Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy
Chương 13: Mãnh Thú Hồng Thủy?
Ngũ Ngũ
24/05/2021
Thời Ngọc Minh sửng sốt: "Anh… anh chặn số tôi ư?"
"Tôi đã nói rồi, mấy ngày sau sẽ không còn ngôi sao nào xuất hiện trên bầu trời, tôi và cô cũng không cần liên quan một chút nào nữa. Bảy ngày sau chúng ta ly dị đi, từ đó hai người hai lối, không liên quan gì tới nhau nữa."
Cô bật cười, nói: "Phong Đình Quân, tôi có phải là mãnh thú hồng thủy không? Sao anh phải sợ tôi vậy chứ?"
Phong Đình Quân lạnh lùng nói: "Mãnh thú hồng thủy làm sao đáng sợ bằng cô được?"
Cô đau lòng, khịt mũi rồi nói bằng giọng khàn khàng: "Phong Đình Quân, anh nghĩ rằng tôi sẽ không đau lòng à?”
Cho nên anh cứ không kiêng nể gì mà đâm một đao vào trong lòng cô.
Anh chậm rãi đáp lại: "Trái tim của cô còn lạnh hơn đá, sao có thể biết đau chứ?”
"Phong Đình Quân, anh sẽ phải hối hận."
"Đúng, tôi hối hận vì đã quen biết cô."
Thời Ngọc Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Tại sao?
Sớm đã biết thái độ của anh, cô không nên có hy vọng, cố chấp chỉ thêm tự lấy nhục mà thôi.
Má Phúc cẩn thận gõ cửa, thăm dò một chút rồi tiến vào: "Ngọc Minh, nói chuyện với cậu chủ thế nào rồi? Trước đây cậu ấy thương cháu như vậy, chỉ cần cháu giải thích rõ ràng, cậu ấy nhất định sẽ..."
Thời Ngọc Minh ngắt lời bà ấy: "Má Phúc."
"Ôi."
Thời Ngọc Minh dùng tay lau một vết nước mắt trên mặt, cố nở ra một nụ cười lớn: "Cháu muốn ăn bánh bao nhỏ mà cô làm."
Má Phúc nhìn thấy vẻ mặt của bà thoải mái, cho rằng bà và Phong Đình Quân rốt cục đã nói ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ: "Cái này có cái gì khó khăn, để tôi đi nấu cho cháu ăn, cháu cứ ngủ một giấc thật ngon, lát nữa tỉnh lại sẽ có bánh bao ăn nhé."
"Cám ơn má Phúc."
"Cảm ơn cái gì, cậu chủ cũng rất thích ăn bánh bao, để tôi làm nhiều hơn một chút, lát nữa cậu ấy về ăn là vừa."
Thời Ngọc Minh cười cười không nói gì.
Làm sao anh có thể đến đây nữa chứ?
Má Phúc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vỗ tay nói: "Đúng rồi, Ngọc Minh, tôi vừa nghĩ tới một chuyện, có thể giúp cháu điều tra rõ ràng chuyện năm đó. Buổi sáng hôm ông chủ và bà chủ xảy ra chuyện, có một nhân viên cửa hàng 4S nói đến để bảo trì xe của ông chủ, người kia lén lút rất khả nghi, tôi luôn cảm thấy cô ta có chút liên quan tới tai nạn xe hơi năm đó. Đợi lát nữa cậu chủ tới tôi sẽ đem chuyện này nói cho cậu ấy biết, để cho cậu ấy cẩn thận đi điều tra lại cửa hàng 4S kia, nó tuyệt đối có vấn đề!”
Thời Ngọc Minh trong nháy mắt phản ứng lại: "Má Phúc, cô có thấy diện mạo của người kia không?"
"Nhìn thấy qua nhưng không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ là một cô gái rất trẻ tuổi, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, làm sao bảo trì xe mà không phái nhân viên nam tới. Một cô gái thì sao có thể làm được loại công việc nặng nhọc chân tay này..."
Thời Ngọc Minh vội vàng hỏi: "Má Phúc, cô có biết Cố Quân Nhi làm công việc gì không?"
"Cô ấy à, lúc trước nghe nói hình như là làm ở một cửa hàng 4S rồi quen biết cậu chủ..." Biểu tình của má Phúc trong nháy mắt thay đổi: "Ngọc Minh, chẳng lẽ là..."
Thời Ngọc Minh gật đầu: "Hai ngày trước Cố Quân Nhi đến tìm cháu, chính miệng cô ta thừa nhận với cháu là do cô ta động tay động chân trên xe mới dẫn đến tai nạn xe hơi của chú Phong!”
“Ông trời ơi!” Má Phúc kêu lên một tiếng: "Không được, lát nữa cậu chủ đến tôi nhất định phải nói cho cậu ấy biết chuyện này!”
Thời Ngọc Minh cảm giác trái tim mình lại đập nhanh hơn, nếu cô nói thì Phong Đình Quân có thể không tin, nhưng lời của má Phúc thì anh nhất định sẽ nghe!
Chỉ cần anh chịu đi điều tra chuyện năm đó nhất định sẽ có thể tìm ra được chân tướng!
Cô có chút hưng phấn lại cảm thấy có chút tủi thân. Nhanh chóng lấy điện thoại ra và bật tính năng ghi âm.
"Bảo bối, mẹ hình như tìm ra cách rồi. Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời chú Hoắc và chị y tá, chịu khó tĩnh dưỡng thân thể nhé. Khi bố hiểu được tất cả mọi chuyện năm đó, mẹ sẽ đưa bố đến gặp con. Mẹ cũng sẽ cố gắng sinh ra em trai hoặc em gái để chữa bệnh cho con. Con có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Mẹ thật sự rất vui vẻ, trước kia mẹ chỉ có bảy ngày có thể đánh cuộc một lần, nếu như tìm được câu trả lời, mẹ có thể có thêm bảy ngày nữa, cũng có thể có thêm cơ hội mang thai em trai em gái của con. Bảo bối, mẹ thật sự rất thích yêu con, cũng rất thích yêu bố con..."
Nói được một nửa, cổ họng cô dâng lên một vị tanh ngọt, cô nghiêng đầu lại phun ra một ngụm máu.
May mắn thay không dính vào ga trải giường, nếu không má Phúc sẽ phải lo lắng thêm.
Cô kéo vài tờ giấy lau sạch vết máu trên mặt đất rồi ném giấy bẩn vào nhà vệ sinh, tất cả lại khôi phục lại như không có chuyện gì xảy ra.
Tâm tình chấn động lúc trước đã hao phí quá nhiều tâm tư của cô, lúc Ngọc Minh nằm trở về, cô dùng chăn quấn chặt lấy mình giống như như vậy mới có thể làm cho cả người mình ấm áp một chút.
Không biết có phải vì sốt hay không mà cả người cô phát lạnh nhưng đổ đầy mồ hôi. Cô ngủ một cách mê man, rồi mơ một giấc mơ.
Trong mộng, Phong Đình Quân rất ôn nhu ôm cô vào lòng rồi nhận sai với cô, nói mình đã nhìn nhầm Cố Quân Nhi rồi trách mắng cô. Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô và muốn nhìn thấy em bé của họ ở nước ngoài.
Giấc mơ này thật tuyệt vời.
Đẹp đến mức... Ngay cả khi cô đang ngủ cũng biết đó chỉ là một giấc mơ.
Bốp!
Một tiếng động lớn của một vật rơi xuống đất đánh thức cô dậy từ giấc mộng.
Hừm, Thời Ngọc Minh khó khăn bước xuống giường, gọi hai tiếng: "Má Phúc, má Phúc?”
Nhưng không ai có ai lên tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Cô đi đến cửa sổ và thấy rằng mưa bên ngoài đã dừng lại từ bao giờ.
Trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự có một vũng máu kinh hãi, giữa vũng máu có một người nằm đó, cả thân thể đã vặn vẹo tới mức biến dạng.
“Má Phúc!!!!"
"Tôi đã nói rồi, mấy ngày sau sẽ không còn ngôi sao nào xuất hiện trên bầu trời, tôi và cô cũng không cần liên quan một chút nào nữa. Bảy ngày sau chúng ta ly dị đi, từ đó hai người hai lối, không liên quan gì tới nhau nữa."
Cô bật cười, nói: "Phong Đình Quân, tôi có phải là mãnh thú hồng thủy không? Sao anh phải sợ tôi vậy chứ?"
Phong Đình Quân lạnh lùng nói: "Mãnh thú hồng thủy làm sao đáng sợ bằng cô được?"
Cô đau lòng, khịt mũi rồi nói bằng giọng khàn khàng: "Phong Đình Quân, anh nghĩ rằng tôi sẽ không đau lòng à?”
Cho nên anh cứ không kiêng nể gì mà đâm một đao vào trong lòng cô.
Anh chậm rãi đáp lại: "Trái tim của cô còn lạnh hơn đá, sao có thể biết đau chứ?”
"Phong Đình Quân, anh sẽ phải hối hận."
"Đúng, tôi hối hận vì đã quen biết cô."
Thời Ngọc Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Tại sao?
Sớm đã biết thái độ của anh, cô không nên có hy vọng, cố chấp chỉ thêm tự lấy nhục mà thôi.
Má Phúc cẩn thận gõ cửa, thăm dò một chút rồi tiến vào: "Ngọc Minh, nói chuyện với cậu chủ thế nào rồi? Trước đây cậu ấy thương cháu như vậy, chỉ cần cháu giải thích rõ ràng, cậu ấy nhất định sẽ..."
Thời Ngọc Minh ngắt lời bà ấy: "Má Phúc."
"Ôi."
Thời Ngọc Minh dùng tay lau một vết nước mắt trên mặt, cố nở ra một nụ cười lớn: "Cháu muốn ăn bánh bao nhỏ mà cô làm."
Má Phúc nhìn thấy vẻ mặt của bà thoải mái, cho rằng bà và Phong Đình Quân rốt cục đã nói ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ: "Cái này có cái gì khó khăn, để tôi đi nấu cho cháu ăn, cháu cứ ngủ một giấc thật ngon, lát nữa tỉnh lại sẽ có bánh bao ăn nhé."
"Cám ơn má Phúc."
"Cảm ơn cái gì, cậu chủ cũng rất thích ăn bánh bao, để tôi làm nhiều hơn một chút, lát nữa cậu ấy về ăn là vừa."
Thời Ngọc Minh cười cười không nói gì.
Làm sao anh có thể đến đây nữa chứ?
Má Phúc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vỗ tay nói: "Đúng rồi, Ngọc Minh, tôi vừa nghĩ tới một chuyện, có thể giúp cháu điều tra rõ ràng chuyện năm đó. Buổi sáng hôm ông chủ và bà chủ xảy ra chuyện, có một nhân viên cửa hàng 4S nói đến để bảo trì xe của ông chủ, người kia lén lút rất khả nghi, tôi luôn cảm thấy cô ta có chút liên quan tới tai nạn xe hơi năm đó. Đợi lát nữa cậu chủ tới tôi sẽ đem chuyện này nói cho cậu ấy biết, để cho cậu ấy cẩn thận đi điều tra lại cửa hàng 4S kia, nó tuyệt đối có vấn đề!”
Thời Ngọc Minh trong nháy mắt phản ứng lại: "Má Phúc, cô có thấy diện mạo của người kia không?"
"Nhìn thấy qua nhưng không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ là một cô gái rất trẻ tuổi, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, làm sao bảo trì xe mà không phái nhân viên nam tới. Một cô gái thì sao có thể làm được loại công việc nặng nhọc chân tay này..."
Thời Ngọc Minh vội vàng hỏi: "Má Phúc, cô có biết Cố Quân Nhi làm công việc gì không?"
"Cô ấy à, lúc trước nghe nói hình như là làm ở một cửa hàng 4S rồi quen biết cậu chủ..." Biểu tình của má Phúc trong nháy mắt thay đổi: "Ngọc Minh, chẳng lẽ là..."
Thời Ngọc Minh gật đầu: "Hai ngày trước Cố Quân Nhi đến tìm cháu, chính miệng cô ta thừa nhận với cháu là do cô ta động tay động chân trên xe mới dẫn đến tai nạn xe hơi của chú Phong!”
“Ông trời ơi!” Má Phúc kêu lên một tiếng: "Không được, lát nữa cậu chủ đến tôi nhất định phải nói cho cậu ấy biết chuyện này!”
Thời Ngọc Minh cảm giác trái tim mình lại đập nhanh hơn, nếu cô nói thì Phong Đình Quân có thể không tin, nhưng lời của má Phúc thì anh nhất định sẽ nghe!
Chỉ cần anh chịu đi điều tra chuyện năm đó nhất định sẽ có thể tìm ra được chân tướng!
Cô có chút hưng phấn lại cảm thấy có chút tủi thân. Nhanh chóng lấy điện thoại ra và bật tính năng ghi âm.
"Bảo bối, mẹ hình như tìm ra cách rồi. Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời chú Hoắc và chị y tá, chịu khó tĩnh dưỡng thân thể nhé. Khi bố hiểu được tất cả mọi chuyện năm đó, mẹ sẽ đưa bố đến gặp con. Mẹ cũng sẽ cố gắng sinh ra em trai hoặc em gái để chữa bệnh cho con. Con có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Mẹ thật sự rất vui vẻ, trước kia mẹ chỉ có bảy ngày có thể đánh cuộc một lần, nếu như tìm được câu trả lời, mẹ có thể có thêm bảy ngày nữa, cũng có thể có thêm cơ hội mang thai em trai em gái của con. Bảo bối, mẹ thật sự rất thích yêu con, cũng rất thích yêu bố con..."
Nói được một nửa, cổ họng cô dâng lên một vị tanh ngọt, cô nghiêng đầu lại phun ra một ngụm máu.
May mắn thay không dính vào ga trải giường, nếu không má Phúc sẽ phải lo lắng thêm.
Cô kéo vài tờ giấy lau sạch vết máu trên mặt đất rồi ném giấy bẩn vào nhà vệ sinh, tất cả lại khôi phục lại như không có chuyện gì xảy ra.
Tâm tình chấn động lúc trước đã hao phí quá nhiều tâm tư của cô, lúc Ngọc Minh nằm trở về, cô dùng chăn quấn chặt lấy mình giống như như vậy mới có thể làm cho cả người mình ấm áp một chút.
Không biết có phải vì sốt hay không mà cả người cô phát lạnh nhưng đổ đầy mồ hôi. Cô ngủ một cách mê man, rồi mơ một giấc mơ.
Trong mộng, Phong Đình Quân rất ôn nhu ôm cô vào lòng rồi nhận sai với cô, nói mình đã nhìn nhầm Cố Quân Nhi rồi trách mắng cô. Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô và muốn nhìn thấy em bé của họ ở nước ngoài.
Giấc mơ này thật tuyệt vời.
Đẹp đến mức... Ngay cả khi cô đang ngủ cũng biết đó chỉ là một giấc mơ.
Bốp!
Một tiếng động lớn của một vật rơi xuống đất đánh thức cô dậy từ giấc mộng.
Hừm, Thời Ngọc Minh khó khăn bước xuống giường, gọi hai tiếng: "Má Phúc, má Phúc?”
Nhưng không ai có ai lên tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Cô đi đến cửa sổ và thấy rằng mưa bên ngoài đã dừng lại từ bao giờ.
Trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự có một vũng máu kinh hãi, giữa vũng máu có một người nằm đó, cả thân thể đã vặn vẹo tới mức biến dạng.
“Má Phúc!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.