Chương 118: Thất hứa
Thư Thư Kỳ
25/04/2022
Lôi Triệt ngồi trầm ngầm trong phòng khách, ánh lửa bập bùng cháy trong lò sưởi trước mặt chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn những đường đổ bóng sáng tối, giống như một bức tranh chân dung được vẽ bằng chì than trên nền giấy lụa, tĩnh mịch đầy ưu tư…
Trong bức tranh gia đình, cha mẹ đang nhìn hắn, và cả bản thân của hắn trong quá khứ, cũng đang im lặng nhìn hắn.
Lôi Triệt đối diện với chính bản thân mình, trong bức tranh ấy hắn vẫn chỉ là một cậu bé vô lo vô nghĩ, với một trái tim hồn nhiên và một tâm hồn hướng thiện.
Còn đối diện với thực tại phũ phàng, là bản thân hắn với một trái tim tăm tối và một linh hồn đang bị ác quỷ ăn mòn từng ngày…
Đôi mắt sắc bén nhắm nghiền lại, ấn đường cau chặt với vẻ mệt mỏi chán chường. Lôi Triệt tựa lưng lên ghế da thú, lần đầu tiên cảm giác được sự rã rời của cơ thể…
Có phải, hắn đã quá già để đối diện với những điều này rồi chăng?
_ Triệt nhi!
Thanh âm trầm khàn nhuốm màu thời gian vang lên. Lôi Triệt ngồi thẳng dậy, gương mặt uể oải với cơn đau đầu ngấm ngầm đang gặm nhấm tâm trí. Ánh mắt hắn hướng về phía Lão Trịnh đang bước về phía mình.
Bàn tay ông đầm ấm vỗ vỗ lên vai của Lôi Triệt, đôi chân tập tễnh khó khăn ngồi xuống…
_ Con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi! Đừng cố quá sức!
_ Con không sao! Con phải thức còn chờ Giai nhi tỉnh lại! Cha! Chân của cha sao rồi?
_ Không sao đâu! Già rồi lập cập, trượt ngã nên đau chút thôi! Bác sĩ thăm khắm nói bộ xương già của cha không sao, vài ngày là khỏi.
Lão Trịnh cười xuề xào, bàn tay đặt chiếc gậy chống sang bên cạnh, xoa xoa cẳng chân căng nhức. Chẳng là hôm nay ông đang ở ngoài vườn chăm cây cảnh, đột ngột nghe tin Đinh quản gia nói Giai Kỳ bị bắt cóc nên cuống cuồng vội vàng chạy vào trong nhà, không ngờ bị trượt chân ngã, cẳng chân đau điếng không sao nhúc nhích được, muốn lập tức lao tới đồn cảnh sát mà lại không thể đi…
_ Cũng tại con, sự việc diễn ra quá nhanh, mà con không muốn làm cho lo lắng nên không gọi điện về báo, khiến cha bị trượt chân ngã!
_ Triệt nhi! Không nên chuyện gì cũng tự đổ áp lực cho mình! Ta trượt ngã là do bản thân không cẩn thận, không lỗi lầm gì tới con. Với cả trong hoàn cảnh đó, ta cũng hiểu tâm trạng của con mà…Cũng may con bé không sao!
_ Vâng….
Lôi Triệt hướng mắt xuống, trầm giọng đáp lời. Thái độ chẳng có chút vui tươi, ngược lại vô cùng u uẩn của hắn khiến cho Lão Trịnh thở dài…
_ Triệt nhi! Giai Kỳ sức khỏe ổn định, đứa bé trong bụng cũng không bị ảnh hưởng. Con bé mệt quá thiếp đi một chút sẽ tỉnh lại ngay thôi…con cũng đừng tự trách mình nữa. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Làm sao mà biết được ngày mai chuyện gì sẽ ập tới…Chỉ cần hiện tại bình an đã là phúc phận rồi!
Lão Trịnh nhẹ giọng khuyên nhủ, nhưng sắc mặt của Lôi Triệt lại chẳng khá lên, ngược lại, còn vô cùng u ám…
Giống như có một vầng mây đen đang bay lơ lửng trên đầu vậy, sắc diện của hắn xấu tới mức tồi tệ…
_ Triệt nhi…có chuyện gì đừng giấu trong lòng, nói ra sẽ làm tâm trạng của con nhẹ nhõm hơn…
Lão Trịnh lên tiếng, bàn tay của ông vỗ vỗ lên bàn tay đẹp đẽ của hắn…
Tiếng thở dài nặng nề vang lên, Lôi Triệt âm trầm hướng ánh mắt về phía bức tranh trước mặt. Ánh lửa chiếu lên ánh mắt sắc bén của cha hắn, bóng tối và ánh sáng đan xen, làm đôi mắt hiện lên có hồn và chân thực, giống như cha đang thực sự nhìn về phía hắn…
Bên cạnh, là ánh mắt dịu dàng của Lôi phu nhân và đôi môi đang mỉm cười ấy…
Thật sự rất giống Giai Kỳ…
_ Con đang suy nghĩ…nếu như cha mẹ con còn sống, không biết cha mẹ có muốn con làm mọi chuyện tới mức này hay không?
Câu hỏi của Lôi Triệt vang lên, u buồn và trầm lặng, làm cho Lão Trịnh ở bên cạnh cũng sững người…
Một khoảng lặng xen giữa Lôi Triệt và Lão Trịnh…
Lão Trịnh lặng người nhìn gương mặt cao ngạo căng cứng của Lôi Triệt, ánh mắt sắc bén giờ trở nên sầu thảm u uẩn…Trong lòng bỗng nhiên chạnh lòng chua xót…
_ Triệt nhi….nói ra những lời này, ta thật sự chẳng khác gì giả mèo khóc chuột, nhưng thật lòng, ta cũng không thể nghĩ tới kết cục lại tàn nhẫn tới mức thế này!
Lão Trịnh thở dài, ánh nhìn nhuốm màu thời gian hướng về phía bức tranh, ân hận lên tiếng...
_ Nếu như biết trước, ta chắc chắn sẽ không phạm phại sai lầm này! Đời này ta sai lầm nhất, chính là ép con phải trả thù cho cái chết của anh chị Lôi. Nếu như không phải vì ta thì...
Lão Trịnh cúi đầu xuống, tiếng thở dài vang lên càng lúc càng sầu thảm, càng lúc càng ân hận....
_ Sống tới nửa đời người rồi...Ta mới thấm thía câu oán thù nên giải, không nên kết...
Bàn tay của Lôi Triệt vươn lên, nhưng ngón tay thon dài xoa xoa lấy thái dương, biểu cảm lẫn sắc diện đều giống như vừa uống một cốc trà khổ sâm* cô đặc vậy….
_ Ban đầu con luôn nghĩ, chỉ cần khến cho gia đình của Hà gia tán gia bại sản, tước đoạt đi mọi thứ của họ thì sẽ an ủi cha mẹ con dưới suối vàng. Nhưng đến khi mọi thứ đạt được rồi, con lại cảm thấy rất trống rỗng…rất trống rỗng!
Lôi Triệt thở hắt ra một hơi, ánh nhìn day dứt của hắn hướng về phía bức tranh…Ánh lửa bập bùng trong lòng mắt đen thẫm như màu bóng đêm, phản sáng lên ánh nhìn sâu thẳm ấy một nỗi đâu rỗng hồn…
_ Hóa ra cảm giác trả thù, không giống như con tưởng!
Lôi Triệt lắc đầu….Đầu lưỡi hắn lướt qua đôi môi, ánh mắt chán nản và hoang hoải nhắm nghiền lại…Cảnh tưởng Quân Tường một thân đỏ máu tươi nằm gục trên nền đất lạnh, mưa rơi xuống thấm ướt thân thể không còn sức sống, bên cạnh là Giai nhi gục khóc đau tới tê tâm phế liệt…có lẽ sẽ là hình ảnh ám ảnh hắn tới suốt cuộc đời này…
Ánh mắt của hắn chợt lạnh lại, dường như trong đó đang chất chứa suy tính gì đó mà Lão Trịnh không thể đoán được…Chỉ thấy gương mặt hắn chẳng còn dáng vẻ dằn vặt day dứt nữa, ngược lại trở nên cứng cỏi, cố chấp, cường hãn và lãnh khốc…
Giống như vừa rồi, có một ý niệm nào đó đột nhiên xuất hiện, làm thay đổi toàn bộ cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn….
Đột nhiên, thanh âm âm trầm của hắn nhẹ giọng vang lên….
_ Cho dù có thế nào…làm cho cô ấy khóc, thì cũng là con sai…
_ Con nói gì Triệt nhi?
Lão Trịnh hỏi hắn, Lôi Triệt liền lắc đầu, nhẹ giọng trả lời…
_ Không có gì ạ…
_ Triệt nhi….
Bàn tay lốm đốm đồi mồi của Lão Trịnh đặt lên bàn tay của Lôi Triệt, gương mặt ngập tràn ân hận, khẽ giọng lên tiếng…
_ Ta….thật lòng xin lỗi!
_ Đừng nói như vậy mà, cha! Chẳng phải chính người đã dạy con sao? Đã làm việc thì không sợ sai! Mà đã sợ sai, thì không làm việc! Đã có chí làm chuyện lớn, thì phải có gan chịu đựng những mất mát mà nó mang lại!
Lão Trịnh nhìn gương mặt cao ngạo của Lôi Triệt, dường như bình thản, dường như tự tại, nhưng sâu trong lòng mắt cứng cỏi kia, lại là cả một sự day dứt mà hắn đang cố che dấu…
Lôi Triệt chính là con người như vậy, bướng bỉnh và cố chấp. Kể cả trong lòng hắn đang ngập tràn ân hận, ngập tràn day dứt, nhưng nếu đã là việc hắn quyết từ ban đầu, hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ làm tới cùng, cho dù kết cục có bi thảm tới đâu….
Tính cách này….Lão Trịnh đã từng nhìn thấy ở một người…
_ Triệt nhi…con thật sự rất giống cha con!
Lôi Triệt mỉm cười, bàn tay hắn siết lại và đầu lông mày hắn nhướn nhẹ lên, đủng đỉnh trả lời…
_ Cha con nếu nghe thấy chắc chẳng vui vẻ gì đâu….
Lão Trịnh bật cười trước câu nói của Lôi Triệt…
Một khoảng lặng trôi qua, bàn tay ông siết lấy tay hắn…đắn đo một lúc mới dám lên tiếng…
_ Hà gia giờ đã chẳng còn ai….Vậy chuyện của Lão Độc nhãn thì sao?
Ánh mắt của Lôi Triệt nheo lại, hắn hướng về phía ông, chầm chậm trả lời…
_ Cha yên tâm! Con đã lo liệu rồi! Cha đừng lo...Trời cũng tối rồi, cha đi nghỉ đi! Con lên với Giai nhi….
_ Đáng lẽ nên đưa con bé đến bệnh viện…Để ở nhà ta sợ không yên tâm…
_ Bác sĩ và điều dưỡng của bệnh viện Royal đã ở lại trong phòng dành cho khách, Giai nhi cũng không bị gì nghiêm trọng, có gì sẽ kịp thời hỗ trợ. Với c con sợ, nếu như tới bệnh viện, khi cô ấy tỉnh lại nhìn thấy toàn một màu trắng, máy móc thiết bị lạnh lẽo, mà lại không có con ở bên cạnh, sẽ sợ hãi…!
Một lời nói ra, khiến cho Lão Trịnh ngẩn người….
Thanh âm ấm áp, ánh mắt dịu dàng, những điều quan tâm sâu sắc dịu ngọt mà Lôi Triệt chưa từng dành cho ai ấy…
_ Triệt nhi, chúc mừng con, cuối cùng thì con cũng thật sự biết yêu rồi đấy!
_ Biết sao được bây giờ, trái tim của con nó khó bảo lắm! Đành phải chịu thôi…
Lôi Triệt nhún vai một cách bất lực, thân hình cao lớn của hắn nhanh nhẹn bước vội lên cầu thang, hướng tới phòng ngủ rộng…
****
Giai Kỳ thấy mình đang chu du trong một giấc mơ, không, phải là một cơn ác mộng…Một cơn ác mộng rất đáng sợ!
Cô thấy mình đang đứng giữa một biển máu, máu đỏ tanh lợm giọng và dính dớp lên khắp bộ quần áo trắng mà cô đang mặc….Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng vùng vẫy thì cơ thể càng lún sâu xuống hồ máu ấy, giống như một con cá mắc vào lưới đánh cá, không thể nào trốn thoát….
Đột nhiên, trên mặt hồ máu tanh lợm giọng đó, hàng chục, hàng trăm gương mặt của Quân Tường nổi lềnh bềnh trên nền máu đỏ…
Giai Kỳ sơ hãi tới mức cứng đờ các khớp miệng, choáng váng nhìn những gương mặt trắng bệch ruốm máu đỏ của Quân Tường lềnh bềnh trôi trên hồ máu….
Rồi đột ngột, tất cả những đôi mắt trên gương mặt của anh đều bất ngờ mở bung ra…
Bên trong là lòng mắt trắng dã không hề có tròng đen, vô hồn đáng sợ nhìn chằm chằm về phía Giai Kỳ…
Không hẹn trước, những khuôn miệng đỏ lòm máu mở ra, đồng thanh gào lên…
“Giai Kỳ! Anh thật lòng yêu em!”
Âm thanh hỗn độn và hình ảnh kinh khủng vây hãm lấy cô, Giai Kỳ sợ tới mức tay chân lạnh toát, mặt mũi trắng bệch, tiếng hét muốn nổ tung lồng ngực vang lên….
_ Á Á Á Á!!!
_ GIAI NHI! GIAI NHI!!!
Tiếng gọi của ai đấy? Tại sao lại có cảm giác ấm áp thân thuộc đến như vậy?
Giọng nói đầy từ tính ấy tại sao trong giấc mơ, cũng khiến cô chảy nước mắt…
Đôi tay của Giai Kỳ vung lên hoảng loạn, nước mắt âng ấc chảy xuống gò má hao gầy, lập tức được bàn tay to lớn ấm áp của Lôi Triệt bắt lấy….
_ Giai nhi! Giai nhi!
Thanh âm từ tính ấm áp vang lên, hắn ra sức lay Giai Kỳ dậy....Cô mơ thấy cái gì mà bật khóc cả trong lúc mê man thế?
_ GIAI NHI!
Tiếng quát của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ giật mình. Đôi mắt hoảng loạn đầy nước mắt của cô hướng về phía Lôi Triệt…Hồn xiêu phách lạc nhìn bàn tay mình nằm trong bàn tay to lớn của hắn, còn cô đang nằm trên giường lớn, nép sát vào thân hình cường tráng của hắn, trong vòng tay hắn…
_ Sao vậy em? Em mơ thấy gì thế?
Lôi Triệt vội vã hỏi cô, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vào gương mặt trắng bệch toát rã mồ hôi của Giai Kỳ…Bàn tay hắn luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bao bọc cô, ôm ấp cô…
Vừa nãy hắn ngắm nhìn cô nằm ngủ trong vòng tay mình, tâm trạng cũng yên bình một chút, đột nhiên lại thấy cô bât đầu ú ớ, rồi chợt hét toáng lên, còn khóc cả trong giấc ngủ….
Nhìn cô xanh xao gầy yếu, gương mặt hốc hác mệt mỏi, trong lòng hắn đau tới mức phát điên lên…
Bàn tay chạm lấy gò má non mịn của cô, dịu dàng âu yếm như vuốt ve báu vật.
_ Không sao! Chỉ là mơ thôi! Có anh ở đây rồi!
Ánh mắt hoảng loạn của Giai Kỳ bây giờ mới tìm lại được chút lí trí…Khi nhìn thấy Lôi Triệt trước mặt, cô lập tức lao vào lòng hắn, ôm chầm lấy hắn thổn thức…
_ Triệt! Em sợ lắm!
_ Không sao! Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!
Tiếng khóc uất ức tuyệt vọng của Giai Kỳ như xoáy sâu hàng nghìn mũi dao vào tim hắn. Lôi Triệt đau nhói cả tim, âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, run giọng an ủi…
_ Em mơ…em mơ thấy Quân Tường….Em mơ thấy rất nhiều….máu! Em sợ lắm…em rất sợ! Triệt! Cứu em!
Giai Kỳ vừa mới tỉnh lại, tâm tình còn bất ổn, vẫn còn bị những chuyện quá mức kinh hãi vừa qua ám ảnh tâm trí. Cô nằm mơ thấy ác mộng, hoảng sợ cũng là điều bình thường…
_ Không sao! Không sao! Anh ở đây rồi!
Lôi Triệt dịu dàng xoa lưng cô, bàn tay to lớn vụng về vỗ vỗ lên sống lưng ong mảnh mai của Giai Kỳ. Tiếng nghe bộp bộp bối rối, lại khiến Giai Kỳ nhớ về thời còn nhỏ, nằm trên ngực cha, cha cô cũng vỗ về cô như thế này…
_ Triệt…em thật sự rất sợ! Rất đau lòng!
Giai Kỳ nói với hắn, nước mắt thấm ướt cả vải áo sơ mi của hắn. Lôi Triệt gật đầu, đôi môi dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô, âu yếm đáp lời…
_ Anh biết, anh biết mà….
_ Em không biết phải làm thế nào nữa! Lyly tự nhiên lại trở thành con gái của Độc nhãn, rồi còn muốn giết em…Rồi cả Quân Tường….cả Quân Tường….
Giai Kỳ níu chặt lấy áo của Lôi Triệt, khóc không được mà nói cũng chẳng nên câu, những câu chữ vụn vỡ hoảng loạn cứ vang lên, khiến Lôi Triệt đau lòng vô hạn….
_ Lúc đó…lúc đó…Quân Tường hỏi em…kiếp sau có thể dành cho anh ấy không? Em….em….em….không muốn tàn nhẫn như thế đâu…nhưng mà…
Ánh mắt trong vắt của Giai Kỳ hướng về phía Lôi Triệt, nước mắt âng ấng dâng lên trong lòng mắt cô, chảy xuống gò má non mịn, thấm vào trái tim hắn…
_ Nhưng mà….em đã hứa với anh…kiếp này….kiếp sau….và cả kiếp sau nữa….Em đều thuộc về anh….Em không thể….Em…
Lòng mắt đen thẳm của Lôi Triệt hiện lên tia đau xót, vẳng vẳng trong đầu hắn là nụ cười tươi tắn của Giai Kỳ lúc cô níu lấy bàn tay của hắn, hạnh phúc mà nói với hắn…
“Đời này kiếp này…ngay cả kiếp sau nữa….kiếp sau nữa….Em vẫn sẽ dành cho anh! Chỉ thuộc về anh!”
_ Tại sao….tại sao…em lại yêu anh đến vậy?
Giai Kỳ nấc nghẹn lên, tiếng khóc làm nỗi đau trong lòng hắn bùng nổ…
Lôi Triệt vội vàng ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Giai Kỳ. Đôi môi hắn vội vã tới hốt hoảng, tìm tới môi cô mà điên cuồng m*t lấy, tước đoạt đi hơi thở của cô…
Nụ hôn dữ dội, chất chứa ưu tư day dứt, vòng ôm siết chặt lấy thân hình cô rất chặt, chặt tới mức khiến chính bản thân hắn cũng ngạt thở…
Làm sao hắn có thể nói với cô, rằng lúc hắn chứng kiến cô ôm lấy thân thể của Quân Tường mà bật khóc dưới mưa ấy, hắn đã sợ hãi thế nào, đã đau đớn thế nào….
Hắn sợ hãi rằng tình cảm ngày trước của cô và Quân Tường sẽ bùng cháy lên, hắn sợ rằng cô sẽ nhớ lại chuyện trước kia mà lại lần nữa nặng tình với Quân Tường, hắn sợ rằng cô sẽ giữ Quân Tường ở trong trái tim mình, nơi đáng lẽ chỉ thuộc về hắn….
Hắn đau đớn nghĩ tới việc, cô sẽ căm ghét hắn, hận hắn….sẽ rời bỏ hắn…
Giai nhi!
Em có thể thương, có thể nhớ, có thể đau khổ vì Quân Tường….
Nhưng xin em…đừng yêu!
Dù chỉ một chút thôi…
Cũng đừng yêu!
Được không?
_ Yên nào! Em của anh! Đừng khóc nữa…yên nào!
Lôi Triệt không nói gì an ủi, mà hắn chỉ vỗ về cô, vỗ về tiếng khóc đứt đoạn của cô…Giai Kỳ gục đầu trên vai hắn, hoảng loạn và đau khổ nấc nghẹn lên…
_ Lôi Triệt….em xin anh! Đừng trả thù nữa! Đừng cố chấp nữa! Bỏ qua hết đi được không….Em thật sự…không chịu nổi nữa rồi!
Giọng nói yếu ớt của cô vang bên tai hắn, làm lòng mắt sâu thẳm của Lôi Triệt xao động…
Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, Lôi Triệt gật đầu, rất dịu dàng, rất ân ái…
_ Được! Anh hứa với em! Sẽ không trả thù! Sẽ không cố chấp nữa….!
****
Gió thổi qua tấm rèm, mang theo hương đêm u tịch lặng lẽ…
Lôi Triệt không ngủ được, hắn tựa người lên ban công rộng lớn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Giai Kỳ đang say ngủ trên giường…
Đêm rất tĩnh lặng, khiến cho những tiếng bấm điện thoại của hắn cũng vang vọng ồn ào…
_ Cô ấy thế nào?
Thanh âm trầm thấp vang lên ngay khi chuông điện thoại vừa đổ hồi đầu tiên. Lôi Triệt gật đầu, tiếng thở dài vang lên như một làn gió…
_ Tạm thời thì ổn! Có chút hoảng loạn…nhưng không đáng lo nữa!
_ Vậy thì tốt! Sau này cậu đừng để cô ấy đi một mình như thế nữa!
Tề Yến Thanh lên tiếng, với một chất giọng từng trải…giống như chính bản thân hắn cũng biết cảm giác mất đi điều quý giá nhất đau đớn tới mức nào…
_ Bên pháp y đã đưa ra được báo cáo khám nghiệm tử thi của Hà gia chưa?
_ Chưa! Vẫn đang khám nghiệm! Triệu chứng ban đầu có thể là lên cơn đau tim!
_ Đau tim sao?
Lôi Triệt âm trầm suy nghĩ, bàn tay hắn siết lại thành quyền…
_ Bấy lâu nay mình điều tra tên Độc nhãn, mà giống như hắn có phép độn thổ, trốn dưới đất vậy không thể moi lên! Tự dưng bây giờ lại lòi ra một đứa con gái lớn, mà rõ ràng luôn túc trực bên cạnh Giai Kỳ, vậy mà tại sao đến bây giờ mới xuất đầu lộ diện? Nếu như đã muốn giết cô ấy, thì tại sao không làm từ trước, phải đi đường vòng rườm rà như vậy? Chuyện này không đơn giản!
_ Kính Hàm đã về quê nơi cô ả đó khai trong lý lịch để điều tra rồi, chắc cũng sớm có tin tức thôi. Còn Nhiếp Phong đã truy ra được tung tích một vài tên trong những tên sát thủ đột nhập vào nhà cậu năm đó…Mình đã sai người hỗ trợ Ngô Lỗi điều tra… Sớm muộn gì cũng sẽ truy ra được thôi!
Tề Yến Thanh âm trầm nói…Lôi Triệt trầm ngâm nhìn về phía Giai Kỳ, trong đầu hắn vẳng lên câu nói của cô…
“Triệt! Em xin anh! Đừng trả thù nữa! Đừng cố chấp nữa! Được không?”
Ánh mắt hắn nheo lại, bàn tay siết chặt lấy điện thoại, lạnh giọng nói…
_ Truy cùng giết tận! Cho dù hắn có ở đâu cũng phải đào đất lôi lên! Mình sẽ không để bất kì ai động tới vợ và con mình được yên ổn!
Nợ máu….phải trả bằng máu!
*****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Trong bức tranh gia đình, cha mẹ đang nhìn hắn, và cả bản thân của hắn trong quá khứ, cũng đang im lặng nhìn hắn.
Lôi Triệt đối diện với chính bản thân mình, trong bức tranh ấy hắn vẫn chỉ là một cậu bé vô lo vô nghĩ, với một trái tim hồn nhiên và một tâm hồn hướng thiện.
Còn đối diện với thực tại phũ phàng, là bản thân hắn với một trái tim tăm tối và một linh hồn đang bị ác quỷ ăn mòn từng ngày…
Đôi mắt sắc bén nhắm nghiền lại, ấn đường cau chặt với vẻ mệt mỏi chán chường. Lôi Triệt tựa lưng lên ghế da thú, lần đầu tiên cảm giác được sự rã rời của cơ thể…
Có phải, hắn đã quá già để đối diện với những điều này rồi chăng?
_ Triệt nhi!
Thanh âm trầm khàn nhuốm màu thời gian vang lên. Lôi Triệt ngồi thẳng dậy, gương mặt uể oải với cơn đau đầu ngấm ngầm đang gặm nhấm tâm trí. Ánh mắt hắn hướng về phía Lão Trịnh đang bước về phía mình.
Bàn tay ông đầm ấm vỗ vỗ lên vai của Lôi Triệt, đôi chân tập tễnh khó khăn ngồi xuống…
_ Con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi! Đừng cố quá sức!
_ Con không sao! Con phải thức còn chờ Giai nhi tỉnh lại! Cha! Chân của cha sao rồi?
_ Không sao đâu! Già rồi lập cập, trượt ngã nên đau chút thôi! Bác sĩ thăm khắm nói bộ xương già của cha không sao, vài ngày là khỏi.
Lão Trịnh cười xuề xào, bàn tay đặt chiếc gậy chống sang bên cạnh, xoa xoa cẳng chân căng nhức. Chẳng là hôm nay ông đang ở ngoài vườn chăm cây cảnh, đột ngột nghe tin Đinh quản gia nói Giai Kỳ bị bắt cóc nên cuống cuồng vội vàng chạy vào trong nhà, không ngờ bị trượt chân ngã, cẳng chân đau điếng không sao nhúc nhích được, muốn lập tức lao tới đồn cảnh sát mà lại không thể đi…
_ Cũng tại con, sự việc diễn ra quá nhanh, mà con không muốn làm cho lo lắng nên không gọi điện về báo, khiến cha bị trượt chân ngã!
_ Triệt nhi! Không nên chuyện gì cũng tự đổ áp lực cho mình! Ta trượt ngã là do bản thân không cẩn thận, không lỗi lầm gì tới con. Với cả trong hoàn cảnh đó, ta cũng hiểu tâm trạng của con mà…Cũng may con bé không sao!
_ Vâng….
Lôi Triệt hướng mắt xuống, trầm giọng đáp lời. Thái độ chẳng có chút vui tươi, ngược lại vô cùng u uẩn của hắn khiến cho Lão Trịnh thở dài…
_ Triệt nhi! Giai Kỳ sức khỏe ổn định, đứa bé trong bụng cũng không bị ảnh hưởng. Con bé mệt quá thiếp đi một chút sẽ tỉnh lại ngay thôi…con cũng đừng tự trách mình nữa. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Làm sao mà biết được ngày mai chuyện gì sẽ ập tới…Chỉ cần hiện tại bình an đã là phúc phận rồi!
Lão Trịnh nhẹ giọng khuyên nhủ, nhưng sắc mặt của Lôi Triệt lại chẳng khá lên, ngược lại, còn vô cùng u ám…
Giống như có một vầng mây đen đang bay lơ lửng trên đầu vậy, sắc diện của hắn xấu tới mức tồi tệ…
_ Triệt nhi…có chuyện gì đừng giấu trong lòng, nói ra sẽ làm tâm trạng của con nhẹ nhõm hơn…
Lão Trịnh lên tiếng, bàn tay của ông vỗ vỗ lên bàn tay đẹp đẽ của hắn…
Tiếng thở dài nặng nề vang lên, Lôi Triệt âm trầm hướng ánh mắt về phía bức tranh trước mặt. Ánh lửa chiếu lên ánh mắt sắc bén của cha hắn, bóng tối và ánh sáng đan xen, làm đôi mắt hiện lên có hồn và chân thực, giống như cha đang thực sự nhìn về phía hắn…
Bên cạnh, là ánh mắt dịu dàng của Lôi phu nhân và đôi môi đang mỉm cười ấy…
Thật sự rất giống Giai Kỳ…
_ Con đang suy nghĩ…nếu như cha mẹ con còn sống, không biết cha mẹ có muốn con làm mọi chuyện tới mức này hay không?
Câu hỏi của Lôi Triệt vang lên, u buồn và trầm lặng, làm cho Lão Trịnh ở bên cạnh cũng sững người…
Một khoảng lặng xen giữa Lôi Triệt và Lão Trịnh…
Lão Trịnh lặng người nhìn gương mặt cao ngạo căng cứng của Lôi Triệt, ánh mắt sắc bén giờ trở nên sầu thảm u uẩn…Trong lòng bỗng nhiên chạnh lòng chua xót…
_ Triệt nhi….nói ra những lời này, ta thật sự chẳng khác gì giả mèo khóc chuột, nhưng thật lòng, ta cũng không thể nghĩ tới kết cục lại tàn nhẫn tới mức thế này!
Lão Trịnh thở dài, ánh nhìn nhuốm màu thời gian hướng về phía bức tranh, ân hận lên tiếng...
_ Nếu như biết trước, ta chắc chắn sẽ không phạm phại sai lầm này! Đời này ta sai lầm nhất, chính là ép con phải trả thù cho cái chết của anh chị Lôi. Nếu như không phải vì ta thì...
Lão Trịnh cúi đầu xuống, tiếng thở dài vang lên càng lúc càng sầu thảm, càng lúc càng ân hận....
_ Sống tới nửa đời người rồi...Ta mới thấm thía câu oán thù nên giải, không nên kết...
Bàn tay của Lôi Triệt vươn lên, nhưng ngón tay thon dài xoa xoa lấy thái dương, biểu cảm lẫn sắc diện đều giống như vừa uống một cốc trà khổ sâm* cô đặc vậy….
_ Ban đầu con luôn nghĩ, chỉ cần khến cho gia đình của Hà gia tán gia bại sản, tước đoạt đi mọi thứ của họ thì sẽ an ủi cha mẹ con dưới suối vàng. Nhưng đến khi mọi thứ đạt được rồi, con lại cảm thấy rất trống rỗng…rất trống rỗng!
Lôi Triệt thở hắt ra một hơi, ánh nhìn day dứt của hắn hướng về phía bức tranh…Ánh lửa bập bùng trong lòng mắt đen thẫm như màu bóng đêm, phản sáng lên ánh nhìn sâu thẳm ấy một nỗi đâu rỗng hồn…
_ Hóa ra cảm giác trả thù, không giống như con tưởng!
Lôi Triệt lắc đầu….Đầu lưỡi hắn lướt qua đôi môi, ánh mắt chán nản và hoang hoải nhắm nghiền lại…Cảnh tưởng Quân Tường một thân đỏ máu tươi nằm gục trên nền đất lạnh, mưa rơi xuống thấm ướt thân thể không còn sức sống, bên cạnh là Giai nhi gục khóc đau tới tê tâm phế liệt…có lẽ sẽ là hình ảnh ám ảnh hắn tới suốt cuộc đời này…
Ánh mắt của hắn chợt lạnh lại, dường như trong đó đang chất chứa suy tính gì đó mà Lão Trịnh không thể đoán được…Chỉ thấy gương mặt hắn chẳng còn dáng vẻ dằn vặt day dứt nữa, ngược lại trở nên cứng cỏi, cố chấp, cường hãn và lãnh khốc…
Giống như vừa rồi, có một ý niệm nào đó đột nhiên xuất hiện, làm thay đổi toàn bộ cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn….
Đột nhiên, thanh âm âm trầm của hắn nhẹ giọng vang lên….
_ Cho dù có thế nào…làm cho cô ấy khóc, thì cũng là con sai…
_ Con nói gì Triệt nhi?
Lão Trịnh hỏi hắn, Lôi Triệt liền lắc đầu, nhẹ giọng trả lời…
_ Không có gì ạ…
_ Triệt nhi….
Bàn tay lốm đốm đồi mồi của Lão Trịnh đặt lên bàn tay của Lôi Triệt, gương mặt ngập tràn ân hận, khẽ giọng lên tiếng…
_ Ta….thật lòng xin lỗi!
_ Đừng nói như vậy mà, cha! Chẳng phải chính người đã dạy con sao? Đã làm việc thì không sợ sai! Mà đã sợ sai, thì không làm việc! Đã có chí làm chuyện lớn, thì phải có gan chịu đựng những mất mát mà nó mang lại!
Lão Trịnh nhìn gương mặt cao ngạo của Lôi Triệt, dường như bình thản, dường như tự tại, nhưng sâu trong lòng mắt cứng cỏi kia, lại là cả một sự day dứt mà hắn đang cố che dấu…
Lôi Triệt chính là con người như vậy, bướng bỉnh và cố chấp. Kể cả trong lòng hắn đang ngập tràn ân hận, ngập tràn day dứt, nhưng nếu đã là việc hắn quyết từ ban đầu, hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ làm tới cùng, cho dù kết cục có bi thảm tới đâu….
Tính cách này….Lão Trịnh đã từng nhìn thấy ở một người…
_ Triệt nhi…con thật sự rất giống cha con!
Lôi Triệt mỉm cười, bàn tay hắn siết lại và đầu lông mày hắn nhướn nhẹ lên, đủng đỉnh trả lời…
_ Cha con nếu nghe thấy chắc chẳng vui vẻ gì đâu….
Lão Trịnh bật cười trước câu nói của Lôi Triệt…
Một khoảng lặng trôi qua, bàn tay ông siết lấy tay hắn…đắn đo một lúc mới dám lên tiếng…
_ Hà gia giờ đã chẳng còn ai….Vậy chuyện của Lão Độc nhãn thì sao?
Ánh mắt của Lôi Triệt nheo lại, hắn hướng về phía ông, chầm chậm trả lời…
_ Cha yên tâm! Con đã lo liệu rồi! Cha đừng lo...Trời cũng tối rồi, cha đi nghỉ đi! Con lên với Giai nhi….
_ Đáng lẽ nên đưa con bé đến bệnh viện…Để ở nhà ta sợ không yên tâm…
_ Bác sĩ và điều dưỡng của bệnh viện Royal đã ở lại trong phòng dành cho khách, Giai nhi cũng không bị gì nghiêm trọng, có gì sẽ kịp thời hỗ trợ. Với c con sợ, nếu như tới bệnh viện, khi cô ấy tỉnh lại nhìn thấy toàn một màu trắng, máy móc thiết bị lạnh lẽo, mà lại không có con ở bên cạnh, sẽ sợ hãi…!
Một lời nói ra, khiến cho Lão Trịnh ngẩn người….
Thanh âm ấm áp, ánh mắt dịu dàng, những điều quan tâm sâu sắc dịu ngọt mà Lôi Triệt chưa từng dành cho ai ấy…
_ Triệt nhi, chúc mừng con, cuối cùng thì con cũng thật sự biết yêu rồi đấy!
_ Biết sao được bây giờ, trái tim của con nó khó bảo lắm! Đành phải chịu thôi…
Lôi Triệt nhún vai một cách bất lực, thân hình cao lớn của hắn nhanh nhẹn bước vội lên cầu thang, hướng tới phòng ngủ rộng…
****
Giai Kỳ thấy mình đang chu du trong một giấc mơ, không, phải là một cơn ác mộng…Một cơn ác mộng rất đáng sợ!
Cô thấy mình đang đứng giữa một biển máu, máu đỏ tanh lợm giọng và dính dớp lên khắp bộ quần áo trắng mà cô đang mặc….Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng vùng vẫy thì cơ thể càng lún sâu xuống hồ máu ấy, giống như một con cá mắc vào lưới đánh cá, không thể nào trốn thoát….
Đột nhiên, trên mặt hồ máu tanh lợm giọng đó, hàng chục, hàng trăm gương mặt của Quân Tường nổi lềnh bềnh trên nền máu đỏ…
Giai Kỳ sơ hãi tới mức cứng đờ các khớp miệng, choáng váng nhìn những gương mặt trắng bệch ruốm máu đỏ của Quân Tường lềnh bềnh trôi trên hồ máu….
Rồi đột ngột, tất cả những đôi mắt trên gương mặt của anh đều bất ngờ mở bung ra…
Bên trong là lòng mắt trắng dã không hề có tròng đen, vô hồn đáng sợ nhìn chằm chằm về phía Giai Kỳ…
Không hẹn trước, những khuôn miệng đỏ lòm máu mở ra, đồng thanh gào lên…
“Giai Kỳ! Anh thật lòng yêu em!”
Âm thanh hỗn độn và hình ảnh kinh khủng vây hãm lấy cô, Giai Kỳ sợ tới mức tay chân lạnh toát, mặt mũi trắng bệch, tiếng hét muốn nổ tung lồng ngực vang lên….
_ Á Á Á Á!!!
_ GIAI NHI! GIAI NHI!!!
Tiếng gọi của ai đấy? Tại sao lại có cảm giác ấm áp thân thuộc đến như vậy?
Giọng nói đầy từ tính ấy tại sao trong giấc mơ, cũng khiến cô chảy nước mắt…
Đôi tay của Giai Kỳ vung lên hoảng loạn, nước mắt âng ấc chảy xuống gò má hao gầy, lập tức được bàn tay to lớn ấm áp của Lôi Triệt bắt lấy….
_ Giai nhi! Giai nhi!
Thanh âm từ tính ấm áp vang lên, hắn ra sức lay Giai Kỳ dậy....Cô mơ thấy cái gì mà bật khóc cả trong lúc mê man thế?
_ GIAI NHI!
Tiếng quát của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ giật mình. Đôi mắt hoảng loạn đầy nước mắt của cô hướng về phía Lôi Triệt…Hồn xiêu phách lạc nhìn bàn tay mình nằm trong bàn tay to lớn của hắn, còn cô đang nằm trên giường lớn, nép sát vào thân hình cường tráng của hắn, trong vòng tay hắn…
_ Sao vậy em? Em mơ thấy gì thế?
Lôi Triệt vội vã hỏi cô, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vào gương mặt trắng bệch toát rã mồ hôi của Giai Kỳ…Bàn tay hắn luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bao bọc cô, ôm ấp cô…
Vừa nãy hắn ngắm nhìn cô nằm ngủ trong vòng tay mình, tâm trạng cũng yên bình một chút, đột nhiên lại thấy cô bât đầu ú ớ, rồi chợt hét toáng lên, còn khóc cả trong giấc ngủ….
Nhìn cô xanh xao gầy yếu, gương mặt hốc hác mệt mỏi, trong lòng hắn đau tới mức phát điên lên…
Bàn tay chạm lấy gò má non mịn của cô, dịu dàng âu yếm như vuốt ve báu vật.
_ Không sao! Chỉ là mơ thôi! Có anh ở đây rồi!
Ánh mắt hoảng loạn của Giai Kỳ bây giờ mới tìm lại được chút lí trí…Khi nhìn thấy Lôi Triệt trước mặt, cô lập tức lao vào lòng hắn, ôm chầm lấy hắn thổn thức…
_ Triệt! Em sợ lắm!
_ Không sao! Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!
Tiếng khóc uất ức tuyệt vọng của Giai Kỳ như xoáy sâu hàng nghìn mũi dao vào tim hắn. Lôi Triệt đau nhói cả tim, âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, run giọng an ủi…
_ Em mơ…em mơ thấy Quân Tường….Em mơ thấy rất nhiều….máu! Em sợ lắm…em rất sợ! Triệt! Cứu em!
Giai Kỳ vừa mới tỉnh lại, tâm tình còn bất ổn, vẫn còn bị những chuyện quá mức kinh hãi vừa qua ám ảnh tâm trí. Cô nằm mơ thấy ác mộng, hoảng sợ cũng là điều bình thường…
_ Không sao! Không sao! Anh ở đây rồi!
Lôi Triệt dịu dàng xoa lưng cô, bàn tay to lớn vụng về vỗ vỗ lên sống lưng ong mảnh mai của Giai Kỳ. Tiếng nghe bộp bộp bối rối, lại khiến Giai Kỳ nhớ về thời còn nhỏ, nằm trên ngực cha, cha cô cũng vỗ về cô như thế này…
_ Triệt…em thật sự rất sợ! Rất đau lòng!
Giai Kỳ nói với hắn, nước mắt thấm ướt cả vải áo sơ mi của hắn. Lôi Triệt gật đầu, đôi môi dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô, âu yếm đáp lời…
_ Anh biết, anh biết mà….
_ Em không biết phải làm thế nào nữa! Lyly tự nhiên lại trở thành con gái của Độc nhãn, rồi còn muốn giết em…Rồi cả Quân Tường….cả Quân Tường….
Giai Kỳ níu chặt lấy áo của Lôi Triệt, khóc không được mà nói cũng chẳng nên câu, những câu chữ vụn vỡ hoảng loạn cứ vang lên, khiến Lôi Triệt đau lòng vô hạn….
_ Lúc đó…lúc đó…Quân Tường hỏi em…kiếp sau có thể dành cho anh ấy không? Em….em….em….không muốn tàn nhẫn như thế đâu…nhưng mà…
Ánh mắt trong vắt của Giai Kỳ hướng về phía Lôi Triệt, nước mắt âng ấng dâng lên trong lòng mắt cô, chảy xuống gò má non mịn, thấm vào trái tim hắn…
_ Nhưng mà….em đã hứa với anh…kiếp này….kiếp sau….và cả kiếp sau nữa….Em đều thuộc về anh….Em không thể….Em…
Lòng mắt đen thẳm của Lôi Triệt hiện lên tia đau xót, vẳng vẳng trong đầu hắn là nụ cười tươi tắn của Giai Kỳ lúc cô níu lấy bàn tay của hắn, hạnh phúc mà nói với hắn…
“Đời này kiếp này…ngay cả kiếp sau nữa….kiếp sau nữa….Em vẫn sẽ dành cho anh! Chỉ thuộc về anh!”
_ Tại sao….tại sao…em lại yêu anh đến vậy?
Giai Kỳ nấc nghẹn lên, tiếng khóc làm nỗi đau trong lòng hắn bùng nổ…
Lôi Triệt vội vàng ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Giai Kỳ. Đôi môi hắn vội vã tới hốt hoảng, tìm tới môi cô mà điên cuồng m*t lấy, tước đoạt đi hơi thở của cô…
Nụ hôn dữ dội, chất chứa ưu tư day dứt, vòng ôm siết chặt lấy thân hình cô rất chặt, chặt tới mức khiến chính bản thân hắn cũng ngạt thở…
Làm sao hắn có thể nói với cô, rằng lúc hắn chứng kiến cô ôm lấy thân thể của Quân Tường mà bật khóc dưới mưa ấy, hắn đã sợ hãi thế nào, đã đau đớn thế nào….
Hắn sợ hãi rằng tình cảm ngày trước của cô và Quân Tường sẽ bùng cháy lên, hắn sợ rằng cô sẽ nhớ lại chuyện trước kia mà lại lần nữa nặng tình với Quân Tường, hắn sợ rằng cô sẽ giữ Quân Tường ở trong trái tim mình, nơi đáng lẽ chỉ thuộc về hắn….
Hắn đau đớn nghĩ tới việc, cô sẽ căm ghét hắn, hận hắn….sẽ rời bỏ hắn…
Giai nhi!
Em có thể thương, có thể nhớ, có thể đau khổ vì Quân Tường….
Nhưng xin em…đừng yêu!
Dù chỉ một chút thôi…
Cũng đừng yêu!
Được không?
_ Yên nào! Em của anh! Đừng khóc nữa…yên nào!
Lôi Triệt không nói gì an ủi, mà hắn chỉ vỗ về cô, vỗ về tiếng khóc đứt đoạn của cô…Giai Kỳ gục đầu trên vai hắn, hoảng loạn và đau khổ nấc nghẹn lên…
_ Lôi Triệt….em xin anh! Đừng trả thù nữa! Đừng cố chấp nữa! Bỏ qua hết đi được không….Em thật sự…không chịu nổi nữa rồi!
Giọng nói yếu ớt của cô vang bên tai hắn, làm lòng mắt sâu thẳm của Lôi Triệt xao động…
Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, Lôi Triệt gật đầu, rất dịu dàng, rất ân ái…
_ Được! Anh hứa với em! Sẽ không trả thù! Sẽ không cố chấp nữa….!
****
Gió thổi qua tấm rèm, mang theo hương đêm u tịch lặng lẽ…
Lôi Triệt không ngủ được, hắn tựa người lên ban công rộng lớn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Giai Kỳ đang say ngủ trên giường…
Đêm rất tĩnh lặng, khiến cho những tiếng bấm điện thoại của hắn cũng vang vọng ồn ào…
_ Cô ấy thế nào?
Thanh âm trầm thấp vang lên ngay khi chuông điện thoại vừa đổ hồi đầu tiên. Lôi Triệt gật đầu, tiếng thở dài vang lên như một làn gió…
_ Tạm thời thì ổn! Có chút hoảng loạn…nhưng không đáng lo nữa!
_ Vậy thì tốt! Sau này cậu đừng để cô ấy đi một mình như thế nữa!
Tề Yến Thanh lên tiếng, với một chất giọng từng trải…giống như chính bản thân hắn cũng biết cảm giác mất đi điều quý giá nhất đau đớn tới mức nào…
_ Bên pháp y đã đưa ra được báo cáo khám nghiệm tử thi của Hà gia chưa?
_ Chưa! Vẫn đang khám nghiệm! Triệu chứng ban đầu có thể là lên cơn đau tim!
_ Đau tim sao?
Lôi Triệt âm trầm suy nghĩ, bàn tay hắn siết lại thành quyền…
_ Bấy lâu nay mình điều tra tên Độc nhãn, mà giống như hắn có phép độn thổ, trốn dưới đất vậy không thể moi lên! Tự dưng bây giờ lại lòi ra một đứa con gái lớn, mà rõ ràng luôn túc trực bên cạnh Giai Kỳ, vậy mà tại sao đến bây giờ mới xuất đầu lộ diện? Nếu như đã muốn giết cô ấy, thì tại sao không làm từ trước, phải đi đường vòng rườm rà như vậy? Chuyện này không đơn giản!
_ Kính Hàm đã về quê nơi cô ả đó khai trong lý lịch để điều tra rồi, chắc cũng sớm có tin tức thôi. Còn Nhiếp Phong đã truy ra được tung tích một vài tên trong những tên sát thủ đột nhập vào nhà cậu năm đó…Mình đã sai người hỗ trợ Ngô Lỗi điều tra… Sớm muộn gì cũng sẽ truy ra được thôi!
Tề Yến Thanh âm trầm nói…Lôi Triệt trầm ngâm nhìn về phía Giai Kỳ, trong đầu hắn vẳng lên câu nói của cô…
“Triệt! Em xin anh! Đừng trả thù nữa! Đừng cố chấp nữa! Được không?”
Ánh mắt hắn nheo lại, bàn tay siết chặt lấy điện thoại, lạnh giọng nói…
_ Truy cùng giết tận! Cho dù hắn có ở đâu cũng phải đào đất lôi lên! Mình sẽ không để bất kì ai động tới vợ và con mình được yên ổn!
Nợ máu….phải trả bằng máu!
*****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.