Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 77: Càng Che Càng Lộ
Vân Thụ
02/01/2022
Toàn bộ đều là những báo cáo lộn xộn không cần thiết được người khác nhặt lại.
Nhìn đến đây, Cảnh Ninh nói không nên lời, vỗ trán.
Không thể không nói, đi đến tình cảnh như thế này, mười người này còn nguyện ý ở lại công ty này thì nhất định là tình yêu đích thực.
Cô thu dọn tư liệu lại, viết vài chữ khái quát vào sổ tay, sau đó đóng sổ tay lại, đứng dậy.
Duỗi lưng một cái, nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã mười giờ rưỡi rồi.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua sao lại nhanh như vậy!
Cảnh Ninh đi ra ngoài.
Khi đi qua hành lang, nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng làm việc, cẩn thận lắng nghe, hình như là đang họp.
Cảnh Ninh không để ý đến, xuống lầu rót một cốc sữa nóng, sau khi uống xong lúc này mới trở về phòng ngủ, cầm quần áo đi tắm.
Dì Lưu đúng lúc đi lên, nhìn thấy chiếc vali cô đặt trong phòng ngủ, liền hỏi: “Bà chủ, có cần tôi giúp cô thu dọn cái vali này không?”
Cảnh Ninh suy nghĩ một chút, trong vali chỉ có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, không có gì đáng xấu hổ.
Vì vậy gật đầu: “Vậy làm phiền dì!”
“Không có gì đâu, bà chủ.”
Cảnh Ninh đưa chiếc vali cho dì Lưu rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có đầy đủ đồ rửa mặt hoàn toàn mới, là nhãn hiệu cùng mùi hương cô thích, đều do Lục Cảnh Thâm sớm sai người thay cô chuẩn bị.
Cảnh Ninh tắm rửa xong, cô lau người, vừa định mặc quần áo vào, nhưng lại vô tình trượt chân khi đang cầm bộ đồ ngủ trên tay.
Sau khi cô vội vàng vịn tường đứng vững thì cô phát hiện bộ đồ ngủ của mình vô tình rơi xuống nền nhà dính nước và bị ướt hết.
Cảnh Ninh nhìn bộ đồ ngủ bị dính nước, có chút ngơ ra .
Con người có thể đen đủi đến mức này sao?
Mặc một bộ quần áo thiếu chút nữa bị té?
Giờ thì tốt rồi, bộ đồ ngủ này khẳng định không thể mặc được
Nhưng khi đi vào cô đã mang theo bộ đồ này, cô không thể ra ngoài mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm!
Cảnh Ninh cảm thấy khó chịu, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ.
Cảnh Ninh nghĩ là dì Lưu vẫn còn đang ở bên ngoài, vì vậy cô hét lên: “Dì Lưu, làm phiền dì lấy giúp tôi đồ ngủ được không? Bộ đồ ngủ của tôi rơi xuống sàn bị ướt rồi.”
Bên ngoài, Lục Cảnh Thâm dừng lại, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm.
Lớp kính mờ dù không đến mức trong suốt, nhưng vẫn là lờ mờ thấy được bóng hình của người phụ nữ phía sau, trước sau lồi lõm, đường cong ưu mỹ, tinh tế lại tươi đẹp, khiến người nín hơi.
Đồng tử anh tối lại, anh đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống, sau đó bước đến tủ mở cửa.
Bên trong là một loạt quần áo phụ nữ rực rỡ muôn màu.
Những bộ đồ này tất nhiên không phải Cảnh Ninh mang đến, mà do Lục Cảnh Thâm sớm cho người chuẩn bị.
Không chỉ có nơi này, ngoài ra còn có một phòng giữ đồ đặc biệt rộng 100 mét vuông trên tầng ba, có đầy đủ những thứ cô có thể sử dụng.
Ở phương diện này, anh từ trước đến nay chưa đối xử tệ bạc với người bên cạnh mình.
Lục Cảnh Thâm chọn một chiếc váy ngủ bằng lụa đen với những đường viền ren cùng màu trong số rất nhiều bộ đồ ngủ có kiểu dáng khác nhau, bước tới phòng tắm.
Anh không nói chuyện, bàn tay nắm lại nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa từ bên trong mở ra một chút.
Khí nóng trong phòng tắm tràn ra bên ngoài, một cánh tay trắng nõn mỏng manh duỗi ra, tựa hồ còn mang theo hơi nước dấu vết.
Hướng ánh mắt xuống có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, khiến mạch máu khẩn trương.
Yết hầu Lục Cảnh Thâm nhịn không được chuyển động một cái.
Một đôi mắt đen sâu thẳm, chỉ trong chốc lát, anh đã cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình.
Cảnh Ninh duỗi dài cánh tay, nửa ngày không có ai đưa quần áo vào, có chút nghi hoặc.
“Dì Lưu, dì lấy giúp tôi chưa?”
Lục Cảnh Thâm phản ứng lại, lúc này mới đem đồ ngủ đưa cho cô.
Tựa hồ một giây tiếp theo sau khi nhận bộ đồ ngủ, người phụ nữ thu tay lại, cửa phòng tắm lại được đóng lại.
Vừa thay quần áo, Cảnh Ninh cảm thấy hôm nay dì Lưu có chút kỳ quái.
Vừa rồi còn nhiệt tình như vậy, sao bây giờ lại không nói lời nào?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng là người mới ở đây, không biết rõ về bà ấy, có lẽ tính cách của bà ấy là như thế này.
Sau khi Cảnh Ninh thay quần áo xong mới nhận ra rằng người bên kia đã mang cho mình một chiếc váy ngủ có dây.
Chất liệu lụa thật mềm mịn, thân thiện với làn da, váy chỉ dài đến đùi, toàn bộ phần lưng được thiết kế móc xích bằng ren mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo thon gọn, gợi cảm mê người.
Cô nhìn mình trong gương, mặt đỏ bừng.
Dì Lưu này ...
Sao lại lấy cho cô loại đồ này!
Cô không nhớ rằng mình đã mang bộ đồ như vậy tới đây!
Cảnh Ninh cắn môi giật giật chiếc váy trên người, cô phát hiện cho dù cô có kéo thế nào thì chỗ lộ ra vẫn không thể che được.
Đặc biệt...đằng sau có chút mờ...
Ăn mặc như thế này, sao cô có thể ra ngoài được?
Thế nhưng nếu lúc này gọi dì Lưu lấy bộ đồ khác đến, thì có vẻ mình quá phiền phức quá làm kiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là không nên gây phiền phức cho bà ấy nữa, đem tóc xõa ngang vai, che đi một phần da trần, sau đó mới ôm cánh tay cầm đẩy ra, lén lén lút lút đi ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng ngủ có chút tối, chỉ mở hai ngọn đèn màu cam áp tường, tình huống này giống hệt lúc cô vào phòng tắm.
Nói như vậy, người đàn ông kia vẫn chưa trở lại?
Ý thức được điểm này, Cảnh Ninh vui mừng khôn xiết, liền vội vàng chạy bước nhỏ đến tủ quần áo.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Em đang làm gì đấy?”
Lưng Cảnh Ninh cứng đờ.
Bàn tay vươn ra chuẩn bị mở tủ quần áo bỗng dừng tại giữ không trung.
Cô máy móc quay đầu lại liền thấy Lục Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sô pha trong góc, Đôi chân mảnh xếp vào nhau, lười biếng, tản mạn.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, không thắt nút cổ tay, tay áo xắn nửa để lộ nửa cánh tay trắng nõn thon thả, mang theo một loại khí chất lười biếng khi ở nhà, cùng dáng vẻ đạm mạc lạnh quý vào ban ngày hoàn toàn khác biệt.
Anh chống nửa tay lên tay vịn ghế sô pha, dựa trán, ly rượu đỏ đặt trên chiếc bàn ngắn bên cạnh, trong ly chỉ còn lại một ngụm rượu nhỏ.
Cảnh Ninh sững người vài giây, rồi lúng túng cười.
“Ha ha ... anh, anh về lúc nào vậy?”
Lục Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn cô.
“Mới về.”
“Cái đó, dì Lưu đâu?”
“Dì ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ.”
Bầu không khí như bị ngưng lại, có chút xấu hổ.
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm rơi trên người cô, con ngươi tối lại.
Dáng người của cô gái không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, làn da trắng nõn như ngọc, sờ lên phảng phất như tơ lụa thượng hạng, giống như chỉ cần hơi dùng sức chạm một cái thì sẽ bị hỏng vậy.
Anh không biết là do rượu hay vì cái gì khác, nhưng anh cảm thấy nhiệt độ đêm nay có vẻ hơi cao.
Trong cổ họng có chút khô nóng, một nơi nào đó bởi vì đè nén mà đau âm ỉ.
Lục Cảnh Thâm không có lại nói tiếp, Cảnh Ninh cũng không biết nên nói cái gì.
Cả người cô rụt lại, toàn thân không được tự nhiên.
Nhất là cảm giác ánh mắt của người đàn ông một đang chăm chú nhìn trên người mình, phảng phất như có vô số con kiến đang bò trên người, càng thêm khó chịu.
Cô nhịn xuống cảm xúc muốn chạy đi, đem váy của mình kéo xuống.
Nhìn đến đây, Cảnh Ninh nói không nên lời, vỗ trán.
Không thể không nói, đi đến tình cảnh như thế này, mười người này còn nguyện ý ở lại công ty này thì nhất định là tình yêu đích thực.
Cô thu dọn tư liệu lại, viết vài chữ khái quát vào sổ tay, sau đó đóng sổ tay lại, đứng dậy.
Duỗi lưng một cái, nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã mười giờ rưỡi rồi.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua sao lại nhanh như vậy!
Cảnh Ninh đi ra ngoài.
Khi đi qua hành lang, nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng làm việc, cẩn thận lắng nghe, hình như là đang họp.
Cảnh Ninh không để ý đến, xuống lầu rót một cốc sữa nóng, sau khi uống xong lúc này mới trở về phòng ngủ, cầm quần áo đi tắm.
Dì Lưu đúng lúc đi lên, nhìn thấy chiếc vali cô đặt trong phòng ngủ, liền hỏi: “Bà chủ, có cần tôi giúp cô thu dọn cái vali này không?”
Cảnh Ninh suy nghĩ một chút, trong vali chỉ có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, không có gì đáng xấu hổ.
Vì vậy gật đầu: “Vậy làm phiền dì!”
“Không có gì đâu, bà chủ.”
Cảnh Ninh đưa chiếc vali cho dì Lưu rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có đầy đủ đồ rửa mặt hoàn toàn mới, là nhãn hiệu cùng mùi hương cô thích, đều do Lục Cảnh Thâm sớm sai người thay cô chuẩn bị.
Cảnh Ninh tắm rửa xong, cô lau người, vừa định mặc quần áo vào, nhưng lại vô tình trượt chân khi đang cầm bộ đồ ngủ trên tay.
Sau khi cô vội vàng vịn tường đứng vững thì cô phát hiện bộ đồ ngủ của mình vô tình rơi xuống nền nhà dính nước và bị ướt hết.
Cảnh Ninh nhìn bộ đồ ngủ bị dính nước, có chút ngơ ra .
Con người có thể đen đủi đến mức này sao?
Mặc một bộ quần áo thiếu chút nữa bị té?
Giờ thì tốt rồi, bộ đồ ngủ này khẳng định không thể mặc được
Nhưng khi đi vào cô đã mang theo bộ đồ này, cô không thể ra ngoài mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm!
Cảnh Ninh cảm thấy khó chịu, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ.
Cảnh Ninh nghĩ là dì Lưu vẫn còn đang ở bên ngoài, vì vậy cô hét lên: “Dì Lưu, làm phiền dì lấy giúp tôi đồ ngủ được không? Bộ đồ ngủ của tôi rơi xuống sàn bị ướt rồi.”
Bên ngoài, Lục Cảnh Thâm dừng lại, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm.
Lớp kính mờ dù không đến mức trong suốt, nhưng vẫn là lờ mờ thấy được bóng hình của người phụ nữ phía sau, trước sau lồi lõm, đường cong ưu mỹ, tinh tế lại tươi đẹp, khiến người nín hơi.
Đồng tử anh tối lại, anh đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống, sau đó bước đến tủ mở cửa.
Bên trong là một loạt quần áo phụ nữ rực rỡ muôn màu.
Những bộ đồ này tất nhiên không phải Cảnh Ninh mang đến, mà do Lục Cảnh Thâm sớm cho người chuẩn bị.
Không chỉ có nơi này, ngoài ra còn có một phòng giữ đồ đặc biệt rộng 100 mét vuông trên tầng ba, có đầy đủ những thứ cô có thể sử dụng.
Ở phương diện này, anh từ trước đến nay chưa đối xử tệ bạc với người bên cạnh mình.
Lục Cảnh Thâm chọn một chiếc váy ngủ bằng lụa đen với những đường viền ren cùng màu trong số rất nhiều bộ đồ ngủ có kiểu dáng khác nhau, bước tới phòng tắm.
Anh không nói chuyện, bàn tay nắm lại nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa từ bên trong mở ra một chút.
Khí nóng trong phòng tắm tràn ra bên ngoài, một cánh tay trắng nõn mỏng manh duỗi ra, tựa hồ còn mang theo hơi nước dấu vết.
Hướng ánh mắt xuống có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, khiến mạch máu khẩn trương.
Yết hầu Lục Cảnh Thâm nhịn không được chuyển động một cái.
Một đôi mắt đen sâu thẳm, chỉ trong chốc lát, anh đã cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình.
Cảnh Ninh duỗi dài cánh tay, nửa ngày không có ai đưa quần áo vào, có chút nghi hoặc.
“Dì Lưu, dì lấy giúp tôi chưa?”
Lục Cảnh Thâm phản ứng lại, lúc này mới đem đồ ngủ đưa cho cô.
Tựa hồ một giây tiếp theo sau khi nhận bộ đồ ngủ, người phụ nữ thu tay lại, cửa phòng tắm lại được đóng lại.
Vừa thay quần áo, Cảnh Ninh cảm thấy hôm nay dì Lưu có chút kỳ quái.
Vừa rồi còn nhiệt tình như vậy, sao bây giờ lại không nói lời nào?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng là người mới ở đây, không biết rõ về bà ấy, có lẽ tính cách của bà ấy là như thế này.
Sau khi Cảnh Ninh thay quần áo xong mới nhận ra rằng người bên kia đã mang cho mình một chiếc váy ngủ có dây.
Chất liệu lụa thật mềm mịn, thân thiện với làn da, váy chỉ dài đến đùi, toàn bộ phần lưng được thiết kế móc xích bằng ren mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo thon gọn, gợi cảm mê người.
Cô nhìn mình trong gương, mặt đỏ bừng.
Dì Lưu này ...
Sao lại lấy cho cô loại đồ này!
Cô không nhớ rằng mình đã mang bộ đồ như vậy tới đây!
Cảnh Ninh cắn môi giật giật chiếc váy trên người, cô phát hiện cho dù cô có kéo thế nào thì chỗ lộ ra vẫn không thể che được.
Đặc biệt...đằng sau có chút mờ...
Ăn mặc như thế này, sao cô có thể ra ngoài được?
Thế nhưng nếu lúc này gọi dì Lưu lấy bộ đồ khác đến, thì có vẻ mình quá phiền phức quá làm kiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là không nên gây phiền phức cho bà ấy nữa, đem tóc xõa ngang vai, che đi một phần da trần, sau đó mới ôm cánh tay cầm đẩy ra, lén lén lút lút đi ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng ngủ có chút tối, chỉ mở hai ngọn đèn màu cam áp tường, tình huống này giống hệt lúc cô vào phòng tắm.
Nói như vậy, người đàn ông kia vẫn chưa trở lại?
Ý thức được điểm này, Cảnh Ninh vui mừng khôn xiết, liền vội vàng chạy bước nhỏ đến tủ quần áo.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Em đang làm gì đấy?”
Lưng Cảnh Ninh cứng đờ.
Bàn tay vươn ra chuẩn bị mở tủ quần áo bỗng dừng tại giữ không trung.
Cô máy móc quay đầu lại liền thấy Lục Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sô pha trong góc, Đôi chân mảnh xếp vào nhau, lười biếng, tản mạn.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, không thắt nút cổ tay, tay áo xắn nửa để lộ nửa cánh tay trắng nõn thon thả, mang theo một loại khí chất lười biếng khi ở nhà, cùng dáng vẻ đạm mạc lạnh quý vào ban ngày hoàn toàn khác biệt.
Anh chống nửa tay lên tay vịn ghế sô pha, dựa trán, ly rượu đỏ đặt trên chiếc bàn ngắn bên cạnh, trong ly chỉ còn lại một ngụm rượu nhỏ.
Cảnh Ninh sững người vài giây, rồi lúng túng cười.
“Ha ha ... anh, anh về lúc nào vậy?”
Lục Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn cô.
“Mới về.”
“Cái đó, dì Lưu đâu?”
“Dì ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ.”
Bầu không khí như bị ngưng lại, có chút xấu hổ.
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm rơi trên người cô, con ngươi tối lại.
Dáng người của cô gái không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, làn da trắng nõn như ngọc, sờ lên phảng phất như tơ lụa thượng hạng, giống như chỉ cần hơi dùng sức chạm một cái thì sẽ bị hỏng vậy.
Anh không biết là do rượu hay vì cái gì khác, nhưng anh cảm thấy nhiệt độ đêm nay có vẻ hơi cao.
Trong cổ họng có chút khô nóng, một nơi nào đó bởi vì đè nén mà đau âm ỉ.
Lục Cảnh Thâm không có lại nói tiếp, Cảnh Ninh cũng không biết nên nói cái gì.
Cả người cô rụt lại, toàn thân không được tự nhiên.
Nhất là cảm giác ánh mắt của người đàn ông một đang chăm chú nhìn trên người mình, phảng phất như có vô số con kiến đang bò trên người, càng thêm khó chịu.
Cô nhịn xuống cảm xúc muốn chạy đi, đem váy của mình kéo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.