Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 13: Biết đường về nhà rồi sao (Phần 6)
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Tiêu Khả Hân giống như bản năng, của một người mẹ, đang che chở cho con
mình, đem Cung Hinh ôm chặt, mắt trừng trừng nhìn hắn ta. Người đàn ông
đó càng ngày càng tiến tới, với vóc dáng của hắn, chỉ bước dài bước, đã
đến chổ của Tiêu Khả Hân đang ngồi, liền bảo hộ Hinh Nhi rồi nhìn người
đàn ông đó hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn làm gì? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cô bé này thế!" Cung Lại Sâm nheo mắt đánh giá cô nàng rồi không nói gì.
Dáng vẻ âm trầm, Cung Lại Sâm không nhìn Tiêu Khả Hân, mà nhìn Cung Hinh Nhi, từ trên, xuống dưới, thấy con bé không bị gì, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ngoài mặt vẫn dáng vẻ lạnh nhạt hỏi Cung Hinh Nhi.
Cung Lại Sâm: "Tại sao lại trốn học? Rồi bắt trước ai lại bỏ nhà ra đi thế hả!" Nghe baba Cung Lại Sâm hỏi như vậy, nếu bây giờ không trả lời, về nhà chết chắc, Cung Hinh Nhi liền rụt rè trả lời.
Cung Hinh Nhi: "Là... Là... Con coi trong phim, thấy hể có chuyện gì buồn, thì liền đi đâu đó một thời gian rồi về... nên!"
Cung Lại Sâm nghe con gái cưng nói rồi, liền nhết miệng, giọng vẫn trâm đục nhẹ nhàng nói, nhưng Cung Hinh Nhi biết là cha già lúc này đang rất giận.
Cung Lại Sâm: "À!!! Vậy nên con mới bắt chước bỏ đi, có thể nói cho ta biết lý do là gì không?" Nói rồi còn tỏa ra một trận hàn khí, khiến cho Cung Hinh Nhi với Tiêu Khả Hân như vừa bị đóng băng vậy.
Nghe màn đối thoại nãy giờ, cô cũng đã biết người đàn ông điển trai, là ba của cô bé, thở phào nhẹ nhỏm, liền thân thiện chào hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Hóa ra chú đây, là ba của cô bé này, có gì chú cứ nói nhỏ nhẹ em ấy, đừng la em ấy nha chú, hiện tại chú đã đến vậy cháu cũng nên đi." Cô nói xong liền xách vali với đống đồ mua để đem về nhà chuẩn bị bước lên xe, Cung Lại Sâm như đang tiêu hóa và dừng lại lời của cô khi nãy.
"Hóa ra chú... Hóa ra chú... Hóa ra chú... chú... chú" Trong đầu cứ vang lên câu như thế, khi định thần lại thì người đã đi rồi, mắng thầm trong đầu "Chết tiệt! Chưa kịp bắt cô ta lại hỏi tội, vậy mà đã chuồn rồi!"
Thấy người cũng đã đi, Cung Hinh Nhi ngoan ngoãn, theo Cung Lại Sâm về nhà, còn không quên, ôm theo con gấu bông, mà Tiêu Khả Hân đã tặng, tìm được người, Cung Lại Sâm ra lệnh cho thuộc hạ ra về trước, còn hắn chở Cung Hinh Nhi về bằng xe của mình.
... ... ...
Trên xe buýt lúc này đang chạy, Tiêu Khả Khả Hân nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, cảm thán cho mình, khi về nhà phải đối mặt với mẹ, cũng khoảng vài tiếng mới về đến nơi. Tiêu Khả Hân liền mặt kệ không nghỉ nữa, liền nhắm mắt lại, chiếc xe vận chạy nhịp nhàng trên con đường.
Tiêu Khả Hân: "Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn làm gì? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cô bé này thế!" Cung Lại Sâm nheo mắt đánh giá cô nàng rồi không nói gì.
Dáng vẻ âm trầm, Cung Lại Sâm không nhìn Tiêu Khả Hân, mà nhìn Cung Hinh Nhi, từ trên, xuống dưới, thấy con bé không bị gì, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ngoài mặt vẫn dáng vẻ lạnh nhạt hỏi Cung Hinh Nhi.
Cung Lại Sâm: "Tại sao lại trốn học? Rồi bắt trước ai lại bỏ nhà ra đi thế hả!" Nghe baba Cung Lại Sâm hỏi như vậy, nếu bây giờ không trả lời, về nhà chết chắc, Cung Hinh Nhi liền rụt rè trả lời.
Cung Hinh Nhi: "Là... Là... Con coi trong phim, thấy hể có chuyện gì buồn, thì liền đi đâu đó một thời gian rồi về... nên!"
Cung Lại Sâm nghe con gái cưng nói rồi, liền nhết miệng, giọng vẫn trâm đục nhẹ nhàng nói, nhưng Cung Hinh Nhi biết là cha già lúc này đang rất giận.
Cung Lại Sâm: "À!!! Vậy nên con mới bắt chước bỏ đi, có thể nói cho ta biết lý do là gì không?" Nói rồi còn tỏa ra một trận hàn khí, khiến cho Cung Hinh Nhi với Tiêu Khả Hân như vừa bị đóng băng vậy.
Nghe màn đối thoại nãy giờ, cô cũng đã biết người đàn ông điển trai, là ba của cô bé, thở phào nhẹ nhỏm, liền thân thiện chào hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Hóa ra chú đây, là ba của cô bé này, có gì chú cứ nói nhỏ nhẹ em ấy, đừng la em ấy nha chú, hiện tại chú đã đến vậy cháu cũng nên đi." Cô nói xong liền xách vali với đống đồ mua để đem về nhà chuẩn bị bước lên xe, Cung Lại Sâm như đang tiêu hóa và dừng lại lời của cô khi nãy.
"Hóa ra chú... Hóa ra chú... Hóa ra chú... chú... chú" Trong đầu cứ vang lên câu như thế, khi định thần lại thì người đã đi rồi, mắng thầm trong đầu "Chết tiệt! Chưa kịp bắt cô ta lại hỏi tội, vậy mà đã chuồn rồi!"
Thấy người cũng đã đi, Cung Hinh Nhi ngoan ngoãn, theo Cung Lại Sâm về nhà, còn không quên, ôm theo con gấu bông, mà Tiêu Khả Hân đã tặng, tìm được người, Cung Lại Sâm ra lệnh cho thuộc hạ ra về trước, còn hắn chở Cung Hinh Nhi về bằng xe của mình.
... ... ...
Trên xe buýt lúc này đang chạy, Tiêu Khả Khả Hân nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, cảm thán cho mình, khi về nhà phải đối mặt với mẹ, cũng khoảng vài tiếng mới về đến nơi. Tiêu Khả Hân liền mặt kệ không nghỉ nữa, liền nhắm mắt lại, chiếc xe vận chạy nhịp nhàng trên con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.