Chương 198: Chương 106.6
Niếp Niếp
25/08/2019
Tiểu Bao ý thức được tình huống bất lợi lập tức
quay đầu muốn bỏ chạy nhưng mà sớm bị đoán được ý nghĩ, những đứa trẻ
kia vây thành một vòng quanh cậu.
Tên cao lớn nhất kéo lấy cổ áo của cậu xách lên dễ dàng, ghì vào khuôn mặt trắng trẻo một giọng nói hằn học: "Tốt nhất là mày biết điều mà tìm cách khác mà sống, nếu còn tiếp tục dẫn con bé kia theo để tranh bán hàng với bọn tao thì nhất định cho mày một trận nhừ tử biết không?"
Tiểu Bao mím môi, không nói gì cả, cậu bé kia hơi tức giận ném cậu xuống đất.
"Uỵch" một tiếng, Tiểu Bao lê trên mặt tuyết đầy nhếch nhác, hai cái bánh bao trong tay cũng rơi ra ngoài, cậu vội vàng nhặt nhạnh không để chúng bị bẩn.
Những cậu bé vây xung quanh thấy cậu chật vật như vậy liền cười ha ha, có mấy tên xông đến kéo cậu lên, rồi một tên khác mò vào người cậu tìm kiếm cái gì đó.
Tiểu Bao lập tức có phản ứng, vùng vẫy:
"Các người không được lấy tiền của tôi!"
"Ở đây không tới lượt mày quyết định." Cậu nhóc cao to nhất bóp chặt vai của Tiểu Bao khiến cậu vì đau mà rúm người lại, thân thể yếu ớt, gầy gò hoàn toàn vô phương chống trả, chỉ có thể trơ mắt để bọn họ lấy hết tiền trong người.
"Cái khăn này của nó tốt đấy, lấy về luôn đi." Một cậu nhóc khác lại nói, thế mà cả một nhóm người vây lại tranh nhau muốn lấy áo khoác và khăn choàng bên ngoài của Tiểu Bao.
Nghĩ đến bé Duật Hy tối nay nếu như không có khăn và áo này thì phải thế nào, Tiểu Bao dùng hết sức phản kháng, đánh trả bọn nhóc kia.
"Thằng ranh này to gan thật, lại còn dám đánh trả?"
"Các người buông tôi ra!"
Nhưng đáp lại cậu là dãy âm thanh đầy khinh bỉ.
"Dạy cho nó một trận đi!"
Đương nhiên sau đó Tiểu Bao bị đánh thật, không có ai tới để kịp thời ngăn cản, bởi vì trong con hẻm tối tăm, lạnh lẽo và bẩn thỉu chẳng mấy ai chịu qua lại và chú ý đi hoạt đông của những người được xem như là xếp cạnh đáy xã hội.
Những con người mang số phận tầm thường, không ai biết đến họ cũng như nỗi đau của họ.
Và ở chỗ đó không có công bằng, không có pháp luật bảo vệ nhân quyền.
Tiểu Bao lê mình trên nền tuyết cố gắng bò dậy.
Đám trẻ kia đã đi mất sau khi cảm thấy đã đánh đủ.
"Khụ khụ khụ..."
Khuôn mặt của Tiểu Bao giờ đây ửng hồng và quanh người vài vết bầm nhanh chóng xuất hiện.
Cậu đau nhưng không khóc.
Việc đầu tiên sau khi đứng lên là tìm đến hai chiếc bánh bao của mình, có lẽ bọn nhóc kia chê bẩn nên không lấy đi, cũng nhờ như vậy Tiểu Bao mới có thể đem về ăn nói với bé Duật Hy.
"Phù phù..."
Tiểu Bao hết phủi rồi lại thổi, nhưng đáng tiếc chiếc bánh bao đã lạnh cóng và lấm lem những vết bẩn. Cậu ngồi xuống, giữa tuyết đang rơi, tháo bỏ những vỏ bánh bị bẩn, không có khăn choàng và áo khoác nên cậu liên tục run lên, vì đói, vì lạnh.
Sau khi cảm thấy ưng ý, chiếc bánh bao đã sạch Tiểu Bao đứng dậy, vội vả chạy về gác trọ với nụ cười vui vẻ.
Cậu rất mong chờ nếu vừa mở cửa sẽ lập tức nhìn thấy bé Duật Hy chạy đến, hỏi bánh bao đâu.
"Bịch bịch bịch..." Càng nghĩ Tiểu Bao chạy càng nhanh.
"Cạch!"
"Bé Duật, anh về rồi đây!" Gần như chưa mở cửa Tiểu Bao đã nói lớn câu này.
Nhưng mà ở trong nhà của bà chủ cho thuê không thấy bé Duật Hy ngồi trên ghế như cậu tưởng tượng.
Tiểu Bao nghĩ rằng bé Duật Hy có thể đang ở trên gác nên lại tức tốc chạy lên.
Rồi rất nhanh cậu hớt hải chạy xuống, giáo dác đi tìm người chủ nhà.
"Em gái của cháu đâu rồi ạ?"
Người chủ nhà từ trong phòng ngủ bước ra, liếc nhìn Tiểu Bao một cái rồi hất cằm: "Đi rồi."
"Đi đâu?" Tiểu Bao càng thêm hoảng sợ, một dự cảm không lành nhen nhóm trong lòng cậu.
"Người nhà của con bé đến đón đi rồi."
Hốc mắt của Tiểu Bao nóng lên: "Là khi nào ạ, bé Duật có nói gì không?"
Người chủ nhà nhún vai: "Vừa mới đi thôi, người nhà của con bé rất giàu có, cái này cho cậu này..." Vừa nói người chủ nhà dúi vào tay Tiểu Bao một tờ tiền mệnh giá lớn, ánh mắt không mấy thành thật: "Cái này là họ thưởng cho cậu mấy hôm nay chăm sóc con bé đấy."
Tiểu Bao chẳng mấy quan tâm, xoay người như một mũi tên lao ra ngoài ngõ.
Người chủ nhà thấy vậy hết cả hồn, nhưng cũng chỉ nhìn nhìn như vậy rồi vui vẻ đi vào trong, đếm lại số tiền khủng được nhận từ người nhà của bé Duật Hy thưởng cho người đã chăm sóc con bé.
Tiểu Bao dừng chân ở góc gõ khi đã nhìn thấy bé Duật Hy được dắt tay bởi một người đàn ông và một người phụ nữ, chắc là ba mẹ của bé con.
Họ đang đi về chiếc xe sang trọng mà cậu chưa bao giờ được thấy trong dãy phố này, có lẽ vì thế mà cậu không dám tiến lên, gọi bé Duật Hy quay lại, tất cả cứ như đã tạo ra một khoảng cách vô hình kéo hai đứa trẻ ra xa nhau.
Tên cao lớn nhất kéo lấy cổ áo của cậu xách lên dễ dàng, ghì vào khuôn mặt trắng trẻo một giọng nói hằn học: "Tốt nhất là mày biết điều mà tìm cách khác mà sống, nếu còn tiếp tục dẫn con bé kia theo để tranh bán hàng với bọn tao thì nhất định cho mày một trận nhừ tử biết không?"
Tiểu Bao mím môi, không nói gì cả, cậu bé kia hơi tức giận ném cậu xuống đất.
"Uỵch" một tiếng, Tiểu Bao lê trên mặt tuyết đầy nhếch nhác, hai cái bánh bao trong tay cũng rơi ra ngoài, cậu vội vàng nhặt nhạnh không để chúng bị bẩn.
Những cậu bé vây xung quanh thấy cậu chật vật như vậy liền cười ha ha, có mấy tên xông đến kéo cậu lên, rồi một tên khác mò vào người cậu tìm kiếm cái gì đó.
Tiểu Bao lập tức có phản ứng, vùng vẫy:
"Các người không được lấy tiền của tôi!"
"Ở đây không tới lượt mày quyết định." Cậu nhóc cao to nhất bóp chặt vai của Tiểu Bao khiến cậu vì đau mà rúm người lại, thân thể yếu ớt, gầy gò hoàn toàn vô phương chống trả, chỉ có thể trơ mắt để bọn họ lấy hết tiền trong người.
"Cái khăn này của nó tốt đấy, lấy về luôn đi." Một cậu nhóc khác lại nói, thế mà cả một nhóm người vây lại tranh nhau muốn lấy áo khoác và khăn choàng bên ngoài của Tiểu Bao.
Nghĩ đến bé Duật Hy tối nay nếu như không có khăn và áo này thì phải thế nào, Tiểu Bao dùng hết sức phản kháng, đánh trả bọn nhóc kia.
"Thằng ranh này to gan thật, lại còn dám đánh trả?"
"Các người buông tôi ra!"
Nhưng đáp lại cậu là dãy âm thanh đầy khinh bỉ.
"Dạy cho nó một trận đi!"
Đương nhiên sau đó Tiểu Bao bị đánh thật, không có ai tới để kịp thời ngăn cản, bởi vì trong con hẻm tối tăm, lạnh lẽo và bẩn thỉu chẳng mấy ai chịu qua lại và chú ý đi hoạt đông của những người được xem như là xếp cạnh đáy xã hội.
Những con người mang số phận tầm thường, không ai biết đến họ cũng như nỗi đau của họ.
Và ở chỗ đó không có công bằng, không có pháp luật bảo vệ nhân quyền.
Tiểu Bao lê mình trên nền tuyết cố gắng bò dậy.
Đám trẻ kia đã đi mất sau khi cảm thấy đã đánh đủ.
"Khụ khụ khụ..."
Khuôn mặt của Tiểu Bao giờ đây ửng hồng và quanh người vài vết bầm nhanh chóng xuất hiện.
Cậu đau nhưng không khóc.
Việc đầu tiên sau khi đứng lên là tìm đến hai chiếc bánh bao của mình, có lẽ bọn nhóc kia chê bẩn nên không lấy đi, cũng nhờ như vậy Tiểu Bao mới có thể đem về ăn nói với bé Duật Hy.
"Phù phù..."
Tiểu Bao hết phủi rồi lại thổi, nhưng đáng tiếc chiếc bánh bao đã lạnh cóng và lấm lem những vết bẩn. Cậu ngồi xuống, giữa tuyết đang rơi, tháo bỏ những vỏ bánh bị bẩn, không có khăn choàng và áo khoác nên cậu liên tục run lên, vì đói, vì lạnh.
Sau khi cảm thấy ưng ý, chiếc bánh bao đã sạch Tiểu Bao đứng dậy, vội vả chạy về gác trọ với nụ cười vui vẻ.
Cậu rất mong chờ nếu vừa mở cửa sẽ lập tức nhìn thấy bé Duật Hy chạy đến, hỏi bánh bao đâu.
"Bịch bịch bịch..." Càng nghĩ Tiểu Bao chạy càng nhanh.
"Cạch!"
"Bé Duật, anh về rồi đây!" Gần như chưa mở cửa Tiểu Bao đã nói lớn câu này.
Nhưng mà ở trong nhà của bà chủ cho thuê không thấy bé Duật Hy ngồi trên ghế như cậu tưởng tượng.
Tiểu Bao nghĩ rằng bé Duật Hy có thể đang ở trên gác nên lại tức tốc chạy lên.
Rồi rất nhanh cậu hớt hải chạy xuống, giáo dác đi tìm người chủ nhà.
"Em gái của cháu đâu rồi ạ?"
Người chủ nhà từ trong phòng ngủ bước ra, liếc nhìn Tiểu Bao một cái rồi hất cằm: "Đi rồi."
"Đi đâu?" Tiểu Bao càng thêm hoảng sợ, một dự cảm không lành nhen nhóm trong lòng cậu.
"Người nhà của con bé đến đón đi rồi."
Hốc mắt của Tiểu Bao nóng lên: "Là khi nào ạ, bé Duật có nói gì không?"
Người chủ nhà nhún vai: "Vừa mới đi thôi, người nhà của con bé rất giàu có, cái này cho cậu này..." Vừa nói người chủ nhà dúi vào tay Tiểu Bao một tờ tiền mệnh giá lớn, ánh mắt không mấy thành thật: "Cái này là họ thưởng cho cậu mấy hôm nay chăm sóc con bé đấy."
Tiểu Bao chẳng mấy quan tâm, xoay người như một mũi tên lao ra ngoài ngõ.
Người chủ nhà thấy vậy hết cả hồn, nhưng cũng chỉ nhìn nhìn như vậy rồi vui vẻ đi vào trong, đếm lại số tiền khủng được nhận từ người nhà của bé Duật Hy thưởng cho người đã chăm sóc con bé.
Tiểu Bao dừng chân ở góc gõ khi đã nhìn thấy bé Duật Hy được dắt tay bởi một người đàn ông và một người phụ nữ, chắc là ba mẹ của bé con.
Họ đang đi về chiếc xe sang trọng mà cậu chưa bao giờ được thấy trong dãy phố này, có lẽ vì thế mà cậu không dám tiến lên, gọi bé Duật Hy quay lại, tất cả cứ như đã tạo ra một khoảng cách vô hình kéo hai đứa trẻ ra xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.