Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy
Chương 14: Bẩn Tay
Ngũ Ngũ
24/05/2021
Bộ não của Thời Ngọc Minh lúc này trở nên trống rỗng.
Má Phúc sao lại rơi xuống lầu, làm sao có thể...
Cô hoảng hốt không nhìn đường, vội vàng chạy xuống, ngay cả giày cũng quên mang.
Nhưng trên bãi cỏ lúc này đã có thêm một người.
Cố Quân Nhi liền ngồi xổm bên cạnh thi thể má Phúc, dùng tay dò xét hơi thở của bà ấy, khóe miệng lướt qua một nụ cười: "Cô đã đến muộn, người cũng chết rồi."
"Cố Quân Nhi, là cô..."
Cố Quân Nhi chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cô: "Lúc trước tôi quên mất người này từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, trong lòng khẳng định vẫn nghiêng về phía cô."
"Dù sao bà ấy cũng không thể ngăn chặn kế hoạch của cô, tại sao cô lại có thể giết bà ấy?! Bà ấy không có thù địch với cô!”
“Bởi vì bà ta biết quá nhiều, cũng nhìn thấy những thứ không nên nhìn.” Cố Quân Nhi cười khẽ một tiếng: “Biết quá nhiều thì chỉ có kết cục vậy thôi!”
Than ôi, Thời Ngọc Minh không thể tin, vội vàng lắc đầu: "Cô thực sự là một người điên!!!”
Cố Quân Nhi không thèm để ý chút nào, cười càng tùy ý: "Tôi ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình cũng có thể hy sinh, huống chi là một bà già làm vườn trồng hoa."
Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
"Này, Đình Quân, anh mau tới đây, Thời Ngọc Minh đẩy má Phúc từ trên mái nhà ngã xuống, chết rồi."
Cô lạnh lùng nhìn Cố Quân Nhi đang gọi điện thoại cáo trạng cho Phong Đình Quân.
Cô cơ hồ có thể nghe được từ điện thoại truyền ra tiếng Phong Đình Quân nổi giận gào thét.
Sau khi cha mẹ anh qua đời, má Phúc vẫn luôn chăm sóc anh như trưởng bối, địa vị của má Phúc trong lòng anh chính là không ai có thể thay thế.
Nhưng bây giờ bà ấy đã chết.
Chết trước biệt thự của anh, hơn nữa còn từ trên mái nhà rơi xuống.
"Cố Quân Nhi, tôi cảm thấy cô đừng nên làm việc ở cửa hàng 4S, thật sự là bỏ phí tài năng rồi, cô nên đi làm diễn viên, Oscar nợ cô một giải thưởng đấy."
Cố Quân Nhi lắc lắc điện thoại trong tay, nhíu mày cười: "Cô thích nói sao thì nói. Bà già này đã chết, tai nạn xe hơi năm năm trước cũng không còn nhân chứng nữa, tôi vẫn là người con gái được trân quý nhất trong lòng Phong Đình Quân."
Rất nhanh Phong Đình Quân liền chạy tới.
Xe dừng lại ở phía ngoài, Phong Đình Quân nhảy ra khỏi xe, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể má Phúc, cả người anh như bị sét đánh.
Cố Quân Nhi đi tới nắm lấy tay anh, ôn nhu nói nhỏ: "Đình Quân, anh đừng nhìn, má Phúc thương anh như vậy, bà ấy nhất định không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bà ấy..."
"Thời Ngọc Minh, cô thật âm hiểm!!!"
Phong Đình Quân giống như một con sư tử nổi giận, nắm lấy cổ áo cô, lực đạo lớn khủng khiếp khiến hai chân cô đều rời khỏi mặt đất.
"Tại sao, cô nói với tôi xem. Tại sao?"
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, cả thân thể lung lay như sắp đổ: "Nếu tôi nói không phải tôi làm, anh có tin không?”
"Cô nghĩ sao?"
"Nếu đó là tôi, tôi cũng không tin." Cô cười tự giễu: "Trong biệt thự chỉ có tôi sống một mình, cũng chỉ có một mình tôi sẽ lên mái nhà để xem các ngôi sao, má Phúc rơi xuống chỉ có thể là do tôi đẩy xuống ... Phải không?"
Phong Đình Quân cố gắng cắn răng, hai mắt đỏ au nhìn cô giống như muốn đâm ra vô số lỗ thủng trên người cô: "Nói cho tôi biết nguyên nhân, Thời Ngọc Minh, lúc trước là ba mẹ tôi, hiện tại lại là má Phúc. Tôi thật sự muốn đem tim gan của cô moi ra xem có phải là màu đen hay không!!!”
"Đình Quân, anh bình tĩnh một chút, cô Thời làm như vậy nhất định là có nguyên nhân..." Cố Quân Nhi giả bộ sốt ruột đi lên kéo tay anh: "Có phải mấy ngày nay bởi vì anh không đến thăm cô ấy nên cô ấy mới tức giận, nhất thời không khống chế được mình, liền... Làm những điều thiếu suy nghĩ. Lúc trước em đã khuyên anh rồi, cô Thời hiện tại tinh thần có chút không tốt, chúng ta nên bao dung cô ấy nhiều hơn..."
Phong Đình Quân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thời Ngọc Minh: "Đúng vậy sao, hả? Thời Ngọc Minh, bởi vì tôi đã không tới thăm cô nên cô trả thù tôi như vậy ư?"
Cô cười khổ, thật sự là bội phục Cố Quân Nhi, cô ta đã chu đáo chuẩn bị sẵn cả động cơ giết người thay cô luôn.
"Tôi nói là không." Cô nói: "Cho dù anh có tin hay không, tôi cũng khẳng định mình không làm.”
"Giá trị tin tưởng của tôi với cô đã bằng 0."
"Vậy anh muốn làm gì?"
“Giết, người, bồi thường, mạng!” Mấy chữ này được nhả ra từ kẽ răng của anh: "Thời Ngọc Minh, cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?"
Cố Quân Nhi vội vàng đi kéo tay anh: "Đình Quân, Đình Quân anh đừng xúc động.
Tâm trạng của cô Thời em cũng có thể hiểu được, cô ấy chính là yêu anh yêu quá sâu đậm, muốn nhìn thấy anh, muốn cùng anh xem ngôi sao nhưng anh lại không đến, cô chỉ có thể dùng phương pháp này ép anh tới đây... Anh buông tay trước được không?"
"Quân Nhi, em đi trước đi. Em vừa mới sảy thai, trở về nghỉ ngơi trước, chờ anh xử lý xong cô ta sẽ đến tìm em."
"Đình Quân, em không đi, anh ở đâu thì em ở đó."
"Nghe lời..."
Làm sao giọng nói của anh lại có thể nhẹ nhàng tới vậy?
Đàn ông, tất cả đều có hai khuôn mặt.
Khi phải đối mặt với những người thân yêu và những người không yêu thích, họ có thể chuyển đổi ngay thái độ, ngay cả trái tim cũng thiên vị hơn.
“Phong Đình Quân, anh thật sự muốn giết tôi?” Cô hỏi trong tuyệt vọng.
"Tôi đã gọi cảnh sát." Phong Đình Quân nói: "Giết cô chỉ làm bẩn tay tôi.”
"Cảnh sát hẳn là sắp tới rồi chứ?" Thời Ngọc Minh vỗ vỗ tay anh: "Anh buông tôi ra trước, tôi đói bụng."
Phong Đình Quân nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không chạy, trong nồi của má Phúc còn đang hấp một cái bánh bao nhỏ, tôi ăn xong cảnh sát tới là vừa."
Má Phúc sao lại rơi xuống lầu, làm sao có thể...
Cô hoảng hốt không nhìn đường, vội vàng chạy xuống, ngay cả giày cũng quên mang.
Nhưng trên bãi cỏ lúc này đã có thêm một người.
Cố Quân Nhi liền ngồi xổm bên cạnh thi thể má Phúc, dùng tay dò xét hơi thở của bà ấy, khóe miệng lướt qua một nụ cười: "Cô đã đến muộn, người cũng chết rồi."
"Cố Quân Nhi, là cô..."
Cố Quân Nhi chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cô: "Lúc trước tôi quên mất người này từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, trong lòng khẳng định vẫn nghiêng về phía cô."
"Dù sao bà ấy cũng không thể ngăn chặn kế hoạch của cô, tại sao cô lại có thể giết bà ấy?! Bà ấy không có thù địch với cô!”
“Bởi vì bà ta biết quá nhiều, cũng nhìn thấy những thứ không nên nhìn.” Cố Quân Nhi cười khẽ một tiếng: “Biết quá nhiều thì chỉ có kết cục vậy thôi!”
Than ôi, Thời Ngọc Minh không thể tin, vội vàng lắc đầu: "Cô thực sự là một người điên!!!”
Cố Quân Nhi không thèm để ý chút nào, cười càng tùy ý: "Tôi ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình cũng có thể hy sinh, huống chi là một bà già làm vườn trồng hoa."
Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
"Này, Đình Quân, anh mau tới đây, Thời Ngọc Minh đẩy má Phúc từ trên mái nhà ngã xuống, chết rồi."
Cô lạnh lùng nhìn Cố Quân Nhi đang gọi điện thoại cáo trạng cho Phong Đình Quân.
Cô cơ hồ có thể nghe được từ điện thoại truyền ra tiếng Phong Đình Quân nổi giận gào thét.
Sau khi cha mẹ anh qua đời, má Phúc vẫn luôn chăm sóc anh như trưởng bối, địa vị của má Phúc trong lòng anh chính là không ai có thể thay thế.
Nhưng bây giờ bà ấy đã chết.
Chết trước biệt thự của anh, hơn nữa còn từ trên mái nhà rơi xuống.
"Cố Quân Nhi, tôi cảm thấy cô đừng nên làm việc ở cửa hàng 4S, thật sự là bỏ phí tài năng rồi, cô nên đi làm diễn viên, Oscar nợ cô một giải thưởng đấy."
Cố Quân Nhi lắc lắc điện thoại trong tay, nhíu mày cười: "Cô thích nói sao thì nói. Bà già này đã chết, tai nạn xe hơi năm năm trước cũng không còn nhân chứng nữa, tôi vẫn là người con gái được trân quý nhất trong lòng Phong Đình Quân."
Rất nhanh Phong Đình Quân liền chạy tới.
Xe dừng lại ở phía ngoài, Phong Đình Quân nhảy ra khỏi xe, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể má Phúc, cả người anh như bị sét đánh.
Cố Quân Nhi đi tới nắm lấy tay anh, ôn nhu nói nhỏ: "Đình Quân, anh đừng nhìn, má Phúc thương anh như vậy, bà ấy nhất định không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bà ấy..."
"Thời Ngọc Minh, cô thật âm hiểm!!!"
Phong Đình Quân giống như một con sư tử nổi giận, nắm lấy cổ áo cô, lực đạo lớn khủng khiếp khiến hai chân cô đều rời khỏi mặt đất.
"Tại sao, cô nói với tôi xem. Tại sao?"
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, cả thân thể lung lay như sắp đổ: "Nếu tôi nói không phải tôi làm, anh có tin không?”
"Cô nghĩ sao?"
"Nếu đó là tôi, tôi cũng không tin." Cô cười tự giễu: "Trong biệt thự chỉ có tôi sống một mình, cũng chỉ có một mình tôi sẽ lên mái nhà để xem các ngôi sao, má Phúc rơi xuống chỉ có thể là do tôi đẩy xuống ... Phải không?"
Phong Đình Quân cố gắng cắn răng, hai mắt đỏ au nhìn cô giống như muốn đâm ra vô số lỗ thủng trên người cô: "Nói cho tôi biết nguyên nhân, Thời Ngọc Minh, lúc trước là ba mẹ tôi, hiện tại lại là má Phúc. Tôi thật sự muốn đem tim gan của cô moi ra xem có phải là màu đen hay không!!!”
"Đình Quân, anh bình tĩnh một chút, cô Thời làm như vậy nhất định là có nguyên nhân..." Cố Quân Nhi giả bộ sốt ruột đi lên kéo tay anh: "Có phải mấy ngày nay bởi vì anh không đến thăm cô ấy nên cô ấy mới tức giận, nhất thời không khống chế được mình, liền... Làm những điều thiếu suy nghĩ. Lúc trước em đã khuyên anh rồi, cô Thời hiện tại tinh thần có chút không tốt, chúng ta nên bao dung cô ấy nhiều hơn..."
Phong Đình Quân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thời Ngọc Minh: "Đúng vậy sao, hả? Thời Ngọc Minh, bởi vì tôi đã không tới thăm cô nên cô trả thù tôi như vậy ư?"
Cô cười khổ, thật sự là bội phục Cố Quân Nhi, cô ta đã chu đáo chuẩn bị sẵn cả động cơ giết người thay cô luôn.
"Tôi nói là không." Cô nói: "Cho dù anh có tin hay không, tôi cũng khẳng định mình không làm.”
"Giá trị tin tưởng của tôi với cô đã bằng 0."
"Vậy anh muốn làm gì?"
“Giết, người, bồi thường, mạng!” Mấy chữ này được nhả ra từ kẽ răng của anh: "Thời Ngọc Minh, cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?"
Cố Quân Nhi vội vàng đi kéo tay anh: "Đình Quân, Đình Quân anh đừng xúc động.
Tâm trạng của cô Thời em cũng có thể hiểu được, cô ấy chính là yêu anh yêu quá sâu đậm, muốn nhìn thấy anh, muốn cùng anh xem ngôi sao nhưng anh lại không đến, cô chỉ có thể dùng phương pháp này ép anh tới đây... Anh buông tay trước được không?"
"Quân Nhi, em đi trước đi. Em vừa mới sảy thai, trở về nghỉ ngơi trước, chờ anh xử lý xong cô ta sẽ đến tìm em."
"Đình Quân, em không đi, anh ở đâu thì em ở đó."
"Nghe lời..."
Làm sao giọng nói của anh lại có thể nhẹ nhàng tới vậy?
Đàn ông, tất cả đều có hai khuôn mặt.
Khi phải đối mặt với những người thân yêu và những người không yêu thích, họ có thể chuyển đổi ngay thái độ, ngay cả trái tim cũng thiên vị hơn.
“Phong Đình Quân, anh thật sự muốn giết tôi?” Cô hỏi trong tuyệt vọng.
"Tôi đã gọi cảnh sát." Phong Đình Quân nói: "Giết cô chỉ làm bẩn tay tôi.”
"Cảnh sát hẳn là sắp tới rồi chứ?" Thời Ngọc Minh vỗ vỗ tay anh: "Anh buông tôi ra trước, tôi đói bụng."
Phong Đình Quân nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không chạy, trong nồi của má Phúc còn đang hấp một cái bánh bao nhỏ, tôi ăn xong cảnh sát tới là vừa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.