Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 208: Chương 108.2

Niếp Niếp

29/08/2019

"Rầm rầm rầm."

"Lạc thiếu, vẫn chưa tìm được người."

"Cho tất cả người trong biệt thự tản ra hậu viện tìm hết cho tôi."

"Vâng."

Lạc Tư Vũ ngao ngán chống trán, lúc này thì Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm đồng thời tiến vào văn phòng của hắn.

"Mất người từ lúc nào?"

Tề Thiếu Khanh ngồi xuống trước, nhíu mày.

"Vẫn chưa xác định rõ, giờ trà chiều người hầu lên gọi hắn xuống ăn điểm tâm thì mới biết mất tích."

Mặc Lạc Phàm cào cào tóc: "Cái tên mặt trắng đó đúng là không vừa mà, tinh thần đã ra đến nông nổi đó mà vẫn lắm chiêu trò. Cả biệt thự trên dưới mấy mươi người, thế nào lại chẳng ai hay biết?"

Nói tới đây Lạc Tư Vũ phải nhắc nhở Mặc Lạc Phàm: "Hắn tạm thời mất trí chứ không phải bị ngốc. Cùng lắm cứ tưởng mình là Tử Mặc thôi!"

Ba người đàn ông có quyền có thế bậc nhất thành phố K cứ như vậy tụ hợp lại một chỗ, và chính vì một tên đàn ông khác mà phải gà bay chó chạy điều người rầm rộ tán loạn khắp nơi, lật tung cái nóc thành phố này lên cũng phải tìm cho ra cái tên "mất trí nhưng vẫn rất thông minh" kia.



Nếu Mặc Lạc Phàm từ bệnh viện chạy sang thì đương nhiên Tề Thiếu Khanh cũng đang trong giờ làm việc mà đến, anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt bình tĩnh: "Mấy hôm nay ở biệt thự có gì khác biệt không?"

Lạc Tư Vũ lắc đầu: "Chỉ là sáng nay Tiểu Hy có đến nhưng sau đó liền bị đưa trở về."

Hắn nói đến đây lại nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh nghi ngờ Tiểu Hy sao?"

"Vậy phải đợi đến khi cậu tìm xong cả thành phố này rồi mới xác nhận đi. Nếu thật sự không có thì chỉ còn có một khả năng này thôi."

Mặc Lạc Phàm ngồi một bên tự nghe ra đạo lý, nói đúng lắm, bây giờ nếu bọn họ tự dưng xông đến chỗ Hoắc Duật Hy, nhỡ như không có người thật thì chẳng khác nào tự khai với cô Tư Cảnh Hàn còn sống.

Tư Cảnh Hàn chỉ mới mất từ trong tầm sáng đến chiều nay, hắn không có tiền thì có thể đi đến đâu, cùng lắm là vài mươi kilomet trong thành phố, bọn họ cứ tìm hết mọi ngõ ngách trước đã, nếu thật sự không xong thì đến chỗ Hoắc Duật Hy còn chưa muộn.

"Mà cũng ghê gớm thật, tên đó trốn ra ngoài làm gì chứ?"

Khi Mặc Lạc Phàm nói xong câu này, hai người đàn ông còn lại lập tức nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.

Mặc Lạc Phàm lập tức biện giải: "Chẳng phải lúc trước hắn nói nếu còn sống sẽ không yêu Tiểu Hy nữa sao?"

"Nhưng hắn không có nói sẽ không đi tìm cô ấy."

"..." Ớ, thế cũng tính à?

_________



Sau đó ít lâu, chắc là độ hôm sau.

Sớm tinh mơ, cả ba người đàn ông lại lên xe đến chỗ biệt thự Hoắc Duật Hy đang ở. Là căn nhà mà cô thuê trước kia khi học đại học.

Lúc họ nhấn chuông người làm lập tức ra mở cửa cứ như đã chuẩn bị sẵn.

"Mời ba cậu vào trong."

Tề Thiếu Khanh gật đầu dẫn đâu đi trước, nhưng chỉ được hai bước Mặc Lạc Phàm đã kéo tay anh lại, nhỏ giọng: "Sao mình vẫn có cảm thấy bước vào nhà là bước vào quỷ môn quan vậy?"

"Thế thì đúng rồi!" Lạc Tư Vũ khẳng định, nhìn vào trong căn nhà xinh đẹp lại nhìn Mặc Lạc Phàm: "Theo quan sát thì Tiểu Hy hẳn là đã giăng sẵn thiên la địa võng để trừng trị chúng ta lừa gạt cô ấy."

Mặc Lạc Phàm đã yếu bóng vía, nghe thế lại càng lo lắng, chọn lựa vị trí đi phía sau cùng cho lành.

Hai người đàn ông còn lại khinh bỉ nhìn anh, nhưng anh mặc kệ, núp bóng trước vẫn hơn.

Tề Thiếu Khanh đĩnh đạc đi gần tới sảnh chính thì bỗng nhiên dừng lại, Lạc Tư Vũ cũng khó hiểu nhìn anh: "Sao vậy?"

"Nghe nói cậu có hứng thú với Trí Quân?" Anh hững hờ hỏi vặn lại.

Lạc Tư Vũ thoáng chau mày: "Cho dù vậy thì thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook