Chương 117: Nếu có kiếp sau...
Thư Thư Kỳ
25/04/2022
Giai Kỳ chết lặng nhìn họng súng vẫn còn nóng rẫy nắm chắc trong tay Quân Tường, ánh mắt hoảng loạn có chút tàn nhẫn, và thân thể nằm gục trên đất, bất động của Lyly…
Gương mặt của anh từ từ quay về phía cô, ánh nhìn khiến cho Giai Kỳ sởn hết gai ốc...Mồ hôi nóng mồ hôi lạnh thi nhau túa ra trên cơ thể, cô sợ tới mức mồm miệng tay chân cứng tới đờ đẫn, và mặc cho đôi mắt khô rát, Giai Kỳ cũng không dám chớp, chỉ sợ một giây lơ là thôi, họng súng kia sẽ chĩa thẳng về phía cô mà siết cò.
Giai Kỳ sợ rằng Quân Tường thực sự đã nổi điên rồi, sợ rằng anh giết chết Lyly, sau đó giết chết cô, rồi sẽ tự tử!
Thời gian như ngưng đọng lại khoảng khắc này, ánh mắt run rẩy sợ hãi của Giai Kỳ không dám rời khỏi Quân Tường nửa khắc, đối diện với con người lạnh lùng và mất phương hướng trước mặt đây...!
Vào giây phút Giai Kỳ đang mờ mịt suy nghĩ, liệu có phải Quân Tường đang nổi lòng trắc ẩn mà tha mạng cho cô hay không, thì bàn tay của anh đột ngột vung lên....
_ Á Á Á!!!
Giai Kỳ hét loạn lên theo bản năng, nhắm chặt mắt lại, hứng chịu cơn đau thấu tim gan từ viên đạn đồng sắp sửa ghim vào da thịt.
CẠCH!!!
Một tiếng động khiến Giai Kỳ giật nảy người, cô hoảng hốt mở mắt ra, vội vã nhìn xuống thân thể của mình để kiểm tra xem có...lỗ đạn vào không?
Và rồi ánh mắt cô chạm tới được tới chỗ mà khẩu súng của Quân Tường bị vứt chỏng chơ như một miếng sắt vụn...
_ Quân...Tường...
Thanh âm run rẩy, có chút ngỡ ngàng của Giai Kỳ vang lên, vọng vào không gian có chút xa vắng...
Chỉ thấy Quân Tường nhìn cô, ánh mắt anh vẫn như thế, ấm áp và dịu dàng như thế, như từ trước tới nay đều dành cho cô.
Quân Tường bước tới, bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ứa ra trên khóe mi của Giai Kỳ. Ánh mắt hốt hoảng của cô vẫn cứ thế, ngập tràn nghi ngờ và hoảng loạn, giống như con chim sợ cành cong, phản ứng lại với từng động tác của anh, dù là nhỏ nhất...
_ Đừng sợ anh! Em biết là anh sẽ không bao giờ làm hại em mà!
Quân Tường nhẹ giọng nói với cô...Ánh mắt anh âu yếm nhìn người anh yêu dấu, trong ánh mắt ấm áp ấy, trọn vẹn chỉ là hình bóng của cô...
Ánh nhìn chậm rãi hướng xuống chiếc bụng của cô, đột ngột trở nên chua xót...
_ Anh gặp em trước, ở bên em 6 năm....Không bằng Lôi Triệt gặp em....chưa tới nổi 6 tháng...!
Giọng nói thập phần đau đớn, khiến cho Giai Kỳ có chút chạnh lòng...
Nhưng chạnh lòng thế nào, thì cũng không thể bằng sự tức giận và tổn thương sâu sắc mà Giai Kỳ cảm thấy, mỗi lần nhìn vào gương mặt của anh?
_ Anh hại chết cha mẹ tôi! Anh lừa dối tôi suốt 10 năm trời! Sau đó anh vì bản thân mình mà mang tôi ra trao đổi với Triệt! Giờ anh lại trách cứ tôi sao?
_ Anh còn cùng Lyly lừa dối tôi! Suốt bấy nhiêu năm trời! Tôi trở thành con tốt trên bàn cờ của các người, để các người mặc sức điều khiển! Bây giờ anh còn bắt cóc tôi tới đây! Vậy mà anh nói anh yêu tôi? Tình yêu của anh kiểu gì vậy?
Giai Kỳ giận dữ hét lên với Quân Tường. Cảm xúc hỗn loạn bùng phát khiến cô không còn làm chủ được bản thân nữa. Cô vừa bị lừa! Vừa bị chụp thuốc mê! Vừa bị bắt cóc! Vừa mới phát hiện ra chính người quản lý thân thiết, người bạn thân của cô lại chính là một kẻ điên rồ, đằng sau lưng tư tình với bạn trai cũ của cô! Thử hỏi rằng cô có điên lên hay không...?
Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt buồn thảm và nụ cười thinh lặng của anh. Quân Tường không trả lời, bàn tay anh vuốt dọc xuống cánh tay của Giai Kỳ, tìm đến nút thắt nới cổ tay của cô, dùng sức cởi ra.
Nút buộc rất chắc, lúc Quân Tường cởi ra được thì cổ tay Giai Kỳ đã tụ máu tới tê dại, cả đôi chân của cô cũng không thể cử động nổi...
Bàn tay to lớn của anh chạm tới bàn tay của cô, Giai Kỳ sợ hãi rụt lại, nhưng cảm giác dễ chịu được bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp lại khiến cô cảm thấy thật dễ chịu...
Quân Tường vẫn không lên tiếng, bàn tay vẫn dịu dàng giúp cô xoa bóp, được một lúc thì chân cô bắt đầu có cảm giác trở lại...
Giai Kỳ lặng thinh nhìn Quân Tường, dáng vẻ dịu dàng đã quá lâu rồi cô chưa nhìn thấy, trái tim của cô đột nhiên lại cảm thấy đau đớn!
Cho dù cô chẳng còn chút tình cảm yêu đương nào dành cho anh, nhưng dù sao, cũng từng ở bên anh suốt những năm tuổi trẻ...
Tình đầu tuy mong manh, dễ tan biến như bong bóng mùa hè...nhưng lại là một loại tình cảm rất khó quên...
Nếu như anh không phải là người gây ra tai nạn của cha mẹ cô...
Nếu như anh không lừa dối cô....
Nếu như anh chưa từng yêu cô...
Thì có lẽ mọi chuyện đã không nghiệt ngã đến vậy!
Giai Kỳ nhìn gương mặt gầy rộc đi, đường hàm lún phún râu xanh rì, có chút tiều tụy của anh...
Bàn tay Giai Kỳ vô thức đưa lên, muốn chạm vào anh, đột nhiên thanh âm trầm buồn của Quân Tường vang lên khiến cô khựng lại...
_ Trước khi vào đây anh đã gọi điện cho Lôi Triệt! Anh ấy sẽ tới ngay thôi...có lẽ cũng sắp tới rồi!
Quân Tường dịu dàng trấn an cô, lại khiến tâm trạng của Giai Kỳ trùng xuống...
Và đột nhiên, trong tâm trí cô nảy ra một suy nghĩ....
_ Quân Tường...
Thanh âm của Giai Kỳ vang lên, nhưng chưa kịp thốt ra thành câu thì đã một hồi còi hụ của hàng chục chiếc xe tuần cảnh vang lên náo động cả một khoảng không gian....
Nụ cười của Quân Tường trở nên phiêu lãng, bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên gò má cô, như chạm vào một mảnh kí ức đẹp đẽ nhất, mong manh nhất, làm anh tiếc nuối nhất.
_ Lôi Triệt đến đón em rồi!
Giọng nói rất dịu dàng, nhưng nụ cười của anh lại quá mức đau xót. Quân Tường cúi xuống, cho cô vịn vào vai anh, cẩn thận dìu cô tập tễnh bước ra ngoài.
Đến khi ra ngoài Giai Kỳ mới nhìn rõ xung quanh, đây hóa ra không phải là một cái kho, mà là một ki ốt chứa những vật dụng mà người ta thường thuê để để đồ đạc trong một công ty làm dịch vụ bảo hiểm đồ đạc đã bỏ hoang từ lâu. Ánh đèn xanh đỏ nhá sáng liên tục đến nhức nhối. Bàn tay Quân Tường ôm chặt lấy eo lưng cô, cẩn thận dìu đôi chân tê dại của Giai Kỳ tập tễnh bước đi.
_ Giai nhi!
Tiếng hét xa vắng của Lôi Triệt vọng đến, Giai Kỳ lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười như đọa đày của Quân Tường vang lên bên tai...
_ À...nhìn thấy Lôi Triệt, anh mới nhớ ra một chuyện....
_ Chuyện gì...?
Giai Kỳ mơ hồ nhìn Quân Tường, đột nhiên phía sau lưng phát ra một tiếng động...
Quân Tường giật mình quay lại, trong đôi mắt đột ngột hiện lên tia kinh hoàng...
_ GIAI KỲ!!!
Tiếng hét thất thần của anh vang lên, và ngay trước khi Giai Kỳ kịp phản ứng, cánh tay của anh vội vàng kéo cô ra phía sau lưng mình, thân thể lao về phía trước che chắn cho cô...
ĐOÀNG!
Tiếng nổ chát chúa vang lên, kèm theo tiếng cười lanh lảnh sởn gai ốc.
_ QUÂN TƯỜNG!
Giai Kỳ hét lên nhìn Quân Tường đổ gục xuống đất, trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, và trước họng súng chết chóc mà Lyly đang giương về phía cô...
_ NỔ SÚNG!
Tiếng quát của ai đó vang lên náo động, và sau đó là một loạt tiếng nổ lớn như mưa bom bao đạn vang lên váng óc...
Mùi thuốc súng đến nghẹt thở, những viên đạn đồng nhất loạt nã ra về phía Lyly, ghim lên mọi bộ phận trên cơ thể cô ta, xuyên thẳng vào trong não của cô ta....
Cạch!
Tiếng báng súng rơi xuống nền đất sắc lạnh, và cỗ thi thể lỗ chỗ của Lyly đổ gục xuống đất, một dòng máu đỏ thẫm từ những lỗ đạn ghim trên trán, trên tay chân cô ta chảy ra thành dòng.
_ GIAI KỲ!
Thanh âm hoảng loạn của Lôi Triệt như xuyên phá không gian tĩnh lặng. Hắn vội vàng chạy tới, gương mặt lo lắng chuyển sang thất thần...
Trên nền đất lạnh, Giai Kỳ quỳ bên cạnh Quân Tường, thân thể nhuốm đầy máu đỏ ướt đẫm cả tấm áo mỏng, ướt đẫm cả bàn tay cô đang bịt lên miệng vết thương nơi lồng ngực của anh...
_ GỌI CỨU THƯƠNG! GỌI CỨU THƯƠNG ĐI!
Tiếng quát hoảng loạn của Nhiếp Phong vang lên, và hình như có hàng trăm tiếng gào thét gì đó xung quanh nữa, nhưng Giai Kỳ chẳng nghe thấy được gì cả. Đôi mắt cô nhòe nhoẹt nước mắt, bàn tay bịt chặt lấy lỗ đạn đáng tứa máu nóng của Quân Tường...
Gương mặt anh vã mồ hôi và trắng bệch, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô...
_ Giai Kỳ....em....không....sao chứ?
_ Em không sao! Em không sao! Không sao!
_ Con...em...Đứa bé....không sao chứ?
_ Mẹ con em...hức....đều....ổn!
Giai Kỳ khóc nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm gò má nhìn Quân Tường nặng nề thở...
_ Tốt....
Nụ cười nén cơn đau của anh hiện lên. Bàn tay to lớn của anh nắm nhẹ lấy bàn tay bé nhỏ của cô, đôi mắt mờ dần nhìn Giai Kỳ, thanh âm yếu ớt mong manh đứt vỡ...
_ Em...thật....xinh đẹp!
_ Quân Tường! Anh đừng nói nữa...hức...Xe cứu thương...tới....tới rồi! Anh ráng chờ...ráng chờ chút nữa đi!
Quân Tường lắc đầu, hơi thở đứt quãng, và thanh âm nhạt nhào vang lên...
_ Không...kịp...đâu....Giai Kỳ.....anh không sợ....chết!
Bàn tay rớm máu run rẩy của Quân Tường đưa lên gò má cô, Giai Kỳ khóc tới mức không thể thở được, nhìn vào gương mặt hốc hác và đôi mắt dần dại đi của anh....
_ Đời này kiếp này...anh chỉ hối tiếc...một điều...duy nhất....là không thể giữ...được....em....!
_ Quân Tường!Anh đừng nói....nữa!
_ Anh....xin lỗi....Giai Kỳ....vì tất cả!
_ Quân Tường!
Giai Kỳ níu chặt lấy tấm áo ướt đẫm máu của anh. Cảm thấy hơi ấm thân thể của anh dần dần nguội tàn. Những đầu ngón tay của cô níu chặt lấy áo anh như muốn níu giữ hơi thở của anh lại...một cách tuyệt vọng!
_ Kiếp sau....em có thể....dành cho....anh không?
_ Em....
Giai Kỳ nghẹn ngào thốt lên, ánh mắt cô đau tới mức tê tâm phế liệt, trước ánh mắt mong chờ của Quân Tường đau tới hủy hoại tâm can, mà lại không thể thốt nên lời....
Nụ cười nhạt nhào của Quân Tường đau lòng như một bức tranh họa cảnh chia ly...một dòng nước mắt nhỏ lăn xuống từ khóe mắt đau thương ấy...
_ Đừng là....Giai Kỳ....vẫn là Giai Kỳ....Cho dù chỉ là...một lời nói dối....an ủi trước khi chết....Em vẫn không...nói ra...với anh!
_ Quân Tường!
Nụ cười bao dung hiện trên môi anh, xung quanh bắt đầu chìm vào đen tối, và đôi mi anh bắt đầu nặng trĩu, những nóng tay lạnh dần đi run rẩy và mất sức lực...
Nhưng để nhìn trọn vẹn được bóng hình người anh yêu dấu,, Quân Tường vẫn giữ cho đôi mắt mình mở....
_ Kiếp sau....cho dù em có...chờ anh....hay không....Anh vẫn sẽ...tìm em!
Bàn tay Quân Tường đặt trên gương mặt của cô dần mất hết sức lực, những ngón tay yếu ớt lướt qua gò má của Giai Kỳ, rơi xuống...
Giống như một chuôi kiếm rơi khỏi tay của hiệp sĩ đã trút bỏ hết chút tàn hơi cuối cùng...
_Quân...Tường...!
Tiếng gọi thảng thốt của Giai Kỳ vang lên, bàn tay cô níu chặt lấy tấm áo ướt đẫm máu đỏ của anh, nhìn sâu vào đôi mắt nhắm nghiền không bao giờ có thể mở ra lần nữa ấy...
Hình ảnh nụ cười tươi tắn và đôi mắt luôn nhìn cô ấm áp của Quâu Tường dội về trong tâm trí, giờ tĩnh lặng như một tượng sáp, hoàn toàn lạnh lẽo, không còn một chút sức sống...
Đau thương!
Đau thương....tới chết!
_ KHÔNGGGG!!!
Giai Kỳ ôm lấy thân xác vẫn còn vương hơi ấm của Quân Tường, nước mắt cô thấm cả vào đôi mắt anh khi cô gục đầu xuống vầng trán anh nức nở...
_ Đừng chết mà...Quân Tường...mở mắt ra nhìn em đi!
Vòng tay nhỏ nhắn của cô quàng lấy thân thể anh, níu chặt lại, những ngón tay run rẩy tới mức tê dại...Trái tim đau tới quặn thắt, cõi lòng tan nát...Giai Kỳ gục đầu vào hõm cổ anh, thảng thốt day dứt...
_ Quân Tường.....Quân Tường...!
“Anh sẽ không bao giờ làm hại em!”
“Giai Kỳ...!”
“Anh thật lòng yêu em...!”
Day dứt và luyến tiếc luôn luôn tồn tại trong tình yêu, khiến con người ta đau đớn và bi thương, cũng khiến người ta càng thêm trân trọng những khoảng khắc bên nhau ngọt ngào và quý giá....
Đến lúc Giai Kỳ chợt nhận ra, Quân Tường thật lòng yêu mình, thì cũng là lúc anh không thể mở mắt ra để nhìn cô lần nữa...
_ Dùng cái chết để chứng minh...Anh thật tàn nhẫn! Anh luôn luôn tàn nhẫn với em!
Giai Kỳ gục đầu xuống lồng ngực của Quân Tường, nơi trái tim đã không còn đập lên những nhịp đập vững vàng đầy sức sống nữa...Cho dù Quân Tường không có được cô, nhưng lại có cách khiến cô vĩnh viễn nhớ anh, vĩnh viễn mắc nợ anh, cả đời cả kiếp này không thể quên được anh!
Lôi Triệt, Tề Yến Thanh, Nhiếp Phong cùng Ngô Lỗi và hàng trăm cảnh sát dứng xung quanh, đông đúc mà khoảng không lại trống trải đến vô tận. Tiếng còi hụ cũng câm lặng từ lâu, chỉ còn ánh chớp loang loáng trên những gương mặt đong đầy tâm trạng, vây quanh một hình ảnh quá mức đau lòng...
Giai Kỳ vuốt ve đôi mắt nhắm nghiền của Quân Tường, mặc cho nước mắt mờ mịt, Giai Kỳ vẫn cố gắng níu giữ hình ảnh của anh, mặc cho trái tim đau thắt...ngay trước ánh mắt trầm mặc của Lôi Triệt...
Khi mọi thứ chẳng thể bi thương hơn được nữa...vì trời lại đổ cơn mưa....
Từng giọt nước rơi xuống, làm không gian lạnh càng thêm lạnh, lòng người đau càng thêm đau...
Tiếng mưa rơi làm khung cảnh càng thêm u buồn, càng thêm cô tịch...
Những giọt nước rơi trên gương mặt Giai Kỳ, không rõ là nước mưa, hay là nước mắt....
Tiếng mưa hòa cùng tiếng khóc của Giai Kỳ, càng làm cho lòng Lôi Triệt đau đến nghẹt thở....
Bàn tay hắn siết chặt lại...
Mưa....vẫn rơi vẫn rơi...
****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Gương mặt của anh từ từ quay về phía cô, ánh nhìn khiến cho Giai Kỳ sởn hết gai ốc...Mồ hôi nóng mồ hôi lạnh thi nhau túa ra trên cơ thể, cô sợ tới mức mồm miệng tay chân cứng tới đờ đẫn, và mặc cho đôi mắt khô rát, Giai Kỳ cũng không dám chớp, chỉ sợ một giây lơ là thôi, họng súng kia sẽ chĩa thẳng về phía cô mà siết cò.
Giai Kỳ sợ rằng Quân Tường thực sự đã nổi điên rồi, sợ rằng anh giết chết Lyly, sau đó giết chết cô, rồi sẽ tự tử!
Thời gian như ngưng đọng lại khoảng khắc này, ánh mắt run rẩy sợ hãi của Giai Kỳ không dám rời khỏi Quân Tường nửa khắc, đối diện với con người lạnh lùng và mất phương hướng trước mặt đây...!
Vào giây phút Giai Kỳ đang mờ mịt suy nghĩ, liệu có phải Quân Tường đang nổi lòng trắc ẩn mà tha mạng cho cô hay không, thì bàn tay của anh đột ngột vung lên....
_ Á Á Á!!!
Giai Kỳ hét loạn lên theo bản năng, nhắm chặt mắt lại, hứng chịu cơn đau thấu tim gan từ viên đạn đồng sắp sửa ghim vào da thịt.
CẠCH!!!
Một tiếng động khiến Giai Kỳ giật nảy người, cô hoảng hốt mở mắt ra, vội vã nhìn xuống thân thể của mình để kiểm tra xem có...lỗ đạn vào không?
Và rồi ánh mắt cô chạm tới được tới chỗ mà khẩu súng của Quân Tường bị vứt chỏng chơ như một miếng sắt vụn...
_ Quân...Tường...
Thanh âm run rẩy, có chút ngỡ ngàng của Giai Kỳ vang lên, vọng vào không gian có chút xa vắng...
Chỉ thấy Quân Tường nhìn cô, ánh mắt anh vẫn như thế, ấm áp và dịu dàng như thế, như từ trước tới nay đều dành cho cô.
Quân Tường bước tới, bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ứa ra trên khóe mi của Giai Kỳ. Ánh mắt hốt hoảng của cô vẫn cứ thế, ngập tràn nghi ngờ và hoảng loạn, giống như con chim sợ cành cong, phản ứng lại với từng động tác của anh, dù là nhỏ nhất...
_ Đừng sợ anh! Em biết là anh sẽ không bao giờ làm hại em mà!
Quân Tường nhẹ giọng nói với cô...Ánh mắt anh âu yếm nhìn người anh yêu dấu, trong ánh mắt ấm áp ấy, trọn vẹn chỉ là hình bóng của cô...
Ánh nhìn chậm rãi hướng xuống chiếc bụng của cô, đột ngột trở nên chua xót...
_ Anh gặp em trước, ở bên em 6 năm....Không bằng Lôi Triệt gặp em....chưa tới nổi 6 tháng...!
Giọng nói thập phần đau đớn, khiến cho Giai Kỳ có chút chạnh lòng...
Nhưng chạnh lòng thế nào, thì cũng không thể bằng sự tức giận và tổn thương sâu sắc mà Giai Kỳ cảm thấy, mỗi lần nhìn vào gương mặt của anh?
_ Anh hại chết cha mẹ tôi! Anh lừa dối tôi suốt 10 năm trời! Sau đó anh vì bản thân mình mà mang tôi ra trao đổi với Triệt! Giờ anh lại trách cứ tôi sao?
_ Anh còn cùng Lyly lừa dối tôi! Suốt bấy nhiêu năm trời! Tôi trở thành con tốt trên bàn cờ của các người, để các người mặc sức điều khiển! Bây giờ anh còn bắt cóc tôi tới đây! Vậy mà anh nói anh yêu tôi? Tình yêu của anh kiểu gì vậy?
Giai Kỳ giận dữ hét lên với Quân Tường. Cảm xúc hỗn loạn bùng phát khiến cô không còn làm chủ được bản thân nữa. Cô vừa bị lừa! Vừa bị chụp thuốc mê! Vừa bị bắt cóc! Vừa mới phát hiện ra chính người quản lý thân thiết, người bạn thân của cô lại chính là một kẻ điên rồ, đằng sau lưng tư tình với bạn trai cũ của cô! Thử hỏi rằng cô có điên lên hay không...?
Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt buồn thảm và nụ cười thinh lặng của anh. Quân Tường không trả lời, bàn tay anh vuốt dọc xuống cánh tay của Giai Kỳ, tìm đến nút thắt nới cổ tay của cô, dùng sức cởi ra.
Nút buộc rất chắc, lúc Quân Tường cởi ra được thì cổ tay Giai Kỳ đã tụ máu tới tê dại, cả đôi chân của cô cũng không thể cử động nổi...
Bàn tay to lớn của anh chạm tới bàn tay của cô, Giai Kỳ sợ hãi rụt lại, nhưng cảm giác dễ chịu được bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp lại khiến cô cảm thấy thật dễ chịu...
Quân Tường vẫn không lên tiếng, bàn tay vẫn dịu dàng giúp cô xoa bóp, được một lúc thì chân cô bắt đầu có cảm giác trở lại...
Giai Kỳ lặng thinh nhìn Quân Tường, dáng vẻ dịu dàng đã quá lâu rồi cô chưa nhìn thấy, trái tim của cô đột nhiên lại cảm thấy đau đớn!
Cho dù cô chẳng còn chút tình cảm yêu đương nào dành cho anh, nhưng dù sao, cũng từng ở bên anh suốt những năm tuổi trẻ...
Tình đầu tuy mong manh, dễ tan biến như bong bóng mùa hè...nhưng lại là một loại tình cảm rất khó quên...
Nếu như anh không phải là người gây ra tai nạn của cha mẹ cô...
Nếu như anh không lừa dối cô....
Nếu như anh chưa từng yêu cô...
Thì có lẽ mọi chuyện đã không nghiệt ngã đến vậy!
Giai Kỳ nhìn gương mặt gầy rộc đi, đường hàm lún phún râu xanh rì, có chút tiều tụy của anh...
Bàn tay Giai Kỳ vô thức đưa lên, muốn chạm vào anh, đột nhiên thanh âm trầm buồn của Quân Tường vang lên khiến cô khựng lại...
_ Trước khi vào đây anh đã gọi điện cho Lôi Triệt! Anh ấy sẽ tới ngay thôi...có lẽ cũng sắp tới rồi!
Quân Tường dịu dàng trấn an cô, lại khiến tâm trạng của Giai Kỳ trùng xuống...
Và đột nhiên, trong tâm trí cô nảy ra một suy nghĩ....
_ Quân Tường...
Thanh âm của Giai Kỳ vang lên, nhưng chưa kịp thốt ra thành câu thì đã một hồi còi hụ của hàng chục chiếc xe tuần cảnh vang lên náo động cả một khoảng không gian....
Nụ cười của Quân Tường trở nên phiêu lãng, bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên gò má cô, như chạm vào một mảnh kí ức đẹp đẽ nhất, mong manh nhất, làm anh tiếc nuối nhất.
_ Lôi Triệt đến đón em rồi!
Giọng nói rất dịu dàng, nhưng nụ cười của anh lại quá mức đau xót. Quân Tường cúi xuống, cho cô vịn vào vai anh, cẩn thận dìu cô tập tễnh bước ra ngoài.
Đến khi ra ngoài Giai Kỳ mới nhìn rõ xung quanh, đây hóa ra không phải là một cái kho, mà là một ki ốt chứa những vật dụng mà người ta thường thuê để để đồ đạc trong một công ty làm dịch vụ bảo hiểm đồ đạc đã bỏ hoang từ lâu. Ánh đèn xanh đỏ nhá sáng liên tục đến nhức nhối. Bàn tay Quân Tường ôm chặt lấy eo lưng cô, cẩn thận dìu đôi chân tê dại của Giai Kỳ tập tễnh bước đi.
_ Giai nhi!
Tiếng hét xa vắng của Lôi Triệt vọng đến, Giai Kỳ lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười như đọa đày của Quân Tường vang lên bên tai...
_ À...nhìn thấy Lôi Triệt, anh mới nhớ ra một chuyện....
_ Chuyện gì...?
Giai Kỳ mơ hồ nhìn Quân Tường, đột nhiên phía sau lưng phát ra một tiếng động...
Quân Tường giật mình quay lại, trong đôi mắt đột ngột hiện lên tia kinh hoàng...
_ GIAI KỲ!!!
Tiếng hét thất thần của anh vang lên, và ngay trước khi Giai Kỳ kịp phản ứng, cánh tay của anh vội vàng kéo cô ra phía sau lưng mình, thân thể lao về phía trước che chắn cho cô...
ĐOÀNG!
Tiếng nổ chát chúa vang lên, kèm theo tiếng cười lanh lảnh sởn gai ốc.
_ QUÂN TƯỜNG!
Giai Kỳ hét lên nhìn Quân Tường đổ gục xuống đất, trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, và trước họng súng chết chóc mà Lyly đang giương về phía cô...
_ NỔ SÚNG!
Tiếng quát của ai đó vang lên náo động, và sau đó là một loạt tiếng nổ lớn như mưa bom bao đạn vang lên váng óc...
Mùi thuốc súng đến nghẹt thở, những viên đạn đồng nhất loạt nã ra về phía Lyly, ghim lên mọi bộ phận trên cơ thể cô ta, xuyên thẳng vào trong não của cô ta....
Cạch!
Tiếng báng súng rơi xuống nền đất sắc lạnh, và cỗ thi thể lỗ chỗ của Lyly đổ gục xuống đất, một dòng máu đỏ thẫm từ những lỗ đạn ghim trên trán, trên tay chân cô ta chảy ra thành dòng.
_ GIAI KỲ!
Thanh âm hoảng loạn của Lôi Triệt như xuyên phá không gian tĩnh lặng. Hắn vội vàng chạy tới, gương mặt lo lắng chuyển sang thất thần...
Trên nền đất lạnh, Giai Kỳ quỳ bên cạnh Quân Tường, thân thể nhuốm đầy máu đỏ ướt đẫm cả tấm áo mỏng, ướt đẫm cả bàn tay cô đang bịt lên miệng vết thương nơi lồng ngực của anh...
_ GỌI CỨU THƯƠNG! GỌI CỨU THƯƠNG ĐI!
Tiếng quát hoảng loạn của Nhiếp Phong vang lên, và hình như có hàng trăm tiếng gào thét gì đó xung quanh nữa, nhưng Giai Kỳ chẳng nghe thấy được gì cả. Đôi mắt cô nhòe nhoẹt nước mắt, bàn tay bịt chặt lấy lỗ đạn đáng tứa máu nóng của Quân Tường...
Gương mặt anh vã mồ hôi và trắng bệch, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô...
_ Giai Kỳ....em....không....sao chứ?
_ Em không sao! Em không sao! Không sao!
_ Con...em...Đứa bé....không sao chứ?
_ Mẹ con em...hức....đều....ổn!
Giai Kỳ khóc nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm gò má nhìn Quân Tường nặng nề thở...
_ Tốt....
Nụ cười nén cơn đau của anh hiện lên. Bàn tay to lớn của anh nắm nhẹ lấy bàn tay bé nhỏ của cô, đôi mắt mờ dần nhìn Giai Kỳ, thanh âm yếu ớt mong manh đứt vỡ...
_ Em...thật....xinh đẹp!
_ Quân Tường! Anh đừng nói nữa...hức...Xe cứu thương...tới....tới rồi! Anh ráng chờ...ráng chờ chút nữa đi!
Quân Tường lắc đầu, hơi thở đứt quãng, và thanh âm nhạt nhào vang lên...
_ Không...kịp...đâu....Giai Kỳ.....anh không sợ....chết!
Bàn tay rớm máu run rẩy của Quân Tường đưa lên gò má cô, Giai Kỳ khóc tới mức không thể thở được, nhìn vào gương mặt hốc hác và đôi mắt dần dại đi của anh....
_ Đời này kiếp này...anh chỉ hối tiếc...một điều...duy nhất....là không thể giữ...được....em....!
_ Quân Tường!Anh đừng nói....nữa!
_ Anh....xin lỗi....Giai Kỳ....vì tất cả!
_ Quân Tường!
Giai Kỳ níu chặt lấy tấm áo ướt đẫm máu của anh. Cảm thấy hơi ấm thân thể của anh dần dần nguội tàn. Những đầu ngón tay của cô níu chặt lấy áo anh như muốn níu giữ hơi thở của anh lại...một cách tuyệt vọng!
_ Kiếp sau....em có thể....dành cho....anh không?
_ Em....
Giai Kỳ nghẹn ngào thốt lên, ánh mắt cô đau tới mức tê tâm phế liệt, trước ánh mắt mong chờ của Quân Tường đau tới hủy hoại tâm can, mà lại không thể thốt nên lời....
Nụ cười nhạt nhào của Quân Tường đau lòng như một bức tranh họa cảnh chia ly...một dòng nước mắt nhỏ lăn xuống từ khóe mắt đau thương ấy...
_ Đừng là....Giai Kỳ....vẫn là Giai Kỳ....Cho dù chỉ là...một lời nói dối....an ủi trước khi chết....Em vẫn không...nói ra...với anh!
_ Quân Tường!
Nụ cười bao dung hiện trên môi anh, xung quanh bắt đầu chìm vào đen tối, và đôi mi anh bắt đầu nặng trĩu, những nóng tay lạnh dần đi run rẩy và mất sức lực...
Nhưng để nhìn trọn vẹn được bóng hình người anh yêu dấu,, Quân Tường vẫn giữ cho đôi mắt mình mở....
_ Kiếp sau....cho dù em có...chờ anh....hay không....Anh vẫn sẽ...tìm em!
Bàn tay Quân Tường đặt trên gương mặt của cô dần mất hết sức lực, những ngón tay yếu ớt lướt qua gò má của Giai Kỳ, rơi xuống...
Giống như một chuôi kiếm rơi khỏi tay của hiệp sĩ đã trút bỏ hết chút tàn hơi cuối cùng...
_Quân...Tường...!
Tiếng gọi thảng thốt của Giai Kỳ vang lên, bàn tay cô níu chặt lấy tấm áo ướt đẫm máu đỏ của anh, nhìn sâu vào đôi mắt nhắm nghiền không bao giờ có thể mở ra lần nữa ấy...
Hình ảnh nụ cười tươi tắn và đôi mắt luôn nhìn cô ấm áp của Quâu Tường dội về trong tâm trí, giờ tĩnh lặng như một tượng sáp, hoàn toàn lạnh lẽo, không còn một chút sức sống...
Đau thương!
Đau thương....tới chết!
_ KHÔNGGGG!!!
Giai Kỳ ôm lấy thân xác vẫn còn vương hơi ấm của Quân Tường, nước mắt cô thấm cả vào đôi mắt anh khi cô gục đầu xuống vầng trán anh nức nở...
_ Đừng chết mà...Quân Tường...mở mắt ra nhìn em đi!
Vòng tay nhỏ nhắn của cô quàng lấy thân thể anh, níu chặt lại, những ngón tay run rẩy tới mức tê dại...Trái tim đau tới quặn thắt, cõi lòng tan nát...Giai Kỳ gục đầu vào hõm cổ anh, thảng thốt day dứt...
_ Quân Tường.....Quân Tường...!
“Anh sẽ không bao giờ làm hại em!”
“Giai Kỳ...!”
“Anh thật lòng yêu em...!”
Day dứt và luyến tiếc luôn luôn tồn tại trong tình yêu, khiến con người ta đau đớn và bi thương, cũng khiến người ta càng thêm trân trọng những khoảng khắc bên nhau ngọt ngào và quý giá....
Đến lúc Giai Kỳ chợt nhận ra, Quân Tường thật lòng yêu mình, thì cũng là lúc anh không thể mở mắt ra để nhìn cô lần nữa...
_ Dùng cái chết để chứng minh...Anh thật tàn nhẫn! Anh luôn luôn tàn nhẫn với em!
Giai Kỳ gục đầu xuống lồng ngực của Quân Tường, nơi trái tim đã không còn đập lên những nhịp đập vững vàng đầy sức sống nữa...Cho dù Quân Tường không có được cô, nhưng lại có cách khiến cô vĩnh viễn nhớ anh, vĩnh viễn mắc nợ anh, cả đời cả kiếp này không thể quên được anh!
Lôi Triệt, Tề Yến Thanh, Nhiếp Phong cùng Ngô Lỗi và hàng trăm cảnh sát dứng xung quanh, đông đúc mà khoảng không lại trống trải đến vô tận. Tiếng còi hụ cũng câm lặng từ lâu, chỉ còn ánh chớp loang loáng trên những gương mặt đong đầy tâm trạng, vây quanh một hình ảnh quá mức đau lòng...
Giai Kỳ vuốt ve đôi mắt nhắm nghiền của Quân Tường, mặc cho nước mắt mờ mịt, Giai Kỳ vẫn cố gắng níu giữ hình ảnh của anh, mặc cho trái tim đau thắt...ngay trước ánh mắt trầm mặc của Lôi Triệt...
Khi mọi thứ chẳng thể bi thương hơn được nữa...vì trời lại đổ cơn mưa....
Từng giọt nước rơi xuống, làm không gian lạnh càng thêm lạnh, lòng người đau càng thêm đau...
Tiếng mưa rơi làm khung cảnh càng thêm u buồn, càng thêm cô tịch...
Những giọt nước rơi trên gương mặt Giai Kỳ, không rõ là nước mưa, hay là nước mắt....
Tiếng mưa hòa cùng tiếng khóc của Giai Kỳ, càng làm cho lòng Lôi Triệt đau đến nghẹt thở....
Bàn tay hắn siết chặt lại...
Mưa....vẫn rơi vẫn rơi...
****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.