô ở bên cạnh anh ta sớm hay muộn sẽ phải hối hận!”
Cảnh Ninh cười cười.
Nụ cười kia, nói không nên lời thê lương mà chế giễu.
“Trước kia có người nói chúng ta là duyên trời tác hợp, môn đăng hộ đối. Nhưng kết quả thì sao?”
Mộ Ngạn Trạch: “…”
“Mộ Ngạn Trạch. Anh đừng luôn cho mình là thông minh, cho rằng mình là người hiểu rõ tất cả. Kết quả anh sẽ phát hiện, cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không rõ!”
Cô nói xong, không có tâm trạng dây dưa với anh ta, dẫm giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Có người đã đưa dù đến đây đón từ sớm.
Chiếc ô che mưa xanh đen che trên đỉnh đầu cô, tất cung tất kính.
Có người khom người kéo ra cửa xe hộ cô. Cảnh Ninh ngồi vào trong, tư thái kia nói không nên lời lãnh ngạo và tự phụ.
Mộ Ngạn Trạch đứng tại chỗ, nhìn cửa xe kia khép lại, hoảng thần.
Bỗng nhiên anh ta phát hiện, từ trước đến nay bản thân giống như chưa từng hiểu về người phụ nữ này.
Suốt sáu năm qua, ký ức của anh ta đối với cô phảng phất vẫn dừng ở mùa hè kia vào sáu năm trước.
Cô gái mặc đồng phục màu xanh biển, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, trên tay ôm một đống sách luyện tập, mỉm cười ngọt ngào với anh ta.
Giây phút kia, tim anh ta như tan chảy như tuyết mùa xuân, vô cùng tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.