Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 26: Cha con cùng phúc hắc
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Khuôn Mặt của Lâm Mục lúc này, như nuốt phải con ruồi. Còn Cung Lại Sâm vuốt
đầu nhỏ Cung Hinh Nhi nghĩ thầm, nhóc con này không biết giống ai, rất
biết cách chọc người ta điên lên. nhưng người đó chỉ biết ngậm bồ hòn
làm ngọt.
Bối bối: Ai dô, anh đang tự khen mình đấy hả Cung tổng!
Cung Lại Sâm *liếc xéo* nói: "Muốn chết kiểu nào?"
Bối bối *chạy mất dép*
Thấy tình hình cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay Lâm Mục liền nói tiếp.
"Anh bạn trẻ sống ở đời, phải biết co giãn theo thời thế. Tôi không biết anh, hiện giờ làm việc gì? Ở đâu? Những người trẻ tuổi, như anh tôi thấy nhiều rồi. kết cục của họ điều trắng tay, vì họ cũng nghĩ đơn giản như anh vậy."
Chỉ nghe thôi Cung Hinh Nhi, tuy không nhìn cha già nhà mình. Nhưng bảo đảm khuôn mặt của ông lúc này, còn đen hơn đít nồi nữa. Còn có thể cảm nhận được ánh mắt lóe lên, khi cha già nhà mình muốn chỉnh thảm một ai, thì người đó cả đời coi như xong. Bé thật muốn trao tặng bằng khen, cho cái người muốn tìm chết này quá đi. Đúng như những gì Cung Hinh Nhi đã nghĩ. Cung Lại Sâm cười như không cười trầm giọng nói:
Cung Lại Sâm: "Ồ... vậy tôi đây phải, cám ơn ngài Lâm đây đã nhắc nhở mới được."
Vừa dứt lời, liền lấy điện thoại ra. Hai vợ chồng Lâm Mục thấy vậy tưởng, Cung Lại Sâm có địa vị gì. Ai ngờ, chỉ mới dọa một chút còn không, phải kêu người mua đồ để tặng cho họ sao liền cười thầm. Cũng trong lúc này, Kim Trạch đang vùi đầu trong những tài liệu, và họp thay cho Cung Lại Sâm thì, chuông lại reo lên làm anh điên tiết gắt giọng nói.
Kim Trạch: "Ai vào họp mà không tắt điện thoại vậy! Có muốn ngày mai không cần đi làm luôn không?"
Tất cả những người có mặt ở đó nghe thế liền lắc đầu nói.
"Phó tổng, không phải của chúng tôi đâu! điện thoại chúng tôi đã tắt từ lâu rồi."
"Hình như tiếng, chuông điện thoại đó của ngài thì phải."
Nghe thế Kim Trạch thấy đúng là điện thoại của mình thật liền ho khan vài tiếng rồi nói.
Kim Trạch: "Khụ... khụ tôi nghe đây, cậu đó lúc nãy bị cậu hại chết rồi! Có chuyện gì thế hiện giờ tôi đang ở trong phòng họp."
Vẫn giọng điệu trầm ổn Cung Lại Sâm tỏ ra nguy hiểm híp mắt nhìn vợ chồng Lâm Mục lạnh lẽo rồi nói:
Cung Lại Sâm: "Bây giờ tôi muốn cậu, không những thu mua công ty đó. Còn phong sát không cho, họ có cơ hội sống tốt."
Kim Trạch!!!! Mẹ kiếp muốn lật bàn ghê nhưng lý trí mách bảo không nên liền hỏi "Lý do" Cung Lại Sâm trả lời.
Cung Lại Sâm: "Chọc đến người không nên chọc. Lý do này đã đủ chưa?"
Kim Trạch bây giờ muốn vả vào mặt mình vài phát ghê liền vội vàng trả lời: "Đủ rồi, đủ rồi!" Đùa sao cậu dám chắc, nếu nói chưa hoặc không. Thì không bảo đảm ngày mai cậu, sẽ được đi châu phi ngay lập tức. Công ty nào bị thu mua thì, cứ mặc xác mình góp vui làm chi không biết.
Từ nãy đến giờ Lâm Mục nghe, Cung Lại Sâm nói chuyện hơi cau mài nghĩ. Không ngờ những người trẻ tuổi, bây giờ điều ngông cuồng tự đại như thế. Nhưng khi điện thoại trong túi, ông ta vang lên. Lâm Mục liền nghe mà, càng nghe sắc mặt càng lúc càng tệ. Một tay ôm ngực thở dốc nặng nề liếc ,nhìn Cung Lại Sâm với ánh mắt kinh sợ.
Bối bối: Ai dô, anh đang tự khen mình đấy hả Cung tổng!
Cung Lại Sâm *liếc xéo* nói: "Muốn chết kiểu nào?"
Bối bối *chạy mất dép*
Thấy tình hình cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay Lâm Mục liền nói tiếp.
"Anh bạn trẻ sống ở đời, phải biết co giãn theo thời thế. Tôi không biết anh, hiện giờ làm việc gì? Ở đâu? Những người trẻ tuổi, như anh tôi thấy nhiều rồi. kết cục của họ điều trắng tay, vì họ cũng nghĩ đơn giản như anh vậy."
Chỉ nghe thôi Cung Hinh Nhi, tuy không nhìn cha già nhà mình. Nhưng bảo đảm khuôn mặt của ông lúc này, còn đen hơn đít nồi nữa. Còn có thể cảm nhận được ánh mắt lóe lên, khi cha già nhà mình muốn chỉnh thảm một ai, thì người đó cả đời coi như xong. Bé thật muốn trao tặng bằng khen, cho cái người muốn tìm chết này quá đi. Đúng như những gì Cung Hinh Nhi đã nghĩ. Cung Lại Sâm cười như không cười trầm giọng nói:
Cung Lại Sâm: "Ồ... vậy tôi đây phải, cám ơn ngài Lâm đây đã nhắc nhở mới được."
Vừa dứt lời, liền lấy điện thoại ra. Hai vợ chồng Lâm Mục thấy vậy tưởng, Cung Lại Sâm có địa vị gì. Ai ngờ, chỉ mới dọa một chút còn không, phải kêu người mua đồ để tặng cho họ sao liền cười thầm. Cũng trong lúc này, Kim Trạch đang vùi đầu trong những tài liệu, và họp thay cho Cung Lại Sâm thì, chuông lại reo lên làm anh điên tiết gắt giọng nói.
Kim Trạch: "Ai vào họp mà không tắt điện thoại vậy! Có muốn ngày mai không cần đi làm luôn không?"
Tất cả những người có mặt ở đó nghe thế liền lắc đầu nói.
"Phó tổng, không phải của chúng tôi đâu! điện thoại chúng tôi đã tắt từ lâu rồi."
"Hình như tiếng, chuông điện thoại đó của ngài thì phải."
Nghe thế Kim Trạch thấy đúng là điện thoại của mình thật liền ho khan vài tiếng rồi nói.
Kim Trạch: "Khụ... khụ tôi nghe đây, cậu đó lúc nãy bị cậu hại chết rồi! Có chuyện gì thế hiện giờ tôi đang ở trong phòng họp."
Vẫn giọng điệu trầm ổn Cung Lại Sâm tỏ ra nguy hiểm híp mắt nhìn vợ chồng Lâm Mục lạnh lẽo rồi nói:
Cung Lại Sâm: "Bây giờ tôi muốn cậu, không những thu mua công ty đó. Còn phong sát không cho, họ có cơ hội sống tốt."
Kim Trạch!!!! Mẹ kiếp muốn lật bàn ghê nhưng lý trí mách bảo không nên liền hỏi "Lý do" Cung Lại Sâm trả lời.
Cung Lại Sâm: "Chọc đến người không nên chọc. Lý do này đã đủ chưa?"
Kim Trạch bây giờ muốn vả vào mặt mình vài phát ghê liền vội vàng trả lời: "Đủ rồi, đủ rồi!" Đùa sao cậu dám chắc, nếu nói chưa hoặc không. Thì không bảo đảm ngày mai cậu, sẽ được đi châu phi ngay lập tức. Công ty nào bị thu mua thì, cứ mặc xác mình góp vui làm chi không biết.
Từ nãy đến giờ Lâm Mục nghe, Cung Lại Sâm nói chuyện hơi cau mài nghĩ. Không ngờ những người trẻ tuổi, bây giờ điều ngông cuồng tự đại như thế. Nhưng khi điện thoại trong túi, ông ta vang lên. Lâm Mục liền nghe mà, càng nghe sắc mặt càng lúc càng tệ. Một tay ôm ngực thở dốc nặng nề liếc ,nhìn Cung Lại Sâm với ánh mắt kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.