Chương 207: Không muốn buông tay em ra nữa
Chi Nho
16/05/2021
Năng lực làm việc của Trần Chính Cường rất tốt, buổi chiều đã mang dữ liệu đặt lên bàn anh.
“Tổng Giám đốc Tần, tất cả ở đây rồi.”
Tần Lệ Phong xua tay, Trần Chính Cường bèn đi ra ngoài.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh hơi do dự nhưng vẫn cầm nó lên…
Tô Phương Dung đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy trên bàn chỉ để hai bộ chén đũa, Gia Bảo lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, sao không có phần của bố vậy?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã tối đen từ lâu rồi, cô thu lại ánh mắt và bình thản nói: “Bố còn việc ở công ty nên sẽ không về ăn cơm.”
“Nhưng mà bố vẫn chưa gọi điện thoại về.” Trong lòng Gia Bảo vẫn đang chờ đợi Tần Lệ Phong về ăn cơm, cậu bé cúi thấp đầu và khẽ nói: “Trước kia mỗi khi về trễ, bố đều sẽ gọi điện thoại trước.”
Tô Phương Dung sờ sờ đầu cậu bé và nói vỏn vẹn một câu: “Ăn cơm nào.”
Đến khi Tần Lệ Phong quay về thì Gia Bảo đã ngủ rồi.
Anh đẩy cửa đi vào thì thấy người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Phương Dung…”
“Lệ Phong, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Tô Phương Dung chủ động mở lời và dùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh.
Tô Phương Dung bây giờ dường như không có chút cảm xúc gì cả khiến anh cảm thấy rất xa lạ.
Anh đi qua đó ngồi đối diện với cô và ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ ngợi một lúc anh nói: “Có chuyện này anh cần phải nói với em.”
Tô Phương Dung vẫn dùng ánh mắt bình thản nhìn anh: “Được, em đang nghe đây.”
Cô đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn, cô nhìn chằm chằm vào anh khiến anh thấy không thoải mái lắm, anh chau mày nói với giọng điệu mệt mỏi: “Ôn Mỹ Kỳ cô ấy…”
Tô Phương Dung nhếch môi, quả nhiên…
Tần Lệ Phong cúi thấp ánh mắt và nói với lòng nặng trĩu: “Lúc đó bọn anh…rất tốt.”
Tô Phương Dung nghĩ anh lại dùng từ “rất tốt” đề hình dung thì có thề thấy anh yêu Ôn Mỹ Kỳ nhiều đến mức nào nhưng tình đầu mà, phải sâu đậm thôi.
“Sau khi anh đi du học về thì bà nội bảo vệh vào công ty học hỏi nhưng bố anh lại không thích anh, ông dùng đủ mọi cách đề đuổi anh ra khỏi công ty. Vốn dĩ anh cũng không có hứng thú gì với cái công ty này nhưng ông càng muốn đuổi anh đi thì anh càng muốn ở lại! Vả lại anh còn muốn cướp công ty từ tay ông ta!”
Anh giữ chặt nắm đấm: “Lúc đó anh đã nghĩ như thế.”
Tô Phương Dung cũng từng nghe nói về quá khứ của anh, có thể tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.
“Ông ta cho rằng anh không thích hợp để kinh doanh, ngay từ đầu đã xem thường anh nên anh đã hứa trước mặt tất cả Hội đồng quản trị rằng trong một tuần anh sẽ lấy được hợp đồng quan trọng cho công ty.”
Ngập ngừng một lúc anh lại nói: “Cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần hợp tác đầu tiên là với Tập đoàn N.S…”
Tô Phương Dung bất ngờ: “Công ty của ông Cư sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu nói: “Người phụ trách hợp đồng kia đã bị bố anh mua chuộc rồi nên anh ta không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào cả, còn nói ngoại trừ Tần Bảo Đông thì anh ta sẽ bàn với bất kỳ ai khác cả.”
Tô Phương Dung tập trung lắng nghe, chỉ là cô cảm thấy khó hiểu rốt cuộc có ân oán gì lại khiến Tần Bảo Đông phải đề phòng con trai mình như đề phòng giặc vậy? Chỉ vì mẹ của Tần Lệ Phong từng phản bội ông ta sao?
Tần Lệ Phong có một câu nói rất đúng, rốt cuộc thì người thất bại nhất chính là Tần Bảo Đông.
Lúc này Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn cô một cái: “Tất cả mọi người đều đợi anh mất mặt nhưng không ngờ lúc này Ôn Mỹ Kỳ lại đi tìm Cư Hàn Quân và dùng thân mình để đổi lấy bản hợp đồng quý giá kia.”
Tô Phương Dung ngơ ngác, cô thật sự không ngờ kết quả lại như thế.
“Cô ấy đề nghị chia tay, chỉ nói rằng muốn phát triển hơn, nếu ở bên cạnh anh sẽ trở thành một trở ngại. Lúc đó anh kiêu ngạo tự cao, cũng có lẽ là chỉ vừa mới khởi đầu công việc của anh và quá vui mừng vì chiến thắng bố mình nên hoàn toàn không bận tâm! Vì vậy anh đã đồng ý ngay.”
Tô Phương Dung nhìn anh: “Anh muốn nói với em cái gì?”
Chuyện đã như thế rồi, cô đã suy nghĩ đến chiều hướng xấu nhất rồi, chằng qua chỉ thiếu một câu nói của anh thôi.
Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, anh đứng dậy đi qua đó và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Phương Dung, quả thực là anh đã nợ Ôn Mỹ Kỳ rất nhiều, đây là sự thật không thể bàn cãi nhưng anh càng không muốn rời xa em và Gia Bảo!”
Tô Phương Dung chậm rãi lắc lắc đầu: “Lệ Phong, anh không thể ở bên cạnh em nhưng trong lòng lại nghĩ về người phụ nữ khác.”
“Anh biết.” Tần Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh chỉ muốn trong lúc anh đang giải quyết thì em có thể ở bên cạnh anh.”
Tô Phương Dung chau mày lại: “Tại sao nhất định bảo em phải ở bên cạnh anh?”
“Bởi vì…” Anh nắm chặt tay cô: “Anh sợ nếu buông tay ra thì em sẽ đi mất.”
Tô Phương Dung hơi hoang mang, cô không nói gì cả rồi lại cúi đầu.
“Bây giờ anh mang toàn bộ sự việc nói cho em biết, anh không muốn giữa chúng ta có nghi ngờ và tổn thương nên mới muốn dù làm gì cũng hy vọng em có thể tham dự trong đó.”
Anh nói một cách thành khẩn khiến Tô Phương Dung không thể nào phản bác được.
Rất lâu sau đó cô mới gật đầu: “Được, em hứa với anh.”
Tần Lệ Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và tiến lên trước ôm chầm lấy cô: “Cám ơn em.”
Tô Phương Dung mím chặt môi, chậm rãi hỏi: “Chuyện của cô ấy khiến anh lo lắng như thế sao?”
Tần Lệ Phong buông cô ra và cười nói: “Không phải cô ấy mà là em.”
“Em sao?”
“Em có biết lúc anh nói với em đã lo lắng việc em sẽ từ chối đến mức nào không? Đã lo lắng em sẽ đưa Gia Bảo rời đi nhiều đến mức nào không?”
Tô Phương Dung hơi bất ngờ, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh, khí thế vẫn thế nhưng lại mang sự bất an trong đó.
“Bây giờ hãy nhắm mắt lại đi.”Anh đột nhiên nói.
“Làm gì thế?” Cô không hiểu.
“Nghe lời nào.” Giọng nói của anh đầy mê hoặc, Tô Phương Dung nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Được copy tại [ tru mtruyen.c om ]
Tần Lệ Phong hình như đi vào phòng ngủ rồi lại đi ra, Tô Phương Dung vẫn nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến anh chịu không nổi phải hôn lên mắt cô.
Tô Phương Dung nhíu mày bất mãn nói: “Anh đang lợi dụng em sao?”
Tần Lệ Phong tắt nụ cười: “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.”
Tô Phương Dung chầm chậm mở mắt ra thì thấy một thứ lấp lánh màu trắng, cô hơi bất ngờ, sau đó lại nhìn chiếc váy cưới trong tay Tần Lệ Phong một cách đầy kinh ngạc: “Cái…cái này…”
“Lúc anh đến tìm em thì em đã rời khỏi rồi, sau đó anh đã mua chiếc váy cưới này về.” Anh chuyền chiếc váy vào tay cô: “Đi thử xem.”
Tô Phương Dung sờ nhẹ chiếc váy cười, lấp lánh chói lóa, có thể nhìn thấy cô thật sự rất thích nó.
Anh nhìn cô nói: “Vẫn còn một thứ tặng cho em nữa.”
“Cái gì thế?”
“Em nhắm mắt lại đi.”
Tô Phương Dung bất lực nhìn anh một cái, cứ bày trò linh tinh.
Thế nhưng cô vẫn nhắm mắt lại lần nữa, Tần Lệ Phong mở một chiếc hộp trang sức tinh tế và lấy ra một sợi dây chuyền, trên mặt sợi dây chuyền có gắn viên hồng ngọc phát sáng lấp lánh.
Anh lấy sợi dây chuyền ra và đeo vào cổ Tô Phương Dung.
Thấy cổ mình hơi mát, cô cúi đầu xuống xem: “Cái gì thế này?” Giọng nói của cô không giấu nổi sự vui mừng.
“Thấy cổ em trống trải quá nên cảm thấy khó chịu, em có thích không?”
Tô Phương Dung khẽ nghiêng đầu dùng đầu mũi cọ vào mặt anh: “Xin hỏi tổng Giám đốc Tần, anh đang muốn hối lộ tôi sao?”
Tần Lệ Phong gật đầu cái rụp: “Vậy xin hỏi cô Tô có đón nhận không?”
“Anh đối xử tốt với em như thế có phải thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với em không?” Tô Phương Dung nhìn anh đầy hứng thú.
Anh vừa lắc lắc đầu vừa xua tay: “Nếu em muốn vu oan giá họa cho anh thì anh cũng hết cách.”
Tô Phương Dung nhìn chiếc váy cưới trong tay và ướm thử: “Nể tình chiếc váy cưới tuyệt đẹp này thì có hay không em cũng sẽ không truy cứu.”
Anh nhìn cô một lúc rồi gọi với cô lại: “Tô Phương Dung.”
Cô trả lời hời hợt: “Hả?”
“Em thật sự rất dễ dỗ dành.”
Cô trợn mắt nhìn anh: “Anh dỗ dành qua bao nhiêu cô rồi? Nghe có vẻ đầy kinh nghiệm nhỉ!”
“Muốn nghe sự thật không?” Anh ôm lấy eo cô và phà hơi thở vào cổ cô: “Chỉ một mình em thôi.”
Tô Phương Dung cúi đầu nở nụ cười, nói thật thì phụ nữ đều thích chiêu này! Cô đưa tay chỉnh đầu anh ngay ngắn lại, Tần Lệ Phong nhìn cô, trong ánh mắt đầy dịu dàng.
Cô chầm chậm tiến sát và hôn nhẹ lên cổ anh một cái.
“Không phải vì em dễ dỗ dành mà vì em tin tưởng anh.”
Tần Lệ Phong nhướn nhướn mày rồi vòng tay ôm nhẹ vai cô và cúi đầu nói: “Đi thử váy cưới đi.”
“Không phải đã từng thấy qua rồi sao?”
“Anh muốn xem lần nữa.”
Tô Phương Dung hơi bất ngờ, nở nụ cười với anh sau đó gật đầu nói: “Được, em biết rồi.”
Tô Phương Dung cầm lấy chiếc váy cưới và quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi thay xong cô mới cẩn thận bước ra.
Khoảnh khắc cô bước ra, ánh mắt của Tần Lệ Phong hoàn toàn bị cô thu hút, không phải anh chưa từng thấy qua người đẹp, đẹp như tiên giáng trần nữa là đằng khác nhưng chỉ có cô mang lại cho anh cảm giác dễ chịu thôi.
Tô Phương Dung nâng chiếc váy lên: “Đẹp không?”
Cổ họng của Tần Lệ Phong bất giác chuyển động một cái, ánh mắt anh trở nên rực lửa!
Xem bộ dạng của anh thì Tô Phương Dung đã biết anh đang nghĩ gì rồi.
“Tần Lệ Phong.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Cả cơ thể Tần Lệ Phong trở nên cứng nhắc, trả lời một cách bực mình: “Cái gì?”
“Với biểu hiện của anh hôm nay nên em quyết định…”
“Quyết định cái gì?”
“Em quyết định tôi nay sẽ ngủ cùng với Gia Bảo!”
Cô vừa nói xong thì cảm giác cả người mình như lơ lửng trên không trung, sau đó lại ngã oạch xuống ghế sô pha.
Cô cảm thấy hơi choáng váng, khi phản ứng lại thì Tần Lệ Phong đã đè lên người cô rồi.
Cô nuốt nghẹn miếng nước bọt: “Dừng lại! Dừng lại!”
Trong ánh mắt Tần Lệ Phong hiện lên chút vội vã: “Không thể nào, đổi chủ đề khác đi!”
Tô Phương Dung vắt óc suy nghĩ: “Ùm, hôm nay em ăn mặc rất đẹp, trang điểm rất kỹ nhưng còn chưa được chụp ảnh cưới, vì vậy…”
“Muốn chụp ảnh sao?”Anh hỏi cô.
Tô Phương Dung nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và đưa cho anh: “Làm phiền anh hãy chụp cho thật đẹp nhé.”
Tần Lệ Phong không nghĩ đây chỉ lá tấm ảnh bình thường trong điện thoại nhưng Tô Phương Dung lại nói: “Em chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp thôi.”
Bởi vì có anh ở đây, bởi vì đang mặc chiếc váy cưới thật đẹp, bởi vì…không ai dám chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai nên cô muốn lưu giữ khoảnh khắc này lại.
Tần Lệ Phong không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng cô thích tự sướng thôi.
Anh điều chỉnh góc máy hướng về phía hai người họ: “Chuẩn bị…ba hai một. Tách!”
Anh nhìn tấm ảnh trong điện thoại hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Anh sẽ giữ tấm ảnh này.”
“Thế sao được chứ, đây là của em!”Tô Phương Dung muốn giật lại nhưng anh đã giơ điện thoại lên cao: “Là anh chụp mà.”
“Tổng Giám đốc Tần, tất cả ở đây rồi.”
Tần Lệ Phong xua tay, Trần Chính Cường bèn đi ra ngoài.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh hơi do dự nhưng vẫn cầm nó lên…
Tô Phương Dung đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy trên bàn chỉ để hai bộ chén đũa, Gia Bảo lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, sao không có phần của bố vậy?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã tối đen từ lâu rồi, cô thu lại ánh mắt và bình thản nói: “Bố còn việc ở công ty nên sẽ không về ăn cơm.”
“Nhưng mà bố vẫn chưa gọi điện thoại về.” Trong lòng Gia Bảo vẫn đang chờ đợi Tần Lệ Phong về ăn cơm, cậu bé cúi thấp đầu và khẽ nói: “Trước kia mỗi khi về trễ, bố đều sẽ gọi điện thoại trước.”
Tô Phương Dung sờ sờ đầu cậu bé và nói vỏn vẹn một câu: “Ăn cơm nào.”
Đến khi Tần Lệ Phong quay về thì Gia Bảo đã ngủ rồi.
Anh đẩy cửa đi vào thì thấy người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Phương Dung…”
“Lệ Phong, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Tô Phương Dung chủ động mở lời và dùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh.
Tô Phương Dung bây giờ dường như không có chút cảm xúc gì cả khiến anh cảm thấy rất xa lạ.
Anh đi qua đó ngồi đối diện với cô và ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ ngợi một lúc anh nói: “Có chuyện này anh cần phải nói với em.”
Tô Phương Dung vẫn dùng ánh mắt bình thản nhìn anh: “Được, em đang nghe đây.”
Cô đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn, cô nhìn chằm chằm vào anh khiến anh thấy không thoải mái lắm, anh chau mày nói với giọng điệu mệt mỏi: “Ôn Mỹ Kỳ cô ấy…”
Tô Phương Dung nhếch môi, quả nhiên…
Tần Lệ Phong cúi thấp ánh mắt và nói với lòng nặng trĩu: “Lúc đó bọn anh…rất tốt.”
Tô Phương Dung nghĩ anh lại dùng từ “rất tốt” đề hình dung thì có thề thấy anh yêu Ôn Mỹ Kỳ nhiều đến mức nào nhưng tình đầu mà, phải sâu đậm thôi.
“Sau khi anh đi du học về thì bà nội bảo vệh vào công ty học hỏi nhưng bố anh lại không thích anh, ông dùng đủ mọi cách đề đuổi anh ra khỏi công ty. Vốn dĩ anh cũng không có hứng thú gì với cái công ty này nhưng ông càng muốn đuổi anh đi thì anh càng muốn ở lại! Vả lại anh còn muốn cướp công ty từ tay ông ta!”
Anh giữ chặt nắm đấm: “Lúc đó anh đã nghĩ như thế.”
Tô Phương Dung cũng từng nghe nói về quá khứ của anh, có thể tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.
“Ông ta cho rằng anh không thích hợp để kinh doanh, ngay từ đầu đã xem thường anh nên anh đã hứa trước mặt tất cả Hội đồng quản trị rằng trong một tuần anh sẽ lấy được hợp đồng quan trọng cho công ty.”
Ngập ngừng một lúc anh lại nói: “Cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần hợp tác đầu tiên là với Tập đoàn N.S…”
Tô Phương Dung bất ngờ: “Công ty của ông Cư sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu nói: “Người phụ trách hợp đồng kia đã bị bố anh mua chuộc rồi nên anh ta không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào cả, còn nói ngoại trừ Tần Bảo Đông thì anh ta sẽ bàn với bất kỳ ai khác cả.”
Tô Phương Dung tập trung lắng nghe, chỉ là cô cảm thấy khó hiểu rốt cuộc có ân oán gì lại khiến Tần Bảo Đông phải đề phòng con trai mình như đề phòng giặc vậy? Chỉ vì mẹ của Tần Lệ Phong từng phản bội ông ta sao?
Tần Lệ Phong có một câu nói rất đúng, rốt cuộc thì người thất bại nhất chính là Tần Bảo Đông.
Lúc này Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn cô một cái: “Tất cả mọi người đều đợi anh mất mặt nhưng không ngờ lúc này Ôn Mỹ Kỳ lại đi tìm Cư Hàn Quân và dùng thân mình để đổi lấy bản hợp đồng quý giá kia.”
Tô Phương Dung ngơ ngác, cô thật sự không ngờ kết quả lại như thế.
“Cô ấy đề nghị chia tay, chỉ nói rằng muốn phát triển hơn, nếu ở bên cạnh anh sẽ trở thành một trở ngại. Lúc đó anh kiêu ngạo tự cao, cũng có lẽ là chỉ vừa mới khởi đầu công việc của anh và quá vui mừng vì chiến thắng bố mình nên hoàn toàn không bận tâm! Vì vậy anh đã đồng ý ngay.”
Tô Phương Dung nhìn anh: “Anh muốn nói với em cái gì?”
Chuyện đã như thế rồi, cô đã suy nghĩ đến chiều hướng xấu nhất rồi, chằng qua chỉ thiếu một câu nói của anh thôi.
Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, anh đứng dậy đi qua đó và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Phương Dung, quả thực là anh đã nợ Ôn Mỹ Kỳ rất nhiều, đây là sự thật không thể bàn cãi nhưng anh càng không muốn rời xa em và Gia Bảo!”
Tô Phương Dung chậm rãi lắc lắc đầu: “Lệ Phong, anh không thể ở bên cạnh em nhưng trong lòng lại nghĩ về người phụ nữ khác.”
“Anh biết.” Tần Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh chỉ muốn trong lúc anh đang giải quyết thì em có thể ở bên cạnh anh.”
Tô Phương Dung chau mày lại: “Tại sao nhất định bảo em phải ở bên cạnh anh?”
“Bởi vì…” Anh nắm chặt tay cô: “Anh sợ nếu buông tay ra thì em sẽ đi mất.”
Tô Phương Dung hơi hoang mang, cô không nói gì cả rồi lại cúi đầu.
“Bây giờ anh mang toàn bộ sự việc nói cho em biết, anh không muốn giữa chúng ta có nghi ngờ và tổn thương nên mới muốn dù làm gì cũng hy vọng em có thể tham dự trong đó.”
Anh nói một cách thành khẩn khiến Tô Phương Dung không thể nào phản bác được.
Rất lâu sau đó cô mới gật đầu: “Được, em hứa với anh.”
Tần Lệ Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và tiến lên trước ôm chầm lấy cô: “Cám ơn em.”
Tô Phương Dung mím chặt môi, chậm rãi hỏi: “Chuyện của cô ấy khiến anh lo lắng như thế sao?”
Tần Lệ Phong buông cô ra và cười nói: “Không phải cô ấy mà là em.”
“Em sao?”
“Em có biết lúc anh nói với em đã lo lắng việc em sẽ từ chối đến mức nào không? Đã lo lắng em sẽ đưa Gia Bảo rời đi nhiều đến mức nào không?”
Tô Phương Dung hơi bất ngờ, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh, khí thế vẫn thế nhưng lại mang sự bất an trong đó.
“Bây giờ hãy nhắm mắt lại đi.”Anh đột nhiên nói.
“Làm gì thế?” Cô không hiểu.
“Nghe lời nào.” Giọng nói của anh đầy mê hoặc, Tô Phương Dung nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Được copy tại [ tru mtruyen.c om ]
Tần Lệ Phong hình như đi vào phòng ngủ rồi lại đi ra, Tô Phương Dung vẫn nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến anh chịu không nổi phải hôn lên mắt cô.
Tô Phương Dung nhíu mày bất mãn nói: “Anh đang lợi dụng em sao?”
Tần Lệ Phong tắt nụ cười: “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.”
Tô Phương Dung chầm chậm mở mắt ra thì thấy một thứ lấp lánh màu trắng, cô hơi bất ngờ, sau đó lại nhìn chiếc váy cưới trong tay Tần Lệ Phong một cách đầy kinh ngạc: “Cái…cái này…”
“Lúc anh đến tìm em thì em đã rời khỏi rồi, sau đó anh đã mua chiếc váy cưới này về.” Anh chuyền chiếc váy vào tay cô: “Đi thử xem.”
Tô Phương Dung sờ nhẹ chiếc váy cười, lấp lánh chói lóa, có thể nhìn thấy cô thật sự rất thích nó.
Anh nhìn cô nói: “Vẫn còn một thứ tặng cho em nữa.”
“Cái gì thế?”
“Em nhắm mắt lại đi.”
Tô Phương Dung bất lực nhìn anh một cái, cứ bày trò linh tinh.
Thế nhưng cô vẫn nhắm mắt lại lần nữa, Tần Lệ Phong mở một chiếc hộp trang sức tinh tế và lấy ra một sợi dây chuyền, trên mặt sợi dây chuyền có gắn viên hồng ngọc phát sáng lấp lánh.
Anh lấy sợi dây chuyền ra và đeo vào cổ Tô Phương Dung.
Thấy cổ mình hơi mát, cô cúi đầu xuống xem: “Cái gì thế này?” Giọng nói của cô không giấu nổi sự vui mừng.
“Thấy cổ em trống trải quá nên cảm thấy khó chịu, em có thích không?”
Tô Phương Dung khẽ nghiêng đầu dùng đầu mũi cọ vào mặt anh: “Xin hỏi tổng Giám đốc Tần, anh đang muốn hối lộ tôi sao?”
Tần Lệ Phong gật đầu cái rụp: “Vậy xin hỏi cô Tô có đón nhận không?”
“Anh đối xử tốt với em như thế có phải thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với em không?” Tô Phương Dung nhìn anh đầy hứng thú.
Anh vừa lắc lắc đầu vừa xua tay: “Nếu em muốn vu oan giá họa cho anh thì anh cũng hết cách.”
Tô Phương Dung nhìn chiếc váy cưới trong tay và ướm thử: “Nể tình chiếc váy cưới tuyệt đẹp này thì có hay không em cũng sẽ không truy cứu.”
Anh nhìn cô một lúc rồi gọi với cô lại: “Tô Phương Dung.”
Cô trả lời hời hợt: “Hả?”
“Em thật sự rất dễ dỗ dành.”
Cô trợn mắt nhìn anh: “Anh dỗ dành qua bao nhiêu cô rồi? Nghe có vẻ đầy kinh nghiệm nhỉ!”
“Muốn nghe sự thật không?” Anh ôm lấy eo cô và phà hơi thở vào cổ cô: “Chỉ một mình em thôi.”
Tô Phương Dung cúi đầu nở nụ cười, nói thật thì phụ nữ đều thích chiêu này! Cô đưa tay chỉnh đầu anh ngay ngắn lại, Tần Lệ Phong nhìn cô, trong ánh mắt đầy dịu dàng.
Cô chầm chậm tiến sát và hôn nhẹ lên cổ anh một cái.
“Không phải vì em dễ dỗ dành mà vì em tin tưởng anh.”
Tần Lệ Phong nhướn nhướn mày rồi vòng tay ôm nhẹ vai cô và cúi đầu nói: “Đi thử váy cưới đi.”
“Không phải đã từng thấy qua rồi sao?”
“Anh muốn xem lần nữa.”
Tô Phương Dung hơi bất ngờ, nở nụ cười với anh sau đó gật đầu nói: “Được, em biết rồi.”
Tô Phương Dung cầm lấy chiếc váy cưới và quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi thay xong cô mới cẩn thận bước ra.
Khoảnh khắc cô bước ra, ánh mắt của Tần Lệ Phong hoàn toàn bị cô thu hút, không phải anh chưa từng thấy qua người đẹp, đẹp như tiên giáng trần nữa là đằng khác nhưng chỉ có cô mang lại cho anh cảm giác dễ chịu thôi.
Tô Phương Dung nâng chiếc váy lên: “Đẹp không?”
Cổ họng của Tần Lệ Phong bất giác chuyển động một cái, ánh mắt anh trở nên rực lửa!
Xem bộ dạng của anh thì Tô Phương Dung đã biết anh đang nghĩ gì rồi.
“Tần Lệ Phong.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Cả cơ thể Tần Lệ Phong trở nên cứng nhắc, trả lời một cách bực mình: “Cái gì?”
“Với biểu hiện của anh hôm nay nên em quyết định…”
“Quyết định cái gì?”
“Em quyết định tôi nay sẽ ngủ cùng với Gia Bảo!”
Cô vừa nói xong thì cảm giác cả người mình như lơ lửng trên không trung, sau đó lại ngã oạch xuống ghế sô pha.
Cô cảm thấy hơi choáng váng, khi phản ứng lại thì Tần Lệ Phong đã đè lên người cô rồi.
Cô nuốt nghẹn miếng nước bọt: “Dừng lại! Dừng lại!”
Trong ánh mắt Tần Lệ Phong hiện lên chút vội vã: “Không thể nào, đổi chủ đề khác đi!”
Tô Phương Dung vắt óc suy nghĩ: “Ùm, hôm nay em ăn mặc rất đẹp, trang điểm rất kỹ nhưng còn chưa được chụp ảnh cưới, vì vậy…”
“Muốn chụp ảnh sao?”Anh hỏi cô.
Tô Phương Dung nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và đưa cho anh: “Làm phiền anh hãy chụp cho thật đẹp nhé.”
Tần Lệ Phong không nghĩ đây chỉ lá tấm ảnh bình thường trong điện thoại nhưng Tô Phương Dung lại nói: “Em chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp thôi.”
Bởi vì có anh ở đây, bởi vì đang mặc chiếc váy cưới thật đẹp, bởi vì…không ai dám chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai nên cô muốn lưu giữ khoảnh khắc này lại.
Tần Lệ Phong không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng cô thích tự sướng thôi.
Anh điều chỉnh góc máy hướng về phía hai người họ: “Chuẩn bị…ba hai một. Tách!”
Anh nhìn tấm ảnh trong điện thoại hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Anh sẽ giữ tấm ảnh này.”
“Thế sao được chứ, đây là của em!”Tô Phương Dung muốn giật lại nhưng anh đã giơ điện thoại lên cao: “Là anh chụp mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.