Chương 209: Chương 108.3
Niếp Niếp
29/08/2019
"Dự án hợp tác sắp tới của chúng ta, tôi để cô ấy đảm nhiệm phụ trách. Nên cậu vào trước đi." Anh đưa tay làm động tác
mời, thản nhiên như một hành động quân tử chân chính.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm nghe xong mà giật nảy mình, sau đó thì Mặc Lạc Phàm cười run rút sắp tắt thở tới nơi, đưa ngón tay cái hướng về phía Tề Thiếu Khanh.
Nhưng sau đó anh cũng phải nhanh chóng tắt cười, bởi vì cửa phòng khách đã được mở ra, và bên trong điều gì đang đợi chờ không biết nhưng chắc chắn không mấy tốt đẹp với bọn anh.
Lạc Tư Vũ hơi căm phẫn nhưng vẫn bấm bụng tiến vào trước, không quên lườm Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm đang nén cười đi phía sau. Đến khi vào phòng khách, hắn mới đường hoàng cất giọng: "Tiểu Hy..."
Nhưng cũng chỉ nói được bao nhiêu đó, bởi vì tiếp theo bên trong có cảnh tượng khiến hắn và hai người còn lại phải sững sờ.
"Nào, há miệng ra."
"Không ăn cái này mà..."
"Bà xã đã nói là ăn, nghe không?"
Tư Cảnh Hàn ấm ức há miệng, ngậm muỗng thức ăn vào, nhìn thấy ba người kia tới cũng không mấy điểm xỉa.
Cùng dáng vẻ đó của hắn, Hoắc Duật Hy chỉ nói một câu: "Đến rồi đấy à, các anh ngồi xuống đi." Sau đó lại thao thao bất tuyệt dụ dỗ cho Tư Cảnh Hàn ăn sáng.
Cũng may hắn tuy kén ăn nhưng rất nghe lời cô, ép ăn cái gì chỉ cần tốn vài câu uy hiếp liền ngoan ngoãn nuốt vào hết.
Cô biết thời gian qua hẳn là ăn uống khó dỗ đi, mới gầy gò héo hon đến vậy. Nhìn xem, ốm đến nỗi sắp trơ xương, không biết bọn đàn ông kia nuôi hắn thế nào nữa?!
Nghĩ đến mà căm phẫn.
Cô mong mỏi gặp được Tư Cảnh Hàn nhưng không có nghĩa là mù quáng không nhận ra được có vấn đề ở chỗ nào.
Cô quen thuộc với hắn như vậy chỉ cần một câu nói thôi đã nhận diện được đây hoàn toàn không phải Tư Cảnh Hàn thật sự.
Chẳng qua là có khuôn mặt giống với hắn, nhưng tâm hồn thì hoàn toàn là một người khác, không phải người xa lạ, mà là người trong quá khứ cô từng quen biết.
Trớ trêu thay, Tư Cảnh Hàn một lần nữa nhìn thấy ánh dương này, hắn đã không còn là hắn, không còn là Tư Cảnh Hàn nữa, hắn lại sống trở lại với cuộc đời của Tử Mặc, cho những tháng năm đẹp đẽ xanh xuân mà chẳng đời nào dám tỉnh dậy để đối mặt với hiện thực tang thương.
Thà rằng mất đi hết ký ức để không bị dày vò bởi hiện thực.
Cô biết ngay mà, làm sao có thể dễ dàng như vậy. Tư Cảnh Hàn làm sao có thể dễ dàng như vậy để cô tìm ra hắn!
Người mà cô nhìn thấy ở biệt thự Hàn Nguyệt, người mà tự dưng xuất hiện trước mặt của cô bây giờ chẳng qua chỉ mang hình hài của Tư Cảnh Hàn. Không có tâm hồn của hắn ở đó.
Còn Tư Cảnh Hàn thật sự, cô biết, nếu hắn thức giấc thì nhất định sẽ không cho cô cơ hội đến gần.
Sẽ không bao giờ để cô dễ dàng bước chân vào thế giới của hắn lần nữa.
Hắn nói đã từng nói, thì nhất định sẽ làm được.
"Ông xã ngoan, mau ăn đi."
Thấy Hoắc Duật Hy bình tĩnh đến lạ thường, rồi chốc chốc lại thở dài, bọn đàn ông vừa vào phòng khách càng bất an hơn, đặc biệt là Mặc Lạc Phàm.
Cái quái gì vậy?
"Này, mình nhớ là Tiểu Bạch đâu ngờ nghệch đến nổi không thể tự ăn cơm?"
"Cậu thì biết gì?" Lạc Tư Vũ nhìn anh, "Bởi vì hắn không ngờ nghệch nên bây giờ mới chẳng thể tự ăn cơm?"
"Hở, là sao vậy?" Mặc Lạc Phàm bình thường ba hoa bây giờ lại rối rấm.
Lạc Tư Vũ nghĩ có phải Mặc Lạc Phàm sợ hãi quá nên đầu óc kém hoạt động luôn hay không?
"So với cậu tự ăn, không phải có người bồi cho sẽ thích hơn sao? Cậu nói cái này là ngô nghê hay là thông minh?"
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm nghe xong mà giật nảy mình, sau đó thì Mặc Lạc Phàm cười run rút sắp tắt thở tới nơi, đưa ngón tay cái hướng về phía Tề Thiếu Khanh.
Nhưng sau đó anh cũng phải nhanh chóng tắt cười, bởi vì cửa phòng khách đã được mở ra, và bên trong điều gì đang đợi chờ không biết nhưng chắc chắn không mấy tốt đẹp với bọn anh.
Lạc Tư Vũ hơi căm phẫn nhưng vẫn bấm bụng tiến vào trước, không quên lườm Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm đang nén cười đi phía sau. Đến khi vào phòng khách, hắn mới đường hoàng cất giọng: "Tiểu Hy..."
Nhưng cũng chỉ nói được bao nhiêu đó, bởi vì tiếp theo bên trong có cảnh tượng khiến hắn và hai người còn lại phải sững sờ.
"Nào, há miệng ra."
"Không ăn cái này mà..."
"Bà xã đã nói là ăn, nghe không?"
Tư Cảnh Hàn ấm ức há miệng, ngậm muỗng thức ăn vào, nhìn thấy ba người kia tới cũng không mấy điểm xỉa.
Cùng dáng vẻ đó của hắn, Hoắc Duật Hy chỉ nói một câu: "Đến rồi đấy à, các anh ngồi xuống đi." Sau đó lại thao thao bất tuyệt dụ dỗ cho Tư Cảnh Hàn ăn sáng.
Cũng may hắn tuy kén ăn nhưng rất nghe lời cô, ép ăn cái gì chỉ cần tốn vài câu uy hiếp liền ngoan ngoãn nuốt vào hết.
Cô biết thời gian qua hẳn là ăn uống khó dỗ đi, mới gầy gò héo hon đến vậy. Nhìn xem, ốm đến nỗi sắp trơ xương, không biết bọn đàn ông kia nuôi hắn thế nào nữa?!
Nghĩ đến mà căm phẫn.
Cô mong mỏi gặp được Tư Cảnh Hàn nhưng không có nghĩa là mù quáng không nhận ra được có vấn đề ở chỗ nào.
Cô quen thuộc với hắn như vậy chỉ cần một câu nói thôi đã nhận diện được đây hoàn toàn không phải Tư Cảnh Hàn thật sự.
Chẳng qua là có khuôn mặt giống với hắn, nhưng tâm hồn thì hoàn toàn là một người khác, không phải người xa lạ, mà là người trong quá khứ cô từng quen biết.
Trớ trêu thay, Tư Cảnh Hàn một lần nữa nhìn thấy ánh dương này, hắn đã không còn là hắn, không còn là Tư Cảnh Hàn nữa, hắn lại sống trở lại với cuộc đời của Tử Mặc, cho những tháng năm đẹp đẽ xanh xuân mà chẳng đời nào dám tỉnh dậy để đối mặt với hiện thực tang thương.
Thà rằng mất đi hết ký ức để không bị dày vò bởi hiện thực.
Cô biết ngay mà, làm sao có thể dễ dàng như vậy. Tư Cảnh Hàn làm sao có thể dễ dàng như vậy để cô tìm ra hắn!
Người mà cô nhìn thấy ở biệt thự Hàn Nguyệt, người mà tự dưng xuất hiện trước mặt của cô bây giờ chẳng qua chỉ mang hình hài của Tư Cảnh Hàn. Không có tâm hồn của hắn ở đó.
Còn Tư Cảnh Hàn thật sự, cô biết, nếu hắn thức giấc thì nhất định sẽ không cho cô cơ hội đến gần.
Sẽ không bao giờ để cô dễ dàng bước chân vào thế giới của hắn lần nữa.
Hắn nói đã từng nói, thì nhất định sẽ làm được.
"Ông xã ngoan, mau ăn đi."
Thấy Hoắc Duật Hy bình tĩnh đến lạ thường, rồi chốc chốc lại thở dài, bọn đàn ông vừa vào phòng khách càng bất an hơn, đặc biệt là Mặc Lạc Phàm.
Cái quái gì vậy?
"Này, mình nhớ là Tiểu Bạch đâu ngờ nghệch đến nổi không thể tự ăn cơm?"
"Cậu thì biết gì?" Lạc Tư Vũ nhìn anh, "Bởi vì hắn không ngờ nghệch nên bây giờ mới chẳng thể tự ăn cơm?"
"Hở, là sao vậy?" Mặc Lạc Phàm bình thường ba hoa bây giờ lại rối rấm.
Lạc Tư Vũ nghĩ có phải Mặc Lạc Phàm sợ hãi quá nên đầu óc kém hoạt động luôn hay không?
"So với cậu tự ăn, không phải có người bồi cho sẽ thích hơn sao? Cậu nói cái này là ngô nghê hay là thông minh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.