Chương 208: Anh khen người phụ nữ của anh thì có gì phải xấu hổ chứ
Chi Nho
16/05/2021
Tô Phương Dung liếc anh một cái rồi buông tay ra: “Được thôi, nếu như anh thích cô gái trong ảnh như thế thì ban thưởng cho anh đó.”
Tần Lệ Phong tắt nụ cười đi và đưa tay ngẩng mặt cô lên, sau đó lại nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại, rất lâu sau đó anh mới nở nụ cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Tô Phương Dung đỏ hết cả mặt.
Cô liếc anh một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
Anh ngẩng đầu lên và trả lời đầy hiên ngang: “Anh khen người phụ nữ của anh thì có gì phải xấu hổ chứ!”
Thái độ hiên ngang của anh khiến khuôn mặt Tô Phương Dung đỏ hết cả lên.
Tần Lệ Phong đi qua đó kéo tay cô và ngắm nhìn bộ dạng mặc váy cưới của cô: “Cả đời này anh chỉ mua một chiếc váy cưới tặng cho một người phụ nữ mà thôi.”
Vì vậy khi anh quay về thì anh đã có suy nghĩ muốn mua nó về.
Bởi vì anh không muốn người phụ nữ khác mặc nó lên lần nữa.
Bởi vì nó chỉ thuộc về mỗi cô thôi.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh, có khoảnh khắc cô cảm động đến mức mắt đỏ hoe cả lên, cô cúi đầu nghiêm túc và đưa tay đấm vào ngực anh: “Thật ra anh là cao thủ tình trường đúng không?”
Cô nhướn mày như thể đang chất vấn vậy.
“Nếu không sao có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của người khác như vậy chứ?” Tô Phương Dung đưa đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Cho dù lúc vui hay buồn thì anh cũng chỉ cần vài ba câu là khiến nỗi buồn hoàn toàn tan biến đi.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong có chút thay đổi, sự dịu dàng đó sâu đậm đến mức đông đặc lại.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng và vuốt ve lưng cô: “Câu nói này phải là em nói mới đúng đấy.”Anh cúi đầu nhìn cô một cái: “Tô Phương Dung, em là con hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ những thanh niên ngây thơ như anh sao?
Tô Phương Dung bất ngờ: “Em sao?”
“Nếu không sao lại khiến anh chết mê chết mệt như thế? Khiến anh không thể thoát ra khỏi bàn tay của em.”
Tô Phương Dung cố nhịn cười và nhướn nhướn mày: “Nếu như em thật sự có bản lĩnh đó thì em sẽ trói anh cả đời, không cho anh cơ hội đi ra ngoài lăng nhăng!”
Tần Lệ Phong mở to mắt: “Tô Phương Dung! Ai dạy em nói những lời này vậy?”
Tô Phương Dung nuốt miếng nước bọt, anh lại hỏi: “Là người bạn thân gọi là Phú Quý của em sao?”
“Này này này, đừng có đổ mọi thứ lên đầu Phú Quý chứ?”
Mặc dù giới tính của Phú Quý không rõ ràng cho lắm, thường ngày lại khá nữ tính nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, Tần Lệ Phong cảm thấy yên tâm mới lạ đó!
Anh lạnh lùng nhìn cô cảnh cáo: “Em và anh ta tốt nhất nên giữ khoảng cách một chút.”
Tô Phương Dung trợn mắt và dùng ngón tay búng vào khuôn mặt khó chịu của anh, cô nở nụ cười y như hoa Thủy Tiên kiêu ngạo và chậm rãi nói: “Em làm bạn với ai không cần nhận được sự đồng ý của tổng Giám đốc Tần, cũng giống như việc em chưa từng hỏi anh đã hẹn hò với ai vậy.”
Tần Lệ Phong nhướn một bên mày tỏ vẻ bất ngờ: “Còn biết đàm phán điều kiện với anh nữa đấy, Tô Phương Dung, em khá lắm!”
“Cám ơn ông chủ đã khen ngợi.”
Tần Lệ Phong đanh mặt lại, người phụ nữ này nhìn bề ngoài thì yếu đuối mềm mại nhưng thật ra lại rất cứng đầu, chuyện cô đã quyết định rồi thì sẽ không chịu nghe ý kiến của bất kỳ ai khác, việc chưa kết hôn đã sinh Gia Bảo chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Thôi em phải đi cởi váy cưới ra đây, ăn mặc thế trông kỳ lạ lắm!”
Tô Phương Dung đi về phía nhà vệ sinh, Tần Lệ Phong đưa tay kéo cô quay lại, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô khiến cô rùng mình.
“Anh muốn…cùng em làm “chuyện đó” trong lúc đang mặc váy cưới.”
Tô Phương Dung mở to mắt ngạc nhiên: “Tần Lệ Phong anh biến thái à!”
Tần Lệ Phong tỏ ra không bận tâm và nhún nhún vai rồi ôm lấy cô: “Không phải anh biến thái mà là tất cả đàn ông đều có suy nghĩ như thế, chẳng qua họ nhàm chán quá chứ không thẳng thắn như anh.”
“Vậy là em còn phải khen ngợi anh sao?”
“Tùy tiện khen ngợi vài câu là được rồi.”
“…”
Tô Phương Dung bị anh chọc cho tất cả nụ cười, cô vùng khỏi người anh rồi ngồi xuống: “Em không muốn.”
Anh nhướn mày: “Không được, không đến lượt em nói không muốn.”
Nói xong anh trực tiếp đẩy cô xuống ghế sô pha, trong lúc cô muốn vùng vẫy thì anh đã lấy chân váy che mặt cô lại và dùng hai tay vuốt ve cơ thể cô.
“Lệ Phong!”Tô Phương Dung đỏ hết cả mặt lên.
“Suỵt, đừng nói chuyện, coi chừng đánh thức Gia Bảo.”
bất giác nở nụ cười, anh lại quay đầu qua thấy tấm chăm trên người mình thì hình như nghĩ ra điều gì đó, anh lại nở nụ cười đầy ẩn ý hơn nữa.
Nói thật thì anh thật sự thích thằng nhóc này chết mất! Cho dù có sinh đứa con gái cũng chưa chắc chu đáo được như thằng nhóc này.
Ái chà, tốt lắm.
Cho dù cánh tay vẫn còn rất tê nhưng anh vẫn không cử động mà chỉ nhắm mắt lại và ôm cô ngủ thêm một giấc.
Tô Phương Dung bị cuộc điện thoại làm cho thức giấc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh thì bỗng chốc thức dậy, không nói không rằng đẩy anh ra chỗ ghế sô pha!
Rầm.
Tần Lệ Phong ngã rất đau, anh tối sầm mặt lại bò lên và trừng mắt nhìn Tô Phương Dung: “Em định qua cầu rút ván sao?”
Tô Phương Dung lúc này mới nhớ ra và gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, em quên mất…”
Anh đưa tay lên chỉ vào phần ngực trống trải của cô: “Cái này cũng quên được sao?”
Tô Phương Dung lúc này mới nhớ ra mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân nên hét lên một tiếng rồi kéo chăn che cơ thể mình lại: “Đồ lưu manh!”
Tần Lệ Phong đanh mặt lại và hiên ngang lượm chiếc quần dài mặc vào: “Tối qua em đâu gọi anh như thế, à đúng rồi để anh nhớ lại xem, em gọi anh là gì chứ? À, Lệ Phong ư? Hay là…”
Khuôn mặt của Tô Phương Dung đỏ bừng đến mang tai, cô nhanh chóng nhảy qua bịt miệng anh lại: “Không được nói!”
Anh nhướn mày và dùng một tay đón lấy cô, tay còn lại thì nắm lấy cánh tay cô: “Anh nhớ tối hôm qua em đã “lên đỉnh” ba lần đấy…”
“Á…”Tô Phương Dung hét lớn, dùng hai tay che lỗ tai lại rồi chạy ào vào trong phòng.
Phía sau lưng là tiếng cười sảng khoái của Tần Lệ Phong.
Đã bao lâu rồi anh không cười như thế rồi?
Chuyện này anh cũng sắp quên mất rồi.
Tới khi Tô Phương Dung thay đồ đi ra thì Tần Lệ Phong đã ăn mặc chỉnh tề bước ra, lúc này anh đang ngồi trong nhà bếp và nở nụ cười chỉ vào đồ ăn sáng nói: “Đây là của bà Dương mang qua đấy.”
“Bà Dương?”Tô Phương Dung lúc này mới nhớ đến việc không thấy Gia Bảo đâu cả.
“Á, Gia Bảo…”
Tần Lệ Phong nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Còn nhớ tới con trai sao? Thằng bé mới sáng sớm đã đến nhà bên cạnh rồi.” Nói rồi anh chỉ tay vào tấm chăn trên ghế sô pha và nói: “Cái này chính là cậu bé đắp lên người chúng ta đấy.”
Tô Phương Dung đứng như trời trồng, khuôn mặt hoàn toàn cứng đờ: “Vậy là…”
Vậy là Gia Bảo đã nhìn thấy hết rồi sao.
Tần Lệ Phong gật đầu: “Ừ.”
“…”
Tô Phương Dung không biết nên nói gì, thật là xấu hổ muốn chết mà.
Cô lại quay qua nhìn thức ăn sáng do bà Dương chuẩn bị, khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên.
Được rồi, hy vọng là cô nghĩ quá nhiều, cái gì mà canh bồ câu canh gà ác đều chỉ là trùng hợp mà thôi! Đúng rồi, là trùng hợp!
Tần Lệ Phong xem ra tâm trạng đang rất tốt và cầm chén canh lên đưa lên mũi ngửi ngửi: “Ùm, không tệ, thơm quá đi!” Dường như nghĩ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nói: “À đúng rồi, nghe nói thứ này có tác dụng tráng dương đấy.”
“…”
Tô Phương Dung khẽ cúi đầu, lấy tay che chắn phía trước ngực.
Cô phải đối diện với bà Dương thế nào đây!
Sau khi hai người cùng nhau ăn một bữa sáng phong phú thì một trước một sau cùng nhau rời khỏi khu nhà.
“Em ở đây đợi đi, anh đi lấy xe, đừng đi lung tung đấy.”
Lời dặn dò của Tần Lệ Phong khiến Tô Phương Dung trợn mắt trong bất lực: “Em không phải là đứa trẻ…”
Lúc này bảo vệ của khu nhà cười nói: “Cô Tô, anh Tần đối xử với cô thật tốt đó! Khi nào mới cho chúng tôi ăn cưới đấy?”
Nơi này đó giờ luôn rất kín đáo, lại có nhiều người lớn tuổi ở nên họ không quan tâm nhiều đến những tin tức linh tinh bên ngoài, đây chính là nguyên nhân Tô Phương Dung rất thích nơi này.
Tô Phương Dung xấu hổ cười nói: “Cái này…phải hỏi anh ấy mới biết được.”
Đôi tay cô vô thức sờ lên cổ, sợi dây chuyền kim cương này chính là món quà anh tặng cho cô tối hôm qua.
“Haha, tôi nghĩ phải hỏi cô mới đúng đấy! Người ta anh Tần đã muốn cưới cô về từ lâu rồi!”
Tô Phương Dung hơi ngơ ngác, có sao? Đến bảo vệ cũng nhận ra điều này sao?
“Cô Tô, bên đó là người nhà của cô sao?” Tô Phương Dung quay đầu nhìn về phía chú bảo vệ chỉ.
Là Tô Thanh Vân.
Lúc nhìn thấy cô ta thì cảm xúc của Tô Phương Dung rất phức tạp.
Tô Thanh Vân cũng hơi thất thần, sắc mặt trắng bệch trông rất khó coi, cô ta đứng ở phía không xa, tay đặt trên chiếc bụng nhô cao lên và do dự không dám tiến lên phía trước.
Tô Phương Dung mím chặt môi, hai người nhìn nhau một lúc thì cô ta chủ động tiến lên.
“Chị…” Tô Thanh Vân cúi đầu, âm thanh nhỏ nhẹ như ruồi muỗi vậy.
Tô Phương Dung nhìn về phía sau: “Sao chỉ có một mình em vậy? Anh ta đâu?”
Cô biết cô ta đang ở bên cạnh Triệu Gia Khiêm, cô vốn không có thiện cảm với cái người này.
“Đồ khốn kiếp đáng chết!” Tô Thanh Vân tức giận mắng: “Anh ta gây họa nên sợ hãi ôm tiền bỏ chạy rồi! Để lại em và con, anh ta hoàn toàn không màng đến sự sống chết của em!” Nói rồi cô ta khóc òa lên.
Tô Phương Dung cúi đầu nhìn xuống bụng cô t.
Cô than thở một tiếng, cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo nữa, đứa con không bị mất đi, nhưng chắc chắn nó sẽ có một người bố mẹ không đáng tin cậy rồi.
Tần Lệ Phong tắt nụ cười đi và đưa tay ngẩng mặt cô lên, sau đó lại nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại, rất lâu sau đó anh mới nở nụ cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Tô Phương Dung đỏ hết cả mặt.
Cô liếc anh một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
Anh ngẩng đầu lên và trả lời đầy hiên ngang: “Anh khen người phụ nữ của anh thì có gì phải xấu hổ chứ!”
Thái độ hiên ngang của anh khiến khuôn mặt Tô Phương Dung đỏ hết cả lên.
Tần Lệ Phong đi qua đó kéo tay cô và ngắm nhìn bộ dạng mặc váy cưới của cô: “Cả đời này anh chỉ mua một chiếc váy cưới tặng cho một người phụ nữ mà thôi.”
Vì vậy khi anh quay về thì anh đã có suy nghĩ muốn mua nó về.
Bởi vì anh không muốn người phụ nữ khác mặc nó lên lần nữa.
Bởi vì nó chỉ thuộc về mỗi cô thôi.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh, có khoảnh khắc cô cảm động đến mức mắt đỏ hoe cả lên, cô cúi đầu nghiêm túc và đưa tay đấm vào ngực anh: “Thật ra anh là cao thủ tình trường đúng không?”
Cô nhướn mày như thể đang chất vấn vậy.
“Nếu không sao có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của người khác như vậy chứ?” Tô Phương Dung đưa đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Cho dù lúc vui hay buồn thì anh cũng chỉ cần vài ba câu là khiến nỗi buồn hoàn toàn tan biến đi.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong có chút thay đổi, sự dịu dàng đó sâu đậm đến mức đông đặc lại.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng và vuốt ve lưng cô: “Câu nói này phải là em nói mới đúng đấy.”Anh cúi đầu nhìn cô một cái: “Tô Phương Dung, em là con hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ những thanh niên ngây thơ như anh sao?
Tô Phương Dung bất ngờ: “Em sao?”
“Nếu không sao lại khiến anh chết mê chết mệt như thế? Khiến anh không thể thoát ra khỏi bàn tay của em.”
Tô Phương Dung cố nhịn cười và nhướn nhướn mày: “Nếu như em thật sự có bản lĩnh đó thì em sẽ trói anh cả đời, không cho anh cơ hội đi ra ngoài lăng nhăng!”
Tần Lệ Phong mở to mắt: “Tô Phương Dung! Ai dạy em nói những lời này vậy?”
Tô Phương Dung nuốt miếng nước bọt, anh lại hỏi: “Là người bạn thân gọi là Phú Quý của em sao?”
“Này này này, đừng có đổ mọi thứ lên đầu Phú Quý chứ?”
Mặc dù giới tính của Phú Quý không rõ ràng cho lắm, thường ngày lại khá nữ tính nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, Tần Lệ Phong cảm thấy yên tâm mới lạ đó!
Anh lạnh lùng nhìn cô cảnh cáo: “Em và anh ta tốt nhất nên giữ khoảng cách một chút.”
Tô Phương Dung trợn mắt và dùng ngón tay búng vào khuôn mặt khó chịu của anh, cô nở nụ cười y như hoa Thủy Tiên kiêu ngạo và chậm rãi nói: “Em làm bạn với ai không cần nhận được sự đồng ý của tổng Giám đốc Tần, cũng giống như việc em chưa từng hỏi anh đã hẹn hò với ai vậy.”
Tần Lệ Phong nhướn một bên mày tỏ vẻ bất ngờ: “Còn biết đàm phán điều kiện với anh nữa đấy, Tô Phương Dung, em khá lắm!”
“Cám ơn ông chủ đã khen ngợi.”
Tần Lệ Phong đanh mặt lại, người phụ nữ này nhìn bề ngoài thì yếu đuối mềm mại nhưng thật ra lại rất cứng đầu, chuyện cô đã quyết định rồi thì sẽ không chịu nghe ý kiến của bất kỳ ai khác, việc chưa kết hôn đã sinh Gia Bảo chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Thôi em phải đi cởi váy cưới ra đây, ăn mặc thế trông kỳ lạ lắm!”
Tô Phương Dung đi về phía nhà vệ sinh, Tần Lệ Phong đưa tay kéo cô quay lại, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô khiến cô rùng mình.
“Anh muốn…cùng em làm “chuyện đó” trong lúc đang mặc váy cưới.”
Tô Phương Dung mở to mắt ngạc nhiên: “Tần Lệ Phong anh biến thái à!”
Tần Lệ Phong tỏ ra không bận tâm và nhún nhún vai rồi ôm lấy cô: “Không phải anh biến thái mà là tất cả đàn ông đều có suy nghĩ như thế, chẳng qua họ nhàm chán quá chứ không thẳng thắn như anh.”
“Vậy là em còn phải khen ngợi anh sao?”
“Tùy tiện khen ngợi vài câu là được rồi.”
“…”
Tô Phương Dung bị anh chọc cho tất cả nụ cười, cô vùng khỏi người anh rồi ngồi xuống: “Em không muốn.”
Anh nhướn mày: “Không được, không đến lượt em nói không muốn.”
Nói xong anh trực tiếp đẩy cô xuống ghế sô pha, trong lúc cô muốn vùng vẫy thì anh đã lấy chân váy che mặt cô lại và dùng hai tay vuốt ve cơ thể cô.
“Lệ Phong!”Tô Phương Dung đỏ hết cả mặt lên.
“Suỵt, đừng nói chuyện, coi chừng đánh thức Gia Bảo.”
bất giác nở nụ cười, anh lại quay đầu qua thấy tấm chăm trên người mình thì hình như nghĩ ra điều gì đó, anh lại nở nụ cười đầy ẩn ý hơn nữa.
Nói thật thì anh thật sự thích thằng nhóc này chết mất! Cho dù có sinh đứa con gái cũng chưa chắc chu đáo được như thằng nhóc này.
Ái chà, tốt lắm.
Cho dù cánh tay vẫn còn rất tê nhưng anh vẫn không cử động mà chỉ nhắm mắt lại và ôm cô ngủ thêm một giấc.
Tô Phương Dung bị cuộc điện thoại làm cho thức giấc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh thì bỗng chốc thức dậy, không nói không rằng đẩy anh ra chỗ ghế sô pha!
Rầm.
Tần Lệ Phong ngã rất đau, anh tối sầm mặt lại bò lên và trừng mắt nhìn Tô Phương Dung: “Em định qua cầu rút ván sao?”
Tô Phương Dung lúc này mới nhớ ra và gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, em quên mất…”
Anh đưa tay lên chỉ vào phần ngực trống trải của cô: “Cái này cũng quên được sao?”
Tô Phương Dung lúc này mới nhớ ra mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân nên hét lên một tiếng rồi kéo chăn che cơ thể mình lại: “Đồ lưu manh!”
Tần Lệ Phong đanh mặt lại và hiên ngang lượm chiếc quần dài mặc vào: “Tối qua em đâu gọi anh như thế, à đúng rồi để anh nhớ lại xem, em gọi anh là gì chứ? À, Lệ Phong ư? Hay là…”
Khuôn mặt của Tô Phương Dung đỏ bừng đến mang tai, cô nhanh chóng nhảy qua bịt miệng anh lại: “Không được nói!”
Anh nhướn mày và dùng một tay đón lấy cô, tay còn lại thì nắm lấy cánh tay cô: “Anh nhớ tối hôm qua em đã “lên đỉnh” ba lần đấy…”
“Á…”Tô Phương Dung hét lớn, dùng hai tay che lỗ tai lại rồi chạy ào vào trong phòng.
Phía sau lưng là tiếng cười sảng khoái của Tần Lệ Phong.
Đã bao lâu rồi anh không cười như thế rồi?
Chuyện này anh cũng sắp quên mất rồi.
Tới khi Tô Phương Dung thay đồ đi ra thì Tần Lệ Phong đã ăn mặc chỉnh tề bước ra, lúc này anh đang ngồi trong nhà bếp và nở nụ cười chỉ vào đồ ăn sáng nói: “Đây là của bà Dương mang qua đấy.”
“Bà Dương?”Tô Phương Dung lúc này mới nhớ đến việc không thấy Gia Bảo đâu cả.
“Á, Gia Bảo…”
Tần Lệ Phong nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Còn nhớ tới con trai sao? Thằng bé mới sáng sớm đã đến nhà bên cạnh rồi.” Nói rồi anh chỉ tay vào tấm chăn trên ghế sô pha và nói: “Cái này chính là cậu bé đắp lên người chúng ta đấy.”
Tô Phương Dung đứng như trời trồng, khuôn mặt hoàn toàn cứng đờ: “Vậy là…”
Vậy là Gia Bảo đã nhìn thấy hết rồi sao.
Tần Lệ Phong gật đầu: “Ừ.”
“…”
Tô Phương Dung không biết nên nói gì, thật là xấu hổ muốn chết mà.
Cô lại quay qua nhìn thức ăn sáng do bà Dương chuẩn bị, khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên.
Được rồi, hy vọng là cô nghĩ quá nhiều, cái gì mà canh bồ câu canh gà ác đều chỉ là trùng hợp mà thôi! Đúng rồi, là trùng hợp!
Tần Lệ Phong xem ra tâm trạng đang rất tốt và cầm chén canh lên đưa lên mũi ngửi ngửi: “Ùm, không tệ, thơm quá đi!” Dường như nghĩ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nói: “À đúng rồi, nghe nói thứ này có tác dụng tráng dương đấy.”
“…”
Tô Phương Dung khẽ cúi đầu, lấy tay che chắn phía trước ngực.
Cô phải đối diện với bà Dương thế nào đây!
Sau khi hai người cùng nhau ăn một bữa sáng phong phú thì một trước một sau cùng nhau rời khỏi khu nhà.
“Em ở đây đợi đi, anh đi lấy xe, đừng đi lung tung đấy.”
Lời dặn dò của Tần Lệ Phong khiến Tô Phương Dung trợn mắt trong bất lực: “Em không phải là đứa trẻ…”
Lúc này bảo vệ của khu nhà cười nói: “Cô Tô, anh Tần đối xử với cô thật tốt đó! Khi nào mới cho chúng tôi ăn cưới đấy?”
Nơi này đó giờ luôn rất kín đáo, lại có nhiều người lớn tuổi ở nên họ không quan tâm nhiều đến những tin tức linh tinh bên ngoài, đây chính là nguyên nhân Tô Phương Dung rất thích nơi này.
Tô Phương Dung xấu hổ cười nói: “Cái này…phải hỏi anh ấy mới biết được.”
Đôi tay cô vô thức sờ lên cổ, sợi dây chuyền kim cương này chính là món quà anh tặng cho cô tối hôm qua.
“Haha, tôi nghĩ phải hỏi cô mới đúng đấy! Người ta anh Tần đã muốn cưới cô về từ lâu rồi!”
Tô Phương Dung hơi ngơ ngác, có sao? Đến bảo vệ cũng nhận ra điều này sao?
“Cô Tô, bên đó là người nhà của cô sao?” Tô Phương Dung quay đầu nhìn về phía chú bảo vệ chỉ.
Là Tô Thanh Vân.
Lúc nhìn thấy cô ta thì cảm xúc của Tô Phương Dung rất phức tạp.
Tô Thanh Vân cũng hơi thất thần, sắc mặt trắng bệch trông rất khó coi, cô ta đứng ở phía không xa, tay đặt trên chiếc bụng nhô cao lên và do dự không dám tiến lên phía trước.
Tô Phương Dung mím chặt môi, hai người nhìn nhau một lúc thì cô ta chủ động tiến lên.
“Chị…” Tô Thanh Vân cúi đầu, âm thanh nhỏ nhẹ như ruồi muỗi vậy.
Tô Phương Dung nhìn về phía sau: “Sao chỉ có một mình em vậy? Anh ta đâu?”
Cô biết cô ta đang ở bên cạnh Triệu Gia Khiêm, cô vốn không có thiện cảm với cái người này.
“Đồ khốn kiếp đáng chết!” Tô Thanh Vân tức giận mắng: “Anh ta gây họa nên sợ hãi ôm tiền bỏ chạy rồi! Để lại em và con, anh ta hoàn toàn không màng đến sự sống chết của em!” Nói rồi cô ta khóc òa lên.
Tô Phương Dung cúi đầu nhìn xuống bụng cô t.
Cô than thở một tiếng, cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo nữa, đứa con không bị mất đi, nhưng chắc chắn nó sẽ có một người bố mẹ không đáng tin cậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.