Chương 214: Chương 109.5
Niếp Niếp
30/08/2019
Hoắc Duật Hy đương nhiên nhìn ra vẻ mặt nặng nề
tụ lại một chỗ của tên đàn ông, bẹo má của hắn: "Sao thế, đi chơi một
chút với Tiểu Phàm ca đã xị mặt rồi."
Tư Cảnh Hàn ai oán nhìn sang Mặc Lạc Phàm: "Tên đó tay chân bạch tuộc phiền phức."
Anh ấy đang cắn trái táo mới lấy trong giỏ ra nghe thấy nhảy dựng lên kêu oan: "Tiểu Bạch, cậu sao lại nói thế, mình đến đón cậu mà, sao cậu lại nhẫn tâm nói thế?"
Nghe đến hai từ trở về Tư Cảnh Hàn càng lợi hại không vui, nhìn sang Hoắc Duật Hy: "Bà xã liền nói hôm qua gặp ông xã sẽ không cho ông xã đi đâu hết, là nói dối sao?"
Hoắc Duật Hy thấy bộ dạng quẫn bách của Tư Cảnh Hàn thoáng cái đã đau lòng muốn chết, xoa mặt của hắn: "Không có, ông xã sẽ ở lại đây với bà xã, ai muốn đem anh đi bà xã liền liều với người đó."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới thoáng buông lỏng cảm xúc, hắn nhích người ngồi vào sâu hẳn ép Tề Thiếu Khanh sang một bên nhưng vô tình thấy trên vai áo anh có vết bẩn liền chu môi, quay sang nhìn Hoắc Duật Hy chăm chú, sau đó lại không nói gì.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm nhìn ba người kia cùng ngồi trên một cái sofa chặt hẹp thì thở dài ngao ngán.
Lúc trước khi chuẩn bị ra về không hiểu vì sao Tư Cảnh Hàn đòi gặp riêng Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy nhìn vẻ thần thần bí bí của hai người đàn ông dắt nhau đi lên lầu thì có cảm giác nói không nên lời.
Lúc nào mà tên đàn ông của cô đột nhiên trở nên thông minh vậy, còn biết cái gì là gặp riêng Tề Thiếu Khanh?
Sau đó tầm 15 phút, Tề Thiếu Khanh trở lại, trên người không có gì khác lạ ngoài chiếc áo sơ mi màu lam đã bị biến đổi thành một cái áo thun cổ chữ V màu trắng rộng rãi.
Ba người ở dưới lầu, một nữ hai nam trông thấy mà ngạc nhiên. Sau đó cũng không thấy Tư Cảnh Hàn đi xuống, sắc mặt Tề Thiếu Khanh không thay đổi quá nhiều nhưng trong ánh mắt là một loại xúc cảm phức tạp khiến người đối diện không nghĩ ra được anh đã gặp phải chuyện gì với tên gia hỏa kia.
Mặc Lạc Phàm nhanh miệng hỏi trước: "Gia, sao cậu lại thay áo vậy?"
"Đừng nhắc nữa." Tề Thiếu Khanh phớt lờ, đi đến ghế cầm áo khoác của mình lên, chuẩn ra về.
Hoắc Duật Hy càng đăm chiêu, cái áo kia là cái áo trước kia Tử Mặc yêu thích mà, thế nào lại cho Tề Thiếu Khanh mặc?
Đầu mày của cô xoắn lại.
Trước giờ tên yêu nghiệt kia không thích người khác chạm vào đồ của mình, ngoại trừ quá mức thân cận, nhưng mà cũng chỉ ở mức độ, cô sau này được Nam Nam mách lại rằng Mặc Lạc Phàm đã từng bị bầm dập bởi vì nhận số quần áo mà cô lấy của hắn cho anh.
Nếu đã thế thì tại sao hắn lại dễ dàng cho Tề Thiếu Khanh mặc quần áo của mình chứ, cái áo kia là áo cặp cô mua cho hắn và cô mà?!
Tư Cảnh Hàn ai oán nhìn sang Mặc Lạc Phàm: "Tên đó tay chân bạch tuộc phiền phức."
Anh ấy đang cắn trái táo mới lấy trong giỏ ra nghe thấy nhảy dựng lên kêu oan: "Tiểu Bạch, cậu sao lại nói thế, mình đến đón cậu mà, sao cậu lại nhẫn tâm nói thế?"
Nghe đến hai từ trở về Tư Cảnh Hàn càng lợi hại không vui, nhìn sang Hoắc Duật Hy: "Bà xã liền nói hôm qua gặp ông xã sẽ không cho ông xã đi đâu hết, là nói dối sao?"
Hoắc Duật Hy thấy bộ dạng quẫn bách của Tư Cảnh Hàn thoáng cái đã đau lòng muốn chết, xoa mặt của hắn: "Không có, ông xã sẽ ở lại đây với bà xã, ai muốn đem anh đi bà xã liền liều với người đó."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới thoáng buông lỏng cảm xúc, hắn nhích người ngồi vào sâu hẳn ép Tề Thiếu Khanh sang một bên nhưng vô tình thấy trên vai áo anh có vết bẩn liền chu môi, quay sang nhìn Hoắc Duật Hy chăm chú, sau đó lại không nói gì.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm nhìn ba người kia cùng ngồi trên một cái sofa chặt hẹp thì thở dài ngao ngán.
Lúc trước khi chuẩn bị ra về không hiểu vì sao Tư Cảnh Hàn đòi gặp riêng Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy nhìn vẻ thần thần bí bí của hai người đàn ông dắt nhau đi lên lầu thì có cảm giác nói không nên lời.
Lúc nào mà tên đàn ông của cô đột nhiên trở nên thông minh vậy, còn biết cái gì là gặp riêng Tề Thiếu Khanh?
Sau đó tầm 15 phút, Tề Thiếu Khanh trở lại, trên người không có gì khác lạ ngoài chiếc áo sơ mi màu lam đã bị biến đổi thành một cái áo thun cổ chữ V màu trắng rộng rãi.
Ba người ở dưới lầu, một nữ hai nam trông thấy mà ngạc nhiên. Sau đó cũng không thấy Tư Cảnh Hàn đi xuống, sắc mặt Tề Thiếu Khanh không thay đổi quá nhiều nhưng trong ánh mắt là một loại xúc cảm phức tạp khiến người đối diện không nghĩ ra được anh đã gặp phải chuyện gì với tên gia hỏa kia.
Mặc Lạc Phàm nhanh miệng hỏi trước: "Gia, sao cậu lại thay áo vậy?"
"Đừng nhắc nữa." Tề Thiếu Khanh phớt lờ, đi đến ghế cầm áo khoác của mình lên, chuẩn ra về.
Hoắc Duật Hy càng đăm chiêu, cái áo kia là cái áo trước kia Tử Mặc yêu thích mà, thế nào lại cho Tề Thiếu Khanh mặc?
Đầu mày của cô xoắn lại.
Trước giờ tên yêu nghiệt kia không thích người khác chạm vào đồ của mình, ngoại trừ quá mức thân cận, nhưng mà cũng chỉ ở mức độ, cô sau này được Nam Nam mách lại rằng Mặc Lạc Phàm đã từng bị bầm dập bởi vì nhận số quần áo mà cô lấy của hắn cho anh.
Nếu đã thế thì tại sao hắn lại dễ dàng cho Tề Thiếu Khanh mặc quần áo của mình chứ, cái áo kia là áo cặp cô mua cho hắn và cô mà?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.