Chương 262: Cầu người không bằng cầu mình
Chi Nho
23/05/2021
Lâm Huyền Vũ vẫn như lúc trước sắp xếp vệ sĩ trông coi trước cửa phòng Lục Tiểu Hy, kể cả bên dưới ban công cũng để mấy người đứng canh, đề phòng cô chạy trốn lần nữa.
Ngược lại Lục Tiểu Hy cũng an phận hơn rất nhiều, không có bất kì hành động nào mang tính bỏ trốn, từ sáng đến tối đều nhốt bản thân mình trong phòng, không hề bước chân xuống tầng lần nào.
Có lẽ thấy cô có vẻ thật sự an phận rồi, mấy ngày hôm sau, Lâm Huyền Vũ cho mấy tên vệ sĩ giải tán, cho phép cô được đi lại xung quanh phạm vi nhà họ Lục, cách xa được cái mớ hỗn loạn nhà họ Lạc đó, cô nói với bản thân mình, có thể tạm thời thả lỏng một chút rồi.
Nhưng cô càng ngày càng dễ bị ngẩn người, có nhiều lúc nhìn cái cây bên ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn hết cả một buổi chiều.
Ở nơi đó cô có quá nhiều ký ức, mọi thứ đều quá mức mộng mơ, mộng mơ đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Sau ánh chiều tà, những ánh nắng bên ngoài cửa sổ đang thi nhau chiếu xuống, rơi trên những chiếc lá ngô đồng xanh biếc, phản chiếu lên những tia sáng nhạt nhòa.
Trái tim cô đột nhiên động nhẹ một cái, lúc này xung quanh không một bóng người, Lục Tiểu Hy âm thầm thở hắt ra một hơi, cảm nhận được cảm giác tự do lâu ngày không được hưởng thụ, cô đẩy cửa đi đến sân nhà, đi đến cái xích đu màu trắng được đặt trên thảm cỏ, cô ngồi lên đó, nhẹ nhàng lắc lư cái chân mảnh khảnh.
Ánh nắng ấm áp, nhưng không phải nắng đến cháy da cháy thịt, Lục Tiểu Hy hơi nghểnh cái cằm nhỏ lên, thỏa thích hít thở bầu không khí tươi mới.
Không biết Lạc Thiếu Hoàng bây giờ đang làm gì nhỉ?
Lục Tiểu Hy bị suy nghĩ trong đầu dọa cho một trận, tiện thể, lại tự âm thầm khinh thường bản thân mình.
Loại đàn ông như vậy, còn có gì đáng để mày vương vấn chứ?
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại ngẩn người ra tại chỗ.
Lạc Thiếu Hoàng đang đứng ngược sáng ở một chỗ cách cô không xa, ánh sáng sau lưng anh có hơi chói mắt, Lục Tiểu Hy bất giác hơi nhíu mắt lại.
Anh khoác trên người một bộ tây trang thoải mái được làm từ sợi đay, tà áo trắng đang thả mình tung bay trước làn gió, một cảm giác rất không chân thực.
Chẳng lẽ do cô ở trong phòng một thời gian quá lâu rồi nên xuất hiện ảo giác?
Lục Tiểu Hy cứ thế an ủi bản thân mình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người mà cô cho là “ảo giác”, sau đó lại dùng lực dụi dụi mắt. Đến tận khi Lạc Thiếu Hoàng đi về phía này, cô mới dám chắc chắn, thì ra người mà cô luôn gặp trong giấc thật sự đang đi đến đây rồi!
Phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc, sau đó, sắc mặt trở nên trầm lặng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm: “Anh đây là xâm phạm nhà ở trái phép sao?”
Lạc Thiếu Hoàng đi đến trước mặt cô, anh cụp mắt xuống, khuôn mặt đẹp đẽ trắng như ngà voi dưới ánh mặt trời, nhưng nhìn kỹ lại thấy tiều tụy hốc hác.
“Tiểu Hy.” Anh thấp giọng gọi cô một tiếng, ánh mắt anh nhìn xuống cái váy màu tím mà cô đang mặc trên người, thì ra khi mặc váy vào cô cũng có thể đẹp đến như vậy!
Lục Tiểu Hy cố gắng tỉnh táo lại, khi nhìn anh một lần nữa, trên miệng đã để lộ ra một nụ cười xa lạ: “Anh này, nếu như anh còn không đi, rất dễ bị người khác phát hiện đấy, đến lúc đó người ta báo cảnh sát tôi cũng không thể làm chứng cho anh đâu!”
Lạc Thiếu Hoàng bất giác nhíu chặt đôi lông mày kiếm: “Báo cảnh sát anh cũng chẳng sợ, đến thăm bạn gái của mình chả nhẽ còn phạm pháp hay gì?”
Lục Tiểu Hy nhếch môi nở nụ cười trào phúng: “Bạn gái? Ồ, chuyện từ khi nào vậy? Sao tôi không biết gì vậy?”
Biết trong lòng cô không thoải mái, Lạc Thiếu Hoàng than thở một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh thật sự đặc biệt đến đây tìm em, anh có lời muốn nói với em.”
Tâm tư Lục Tiểu Hy lạnh nhạt, cố ý đánh mắt nhìn ra xa, rồi mới cười như không cười đáp lại: “Vậy tốt nhất anh nên nói nhanh lên một chút, không mẹ tôi lại chuẩn bị đổi một dàn vệ sĩ rồi, đội này mạnh hơn đội lần trước nhiều lắm đó!”
Lạc Thiếu Hoàng không nhìn được mà đưa mắt đánh giá cô, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng lại có một cảm giác xa lạ không nói thành lời.
Anh ngồi trên xích đu, thân thiết ngồi cạnh Lục Tiểu Hy, đưa tay ra giữ chặt lấy cô, bàn tay của Lục Tiểu Hy tinh tế mát lạnh, giống như một khối ngọc bích tốt nhất.
Lục Tiểu Hy nghĩ cũng không nghĩ rút phắt tay ra.
“Ngại quá, không thân quen.”
Anh thở dài nói: “Em giở tính nết ra làm gì chứ, anh đặc biệt đến đây để giải thích với em.”
“Vì sao phải giải thích? Dù sao mọi người cũng có thân quen gì đâu, không có lý do gì để làm như vậy.” Âm thanh của Lục Tiểu Hy càng lạnh nhạt hơn, cô thừa nhận cô rất không thoải mái! Nhưng cũng có cách gì đâu?
Thì ra trong mắt anh, từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người có hay không có cũng chẳng sao.
Lạc Thiếu Hoàng cưỡng ép quay người cô lại, nghiêm túc nói: “Lần trước mẹ em muốn anh viết thư bảo đảm, anh không viết vì không muốn viết, chuyện hôn nhân là nghi thức vô cùng long trọng, nếu như không nắm chắc hòa toàn có thể mang lại hạnh phúc cho em, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm ra một chuyện hời hợt như vậy được.”
Lục Tiểu Hy im lặng không lên tiếng, đôi mắt màu hạt dẻ lúc có lúc không nhìn vào anh.
“Tiểu Hy, anh không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến anh nảy sinh suy nghĩ muốn kết hôn, chỉ có mình em.” Lạc Thiếu Hoàng hơi cụp mắt xuống, có hơi trúc trắc khi biểu đạt suy nghĩ của mình: “Cho nên, em đừng giận nữa, cho anh một chút thời gian, cho dù là đối với em hay đối với chuyện tình cảm của chúng ta.”
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, lọn tóc tùy ý vắt trước ngực Lục Tiểu Hy đang phấp phới bay theo gió, một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng vờn quanh đầu mũi của Lạc Thiếu Hoàng.
Nhịp tim của anh lúc này giống như tiếng trống đập dồn dập, anh yên lặng chờ đợi đáp án của Lục Tiểu Hy, giống như đang chờ đợi lời tuyên án của quan tòa.
Cuối cùng, cô nói: “Lạc Thiếu Hoàng, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
Lạc Thiếu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi chỉ tạm thời giữ chức vụ làm bạn gái của anh, mấy chuyện như kết hôn, không hề tồn tại.”
Anh không dám tin nhìn vào khuôn mặt ung dung của cô, cô cắn môi cười nhẹ nói: “May mà anh còn chưa viết cái gì mà thư bảo đảm, nếu không, tôi kiểu gì cũng sẽ hủy hôn thôi. Đến lúc đó, khiến anh mất mặt, tôi cũng chẳng có cách nào kết thúc được.”
Lạc Thiếu Hoàng ngẩn người, trong mắt dần dần dâng lên cảm xúc hờn dỗi.
Lục Tiểu Hy coi như không nhìn thấy, bắt lấy lọn tóc rối tung ném ra đằng sau, rồi vẫn tiếp tục nhìn về nơi xa: “Cậu Lạc, trái đất này không phải chỉ xoay quanh mình anh, cũng đừng có nghĩ bản thân mình quá quan trọng.”
Cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lạc Thiếu Hoàng, Lạc Thiếu Hoàng cắn chặt răng, đứng dậy: “Được, anh hiểu rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của anh, ánh mắt của Lục Tiểu Hy dần dần ảm đạm.
Sáng sớm tinh mơ, Tần Lệ Phong bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Trần Chính Cường cũng theo anh đi vào.
“Ông chủ, có một tin xấu…”
Tần Lệ Phong nhíu chặt đôi mày kiếm: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc mới của N.S, Cư Hàn Quân, gần đây rất hay đi với khách hàng của chúng ta, đến cả tờ đơn mà gần đây chúng ta sắp sửa bàn thành công cũng bị anh ta nhúng tay vào.”
Ánh sáng tối tăm không ngừng lưu động trong đôi mắt sâu hun hút của Tần Lệ Phong, xem ra, Cư Hàn Quân vừa mới nhậm chức, đã bắt đầu hành động rồi. Hơn nữa, rõ ràng là đang nhằm vào anh.
Trần Chính Cường đưa cho anh tờ báo hàng ngày, Tần Lệ Phong cầm lên xem, ngay dòng đầu tiên của tờ báo, tiêu đề được phóng to viết “Chủ tịch mới nhậm chức của N.S, tháng sau sẽ đính hôn với cô chủ Lục Quý!”
Bên cạnh tiêu đề có một bức ảnh, là bức ảnh chụp riêng của hai người bọn họ, bị cưỡng chế ghép lại với nhau. Tần Lệ Phong cau chặt đôi lông mày, bàn tay cầm tờ báo bất giác nắm chặt.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở Lục Quý, Lâm Huyền Vũ đang xem tờ báo trên tay. Liên quan đến việc đính hôn, tuy thái độ của Tiểu Hy vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện trên báo, kiểu gì nó cũng phải nghe theo.
Thứ mà bà ta quan tâm là có bao nhiêu cơ hội để tập đoàn Lục Quý có thể nổi tiếng và kiếm được nhiều lợi nhuận hơn! Trên thực tế, bà ta cũng chẳng cảm thấy để Tiểu Hy gả cho Cư Hàn Quân có bất cứ vấn đề gì! Sinh ra trong một gia đình thế này, sớm muộn gì cũng phải trở thành vật hi sinh cho lợi ích dòng họ hoặc công ty. Kể cả là bản thân bà ta cũng không tiếc phải trả bằng mọi giá!
Chính vào lúc này, máy điện thoại để bàn vang lên.
Bà ta nhấc máy, đôi lông mày mảnh nhướn lên: “Để nó vào đây đi.”
Bỏ điện thoại xuống chưa được một lúc, Tần Lệ Phong đã đẩy của đi vào, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ngay trên bàn có một tờ báo giống y hệt tờ anh đọc ban nãy.
Lâm Huyền Vũ ngước mắt nhìn anh, trên mặt không mang theo chút cảm xúc nào, nói: “Đột nhiên tới chỗ tôi thế này có chuyện gì không?”
Đôi môi mỏng sắc bén của Tần Lệ Phong hơi nhướn lên: “Chuyện Tiểu Hy đính hôn là như thế nào?”
Lâm Huyền Vũ cố ý kéo dài giọng điệu ồ lên một tiếng, bà ta dựa người vào lưng chiếc ghế dựa rộng lớn: “Đọc báo thì cũng phải biết có chuyện gì rồi chứ.”
Trong mắt Tần Lệ Phong chứa đầy lửa giận, anh cố đè nén ý giận trong người xuống, từ tốn nói: “Cho dù bà bất chấp tất cả để móc nối quan hệ với Cư Hàn Quân, thì cũng phải tìm hiểu thật kỹ xem Cư Hàn Quân rốt cuộc có phải một người đáng để giao phó hay không?”
Lâm Huyền Vũ nhẹ giọng hừ một tiếng: “Nực cười, Tiểu Hy là con gái tôi, loại người như thế nào thích hợp với nó, lẽ nào một người làm mẹ như tôi còn không biết hay sao?”
Tần Lệ Phong mang theo ý vị sâu xa nói: “Đến bây giờ bà đã mất đi rất nhiều thứ, chẳng lẽ, bây giờ ngay cả đứa con gái duy nhất bà cũng muốn tự tay tiễn nó đi sao?”
“Cậu đừng có ở đây lên giọng giảng đạo lý to lớn gì với tôi!” Nét giận dữ trên khuôn mặt Lâm Huyền Vũ tăng thêm một bậc, bà ta đứng thẳng người dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện của Tiểu Hy, người làm mẹ như tôi toàn quyền quyết định là được, cậu cùng lắm cũng chỉ là anh trai của con bé, chuyện này không đến lượt cậu nhúng tay vào.”
Nói xong lại cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không ngờ rằng, hai người cũng anh em tình thâm ra phết, không khỏi làm người khác cảm động! nhưng mà đáng tiếc, dùng sai chỗ rồi!”
Nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ trước mắt, Tần Lệ Phong cười phá lên: “Tôi thật sự cảm thấy xót xa thay Tiểu Hy.”
Trên mặt Lâm Huyền Vũ tràn ngập mỉa mai, đưa hai cánh tay lên ôm trước ngực: “Tôi một lòng muốn nó gả cho một người tốt, là lo nghĩ cho nửa đời còn lại của nó, việc tôi làm thì có gì sai?”
Sắc mặt Tần Lệ Phong bỗng nhiên rét lạnh, âm thầm nắm chặt nắm đấm: “Bà dám nói, bà không phải đang lợi dụng con bé? Đừng có quên, đứa con này là con gái ruột của bà!”
“Ha ha, tôi lợi dụng. Vậy cậu thì sao? Cậu lợi dụng cái danh tình cảm mẹ con, nhưng sau lưng lại làm ra những cái gì, trong lòng cậu tự biết đấy.”
Tần Lệ Phong hơi híp đôi mắt lại: “Tôi không biết bà đang nói cái gì.”
“Cậu biết.” Trong mắt Lâm Huyền Vũ nộ khí: “Nhưng mà, tiếp tục nói mấy chuyện này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, nếu như cậu đã không nể tình thân như vậy, thì tôi có gì mà phải kiêng kị chứ?”
Tần Lệ Phong mím môi, lộ ra bộ mặt mỉa mai: “Bà thì có khi nào kiêng kị đâu?” Khuôn mặt như tạc tượng của anh mang theo nét lạnh nhạt: “Lần này tôi đến đây là muốn nói với bà, tôi sẽ không đời nào để Tiểu Hy lấy người đó đâu.”
Tần Lệ Phong quay người, đi đến trước cửa phòng làm việc, tay đặt lên tay nắm cửa, lạnh giọng nói: “Không cần biết bà muốn chơi trò gì, tôi cũng tiếp đón tới cùng.”
Lâm Huyền Vũ cắn chặt lấy môi dưới, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, vừa tức vừa hận!
Rõ ràng là con của bà ta, tại sao lại bày ra dáng vẻ muốn đối địch với bà ta như vậy? Nếu như thật sự có thể suy nghĩ một chút về tình cảm tình thân, khi Lục Quý gặp phải cản trở, nó cũng phải đưa tay ra cứu giúp, chứ không phải châm chọc khiêu khích giống như bây giờ!
Cho nên, cầu người không bằng cầu mình, trên đời này không thể tin bất cứ người nào!
Ngược lại Lục Tiểu Hy cũng an phận hơn rất nhiều, không có bất kì hành động nào mang tính bỏ trốn, từ sáng đến tối đều nhốt bản thân mình trong phòng, không hề bước chân xuống tầng lần nào.
Có lẽ thấy cô có vẻ thật sự an phận rồi, mấy ngày hôm sau, Lâm Huyền Vũ cho mấy tên vệ sĩ giải tán, cho phép cô được đi lại xung quanh phạm vi nhà họ Lục, cách xa được cái mớ hỗn loạn nhà họ Lạc đó, cô nói với bản thân mình, có thể tạm thời thả lỏng một chút rồi.
Nhưng cô càng ngày càng dễ bị ngẩn người, có nhiều lúc nhìn cái cây bên ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn hết cả một buổi chiều.
Ở nơi đó cô có quá nhiều ký ức, mọi thứ đều quá mức mộng mơ, mộng mơ đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Sau ánh chiều tà, những ánh nắng bên ngoài cửa sổ đang thi nhau chiếu xuống, rơi trên những chiếc lá ngô đồng xanh biếc, phản chiếu lên những tia sáng nhạt nhòa.
Trái tim cô đột nhiên động nhẹ một cái, lúc này xung quanh không một bóng người, Lục Tiểu Hy âm thầm thở hắt ra một hơi, cảm nhận được cảm giác tự do lâu ngày không được hưởng thụ, cô đẩy cửa đi đến sân nhà, đi đến cái xích đu màu trắng được đặt trên thảm cỏ, cô ngồi lên đó, nhẹ nhàng lắc lư cái chân mảnh khảnh.
Ánh nắng ấm áp, nhưng không phải nắng đến cháy da cháy thịt, Lục Tiểu Hy hơi nghểnh cái cằm nhỏ lên, thỏa thích hít thở bầu không khí tươi mới.
Không biết Lạc Thiếu Hoàng bây giờ đang làm gì nhỉ?
Lục Tiểu Hy bị suy nghĩ trong đầu dọa cho một trận, tiện thể, lại tự âm thầm khinh thường bản thân mình.
Loại đàn ông như vậy, còn có gì đáng để mày vương vấn chứ?
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại ngẩn người ra tại chỗ.
Lạc Thiếu Hoàng đang đứng ngược sáng ở một chỗ cách cô không xa, ánh sáng sau lưng anh có hơi chói mắt, Lục Tiểu Hy bất giác hơi nhíu mắt lại.
Anh khoác trên người một bộ tây trang thoải mái được làm từ sợi đay, tà áo trắng đang thả mình tung bay trước làn gió, một cảm giác rất không chân thực.
Chẳng lẽ do cô ở trong phòng một thời gian quá lâu rồi nên xuất hiện ảo giác?
Lục Tiểu Hy cứ thế an ủi bản thân mình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người mà cô cho là “ảo giác”, sau đó lại dùng lực dụi dụi mắt. Đến tận khi Lạc Thiếu Hoàng đi về phía này, cô mới dám chắc chắn, thì ra người mà cô luôn gặp trong giấc thật sự đang đi đến đây rồi!
Phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc, sau đó, sắc mặt trở nên trầm lặng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm: “Anh đây là xâm phạm nhà ở trái phép sao?”
Lạc Thiếu Hoàng đi đến trước mặt cô, anh cụp mắt xuống, khuôn mặt đẹp đẽ trắng như ngà voi dưới ánh mặt trời, nhưng nhìn kỹ lại thấy tiều tụy hốc hác.
“Tiểu Hy.” Anh thấp giọng gọi cô một tiếng, ánh mắt anh nhìn xuống cái váy màu tím mà cô đang mặc trên người, thì ra khi mặc váy vào cô cũng có thể đẹp đến như vậy!
Lục Tiểu Hy cố gắng tỉnh táo lại, khi nhìn anh một lần nữa, trên miệng đã để lộ ra một nụ cười xa lạ: “Anh này, nếu như anh còn không đi, rất dễ bị người khác phát hiện đấy, đến lúc đó người ta báo cảnh sát tôi cũng không thể làm chứng cho anh đâu!”
Lạc Thiếu Hoàng bất giác nhíu chặt đôi lông mày kiếm: “Báo cảnh sát anh cũng chẳng sợ, đến thăm bạn gái của mình chả nhẽ còn phạm pháp hay gì?”
Lục Tiểu Hy nhếch môi nở nụ cười trào phúng: “Bạn gái? Ồ, chuyện từ khi nào vậy? Sao tôi không biết gì vậy?”
Biết trong lòng cô không thoải mái, Lạc Thiếu Hoàng than thở một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh thật sự đặc biệt đến đây tìm em, anh có lời muốn nói với em.”
Tâm tư Lục Tiểu Hy lạnh nhạt, cố ý đánh mắt nhìn ra xa, rồi mới cười như không cười đáp lại: “Vậy tốt nhất anh nên nói nhanh lên một chút, không mẹ tôi lại chuẩn bị đổi một dàn vệ sĩ rồi, đội này mạnh hơn đội lần trước nhiều lắm đó!”
Lạc Thiếu Hoàng không nhìn được mà đưa mắt đánh giá cô, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng lại có một cảm giác xa lạ không nói thành lời.
Anh ngồi trên xích đu, thân thiết ngồi cạnh Lục Tiểu Hy, đưa tay ra giữ chặt lấy cô, bàn tay của Lục Tiểu Hy tinh tế mát lạnh, giống như một khối ngọc bích tốt nhất.
Lục Tiểu Hy nghĩ cũng không nghĩ rút phắt tay ra.
“Ngại quá, không thân quen.”
Anh thở dài nói: “Em giở tính nết ra làm gì chứ, anh đặc biệt đến đây để giải thích với em.”
“Vì sao phải giải thích? Dù sao mọi người cũng có thân quen gì đâu, không có lý do gì để làm như vậy.” Âm thanh của Lục Tiểu Hy càng lạnh nhạt hơn, cô thừa nhận cô rất không thoải mái! Nhưng cũng có cách gì đâu?
Thì ra trong mắt anh, từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người có hay không có cũng chẳng sao.
Lạc Thiếu Hoàng cưỡng ép quay người cô lại, nghiêm túc nói: “Lần trước mẹ em muốn anh viết thư bảo đảm, anh không viết vì không muốn viết, chuyện hôn nhân là nghi thức vô cùng long trọng, nếu như không nắm chắc hòa toàn có thể mang lại hạnh phúc cho em, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm ra một chuyện hời hợt như vậy được.”
Lục Tiểu Hy im lặng không lên tiếng, đôi mắt màu hạt dẻ lúc có lúc không nhìn vào anh.
“Tiểu Hy, anh không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến anh nảy sinh suy nghĩ muốn kết hôn, chỉ có mình em.” Lạc Thiếu Hoàng hơi cụp mắt xuống, có hơi trúc trắc khi biểu đạt suy nghĩ của mình: “Cho nên, em đừng giận nữa, cho anh một chút thời gian, cho dù là đối với em hay đối với chuyện tình cảm của chúng ta.”
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, lọn tóc tùy ý vắt trước ngực Lục Tiểu Hy đang phấp phới bay theo gió, một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng vờn quanh đầu mũi của Lạc Thiếu Hoàng.
Nhịp tim của anh lúc này giống như tiếng trống đập dồn dập, anh yên lặng chờ đợi đáp án của Lục Tiểu Hy, giống như đang chờ đợi lời tuyên án của quan tòa.
Cuối cùng, cô nói: “Lạc Thiếu Hoàng, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
Lạc Thiếu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi chỉ tạm thời giữ chức vụ làm bạn gái của anh, mấy chuyện như kết hôn, không hề tồn tại.”
Anh không dám tin nhìn vào khuôn mặt ung dung của cô, cô cắn môi cười nhẹ nói: “May mà anh còn chưa viết cái gì mà thư bảo đảm, nếu không, tôi kiểu gì cũng sẽ hủy hôn thôi. Đến lúc đó, khiến anh mất mặt, tôi cũng chẳng có cách nào kết thúc được.”
Lạc Thiếu Hoàng ngẩn người, trong mắt dần dần dâng lên cảm xúc hờn dỗi.
Lục Tiểu Hy coi như không nhìn thấy, bắt lấy lọn tóc rối tung ném ra đằng sau, rồi vẫn tiếp tục nhìn về nơi xa: “Cậu Lạc, trái đất này không phải chỉ xoay quanh mình anh, cũng đừng có nghĩ bản thân mình quá quan trọng.”
Cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lạc Thiếu Hoàng, Lạc Thiếu Hoàng cắn chặt răng, đứng dậy: “Được, anh hiểu rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của anh, ánh mắt của Lục Tiểu Hy dần dần ảm đạm.
Sáng sớm tinh mơ, Tần Lệ Phong bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Trần Chính Cường cũng theo anh đi vào.
“Ông chủ, có một tin xấu…”
Tần Lệ Phong nhíu chặt đôi mày kiếm: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc mới của N.S, Cư Hàn Quân, gần đây rất hay đi với khách hàng của chúng ta, đến cả tờ đơn mà gần đây chúng ta sắp sửa bàn thành công cũng bị anh ta nhúng tay vào.”
Ánh sáng tối tăm không ngừng lưu động trong đôi mắt sâu hun hút của Tần Lệ Phong, xem ra, Cư Hàn Quân vừa mới nhậm chức, đã bắt đầu hành động rồi. Hơn nữa, rõ ràng là đang nhằm vào anh.
Trần Chính Cường đưa cho anh tờ báo hàng ngày, Tần Lệ Phong cầm lên xem, ngay dòng đầu tiên của tờ báo, tiêu đề được phóng to viết “Chủ tịch mới nhậm chức của N.S, tháng sau sẽ đính hôn với cô chủ Lục Quý!”
Bên cạnh tiêu đề có một bức ảnh, là bức ảnh chụp riêng của hai người bọn họ, bị cưỡng chế ghép lại với nhau. Tần Lệ Phong cau chặt đôi lông mày, bàn tay cầm tờ báo bất giác nắm chặt.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở Lục Quý, Lâm Huyền Vũ đang xem tờ báo trên tay. Liên quan đến việc đính hôn, tuy thái độ của Tiểu Hy vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện trên báo, kiểu gì nó cũng phải nghe theo.
Thứ mà bà ta quan tâm là có bao nhiêu cơ hội để tập đoàn Lục Quý có thể nổi tiếng và kiếm được nhiều lợi nhuận hơn! Trên thực tế, bà ta cũng chẳng cảm thấy để Tiểu Hy gả cho Cư Hàn Quân có bất cứ vấn đề gì! Sinh ra trong một gia đình thế này, sớm muộn gì cũng phải trở thành vật hi sinh cho lợi ích dòng họ hoặc công ty. Kể cả là bản thân bà ta cũng không tiếc phải trả bằng mọi giá!
Chính vào lúc này, máy điện thoại để bàn vang lên.
Bà ta nhấc máy, đôi lông mày mảnh nhướn lên: “Để nó vào đây đi.”
Bỏ điện thoại xuống chưa được một lúc, Tần Lệ Phong đã đẩy của đi vào, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ngay trên bàn có một tờ báo giống y hệt tờ anh đọc ban nãy.
Lâm Huyền Vũ ngước mắt nhìn anh, trên mặt không mang theo chút cảm xúc nào, nói: “Đột nhiên tới chỗ tôi thế này có chuyện gì không?”
Đôi môi mỏng sắc bén của Tần Lệ Phong hơi nhướn lên: “Chuyện Tiểu Hy đính hôn là như thế nào?”
Lâm Huyền Vũ cố ý kéo dài giọng điệu ồ lên một tiếng, bà ta dựa người vào lưng chiếc ghế dựa rộng lớn: “Đọc báo thì cũng phải biết có chuyện gì rồi chứ.”
Trong mắt Tần Lệ Phong chứa đầy lửa giận, anh cố đè nén ý giận trong người xuống, từ tốn nói: “Cho dù bà bất chấp tất cả để móc nối quan hệ với Cư Hàn Quân, thì cũng phải tìm hiểu thật kỹ xem Cư Hàn Quân rốt cuộc có phải một người đáng để giao phó hay không?”
Lâm Huyền Vũ nhẹ giọng hừ một tiếng: “Nực cười, Tiểu Hy là con gái tôi, loại người như thế nào thích hợp với nó, lẽ nào một người làm mẹ như tôi còn không biết hay sao?”
Tần Lệ Phong mang theo ý vị sâu xa nói: “Đến bây giờ bà đã mất đi rất nhiều thứ, chẳng lẽ, bây giờ ngay cả đứa con gái duy nhất bà cũng muốn tự tay tiễn nó đi sao?”
“Cậu đừng có ở đây lên giọng giảng đạo lý to lớn gì với tôi!” Nét giận dữ trên khuôn mặt Lâm Huyền Vũ tăng thêm một bậc, bà ta đứng thẳng người dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện của Tiểu Hy, người làm mẹ như tôi toàn quyền quyết định là được, cậu cùng lắm cũng chỉ là anh trai của con bé, chuyện này không đến lượt cậu nhúng tay vào.”
Nói xong lại cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không ngờ rằng, hai người cũng anh em tình thâm ra phết, không khỏi làm người khác cảm động! nhưng mà đáng tiếc, dùng sai chỗ rồi!”
Nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ trước mắt, Tần Lệ Phong cười phá lên: “Tôi thật sự cảm thấy xót xa thay Tiểu Hy.”
Trên mặt Lâm Huyền Vũ tràn ngập mỉa mai, đưa hai cánh tay lên ôm trước ngực: “Tôi một lòng muốn nó gả cho một người tốt, là lo nghĩ cho nửa đời còn lại của nó, việc tôi làm thì có gì sai?”
Sắc mặt Tần Lệ Phong bỗng nhiên rét lạnh, âm thầm nắm chặt nắm đấm: “Bà dám nói, bà không phải đang lợi dụng con bé? Đừng có quên, đứa con này là con gái ruột của bà!”
“Ha ha, tôi lợi dụng. Vậy cậu thì sao? Cậu lợi dụng cái danh tình cảm mẹ con, nhưng sau lưng lại làm ra những cái gì, trong lòng cậu tự biết đấy.”
Tần Lệ Phong hơi híp đôi mắt lại: “Tôi không biết bà đang nói cái gì.”
“Cậu biết.” Trong mắt Lâm Huyền Vũ nộ khí: “Nhưng mà, tiếp tục nói mấy chuyện này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, nếu như cậu đã không nể tình thân như vậy, thì tôi có gì mà phải kiêng kị chứ?”
Tần Lệ Phong mím môi, lộ ra bộ mặt mỉa mai: “Bà thì có khi nào kiêng kị đâu?” Khuôn mặt như tạc tượng của anh mang theo nét lạnh nhạt: “Lần này tôi đến đây là muốn nói với bà, tôi sẽ không đời nào để Tiểu Hy lấy người đó đâu.”
Tần Lệ Phong quay người, đi đến trước cửa phòng làm việc, tay đặt lên tay nắm cửa, lạnh giọng nói: “Không cần biết bà muốn chơi trò gì, tôi cũng tiếp đón tới cùng.”
Lâm Huyền Vũ cắn chặt lấy môi dưới, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, vừa tức vừa hận!
Rõ ràng là con của bà ta, tại sao lại bày ra dáng vẻ muốn đối địch với bà ta như vậy? Nếu như thật sự có thể suy nghĩ một chút về tình cảm tình thân, khi Lục Quý gặp phải cản trở, nó cũng phải đưa tay ra cứu giúp, chứ không phải châm chọc khiêu khích giống như bây giờ!
Cho nên, cầu người không bằng cầu mình, trên đời này không thể tin bất cứ người nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.