Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 12: Biết đường về nhà rồi sao (Phần 5)
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Trong xe lúc này, Cung Lại Sâm tỏ ra một trận hàn ý, đôi mắt nâu, nheo lại
một cách nguy hiểm, thư ký của Cung Lại Sâm, thấy vậy cũng rùng mình
thầm nghĩ: "Không biết ai, ăn gan hùm, mật gấu, mà chọc giận boss nữa
chứ, khổ thân mình, ngồi gần hứng chịu hết mới ghê haiz..."
... ...
Tiêu Khả Hân thấy Cung Hinh Nhi. Không được vui, liền dẫn cô nhóc đi đến cửa hàng, bán đồ chơi lưu niệm gần đó, chỉ vào con gấu màu nâu, có một cái cánh nhỏ sau lưng, rồi hỏi Cung Hinh Nhi.
Tiêu Khả Hân: "Em có thích con gấu bông, làm bằng đồ chơi này không? Chị sẽ mua tặng em."
Cung Hinh Nhi nghe Tiêu Khả Hân nói thế,. Nét mặt bổng vui lên nhưng rất nhanh lại buồn trở lại nói : "Em... Em không thích đâu chị đừng mua."
Tiêu Khả Hân nghe vậy ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói.
"Sao thế! Em không thích quà chị tặng em à!"
Cung Hinh Nhi lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không phải, là em không thích mà là, papa đã từng nói. Gấu bông chứa rất nhiều loại vi khuẩn, nên không bao giờ cho em chơi cả."
Nghe lời giải thích của cô bé, Tiêu Khả Hân phải phì cười, vì sự ngiêm trọng hóa vấn đề của ba đứa bé. Tiêu Khả Hân vờ ho nhẹ nói.
Tiêu Khả Hân: "Khụ... Khụ papa của em có thể nói rất có lý, nhưng con gấu này, chị đã kiểm tra qua. Nó không có vi khuẩn đâu, em đừng lo." Cung Hinh Nhi nghe cô nói thế thầm khinh bỉ trong lòng "Chị gạt con nít đấy à!" Rất muốn nhận lấy nhưng lại làm ra vẻ một tiểu đại nhân, miệng nói nhưng tay đã ôm con gấu đó vào lòng, làm cho Tiêu Khả Hân dở khóc dở cười với cô nhóc này.
Cung Hinh Nhi: "Thôi được rồi! Cái này là chị muốn em nhận đấy nhá!"
Thế là cô nhóc cũng nhận lấy con gấu, chưa dừng lại ở đó, cô lại dẫn cô bé, đến chổ bán đồ ăn cũng nằm gần đấy, mua hai hộp mì tương đen, hai bánh bao và hai ly coca. Mua xong rồi Tiêu Khả Hân, nắm tay, Cung Hinh Nhi đến chổ ghế ngồi, dành cho những người đợi chuyến xe tiếp theo. Cô đưa cho cô nhóc đó mỗi thứ một phần, hai người bắt đầu ăn ngấu nghiến, do sợ bọn người Du Thanh Tân thức giấc, nên cô thức dậy đi sớm, chưa kịp ăn gì cả, Cung Hinh Nhi cũng thế.
Nhưng hai người, không biết chuyện gì, sẽ đến với hai người ngay sau đây. Trước nhà ga hiện giờ, có đến mười chiếc xe sang trọng vừa dừng lại, bắt mắt nhất, là chiếc Lamporini phiên bản, giới hạn toàn cầu nữa chứ, làm ai cũng phải trố mắt nhìn, từ trong xe đó bước ra.
Cung Lại Sâm nhìn xung quanh, rồi nheo đôi mắt nâu, lạnh lùng phất tay, ra lệnh cho những tên vệ sĩ, đi tìm vị trí của Tiêu Khả Hân. Những cô gái nhìn thấy Cung Lại Sâm, điều giống như một đám hoa si vậy, tuy không dám đến gần vì thấy những gã vệ sĩ, nhưng nghị luận rất sôi nổi.
Cô gái áo Cam nói với cô gái áo Xanh: "Ê nhìn kìa! Anh chàng đó đẹp trai quá đi, không biết đã có gái chưa!" Cô áo Xanh nghe thế liền bểu môi nói giọng chua ngoa.
Cô áo Xanh: "Thôi đi! Với trình độ như cô, dù người ta có bạn gái hay không! cũng không đến lượt của cô đâu, mà mơ với chả mộng."
Cô gái áo Cam nghe thế liền bỉu môi cải lại: "Nói vậy cô hơn tôi chắc, hừ, cô cũng có khác gì tôi đâu mà bày đặc."
Mặt cho hai cô gái đang cải nhau, nhân vật chính bị nghị luận nãy giờ, đã đi khỏi chổ đó từ lâu.
Nghe thuộc hạ bẩm báo, vị trí Cung Hinh Nhi, Cung Lại Sâm đi sâu, vào trong nhà ga, nơi thuộc hạ của anh, đã tìm thấy Cung Hinh Nhi và Tiêu Khả Hân. Không ngờ đến nơi, anh thấy Cung Hinh Nhi. Đang cùng một cô gái, không tính là xinh đẹp lắm, cô bận môt áo thung màu vàng, và một cái quần jein, đã bị sờn màu, nhìn tổng thể trong mắt anh, thì chỉ được dễ nhìn một chút thôi
Bối Bối *liếc xéo* nói: "Ừ anh cứ chê đi, sao này mới biết *Cười gian*
Bỏ qua chuyện đó, anh thấy một cảnh tượng vô cùng ấp áp. Cung Hinh Nhi đang ăn rất ngon, trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười, còn cô gái kia, hình như rất quan tâm đến con bé, lâu lâu lấy khăn ra, lau miệng cho Cung Hinh Nhi. Chẳng phải con bé, rất ghét những người khác động chạm đến mình, sao bây giờ lại...
Cung Hinh Nhi có cảm giác, có ai đang nhìn mình, ngẩng đầu nhỏ lên xem, liền hóa đá nghĩ thầm: "Chết rồi, chết rồi cha già đến rồi lần này mình chết chắc!"
Tiêu Khả Hân thấy, Cung Hinh Nhi dường như không đúng lắm, cũng nhìn thử hướng cô bé đang nhìn, thấy có một người đàn ông, đang đi về phía họ. Anh ta rất đẹp trai, nhưng tiết là... Đối với Tiêu Khả Hân, không để ý đến điều đó, cô chỉ quan tâm, sao anh ta lại nhìn Cung Hinh Nhi như vậy, anh ta muốn làm gì đây
... ...
Tiêu Khả Hân thấy Cung Hinh Nhi. Không được vui, liền dẫn cô nhóc đi đến cửa hàng, bán đồ chơi lưu niệm gần đó, chỉ vào con gấu màu nâu, có một cái cánh nhỏ sau lưng, rồi hỏi Cung Hinh Nhi.
Tiêu Khả Hân: "Em có thích con gấu bông, làm bằng đồ chơi này không? Chị sẽ mua tặng em."
Cung Hinh Nhi nghe Tiêu Khả Hân nói thế,. Nét mặt bổng vui lên nhưng rất nhanh lại buồn trở lại nói : "Em... Em không thích đâu chị đừng mua."
Tiêu Khả Hân nghe vậy ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói.
"Sao thế! Em không thích quà chị tặng em à!"
Cung Hinh Nhi lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không phải, là em không thích mà là, papa đã từng nói. Gấu bông chứa rất nhiều loại vi khuẩn, nên không bao giờ cho em chơi cả."
Nghe lời giải thích của cô bé, Tiêu Khả Hân phải phì cười, vì sự ngiêm trọng hóa vấn đề của ba đứa bé. Tiêu Khả Hân vờ ho nhẹ nói.
Tiêu Khả Hân: "Khụ... Khụ papa của em có thể nói rất có lý, nhưng con gấu này, chị đã kiểm tra qua. Nó không có vi khuẩn đâu, em đừng lo." Cung Hinh Nhi nghe cô nói thế thầm khinh bỉ trong lòng "Chị gạt con nít đấy à!" Rất muốn nhận lấy nhưng lại làm ra vẻ một tiểu đại nhân, miệng nói nhưng tay đã ôm con gấu đó vào lòng, làm cho Tiêu Khả Hân dở khóc dở cười với cô nhóc này.
Cung Hinh Nhi: "Thôi được rồi! Cái này là chị muốn em nhận đấy nhá!"
Thế là cô nhóc cũng nhận lấy con gấu, chưa dừng lại ở đó, cô lại dẫn cô bé, đến chổ bán đồ ăn cũng nằm gần đấy, mua hai hộp mì tương đen, hai bánh bao và hai ly coca. Mua xong rồi Tiêu Khả Hân, nắm tay, Cung Hinh Nhi đến chổ ghế ngồi, dành cho những người đợi chuyến xe tiếp theo. Cô đưa cho cô nhóc đó mỗi thứ một phần, hai người bắt đầu ăn ngấu nghiến, do sợ bọn người Du Thanh Tân thức giấc, nên cô thức dậy đi sớm, chưa kịp ăn gì cả, Cung Hinh Nhi cũng thế.
Nhưng hai người, không biết chuyện gì, sẽ đến với hai người ngay sau đây. Trước nhà ga hiện giờ, có đến mười chiếc xe sang trọng vừa dừng lại, bắt mắt nhất, là chiếc Lamporini phiên bản, giới hạn toàn cầu nữa chứ, làm ai cũng phải trố mắt nhìn, từ trong xe đó bước ra.
Cung Lại Sâm nhìn xung quanh, rồi nheo đôi mắt nâu, lạnh lùng phất tay, ra lệnh cho những tên vệ sĩ, đi tìm vị trí của Tiêu Khả Hân. Những cô gái nhìn thấy Cung Lại Sâm, điều giống như một đám hoa si vậy, tuy không dám đến gần vì thấy những gã vệ sĩ, nhưng nghị luận rất sôi nổi.
Cô gái áo Cam nói với cô gái áo Xanh: "Ê nhìn kìa! Anh chàng đó đẹp trai quá đi, không biết đã có gái chưa!" Cô áo Xanh nghe thế liền bểu môi nói giọng chua ngoa.
Cô áo Xanh: "Thôi đi! Với trình độ như cô, dù người ta có bạn gái hay không! cũng không đến lượt của cô đâu, mà mơ với chả mộng."
Cô gái áo Cam nghe thế liền bỉu môi cải lại: "Nói vậy cô hơn tôi chắc, hừ, cô cũng có khác gì tôi đâu mà bày đặc."
Mặt cho hai cô gái đang cải nhau, nhân vật chính bị nghị luận nãy giờ, đã đi khỏi chổ đó từ lâu.
Nghe thuộc hạ bẩm báo, vị trí Cung Hinh Nhi, Cung Lại Sâm đi sâu, vào trong nhà ga, nơi thuộc hạ của anh, đã tìm thấy Cung Hinh Nhi và Tiêu Khả Hân. Không ngờ đến nơi, anh thấy Cung Hinh Nhi. Đang cùng một cô gái, không tính là xinh đẹp lắm, cô bận môt áo thung màu vàng, và một cái quần jein, đã bị sờn màu, nhìn tổng thể trong mắt anh, thì chỉ được dễ nhìn một chút thôi
Bối Bối *liếc xéo* nói: "Ừ anh cứ chê đi, sao này mới biết *Cười gian*
Bỏ qua chuyện đó, anh thấy một cảnh tượng vô cùng ấp áp. Cung Hinh Nhi đang ăn rất ngon, trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười, còn cô gái kia, hình như rất quan tâm đến con bé, lâu lâu lấy khăn ra, lau miệng cho Cung Hinh Nhi. Chẳng phải con bé, rất ghét những người khác động chạm đến mình, sao bây giờ lại...
Cung Hinh Nhi có cảm giác, có ai đang nhìn mình, ngẩng đầu nhỏ lên xem, liền hóa đá nghĩ thầm: "Chết rồi, chết rồi cha già đến rồi lần này mình chết chắc!"
Tiêu Khả Hân thấy, Cung Hinh Nhi dường như không đúng lắm, cũng nhìn thử hướng cô bé đang nhìn, thấy có một người đàn ông, đang đi về phía họ. Anh ta rất đẹp trai, nhưng tiết là... Đối với Tiêu Khả Hân, không để ý đến điều đó, cô chỉ quan tâm, sao anh ta lại nhìn Cung Hinh Nhi như vậy, anh ta muốn làm gì đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.