Chương 199: Thiên tử trở về.
Niếp Niếp
25/08/2019
Bé Duật Hy đi theo bố mẹ, chiếc áo cũ rộng huệch
của anh Tiểu Bao đã được cởi ra và thay thé vào đó là một chiếc áo lông
đắc tiền khác, còn chiếc áo của Tiểu Bao cứ thế được đặt cạnh bên thùng
rác.
Lúc đó, bé Duật Hy dừng lại nhìn chiếc áo lần cuối, nhưng có lẽ bé còn quá nhỏ để hiểu được cảm giác đó là gì. Bé rất vui khi gặp lại người thân và được ăn món ngon lắp đầy cái bụng đói mà mấy ngày nay phải dè sẻn thức ăn.
Bé con không quay lại nhìn con hẻm và vì thế không nhìn thấy anh Tiểu Bao đang đứng ở trong góc trông ra.
Cậu trai vẫn nắm chặt chiếc bọc đựng hai cái bánh bao xấu xí, không một can đảm nào cho cậu suy nghĩ bản thân có thể tiến lên, chắc à ba mẹ của bé Duật Hy cũng không cho cậu đến gần.
Khi chiếc xe mất hút sau những bụi tuyết, Tiểu Bao đỏ hoe đôi mắt, lững thững trở về gác trọ lạnh hoang của mình, không có bé Duật Hy căn gác càng thêm khắc nghiệt, đối với Tiểu Bao ngày buồn nhất trong đời đã đến.
Cậu đã từng nghĩ sẽ đưa bé con trở về nhà nhưng không nghĩ sẽ đường đột thế này, ngay cả khi một câu tạm biệt cũng chưa được nói.
Cậu biết bé con còn bé nên không biết hai từ luyến lưu, nhưng còn cậu thì đã đủ nhận thức hiểu rằng buồn bã là thế nào.
Rốt cuộc một mình ngồi xuống ổ chăn, Tiểu Bao cầm lấy một cái bánh Bao, tự bẻ đôi một lớn một nhỏ, và chọn phần nhỏ để ăn, một phần lớn còn lại cậu để yên đấy, như một cách đợi chờ.
Bây giờ thì Tiểu Bao khóc thành tiếng.
Món quà ông trời gửi cho cậu còn chưa kịp nâng niu đã bị lấy lại rồi, là tại vì Tiểu Bao không ngoan sao...?
___________
Tại sao Tư Cảnh Hàn lại sợ Hoắc Duật Hy quên đi mình như thế?
Không hoàn toàn là vì sự ích kỷ và chiếm hữu trong tình yêu.
Nguyên nhân sâu xa nhất chính là bởi vì cô đã từng quên đi hắn.
Phải, trong khi Tiểu Bao mong chờ gặp lại bé Duật Hy biết bao nhiêu thì khi giấc mơ trở thành sự thật bé con đã không nhận ra anh trai Tiểu Bao nữa rồi.
Bé con của 4 năm sau, khi lớn bằng cái tuổi của anh Tiểu Bao lúc trước, lướt qua mặt anh trai ngày nào xa lạ như một người dưng.
Một kì nghỉ đặc biệt trong thời gian đặc huấn, người nhà của các cậu lính nhí được đến thăm con trai của mình.
Kể từ khi Hoắc Duật Hy rời đi, ít lâu sao đó Tư Cảnh Hàn gặp được Mặc Lạc Phàm khi anh bỏ nhà ra đi. Tính khí tùy hứng này phát huy tốt từ bé đến lớn, vừa bị lão ba tẩn cho một trận liền trộm tiền khăn gối lên xe, đi đâu thì chưa biết nhưng vẫn cứ đi như một chuyến du lịch.
Đương nhiên, cậu ấm nhanh chóng bị lừa gạt hết tiền.
Lúc đó Mặc Lạc Phàm không được gian manh như bây giờ, lúc đó tuy rằng láu cá thật nhưng chưa nếm mùi đời làm sao đấu trí lại bọn người đầu đường xó chợ chuyên lừa gạc kiếm sống.
Cho nên sau khi sạch tiền, anh lây lất ngồi ven đường và khóc hu hu, vừa đói vừa lạnh.
Đương nhiên thời điểm này Tiểu Bao xuất hiện cứu anh một mạng, cũng vì thế mới có chuyện hai người dắt nhau về nhà họ Mặc.
Nói là như vậy nhưng thật ra lúc Mặc Lạc Phàm khăn gối ra đi Mặc Lạc Thương đã phái vệ sĩ đi theo con trai, dàn dựng chuyện gạt hết tiền của anh cũng là do lão ba sắp xếp, chủ đích lần này muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Lúc anh mượn tiền của Tiểu Bao gọi điện thoại về nhà chỉ khóc hu hu hu mấy tiếng, xin lỗi lão ba và hứa không tái phạm nữa thì lập tức vệ sĩ xuất hiện và đem cả hai cậu bé trở về.
Ban đầu Mặc Lạc Thương cũng không nghĩ nhiều về thân thế của Tiểu Bao, nhưng mà một hôm vô tình nghe được con trai trò chuyện cùng người bạn mới về vết sẹo chéo trên lưng, Mặc Lạc Thương nhạy cảm thông báo một tiếng tới Thác Vân Nghê.
Thật không ngờ cứ thế con trai trưởng của Tư Cảnh Uyên bấy lâu mất tích cứ như một câu chuyện đùa nhưng mà đã tìm ra được, không tốn chút sức lực nào.
Thác Vân Nghê đưa Tư Cảnh Hàn trở về, để kịp thời rèn luyện bản lĩnh cũng như kiến thức học vấn chuyên sâu, ông ấy liền cho hắn đi đặc huấn.
Nhưng điều đặc biệt góp vui ở chỗ, Mặc Lạc Thương không biết nghĩ thế nào cũng gửi luôn thằng con trai trời đánh đi cùng, trước là dạy dỗ cho nó nếm mùi cực khổ, hai là mong sao môi trường trong đặc huấn giúp nó bớt phóng túng, có thể trưởng thành hơn.
Mặc Lạc Phàm giãy khóc mấy hôm, thế mà hôm được đưa đi cả nhà họ Mặc trên dưới có ba mẹ và hai chị lớn lại mở tiệc ăn mừng ngay và luôn.
Từ đó Mặc Lạc Phàm đã hiểu vì sao mình lại bị gọi là ngoại tộc.
Trở lại chuyện của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy của bốn năm sau đó.
Trong chuyến đi thăm của các vị cha mẹ có tiền và có quyền, người thân của Tề Thiếu Khanh không chỉ có họ Tề mà còn có họ Hoắc.
Hoắc Duật Hy lúc đó đối với Tề Thiếu Khanh thực sự một tiếng anh Thiếu Khanh, hai tiếng lại anh Thiếu Khanh.
Cho nên khi tản bộ qua khoảng sân rộng, lúc mà ánh nắng chói chang làm tươi rói thêm nụ cười của cô thì ở giữa khoảng sân đó có thêm một cậu thiếu niên da vẻ trắng trẻo, thanh sạch như bầu trời trong xanh nhìn cô đang xúng xính trong chiếc váy công chúa mà chạy vội sang phía mình đã đứng hình quên cả cử động.
Lúc đó, bé Duật Hy dừng lại nhìn chiếc áo lần cuối, nhưng có lẽ bé còn quá nhỏ để hiểu được cảm giác đó là gì. Bé rất vui khi gặp lại người thân và được ăn món ngon lắp đầy cái bụng đói mà mấy ngày nay phải dè sẻn thức ăn.
Bé con không quay lại nhìn con hẻm và vì thế không nhìn thấy anh Tiểu Bao đang đứng ở trong góc trông ra.
Cậu trai vẫn nắm chặt chiếc bọc đựng hai cái bánh bao xấu xí, không một can đảm nào cho cậu suy nghĩ bản thân có thể tiến lên, chắc à ba mẹ của bé Duật Hy cũng không cho cậu đến gần.
Khi chiếc xe mất hút sau những bụi tuyết, Tiểu Bao đỏ hoe đôi mắt, lững thững trở về gác trọ lạnh hoang của mình, không có bé Duật Hy căn gác càng thêm khắc nghiệt, đối với Tiểu Bao ngày buồn nhất trong đời đã đến.
Cậu đã từng nghĩ sẽ đưa bé con trở về nhà nhưng không nghĩ sẽ đường đột thế này, ngay cả khi một câu tạm biệt cũng chưa được nói.
Cậu biết bé con còn bé nên không biết hai từ luyến lưu, nhưng còn cậu thì đã đủ nhận thức hiểu rằng buồn bã là thế nào.
Rốt cuộc một mình ngồi xuống ổ chăn, Tiểu Bao cầm lấy một cái bánh Bao, tự bẻ đôi một lớn một nhỏ, và chọn phần nhỏ để ăn, một phần lớn còn lại cậu để yên đấy, như một cách đợi chờ.
Bây giờ thì Tiểu Bao khóc thành tiếng.
Món quà ông trời gửi cho cậu còn chưa kịp nâng niu đã bị lấy lại rồi, là tại vì Tiểu Bao không ngoan sao...?
___________
Tại sao Tư Cảnh Hàn lại sợ Hoắc Duật Hy quên đi mình như thế?
Không hoàn toàn là vì sự ích kỷ và chiếm hữu trong tình yêu.
Nguyên nhân sâu xa nhất chính là bởi vì cô đã từng quên đi hắn.
Phải, trong khi Tiểu Bao mong chờ gặp lại bé Duật Hy biết bao nhiêu thì khi giấc mơ trở thành sự thật bé con đã không nhận ra anh trai Tiểu Bao nữa rồi.
Bé con của 4 năm sau, khi lớn bằng cái tuổi của anh Tiểu Bao lúc trước, lướt qua mặt anh trai ngày nào xa lạ như một người dưng.
Một kì nghỉ đặc biệt trong thời gian đặc huấn, người nhà của các cậu lính nhí được đến thăm con trai của mình.
Kể từ khi Hoắc Duật Hy rời đi, ít lâu sao đó Tư Cảnh Hàn gặp được Mặc Lạc Phàm khi anh bỏ nhà ra đi. Tính khí tùy hứng này phát huy tốt từ bé đến lớn, vừa bị lão ba tẩn cho một trận liền trộm tiền khăn gối lên xe, đi đâu thì chưa biết nhưng vẫn cứ đi như một chuyến du lịch.
Đương nhiên, cậu ấm nhanh chóng bị lừa gạt hết tiền.
Lúc đó Mặc Lạc Phàm không được gian manh như bây giờ, lúc đó tuy rằng láu cá thật nhưng chưa nếm mùi đời làm sao đấu trí lại bọn người đầu đường xó chợ chuyên lừa gạc kiếm sống.
Cho nên sau khi sạch tiền, anh lây lất ngồi ven đường và khóc hu hu, vừa đói vừa lạnh.
Đương nhiên thời điểm này Tiểu Bao xuất hiện cứu anh một mạng, cũng vì thế mới có chuyện hai người dắt nhau về nhà họ Mặc.
Nói là như vậy nhưng thật ra lúc Mặc Lạc Phàm khăn gối ra đi Mặc Lạc Thương đã phái vệ sĩ đi theo con trai, dàn dựng chuyện gạt hết tiền của anh cũng là do lão ba sắp xếp, chủ đích lần này muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Lúc anh mượn tiền của Tiểu Bao gọi điện thoại về nhà chỉ khóc hu hu hu mấy tiếng, xin lỗi lão ba và hứa không tái phạm nữa thì lập tức vệ sĩ xuất hiện và đem cả hai cậu bé trở về.
Ban đầu Mặc Lạc Thương cũng không nghĩ nhiều về thân thế của Tiểu Bao, nhưng mà một hôm vô tình nghe được con trai trò chuyện cùng người bạn mới về vết sẹo chéo trên lưng, Mặc Lạc Thương nhạy cảm thông báo một tiếng tới Thác Vân Nghê.
Thật không ngờ cứ thế con trai trưởng của Tư Cảnh Uyên bấy lâu mất tích cứ như một câu chuyện đùa nhưng mà đã tìm ra được, không tốn chút sức lực nào.
Thác Vân Nghê đưa Tư Cảnh Hàn trở về, để kịp thời rèn luyện bản lĩnh cũng như kiến thức học vấn chuyên sâu, ông ấy liền cho hắn đi đặc huấn.
Nhưng điều đặc biệt góp vui ở chỗ, Mặc Lạc Thương không biết nghĩ thế nào cũng gửi luôn thằng con trai trời đánh đi cùng, trước là dạy dỗ cho nó nếm mùi cực khổ, hai là mong sao môi trường trong đặc huấn giúp nó bớt phóng túng, có thể trưởng thành hơn.
Mặc Lạc Phàm giãy khóc mấy hôm, thế mà hôm được đưa đi cả nhà họ Mặc trên dưới có ba mẹ và hai chị lớn lại mở tiệc ăn mừng ngay và luôn.
Từ đó Mặc Lạc Phàm đã hiểu vì sao mình lại bị gọi là ngoại tộc.
Trở lại chuyện của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy của bốn năm sau đó.
Trong chuyến đi thăm của các vị cha mẹ có tiền và có quyền, người thân của Tề Thiếu Khanh không chỉ có họ Tề mà còn có họ Hoắc.
Hoắc Duật Hy lúc đó đối với Tề Thiếu Khanh thực sự một tiếng anh Thiếu Khanh, hai tiếng lại anh Thiếu Khanh.
Cho nên khi tản bộ qua khoảng sân rộng, lúc mà ánh nắng chói chang làm tươi rói thêm nụ cười của cô thì ở giữa khoảng sân đó có thêm một cậu thiếu niên da vẻ trắng trẻo, thanh sạch như bầu trời trong xanh nhìn cô đang xúng xính trong chiếc váy công chúa mà chạy vội sang phía mình đã đứng hình quên cả cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.