Chương 213: Chương 109.4
Niếp Niếp
30/08/2019
Hoắc Duật Hy chùi nước mắt nước mũi lên áo Tề
Thiếu Khanh, "Hôm qua lúc hắn trèo hàng rào ra khỏi biệt thự em còn
tưởng hắn là trộm, lúc đó em còn tưởng mình nằm mơ, bởi vì Tư Cảnh Hàn
sẽ không bao giờ như vậy, cũng không gọi em là bà xã... hư hư hư... hắn
thay đổi đến nổi lúc đó không thể nào tiếp thu được."
"Tiểu Hy, mọi việc sẽ ổn thôi, chuyện của hắn cứ để bọn anh lo, em không cần phải đau lòng, Lạc Phàm rất giỏi cũng biết rất nhiều bậc thầy y học, hắn sẽ tốt lên thôi."
Nghe Tề Thiếu Khanh nói đến đây, Hoắc Duật Hy khẽ nhíu mày ngẩn mặt nhìn anh: "Để các anh lo?"
"Đúng vậy."
"Không." Hoắc Duật Hy lắc đầu, "Em cứ nghĩ các anh để hắn ở chỗ của em."
Hai người Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh ngẩn tò te, Tề Thiếu Khanh nắm lấy bả vai của Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, hôm nay anh đến là để đón hắn về, Tư Cảnh Hàn nên ở biệt thự Hàn Nguyệt. Ở đó mới đủ điều kiện chăm sóc hắn."
Dĩ nhiên Hoắc Duật Hy không thõa thuận: "Vấn đề Tư Cảnh Hàn tạm thời mất đi trí nhớ xuất phát từ em, để em chăm sóc hắn sẽ thích hợp hơn."
"Nhưng mà Tiểu Hy, lúc còn tỉnh táo Tư Cảnh Hàn đã muốn ly khai với em. Huống hồ gì nếu như lúc hắn lấy lại được kí ức thì nhất định bắt em tách ra, như vậy em sẽ càng không ổn hơn."
Cả Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh đều không cho rằng Tư Cảnh Hàn ở lại chỗ Hoắc Duật Hy là thích hợp, hơn nữa còn có một Bảo Bối bọn họ không thuận tiện nói ra.
"Em không sợ hắn nhớ ra sẽ xa cách em, chỉ cần khoảng thời gian này em ở cạnh hắn là được, nếu các anh không an tâm hắn ở đây thì em sẽ theo hắn trở về Hàn Nguyệt."
Như thế đã quá hợp tình hợp lý, nhưng mà hai người đàn ông kia vẫn không chịu thõa thuận, Hoắc Duật Hy càng thêm bất an: "Các anh làm sao vậy, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn còn có ý định để em cách xa hắn một chút, không được liên lạc?"
Nói đến đây Hoắc Duật Hy đột ngột đổi giọng, cao ngạo: "Nhưng mà các anh cũng thấy rồi đấy vừa rồi Tư Cảnh Hàn nghe lời em thế nào, các anh muốn đưa hắn đi khỏi em chưa chắc dễ dàng."
"Tiểu Hy, đừng bướng bỉnh." Tề Thiếu Khanh thở dài nhưng Hoắc Duật Hy không nhân nhượng:
"Cứ quyết định vậy đi. Tư Cảnh Hàn sẽ ở lại đây với em vài hôm, nếu như thật sự có gì bất ổn em liền cho các anh đón hắn về?"
"Được rồi." Đối diện, Lạc Tư Vũ lên tiếng, "Cứ như lời em nói trước, vất vả vài ngày em sẽ hiểu vì sao bọn anh phải đưa hắn về."
"Vất vả? Cái đó là do các anh thôi, còn em đây muốn thu phục được hắn chỉ là chuyện của một ngụm nước." Ánh mắt Hoắc Duật Hy tràn đầy tự tin, đưa tay mau khô vệt nước mắt, đúng lúc thấy Tư Cảnh Hàn và Mặc Lạc Phàm lục đục đi vào liền nở nụ cười.
Tư Cảnh Hàn ôm giỏ táo đi tới, nhìn thấy Hoắc Duật Hy ngồi sát với Tề Thiếu Khanh thì để giỏ táo xuống, cố tình ngồi chen vào giữa hai người bọn họ, không vui nói với Hoắc Duật Hy: "Táo hái xong rồi, lúc nữa chúng ta ăn cái gì?"
"Tiểu Hy, mọi việc sẽ ổn thôi, chuyện của hắn cứ để bọn anh lo, em không cần phải đau lòng, Lạc Phàm rất giỏi cũng biết rất nhiều bậc thầy y học, hắn sẽ tốt lên thôi."
Nghe Tề Thiếu Khanh nói đến đây, Hoắc Duật Hy khẽ nhíu mày ngẩn mặt nhìn anh: "Để các anh lo?"
"Đúng vậy."
"Không." Hoắc Duật Hy lắc đầu, "Em cứ nghĩ các anh để hắn ở chỗ của em."
Hai người Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh ngẩn tò te, Tề Thiếu Khanh nắm lấy bả vai của Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, hôm nay anh đến là để đón hắn về, Tư Cảnh Hàn nên ở biệt thự Hàn Nguyệt. Ở đó mới đủ điều kiện chăm sóc hắn."
Dĩ nhiên Hoắc Duật Hy không thõa thuận: "Vấn đề Tư Cảnh Hàn tạm thời mất đi trí nhớ xuất phát từ em, để em chăm sóc hắn sẽ thích hợp hơn."
"Nhưng mà Tiểu Hy, lúc còn tỉnh táo Tư Cảnh Hàn đã muốn ly khai với em. Huống hồ gì nếu như lúc hắn lấy lại được kí ức thì nhất định bắt em tách ra, như vậy em sẽ càng không ổn hơn."
Cả Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh đều không cho rằng Tư Cảnh Hàn ở lại chỗ Hoắc Duật Hy là thích hợp, hơn nữa còn có một Bảo Bối bọn họ không thuận tiện nói ra.
"Em không sợ hắn nhớ ra sẽ xa cách em, chỉ cần khoảng thời gian này em ở cạnh hắn là được, nếu các anh không an tâm hắn ở đây thì em sẽ theo hắn trở về Hàn Nguyệt."
Như thế đã quá hợp tình hợp lý, nhưng mà hai người đàn ông kia vẫn không chịu thõa thuận, Hoắc Duật Hy càng thêm bất an: "Các anh làm sao vậy, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn còn có ý định để em cách xa hắn một chút, không được liên lạc?"
Nói đến đây Hoắc Duật Hy đột ngột đổi giọng, cao ngạo: "Nhưng mà các anh cũng thấy rồi đấy vừa rồi Tư Cảnh Hàn nghe lời em thế nào, các anh muốn đưa hắn đi khỏi em chưa chắc dễ dàng."
"Tiểu Hy, đừng bướng bỉnh." Tề Thiếu Khanh thở dài nhưng Hoắc Duật Hy không nhân nhượng:
"Cứ quyết định vậy đi. Tư Cảnh Hàn sẽ ở lại đây với em vài hôm, nếu như thật sự có gì bất ổn em liền cho các anh đón hắn về?"
"Được rồi." Đối diện, Lạc Tư Vũ lên tiếng, "Cứ như lời em nói trước, vất vả vài ngày em sẽ hiểu vì sao bọn anh phải đưa hắn về."
"Vất vả? Cái đó là do các anh thôi, còn em đây muốn thu phục được hắn chỉ là chuyện của một ngụm nước." Ánh mắt Hoắc Duật Hy tràn đầy tự tin, đưa tay mau khô vệt nước mắt, đúng lúc thấy Tư Cảnh Hàn và Mặc Lạc Phàm lục đục đi vào liền nở nụ cười.
Tư Cảnh Hàn ôm giỏ táo đi tới, nhìn thấy Hoắc Duật Hy ngồi sát với Tề Thiếu Khanh thì để giỏ táo xuống, cố tình ngồi chen vào giữa hai người bọn họ, không vui nói với Hoắc Duật Hy: "Táo hái xong rồi, lúc nữa chúng ta ăn cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.