Chương 199
Tiểu Đồng
04/10/2022
Chương 199:
Sợ rằng chỉ cần có chút sơ suất, thì sẽ bị người này cưỡng chế nuốt chửng vào bụng mất! Điều này không phải là chuyện không thể, ngược lại rất có thể sẽ xảy raI Diệp Ánh Du nhanh chóng nói: “Sẽ đi ra ngay bây giờ đây.”
Giọng của thím Vân biến mất, bà muốn đến để hỏi ý kiến thôi nên khi nhận được câu trả lời của cô, thì đã rời đi rồi.
“Vừa đúng lúc đói bụng luôn, chúng †a đi ăn cơm thôi.” Không thể đợi được câu trả lời của Nam Cung Hàn, nên cô nói thêm một câu.
“Ừm.” Nam Cung Hàn thốt ra một âm tiết, nới lỏng cánh tay và đứng lên trước.
Diệp Ánh Du cũng nhanh chóng rời khỏi giường: “Anh cứ đi trước đi, tôi còn phải tắm rửa sơ qua một chút.” Dù nói như thế nào thì ban nãy cô đều nằm trên giường, e rằng đầu tóc và quần áo lúc này không gọn gàng cho lắm.
Ánh mắt của Nam Cung Hàn lướt qua đỉnh đầu cô, một nắm tóc đang rối vểnh lên, khẽ run đung đưa, thể hiện sự tôn tại của mình.
Tim của Diệp Ánh Du lại đập lên từng cơn, đang nghĩ không biết Nam Cung Hàn cứ im lặng không nói thế này là có ý gì, thì nhìn thấy anh đột nhiên đưa tay ra, hướng về phía trán của mình.
Chẳng lẽ là đã có chỗ nào lại chọc giận người đàn ông này rồi à, anh muốn ra tay sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diệp Ánh Du bất giác né tránh. Nam Cung Hàn nhíu mày, bàn tay đang duõi ra đã thay đổi quỹ đạo, năm lấy cánh tay cô, lên tiếng quở trách: “Đừng nhúc nhích!”
“Anh định làm gì vậy?” Giọng nói của Diệp Ánh Du lo lắng kèm theo chút run rẩy.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Từ trong giọng nói của cô Nam Cung Hàn nghe ra được có sự sợ hãi, sắc mặt không khỏi trầm lại, duỗi ngón tay ra, vuốt lọn tóc đó cho thẳng lại, rồi mới lạnh giọng nói: “Nhanh lên, đừng để cánh tay bị dính nước vào đấy.”
“Tôi sẽ cố gắng mau chóng mà.”
Diệp Ánh Du vội vã đáp, sau khi anh buông tay ra, liền lùi lại hai bước. Thấy Nam Cung Hàn không còn gì để nói, liền nhanh lẹ quay người lại, đi về phía phòng tắm.
Nam Cung Hàn nhìn chăm chằm vào cánh cửa phòng tắm đã được đóng và khóa lại, đứng yên ở đó một lúc, rồi mới cất bước đi ra. Đến phòng khách, nhìn thấy thím Vân chỉ đạo mọi người bày món ăn lên, sắc mặt anh bình tĩnh trở lại, rồi nói: “Thím Vân, bà đi xem cô ấy một chút đi.”
Không cần hỏi, thím Vân cũng biết anh đang nói đến ai, lập tức nói: “Cô Du đang ở trong phòng à? Tôi sẽ đi qua ngay.”
Khoảng hơn nửa giờ trôi qua, ở trong cái thời tiết này đồ ăn để ở sắp nguội hết rồi thì cuối cùng Diệp Ánh Du cũng đã bước ra.
Nhìn thấy Nam Cung Hàn mặt đang tối sầm lại, cô mím môi, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn anh đã để thím Vân đến giúp tôi.” Sau khi vào phòng tắm, cô muốn tắm rửa một chút, dù sao thì buổi chiều cô sẽ phải tham dự cuộc họp đấu thầu, rồi còn phải đến khách sạn nên không biết tới bao giờ mới có thể đi tắm nữa.
Tuy nhiên, ngay từ bước cởi đồ ra, đã gặp phải những khó khăn không lớn cũng không nhỏ. May mắn thay là Nam Cung Hàn đã để thím Vân đi đến giúp, cô mới có thể làm những gì mình muốn thay vì phải bỏ cuộc giữa chừng.
Nam Cung Hàn liếc nhìn thím Vân một cái trước, và nói với Diệp Ánh Du: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Ô, được.” Diệp Ánh Du bước tới, khi cầm đũa lên, cô mừng thầm vì mình bị thương ở cánh tay trái, nếu không ngay cả việc ăn uống cũng trở nên khó khăn rồi.
Tốc độ ăn của cô hôm nay chậm hơn bình thường một chút, nhưng lại rất thoải mái. Nam Cung Hàn thu lại ánh mắt đầy tiếc nuối, bắt đầu di chuyển.
Sợ rằng chỉ cần có chút sơ suất, thì sẽ bị người này cưỡng chế nuốt chửng vào bụng mất! Điều này không phải là chuyện không thể, ngược lại rất có thể sẽ xảy raI Diệp Ánh Du nhanh chóng nói: “Sẽ đi ra ngay bây giờ đây.”
Giọng của thím Vân biến mất, bà muốn đến để hỏi ý kiến thôi nên khi nhận được câu trả lời của cô, thì đã rời đi rồi.
“Vừa đúng lúc đói bụng luôn, chúng †a đi ăn cơm thôi.” Không thể đợi được câu trả lời của Nam Cung Hàn, nên cô nói thêm một câu.
“Ừm.” Nam Cung Hàn thốt ra một âm tiết, nới lỏng cánh tay và đứng lên trước.
Diệp Ánh Du cũng nhanh chóng rời khỏi giường: “Anh cứ đi trước đi, tôi còn phải tắm rửa sơ qua một chút.” Dù nói như thế nào thì ban nãy cô đều nằm trên giường, e rằng đầu tóc và quần áo lúc này không gọn gàng cho lắm.
Ánh mắt của Nam Cung Hàn lướt qua đỉnh đầu cô, một nắm tóc đang rối vểnh lên, khẽ run đung đưa, thể hiện sự tôn tại của mình.
Tim của Diệp Ánh Du lại đập lên từng cơn, đang nghĩ không biết Nam Cung Hàn cứ im lặng không nói thế này là có ý gì, thì nhìn thấy anh đột nhiên đưa tay ra, hướng về phía trán của mình.
Chẳng lẽ là đã có chỗ nào lại chọc giận người đàn ông này rồi à, anh muốn ra tay sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diệp Ánh Du bất giác né tránh. Nam Cung Hàn nhíu mày, bàn tay đang duõi ra đã thay đổi quỹ đạo, năm lấy cánh tay cô, lên tiếng quở trách: “Đừng nhúc nhích!”
“Anh định làm gì vậy?” Giọng nói của Diệp Ánh Du lo lắng kèm theo chút run rẩy.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Từ trong giọng nói của cô Nam Cung Hàn nghe ra được có sự sợ hãi, sắc mặt không khỏi trầm lại, duỗi ngón tay ra, vuốt lọn tóc đó cho thẳng lại, rồi mới lạnh giọng nói: “Nhanh lên, đừng để cánh tay bị dính nước vào đấy.”
“Tôi sẽ cố gắng mau chóng mà.”
Diệp Ánh Du vội vã đáp, sau khi anh buông tay ra, liền lùi lại hai bước. Thấy Nam Cung Hàn không còn gì để nói, liền nhanh lẹ quay người lại, đi về phía phòng tắm.
Nam Cung Hàn nhìn chăm chằm vào cánh cửa phòng tắm đã được đóng và khóa lại, đứng yên ở đó một lúc, rồi mới cất bước đi ra. Đến phòng khách, nhìn thấy thím Vân chỉ đạo mọi người bày món ăn lên, sắc mặt anh bình tĩnh trở lại, rồi nói: “Thím Vân, bà đi xem cô ấy một chút đi.”
Không cần hỏi, thím Vân cũng biết anh đang nói đến ai, lập tức nói: “Cô Du đang ở trong phòng à? Tôi sẽ đi qua ngay.”
Khoảng hơn nửa giờ trôi qua, ở trong cái thời tiết này đồ ăn để ở sắp nguội hết rồi thì cuối cùng Diệp Ánh Du cũng đã bước ra.
Nhìn thấy Nam Cung Hàn mặt đang tối sầm lại, cô mím môi, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn anh đã để thím Vân đến giúp tôi.” Sau khi vào phòng tắm, cô muốn tắm rửa một chút, dù sao thì buổi chiều cô sẽ phải tham dự cuộc họp đấu thầu, rồi còn phải đến khách sạn nên không biết tới bao giờ mới có thể đi tắm nữa.
Tuy nhiên, ngay từ bước cởi đồ ra, đã gặp phải những khó khăn không lớn cũng không nhỏ. May mắn thay là Nam Cung Hàn đã để thím Vân đi đến giúp, cô mới có thể làm những gì mình muốn thay vì phải bỏ cuộc giữa chừng.
Nam Cung Hàn liếc nhìn thím Vân một cái trước, và nói với Diệp Ánh Du: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Ô, được.” Diệp Ánh Du bước tới, khi cầm đũa lên, cô mừng thầm vì mình bị thương ở cánh tay trái, nếu không ngay cả việc ăn uống cũng trở nên khó khăn rồi.
Tốc độ ăn của cô hôm nay chậm hơn bình thường một chút, nhưng lại rất thoải mái. Nam Cung Hàn thu lại ánh mắt đầy tiếc nuối, bắt đầu di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.