Chương 212: Chương 109.3
Niếp Niếp
29/08/2019
"Sau đó tuy rằng hắn đại nạn không chết nhưng
cũng đánh rơi nửa cái mạng, lâm vào hôn mê, trở thành người thực vật.
Hắn của bây giờ đứng trước mặt em cũng là vừa tỉnh lại được hai tháng.
Hai tháng trước còn không thể tự mình đi đứng, kiên trì tập luyện mới
được cứng cáp như bây giờ." Giọng của Lạc Tư Vũ trở về sau càng thêm
nghiêm nghị:
"Anh nói trước như thế để em hiểu Tư Cảnh Hàn bây giờ thực không phải Tư Cảnh Hàn trước kia, hiện tại hắn rất yếu, xương cốt không phải lành lặn, muốn chăm sóc hắn không phải là chuyện dễ dàng... Hơn nữa, em cũng nhìn ra được thần trí của hắn ở điểm nào bất thường rồi."
Hoắc Duật Hy chớp mắt, đôi mi thoáng run rẩy cố gắng tiêu hóa kịp những gì Lạc Tư Vũ đang nói, "Vậy bây giờ hắn chỉ nhớ mình là Tử Mặc thôi sao?"
"Lạc Phàm nói hắn tạm thời mất trí nhớ, có hiện tượng trốn tránh thực tế bởi vì thế trong tìm thức mới kiếm tìm khoảng thời gian cảm thấy hạnh phúc nhất mà nuôi dưỡng tâm hồn tan vỡ. Có thể nói là hắn đang cố tình lừa dối mình và bọc vỏ đẹp đẽ cho ký ức đau thương."
Nước mắt của Hoắc Duật Hy không tự chủ rơi xuống, cô không khóc nhưng nước mắt không từ ngữ, vô pháp vô thiên rơi xuống, cổ họng và mũi đều nghẹn lại, hốc mắt nóng hổi, đôi môi run rẩy cố nén lại tiếng kêu đau đớn.
Tề Thiếu Khanh biết nói ra sự thật cô thế nào cũng chịu dày vò, nhưng mà đó là những gì cô nên được biết, Tư Cảnh Hàn bây giờ cũng đã tự chạy đi tìm cô, bọn họ còn không nói được sao?
Hoắc Duật Hy sụt sùi, cắn môi muốn nói gì đó nhưng mỗi lần lên tiếng thì chỉ toàn là nức nở mà không thể nói được câu nào trọn vẹn.
Thấy cô như vậy Tề Thiếu Khanh càng thêm đau lòng, ngồi cạnh cô vỗ về: "Không sao rồi, nhóc con em đừng khóc nữa, bây giờ hắn như thế đã là tốt lắm rồi, chúng ta cũng nên mãn nguyện."
"Nhưng mà... nhưng mà Tử Mặc cũng không phải là như vậy... Tử Mặc không ngốc." Hoắc Duật Hy đứt quãng biểu đạt suy nghĩ của mình, rồi hu hu vùi mặt vào vai của Tề Thiếu Khanh.
Làm sao có thể như vậy, Tư Cảnh Hàn cao cao tại thượng, nay lại trở thành một tên ngốc, nếu như hắn một ngày nào đó lấy lại ký ức thì có phải sẽ tự hận mình đến chết không?
Hắn cao ngạo như vậy, trọng nhất cũng là sỉ diện, thế nào đã biến mình thành một người khác nhưng cả thần trí cũng thua kém bản sao kia.
Nghe Hoắc Duật Hy nói mà Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh bàng hoàng nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh nhạy nắm được trọng điểm, Lạc Tư Vũ mím môi quay mặt đi, còn Tề Thiếu Khanh thì cúi đầu vỗ vỗ lên tóc Hoắc Duật Hy, an ủi: "Tiểu Hy, tuy rằng Tư Cảnh Hàn bây giờ có chút "ngây thơ" nhưng mà anh tin sẽ không đến nổi nào đâu, trước đó Lạc Phàm còn sợ hắn điên loạn như những bệnh nhân khác nữa, rất may tinh huống này đã không xảy ra. Em cũng nên xem chuyện này là trong rủi gặp may."
"Anh nói trước như thế để em hiểu Tư Cảnh Hàn bây giờ thực không phải Tư Cảnh Hàn trước kia, hiện tại hắn rất yếu, xương cốt không phải lành lặn, muốn chăm sóc hắn không phải là chuyện dễ dàng... Hơn nữa, em cũng nhìn ra được thần trí của hắn ở điểm nào bất thường rồi."
Hoắc Duật Hy chớp mắt, đôi mi thoáng run rẩy cố gắng tiêu hóa kịp những gì Lạc Tư Vũ đang nói, "Vậy bây giờ hắn chỉ nhớ mình là Tử Mặc thôi sao?"
"Lạc Phàm nói hắn tạm thời mất trí nhớ, có hiện tượng trốn tránh thực tế bởi vì thế trong tìm thức mới kiếm tìm khoảng thời gian cảm thấy hạnh phúc nhất mà nuôi dưỡng tâm hồn tan vỡ. Có thể nói là hắn đang cố tình lừa dối mình và bọc vỏ đẹp đẽ cho ký ức đau thương."
Nước mắt của Hoắc Duật Hy không tự chủ rơi xuống, cô không khóc nhưng nước mắt không từ ngữ, vô pháp vô thiên rơi xuống, cổ họng và mũi đều nghẹn lại, hốc mắt nóng hổi, đôi môi run rẩy cố nén lại tiếng kêu đau đớn.
Tề Thiếu Khanh biết nói ra sự thật cô thế nào cũng chịu dày vò, nhưng mà đó là những gì cô nên được biết, Tư Cảnh Hàn bây giờ cũng đã tự chạy đi tìm cô, bọn họ còn không nói được sao?
Hoắc Duật Hy sụt sùi, cắn môi muốn nói gì đó nhưng mỗi lần lên tiếng thì chỉ toàn là nức nở mà không thể nói được câu nào trọn vẹn.
Thấy cô như vậy Tề Thiếu Khanh càng thêm đau lòng, ngồi cạnh cô vỗ về: "Không sao rồi, nhóc con em đừng khóc nữa, bây giờ hắn như thế đã là tốt lắm rồi, chúng ta cũng nên mãn nguyện."
"Nhưng mà... nhưng mà Tử Mặc cũng không phải là như vậy... Tử Mặc không ngốc." Hoắc Duật Hy đứt quãng biểu đạt suy nghĩ của mình, rồi hu hu vùi mặt vào vai của Tề Thiếu Khanh.
Làm sao có thể như vậy, Tư Cảnh Hàn cao cao tại thượng, nay lại trở thành một tên ngốc, nếu như hắn một ngày nào đó lấy lại ký ức thì có phải sẽ tự hận mình đến chết không?
Hắn cao ngạo như vậy, trọng nhất cũng là sỉ diện, thế nào đã biến mình thành một người khác nhưng cả thần trí cũng thua kém bản sao kia.
Nghe Hoắc Duật Hy nói mà Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh bàng hoàng nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh nhạy nắm được trọng điểm, Lạc Tư Vũ mím môi quay mặt đi, còn Tề Thiếu Khanh thì cúi đầu vỗ vỗ lên tóc Hoắc Duật Hy, an ủi: "Tiểu Hy, tuy rằng Tư Cảnh Hàn bây giờ có chút "ngây thơ" nhưng mà anh tin sẽ không đến nổi nào đâu, trước đó Lạc Phàm còn sợ hắn điên loạn như những bệnh nhân khác nữa, rất may tinh huống này đã không xảy ra. Em cũng nên xem chuyện này là trong rủi gặp may."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.