Chương 180: Chương 104.3
Niếp Niếp
12/08/2019
Hôn lễ của hắn tiếp diễn không đơn thuần chỉ là
một lễ cưới với hy vọng đem Hoắc Duật Hy trở về mà đã trơ thành một cái
bậy dụ dẫn Mục Đương, ông ta nhất định sẽ xuất hiện vào hôn lễ đó, bởi
vì có Lạc Tư Vũ là nội ứng và có Hoắc Duật Hy là công cụ đắc lực nhất.
Thậm chí ông ta còn có trong tay Mộc Tích, nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì liền có người đệm lưng cho ông ta.
Chỉ là ông ta không ngờ đến, còn một nhân vật nữa đứng sau Tư Cảnh Hàn chính là Tề Thiếu Khanh, thậm chí bên cạnh Tư Cảnh Hàn còn có một Hoàng Tịch Liên làm người đưa tin mà không bị ai nghi ngờ.
Theo thông tin của Lạc Tư Vũ, người của hắn đã trà trộn vào được người của Mục Đương, tìm ra tin tức của Mộc Tích, Tề Thiếu Khanh cấp bách cho Trí Quân dàn xếp ổn thõa, không cướp người lập tức tránh Mục Đương nghi ngờ, án binh bất động khi ông ta ra tay thì lập tức đưa Mộc Tích đi, không để cô ấy trở thành con tin được.
Hôn lễ đã diễn ra, mỗi người có mặt đều mang một tâm tư.
Tư Cảnh Hàn thắng được Mục Đương, Hoắc Duật Hy thắng được Tư Cảnh Hàn, kết thúc chuỗi ngày sống trong dằn vặt của hắn.
Hắn không bất ngờ chỉ có chấp nhận.
Những người còn lại bàng hoàng không thấu, không hiểu vì sao lại trở nên thế này. Cả người hiểu Tư Cảnh Hàn nhất - Tề Thiếu Khanh, đã đoán được Hoắc Duật Hy phản bội nhưng cũng không nghĩ ra được Tư Cảnh Hàn có thể từ bỏ Bảo Bối mà hiến thân mình cho lưỡi dao của Hoắc Duật Hy, và anh cũng không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ ra tay thật.
Tư Cảnh Hàn đúng là khéo tính, hắn rất giỏi nhìn thấu tâm tư người khác, cho nên một khi hắn đã quyết định một việc gì không muốn người khác biết thì sẽ vô phương mà ngăn cản được.
Tư Cảnh Hàn quả thật đã bị dồn vào bước đường cùng mà trở nên điên rồ, là con thú bị thương đến không chịu nỗi cơn đau nữa, thà chết đi có khi còn nhẹ nhõm hơn cảm giác sống mà không bằng chết.
Hắn ngã xuống, trong đau đớn và tuyệt vọng, nhưng lại là một cách giải thoát tốt nhất, cứ như vậy không cần lo âu, muộn phiền.
Ai đã bức tử hắn?
Là tình yêu.
"Không!"
Hoắc Duật Hy thét lên, cô lùi về phía sau dựa vào một gốc ghế chỉ vào Tề Thiếu Khanh mà run rẩy: "Anh nói dối, hắn ban đầu không có yêu em!"
May mà Mộc Tích ở gần đó giữ cô lại, Hoàng Tịch Liên ngồi bên cạnh Tề Thiếu Khanh cũng hoảng hốt trước sự kích động của Hoắc Duật Hy, nhưng mà cũng dễ hiểu Tư Cảnh Hàn ra đi do chính tay cô gây nên, mà bây giờ người khác lại vây đến nói với cô rằng đó chỉ là hiểu lầm thì làm sao có thể tiếp nhận được.
Sự dằn vặt, tự trách, thống khổ, đang hận mà không thể hận, muốn yêu nhưng lại không thể yêu, muốn đoạn tuyệt thì không thể nào quên đi được, người ra đi có lẽ sẽ hết đau đớn, nhưng còn kẻ ở lại thì sẽ nếm trải đủ dư vị đắng cay.
Cũng thật tàn nhẫn.
"Tiểu thư..." Hàn thúc trầm ổn cất giọng, đôi mắt không giấu được ưu buồn: "Vốn dĩ những điều này thúc không nên nói ra, thiếu chủ cũng không muốn nói ra, bởi vì như vậy chỉ khiến con thêm đau lòng, nhưng... thúc nghĩ, nên cho con một đáp án trọn vẹn."
Hoắc Duật Hy im lặng, rúc vào người Mộc Tích, lắng nghe.
Hàn thúc nói tiếp: "Nói thiếu chủ đối với con có tâm ý từ rất lâu đều có nguyên nhân. Con còn nhớ chiếc vòng gỗ mà cậu ấy tặng từ lúc nào không?"
"Là chiếc vòng gỗ này sao?" Hoắc Duật Hy khẽ đưa cổ tay lên, Hàn thúc gật đầu: "Đúng vậy."
Hoắc Duật Hy không mất nhiều thời gian đã trả lời được: "Lúc con và hắn mới gặp nhau không lâu, hắn tặng cho con vào sinh nhật 19 tuổi..."
"Ừ, thúc sẽ không hỏi con có chiếc vòng tay này có ý nghĩa gì, bởi vì thúc biết thiếu chủ chưa từng để lộ nửa lời với con. Thúc sẽ cho con biết... chiếc vòng tay đó là chi bảo của họ Tư, chỉ con dâu trưởng mới được đeo, con nói thiếu chủ tặng cho con vào sinh nhật thì có ý gì?"
Hàn thúc không đợi câu trả lời của Hoắc Duật Hy, có lẽ đối với cô sự thật ngày càng tàn nhẫn.
Mục Đương nắm được tâm tư của Tư Cảnh Hàn bởi vì ông ta đã nhìn thấy cô đeo chiếc vòng tay này. Cho nên liền dụng tâm kế lên người cô.
"Vậy tại sao hắn lại lấy bảo bảo của con làm bia đỡ đạn cho mình, con không cần thứ bảo vệ đó của hắn, con muốn bảo bảo của con chứ không phải là sống nhưng đau khổ từng đêm!"
Thậm chí ông ta còn có trong tay Mộc Tích, nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì liền có người đệm lưng cho ông ta.
Chỉ là ông ta không ngờ đến, còn một nhân vật nữa đứng sau Tư Cảnh Hàn chính là Tề Thiếu Khanh, thậm chí bên cạnh Tư Cảnh Hàn còn có một Hoàng Tịch Liên làm người đưa tin mà không bị ai nghi ngờ.
Theo thông tin của Lạc Tư Vũ, người của hắn đã trà trộn vào được người của Mục Đương, tìm ra tin tức của Mộc Tích, Tề Thiếu Khanh cấp bách cho Trí Quân dàn xếp ổn thõa, không cướp người lập tức tránh Mục Đương nghi ngờ, án binh bất động khi ông ta ra tay thì lập tức đưa Mộc Tích đi, không để cô ấy trở thành con tin được.
Hôn lễ đã diễn ra, mỗi người có mặt đều mang một tâm tư.
Tư Cảnh Hàn thắng được Mục Đương, Hoắc Duật Hy thắng được Tư Cảnh Hàn, kết thúc chuỗi ngày sống trong dằn vặt của hắn.
Hắn không bất ngờ chỉ có chấp nhận.
Những người còn lại bàng hoàng không thấu, không hiểu vì sao lại trở nên thế này. Cả người hiểu Tư Cảnh Hàn nhất - Tề Thiếu Khanh, đã đoán được Hoắc Duật Hy phản bội nhưng cũng không nghĩ ra được Tư Cảnh Hàn có thể từ bỏ Bảo Bối mà hiến thân mình cho lưỡi dao của Hoắc Duật Hy, và anh cũng không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ ra tay thật.
Tư Cảnh Hàn đúng là khéo tính, hắn rất giỏi nhìn thấu tâm tư người khác, cho nên một khi hắn đã quyết định một việc gì không muốn người khác biết thì sẽ vô phương mà ngăn cản được.
Tư Cảnh Hàn quả thật đã bị dồn vào bước đường cùng mà trở nên điên rồ, là con thú bị thương đến không chịu nỗi cơn đau nữa, thà chết đi có khi còn nhẹ nhõm hơn cảm giác sống mà không bằng chết.
Hắn ngã xuống, trong đau đớn và tuyệt vọng, nhưng lại là một cách giải thoát tốt nhất, cứ như vậy không cần lo âu, muộn phiền.
Ai đã bức tử hắn?
Là tình yêu.
"Không!"
Hoắc Duật Hy thét lên, cô lùi về phía sau dựa vào một gốc ghế chỉ vào Tề Thiếu Khanh mà run rẩy: "Anh nói dối, hắn ban đầu không có yêu em!"
May mà Mộc Tích ở gần đó giữ cô lại, Hoàng Tịch Liên ngồi bên cạnh Tề Thiếu Khanh cũng hoảng hốt trước sự kích động của Hoắc Duật Hy, nhưng mà cũng dễ hiểu Tư Cảnh Hàn ra đi do chính tay cô gây nên, mà bây giờ người khác lại vây đến nói với cô rằng đó chỉ là hiểu lầm thì làm sao có thể tiếp nhận được.
Sự dằn vặt, tự trách, thống khổ, đang hận mà không thể hận, muốn yêu nhưng lại không thể yêu, muốn đoạn tuyệt thì không thể nào quên đi được, người ra đi có lẽ sẽ hết đau đớn, nhưng còn kẻ ở lại thì sẽ nếm trải đủ dư vị đắng cay.
Cũng thật tàn nhẫn.
"Tiểu thư..." Hàn thúc trầm ổn cất giọng, đôi mắt không giấu được ưu buồn: "Vốn dĩ những điều này thúc không nên nói ra, thiếu chủ cũng không muốn nói ra, bởi vì như vậy chỉ khiến con thêm đau lòng, nhưng... thúc nghĩ, nên cho con một đáp án trọn vẹn."
Hoắc Duật Hy im lặng, rúc vào người Mộc Tích, lắng nghe.
Hàn thúc nói tiếp: "Nói thiếu chủ đối với con có tâm ý từ rất lâu đều có nguyên nhân. Con còn nhớ chiếc vòng gỗ mà cậu ấy tặng từ lúc nào không?"
"Là chiếc vòng gỗ này sao?" Hoắc Duật Hy khẽ đưa cổ tay lên, Hàn thúc gật đầu: "Đúng vậy."
Hoắc Duật Hy không mất nhiều thời gian đã trả lời được: "Lúc con và hắn mới gặp nhau không lâu, hắn tặng cho con vào sinh nhật 19 tuổi..."
"Ừ, thúc sẽ không hỏi con có chiếc vòng tay này có ý nghĩa gì, bởi vì thúc biết thiếu chủ chưa từng để lộ nửa lời với con. Thúc sẽ cho con biết... chiếc vòng tay đó là chi bảo của họ Tư, chỉ con dâu trưởng mới được đeo, con nói thiếu chủ tặng cho con vào sinh nhật thì có ý gì?"
Hàn thúc không đợi câu trả lời của Hoắc Duật Hy, có lẽ đối với cô sự thật ngày càng tàn nhẫn.
Mục Đương nắm được tâm tư của Tư Cảnh Hàn bởi vì ông ta đã nhìn thấy cô đeo chiếc vòng tay này. Cho nên liền dụng tâm kế lên người cô.
"Vậy tại sao hắn lại lấy bảo bảo của con làm bia đỡ đạn cho mình, con không cần thứ bảo vệ đó của hắn, con muốn bảo bảo của con chứ không phải là sống nhưng đau khổ từng đêm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.