Chương 263: Không có cửa xin giúp đỡ
Chi Nho
23/05/2021
“Thưa cô, đây là Killer mà cô gọi.”
Bên trong quán bar ồn ào náo động, chỉ có ánh đèn nê ông đẹp mắt chói mắt liên tục chớp nháy.
Khóe mắt Lạc Thanh Tâm đỏ bừng, nhìn ly chất lỏng lóe lên sự u ám lộng lẫy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, nâng ly rượu cocktail lên một hơi uống sạch.
“Cho tôi thêm một ly nữa!”
Tay cô ta chống lên đỡ lấy một bên má, trong miệng mơ hồ không rõ nói với chủ quầy rượu.
Mà lúc này ở bên tay cô ta đã bày đầy những ly rượu không.
“Tối nay cô đã uống nhiều lắm rồi.”
Ông chủ quầy rượu nhíu mày, nhìn cô thiếu nữ ánh mắt mơ mơ màng màng trước mặt này.
Lạc Thanh Tâm giương mắt liếc nhìn anh ta một cái cực kỳ khinh thường, từ trong ví lấy ra một xấp tiền, vỗ lên quầy bar, nhẹ giọng nói: “Sao mà anh nói nhiều lời nhảm nhí thế? Bản cô chủ tôi trả được tiền bo.”
Lúc này, đã có không ít người đổ dồn ánh mắt lên người cô ta.
Ông chủ quầy rượu không nhiều lời nữa, nhanh chóng điều chế một ly rượu rồi đặt trước mặt cô ta.
Lạc Thanh Tâm vừa muốn cầm lên, đột nhiên cổ tay bị người ta bắt lấy.
Trong lòng cô ta vui vẻ, nâng mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một tên đàn ông lạ mặt.
“Cô gái, một mình ở đây uống rượu, tâm trạng không tốt sao?” Gương mặt anh ta hiện lên một nụ cười xấu xa, ghé sát lại gần mặt Lạc Thanh Tâm: “Một mình uống rượu vô vị biết bao, hay là đến bàn của chúng tôi, chúng ta cùng chơi đùa cùng nhau?”
Cặp lông mày thanh tú của Lạc Thanh Tâm khẽ nhíu lại, thờ ơ quét mắt qua nhìn anh ta một cái, hất tay của anh ta ra: “Anh là ai? Tôi việc gì mà phải uống rượu cùng anh.”
“Tôi là ai không quan trọng.” Ý cười trên mặt tên đàn ông đó không giảm đi: “Quan trọng là chúng ta chơi đùa cùng nhau sẽ giúp cho cô quên đi những việc không vu”
“Tôi không cần.” Lạc Thanh Tâm khinh thường liếc nhìn anh ra, vươn tay với lấy ly rượu trên bàn.
Người đàn ông đó phản ứng cực nhanh, đã đi trước cô ta một bước, cướp ly rượu qua, một hơi uống sạch.
Không đợi đến khi Lạc Thanh Tâm nổi giận, anh ta liền một lần nữa nói với ông chủ quán rượu: “Cho tôi một ly Tequilla.”
“Anh có ý gì?” Lạc Thanh Tâm không thể nhịn được nữa.
Tên đàn ông nhếch miệng cười: “Cứ coi như tôi bồi thường cho cô.”
Trong nháy mắt, một ly Tequilla được bưng lên, tên đàn ông kia cầm lấy ly rượu, ngón tay lướt qua ly rượu không để lại dấu vết, sau đó đưa cho cô ta: “Này.”
Lạc Thanh Tâm cúi đầu nhìn ly chất lỏng trong suốt kia, vươn tay lấy ly rượu qua, uống một hơi cạn sạch.
Rượu lạnh lẽo trôi vào trong cổ họng liền trở nên nóng bỏng, Lạc Thanh Tâm híp mắt lại, cảm thấy thế giới trước mặt từng chút trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Tên đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô ta trở nên mơ hồ, chìa tay ra trước mắt cô ta lắc lắc, thấy cô ta không có phản ứng gì liền đem người cô dựa lên cánh tay, dìu cô ta rời khỏi quầy bar.
Lạc Thanh Tâm lúc này vẫn còn sót lại một chút thanh tỉnh cuối cùng, lời từ chối từ trong miệng không ngừng thốt ra nhưng không có tác dụng gì.
Tên đàn ông dìu lấy cô ta, sau khi nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi quán bar, vẫy lại một chiếc xe taxi, nói với tài xế: “Khách sạn Hoàng Hoa.”
Mà Lạc Thanh Tâm lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bán hôn mê, tựa vào ghế dựa xe ô tô mà ngủ.
Lạc Thanh Tâm bị đưa vào trong một căn phòng màu đỏ sậm, tên đàn ông đạp vào cửa đóng nó lại, cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang.
Cô ta bị hung hăng vứt lên trên giường, ngay giây tiếp theo, tên đàn ông nôn nóng cởi bỏ thắt lưng, áp lên trên người cô ta, đôi mông nồng nặc mùi rượu tùy tiện mơn trớn trên làn da của cô ta.
Lạc Thanh Tâm khôi phục lại sự tỉnh táo, nâng đôi tay vô lực nhỏ nhắn lên không ngừng đánh vào bả vai của tên đàn ông: “Anh muốn là cái gì, tôi không muốn… không muốn.”
Một cái tát “bốp” lành lạnh vang lên, tên đàn ông chửi rủa nói: “Đồ đê tiện, đều đã đến nơi này rồi còn không biết yên ổn mà sống, cẩn thận ông đây bán cô đi làm gái mại dâm!”
Lạc Thanh Tâm sửng sốt, bắt đầu ríu rít khóc lóc, thế nhưng trả lời cô ta lại là những cái tát liên tục không ngừng.
Cả gương mặt xinh đẹp của cô ta bị đánh cho đến nỗi sưng to lên, dần dần tiếng khóc của cô ta bé lại, lại rơi vào trạng thái bán hôn mê.
“Đồ đê tiện, còn làm bộ làm tịch nói cái gì mà không cần chứ, xem ông đây có làm cô đến mức cầu xin tha thứ!”
Chiếc áo voan trắng như tuyết trên người cô ta bị xé rách, cảnh xuân trước ngực cũng không thể che lại được nữa, tên đàn ông thấp giọng chửi một câu.
“Thật sự là quá may mắn, không ngờ là loại hàng hảo hạng.”
Dứt lời, anh ta lột sạch sẽ quần áo của Lạc Thanh Tâm ra, một bên vừa không ngừng chửi rủa cô ta, một bên kéo hai chân của cô ta ra đặt lên vai.
Không biết đã hôn mê bao lâu, nửa thân dưới của Lạc Thanh Tâm truyền đến một trận đau rát, đau đớn mà tỉnh lại.
Cô ta mở mắt ra, giống như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng.
Ánh mắt cô ta đờ đẫn mà dại ra, cô ta nhìn quanh khắp căn phòng đã không còn một bóng người nào, cố nhớ lại điều gì đó, lại cảm thấy đầu đau nhức như muốn nổ tung, cô đưa tay mò mẫm, sờ thấy chiếc áo voan trắng như tuyết đã bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, lúc này mới ý thức được tối qua đã xảy ra chuyện gì!
Lạc Thanh Tâm dùng tay người ngồi dậy trên giường, khắp người lại cảm nhận được một trận bủn rủn, suýt nữa lại ngã nằm vật xuống giường.
Trên người cô ta toàn là những vết ngắt bầm tím, vết cắn, bên dưới thân sưng đỏ kinh khủng, trên khăn trải giường là những vết dịch thể khả nghi rải rác, cô chỉ cần vừa mới khẽ động đậy thì nỗi đau đáng sợ sẽ trỗi lên, có thể nghĩ được tối hôm qua cô ta đã phải chịu sự ngược đãi như thế nào.
Lạc Thanh Tâm mở to hai mắt không dám làm gì, ngón tay xoa nhẹ hai má theo vô thức, không có gì bất ngờ mà chạm vào một mảng sưng đỏ.
“Hức!”
khắp cơ thể cho đến khi toàn thân đỏ bừng lên cũng chưa dừng lại.
Sau ngày hôm đó, Lạc Thanh Tâm hầu như không dám ngủ.
Bởi vì cô ta chỉ cần nhắm mắt lại, ác mộng đêm tối hôm đó sẽ lại một lần nữa diễn ra trước mắt cô.
May mà mọi thứ vẫn như thường, dưới lớp ngụy trang của cô ta cứ như vậy mà duy trì cuộc sống bình thản.
Mãi cho đến một buổi sáng nào đó, Lạc Thanh Tâm bước ra khỏi cửa nhà liền phát hiện ngoài cửa có đặt một túi tài liệu.
Tâm trí cô chìm xuống, theo bản năng nhìn lại bốn phía, nhưng lại không thấy một bóng người nào cả.
Đôi tay run rẩy nhặt túi tài liệu lên, một xấp ảnh rơi rụng lả tả xuống mặt đất.
Mỗi một tấm ảnh đều là ảnh cơ thể trần truồng của cô ta, dáng vẻ mặc cho người khác làm nhục!
Chỉ cần tùy ý nhìn lướt qua, ác mộng tối hôm đó liền hiện lên toàn bộ trong đầu của cô ta.
Trước mắt Lạc Thanh Tâm tối sầm lại, vô lực mà ngã ngồi xuống trên nền đất.
Theo chuyển động của cô ta, một tờ giấy bay xuống rơi trên mặt đất.
“Cô Lạc, những thứ này tặng cho cô giữ làm kỷ niệm. Nếu như cô không hy vọng những bức ảnh này bị tất cả mọi người đều nhìn thấy thì trong ba ngày sau gom góp sáu mươi tỷ đưa đến quán bar Hoàng Hoa.”
Lạc Thanh Tâm dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này để cất những bức ảnh vào trong túi tài liệu, đề phòng nhìn quanh bốn phía không có một bóng người, xoay người chạy lại vào trong biệt thự.
Mấy tấm ảnh nhìn thấy mà ghê người kia cô hoàn toàn không dám nhìn kỹ, nhóm một ngọn lửa thiêu hủy hết thảy.
Trong phòng việc, Lâm Huyền Vũ đang tập trung tư tưởng xem hợp đồng, thì vào lúc này, thư ký gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Lâm, cô Lạc tìm bà.”
Lạc Thanh Tâm? Tâm tư của Lâm Huyền Vũ khẽ động, trầm ngâm trong chốc lát: “Để cho cô ta vào đi.”
Sau một lát, Lạc Thanh Tâm hồn bay phách lạc bước vào trong.
Mới chỉ có mấy hôm không gặp, cô ta đã biến thành bộ dạng hồn bay phách lạc, sắc mặt cực kỳ kém.
Lâm Huyền Vũ liếc cô một cái, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: “Cô bị làm sao vậy?”
Lạc Thanh Tâm vẫn chưa mở miệng, hai hàng nước mắt liền rơi xuống: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự là đến bước đường cùng rồi mới đến đây cầu cứu bà.”
Lâm Huyền Vũ cau mày, nhìn cô ta một cái, mặc dù không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn cho cô ta một cơ hội nói chuyện.
Lạc Thanh Tâm một bên nức nở, một bên lại kể toàn bộ chuyện cô ta đã trải qua nhục nhã ở quán bar.
Sau khi Lâm Huyền Vũ nghe xong, trong lòng không nén được xuất hiện cảm giác chán ghét, liếc cô ta một cái: “Tất cả đều là do cô không có tự trọng mới trở nên như thế, đến chỗ của tôi gào khóc cái gì chứ.”
Lạc Thanh Tâm nâng hai tròng mắt kinh hoàng lên, giọng nói thê lương nói: “Tên súc sinh đó còn chụp lại ảnh khỏa thân, muốn vơ vét tài sản của tôi, vừa mở miệng đã đòi sáu mươi tỷ, tôi thật sự… không thể có được nhiều tiền như vậy.”
Lâm Huyền Vũ lập tức hiểu được mục đích đến đây của cô ta, hai hàng lông mày trong nháy mắt cau chặt lại.
Lạc Thanh Tâm thấy tình hình như vậy, liền vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, không phải bà đã quên chuyện tốt trước đây tôi đối với bà rồi chứ? Tôi đảm bảo, chỉ cần bà giúp đỡ tôi một lần này, tôi nhất định sẽ không quên đi ân tình này của bà đối với tôi, tôi sẽ dốc hết sức trả tiền lại cho bà.”
Cô ta dừng một chút, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Hơn nữa, hơn tôi còn có thể giúp bà đánh gục Tần Lệ Phong.”
“Thôi được rồi.” Lâm Huyền Vũ day day mi tâm, không kiên nhẫn cắt đứt lời cô ta: “Nếu mà cô thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, sáu mươi tỷ này bản thân cô đã tự mình đối phó được rồi, sẽ phải đến đây tìm tôi sao?”
Lạc Thanh Tâm nghe thấy vậy hoàn toàn sững sờ, khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt.
“Cô Lạc, tôi với cô nhiều nhất chỉ coi như quen biết, mà chỗ này của tôi cũng không phải mở viện phúc lợi, cô nói với tôi nhiều như vậy tôi cũng rất đồng tình với cô.” Gương mặt Lâm Huyền Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Thế nhưng cô đối với tôi mà nói cũng không có bất cứ giá trị lợi dụng gì, đối với những người không có giá trị lợi dụng, tôi sẽ không cho cô ta một đồng tiền nào cả.”
Sau khi nói xong những lời này, bà ta ta dời ánh mắt lên trên khuôn mặt của Lạc Thanh Tâm, trên mặt mang theo vẻ chán ghét nhàn nhạt.
“Cô có thể đi rồi.”
Lâm Huyền Vũ dứt lời, liền không thèm nhìn Lạc Thanh Tâm một cái nào nữa.
Lạc Thanh Tâm chậm rãi đứng dậy, đôi mắt to ngập tràn sự tuyệt vọng, cô ta cúi thấp đầu, xoay người đi ra ngoài.
Dưới lầu của tập đoàn J.L, Tần Lệ Phong mở cửa bước xuống xe, đang lúc bước vào tòa nhà của công ty, lại nhìn thấy bóng Lạc Thanh Tâm ở phía xa xa.
Anh nhìn chằm chằm, bước chân không có ý định dừng lại tiếp tục bước về phía trước, đối với người phụ nữ ngu xuẩn này, nhìn thêm một cái nữa anh cũng ngại dư thừa.
Anh nhìn không chớp mắt đi về phía trước, định bụng cứ như vậy đi qua cô ta.
“Tổng giám đốc Tần!” Lạc Thanh Tâm xông lên phía trước, chặn lại trước mặt anh: “Tôi có lời muốn nói với anh!”
Bên trong quán bar ồn ào náo động, chỉ có ánh đèn nê ông đẹp mắt chói mắt liên tục chớp nháy.
Khóe mắt Lạc Thanh Tâm đỏ bừng, nhìn ly chất lỏng lóe lên sự u ám lộng lẫy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, nâng ly rượu cocktail lên một hơi uống sạch.
“Cho tôi thêm một ly nữa!”
Tay cô ta chống lên đỡ lấy một bên má, trong miệng mơ hồ không rõ nói với chủ quầy rượu.
Mà lúc này ở bên tay cô ta đã bày đầy những ly rượu không.
“Tối nay cô đã uống nhiều lắm rồi.”
Ông chủ quầy rượu nhíu mày, nhìn cô thiếu nữ ánh mắt mơ mơ màng màng trước mặt này.
Lạc Thanh Tâm giương mắt liếc nhìn anh ta một cái cực kỳ khinh thường, từ trong ví lấy ra một xấp tiền, vỗ lên quầy bar, nhẹ giọng nói: “Sao mà anh nói nhiều lời nhảm nhí thế? Bản cô chủ tôi trả được tiền bo.”
Lúc này, đã có không ít người đổ dồn ánh mắt lên người cô ta.
Ông chủ quầy rượu không nhiều lời nữa, nhanh chóng điều chế một ly rượu rồi đặt trước mặt cô ta.
Lạc Thanh Tâm vừa muốn cầm lên, đột nhiên cổ tay bị người ta bắt lấy.
Trong lòng cô ta vui vẻ, nâng mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một tên đàn ông lạ mặt.
“Cô gái, một mình ở đây uống rượu, tâm trạng không tốt sao?” Gương mặt anh ta hiện lên một nụ cười xấu xa, ghé sát lại gần mặt Lạc Thanh Tâm: “Một mình uống rượu vô vị biết bao, hay là đến bàn của chúng tôi, chúng ta cùng chơi đùa cùng nhau?”
Cặp lông mày thanh tú của Lạc Thanh Tâm khẽ nhíu lại, thờ ơ quét mắt qua nhìn anh ta một cái, hất tay của anh ta ra: “Anh là ai? Tôi việc gì mà phải uống rượu cùng anh.”
“Tôi là ai không quan trọng.” Ý cười trên mặt tên đàn ông đó không giảm đi: “Quan trọng là chúng ta chơi đùa cùng nhau sẽ giúp cho cô quên đi những việc không vu”
“Tôi không cần.” Lạc Thanh Tâm khinh thường liếc nhìn anh ra, vươn tay với lấy ly rượu trên bàn.
Người đàn ông đó phản ứng cực nhanh, đã đi trước cô ta một bước, cướp ly rượu qua, một hơi uống sạch.
Không đợi đến khi Lạc Thanh Tâm nổi giận, anh ta liền một lần nữa nói với ông chủ quán rượu: “Cho tôi một ly Tequilla.”
“Anh có ý gì?” Lạc Thanh Tâm không thể nhịn được nữa.
Tên đàn ông nhếch miệng cười: “Cứ coi như tôi bồi thường cho cô.”
Trong nháy mắt, một ly Tequilla được bưng lên, tên đàn ông kia cầm lấy ly rượu, ngón tay lướt qua ly rượu không để lại dấu vết, sau đó đưa cho cô ta: “Này.”
Lạc Thanh Tâm cúi đầu nhìn ly chất lỏng trong suốt kia, vươn tay lấy ly rượu qua, uống một hơi cạn sạch.
Rượu lạnh lẽo trôi vào trong cổ họng liền trở nên nóng bỏng, Lạc Thanh Tâm híp mắt lại, cảm thấy thế giới trước mặt từng chút trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Tên đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô ta trở nên mơ hồ, chìa tay ra trước mắt cô ta lắc lắc, thấy cô ta không có phản ứng gì liền đem người cô dựa lên cánh tay, dìu cô ta rời khỏi quầy bar.
Lạc Thanh Tâm lúc này vẫn còn sót lại một chút thanh tỉnh cuối cùng, lời từ chối từ trong miệng không ngừng thốt ra nhưng không có tác dụng gì.
Tên đàn ông dìu lấy cô ta, sau khi nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi quán bar, vẫy lại một chiếc xe taxi, nói với tài xế: “Khách sạn Hoàng Hoa.”
Mà Lạc Thanh Tâm lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bán hôn mê, tựa vào ghế dựa xe ô tô mà ngủ.
Lạc Thanh Tâm bị đưa vào trong một căn phòng màu đỏ sậm, tên đàn ông đạp vào cửa đóng nó lại, cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang.
Cô ta bị hung hăng vứt lên trên giường, ngay giây tiếp theo, tên đàn ông nôn nóng cởi bỏ thắt lưng, áp lên trên người cô ta, đôi mông nồng nặc mùi rượu tùy tiện mơn trớn trên làn da của cô ta.
Lạc Thanh Tâm khôi phục lại sự tỉnh táo, nâng đôi tay vô lực nhỏ nhắn lên không ngừng đánh vào bả vai của tên đàn ông: “Anh muốn là cái gì, tôi không muốn… không muốn.”
Một cái tát “bốp” lành lạnh vang lên, tên đàn ông chửi rủa nói: “Đồ đê tiện, đều đã đến nơi này rồi còn không biết yên ổn mà sống, cẩn thận ông đây bán cô đi làm gái mại dâm!”
Lạc Thanh Tâm sửng sốt, bắt đầu ríu rít khóc lóc, thế nhưng trả lời cô ta lại là những cái tát liên tục không ngừng.
Cả gương mặt xinh đẹp của cô ta bị đánh cho đến nỗi sưng to lên, dần dần tiếng khóc của cô ta bé lại, lại rơi vào trạng thái bán hôn mê.
“Đồ đê tiện, còn làm bộ làm tịch nói cái gì mà không cần chứ, xem ông đây có làm cô đến mức cầu xin tha thứ!”
Chiếc áo voan trắng như tuyết trên người cô ta bị xé rách, cảnh xuân trước ngực cũng không thể che lại được nữa, tên đàn ông thấp giọng chửi một câu.
“Thật sự là quá may mắn, không ngờ là loại hàng hảo hạng.”
Dứt lời, anh ta lột sạch sẽ quần áo của Lạc Thanh Tâm ra, một bên vừa không ngừng chửi rủa cô ta, một bên kéo hai chân của cô ta ra đặt lên vai.
Không biết đã hôn mê bao lâu, nửa thân dưới của Lạc Thanh Tâm truyền đến một trận đau rát, đau đớn mà tỉnh lại.
Cô ta mở mắt ra, giống như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng.
Ánh mắt cô ta đờ đẫn mà dại ra, cô ta nhìn quanh khắp căn phòng đã không còn một bóng người nào, cố nhớ lại điều gì đó, lại cảm thấy đầu đau nhức như muốn nổ tung, cô đưa tay mò mẫm, sờ thấy chiếc áo voan trắng như tuyết đã bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, lúc này mới ý thức được tối qua đã xảy ra chuyện gì!
Lạc Thanh Tâm dùng tay người ngồi dậy trên giường, khắp người lại cảm nhận được một trận bủn rủn, suýt nữa lại ngã nằm vật xuống giường.
Trên người cô ta toàn là những vết ngắt bầm tím, vết cắn, bên dưới thân sưng đỏ kinh khủng, trên khăn trải giường là những vết dịch thể khả nghi rải rác, cô chỉ cần vừa mới khẽ động đậy thì nỗi đau đáng sợ sẽ trỗi lên, có thể nghĩ được tối hôm qua cô ta đã phải chịu sự ngược đãi như thế nào.
Lạc Thanh Tâm mở to hai mắt không dám làm gì, ngón tay xoa nhẹ hai má theo vô thức, không có gì bất ngờ mà chạm vào một mảng sưng đỏ.
“Hức!”
khắp cơ thể cho đến khi toàn thân đỏ bừng lên cũng chưa dừng lại.
Sau ngày hôm đó, Lạc Thanh Tâm hầu như không dám ngủ.
Bởi vì cô ta chỉ cần nhắm mắt lại, ác mộng đêm tối hôm đó sẽ lại một lần nữa diễn ra trước mắt cô.
May mà mọi thứ vẫn như thường, dưới lớp ngụy trang của cô ta cứ như vậy mà duy trì cuộc sống bình thản.
Mãi cho đến một buổi sáng nào đó, Lạc Thanh Tâm bước ra khỏi cửa nhà liền phát hiện ngoài cửa có đặt một túi tài liệu.
Tâm trí cô chìm xuống, theo bản năng nhìn lại bốn phía, nhưng lại không thấy một bóng người nào cả.
Đôi tay run rẩy nhặt túi tài liệu lên, một xấp ảnh rơi rụng lả tả xuống mặt đất.
Mỗi một tấm ảnh đều là ảnh cơ thể trần truồng của cô ta, dáng vẻ mặc cho người khác làm nhục!
Chỉ cần tùy ý nhìn lướt qua, ác mộng tối hôm đó liền hiện lên toàn bộ trong đầu của cô ta.
Trước mắt Lạc Thanh Tâm tối sầm lại, vô lực mà ngã ngồi xuống trên nền đất.
Theo chuyển động của cô ta, một tờ giấy bay xuống rơi trên mặt đất.
“Cô Lạc, những thứ này tặng cho cô giữ làm kỷ niệm. Nếu như cô không hy vọng những bức ảnh này bị tất cả mọi người đều nhìn thấy thì trong ba ngày sau gom góp sáu mươi tỷ đưa đến quán bar Hoàng Hoa.”
Lạc Thanh Tâm dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này để cất những bức ảnh vào trong túi tài liệu, đề phòng nhìn quanh bốn phía không có một bóng người, xoay người chạy lại vào trong biệt thự.
Mấy tấm ảnh nhìn thấy mà ghê người kia cô hoàn toàn không dám nhìn kỹ, nhóm một ngọn lửa thiêu hủy hết thảy.
Trong phòng việc, Lâm Huyền Vũ đang tập trung tư tưởng xem hợp đồng, thì vào lúc này, thư ký gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Lâm, cô Lạc tìm bà.”
Lạc Thanh Tâm? Tâm tư của Lâm Huyền Vũ khẽ động, trầm ngâm trong chốc lát: “Để cho cô ta vào đi.”
Sau một lát, Lạc Thanh Tâm hồn bay phách lạc bước vào trong.
Mới chỉ có mấy hôm không gặp, cô ta đã biến thành bộ dạng hồn bay phách lạc, sắc mặt cực kỳ kém.
Lâm Huyền Vũ liếc cô một cái, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: “Cô bị làm sao vậy?”
Lạc Thanh Tâm vẫn chưa mở miệng, hai hàng nước mắt liền rơi xuống: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự là đến bước đường cùng rồi mới đến đây cầu cứu bà.”
Lâm Huyền Vũ cau mày, nhìn cô ta một cái, mặc dù không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn cho cô ta một cơ hội nói chuyện.
Lạc Thanh Tâm một bên nức nở, một bên lại kể toàn bộ chuyện cô ta đã trải qua nhục nhã ở quán bar.
Sau khi Lâm Huyền Vũ nghe xong, trong lòng không nén được xuất hiện cảm giác chán ghét, liếc cô ta một cái: “Tất cả đều là do cô không có tự trọng mới trở nên như thế, đến chỗ của tôi gào khóc cái gì chứ.”
Lạc Thanh Tâm nâng hai tròng mắt kinh hoàng lên, giọng nói thê lương nói: “Tên súc sinh đó còn chụp lại ảnh khỏa thân, muốn vơ vét tài sản của tôi, vừa mở miệng đã đòi sáu mươi tỷ, tôi thật sự… không thể có được nhiều tiền như vậy.”
Lâm Huyền Vũ lập tức hiểu được mục đích đến đây của cô ta, hai hàng lông mày trong nháy mắt cau chặt lại.
Lạc Thanh Tâm thấy tình hình như vậy, liền vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, không phải bà đã quên chuyện tốt trước đây tôi đối với bà rồi chứ? Tôi đảm bảo, chỉ cần bà giúp đỡ tôi một lần này, tôi nhất định sẽ không quên đi ân tình này của bà đối với tôi, tôi sẽ dốc hết sức trả tiền lại cho bà.”
Cô ta dừng một chút, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Hơn nữa, hơn tôi còn có thể giúp bà đánh gục Tần Lệ Phong.”
“Thôi được rồi.” Lâm Huyền Vũ day day mi tâm, không kiên nhẫn cắt đứt lời cô ta: “Nếu mà cô thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, sáu mươi tỷ này bản thân cô đã tự mình đối phó được rồi, sẽ phải đến đây tìm tôi sao?”
Lạc Thanh Tâm nghe thấy vậy hoàn toàn sững sờ, khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt.
“Cô Lạc, tôi với cô nhiều nhất chỉ coi như quen biết, mà chỗ này của tôi cũng không phải mở viện phúc lợi, cô nói với tôi nhiều như vậy tôi cũng rất đồng tình với cô.” Gương mặt Lâm Huyền Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Thế nhưng cô đối với tôi mà nói cũng không có bất cứ giá trị lợi dụng gì, đối với những người không có giá trị lợi dụng, tôi sẽ không cho cô ta một đồng tiền nào cả.”
Sau khi nói xong những lời này, bà ta ta dời ánh mắt lên trên khuôn mặt của Lạc Thanh Tâm, trên mặt mang theo vẻ chán ghét nhàn nhạt.
“Cô có thể đi rồi.”
Lâm Huyền Vũ dứt lời, liền không thèm nhìn Lạc Thanh Tâm một cái nào nữa.
Lạc Thanh Tâm chậm rãi đứng dậy, đôi mắt to ngập tràn sự tuyệt vọng, cô ta cúi thấp đầu, xoay người đi ra ngoài.
Dưới lầu của tập đoàn J.L, Tần Lệ Phong mở cửa bước xuống xe, đang lúc bước vào tòa nhà của công ty, lại nhìn thấy bóng Lạc Thanh Tâm ở phía xa xa.
Anh nhìn chằm chằm, bước chân không có ý định dừng lại tiếp tục bước về phía trước, đối với người phụ nữ ngu xuẩn này, nhìn thêm một cái nữa anh cũng ngại dư thừa.
Anh nhìn không chớp mắt đi về phía trước, định bụng cứ như vậy đi qua cô ta.
“Tổng giám đốc Tần!” Lạc Thanh Tâm xông lên phía trước, chặn lại trước mặt anh: “Tôi có lời muốn nói với anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.