Chương 217: Chương 110.3
Niếp Niếp
31/08/2019
So với việc mấy tháng nay đi tìm hắn Hoắc Duật hy cũng không ăn không ngồi rồi một chỗ, phần tài khoản ngân hàng và bất
động sản mà hắn sang tên cho cô đã được đưa vào kinh doanh.
Không phải rườm rà phức tạp mở công ty văn phòng quy mô, mà đơn giản là dùng tiền mua vào những chỗ nhà đất có tìm năng với giá phù hợp, sau đó thì bán ra để lấy lợi nhuận. Đương nhiên, những khoản kinh tế lớn cô cũng sẽ hỏi qua chỗ của Lạc Tư Vũ hay Tề Thiếu Khanh, đặc biệt là các khu bất động sản của Tư Cảnh Hàn sang tên cô thường không dám manh động. Hiện tại đã thoát ly hoàn toàn khỏi kinh tế Hoắc gia, cô cũng phải biết lo cho cuộc sống sau này của bản thân, ai bảo Tư Cảnh Hàn đã dặn cô phải sống tốt.
Nhưng bây giờ gặp lại hắn rồi, đương nhiên cuộc sống sau này mà cô dự định đã không còn như trước nữa, phần tài sản này là của hắn, trừ phi hợp thức hóa nó trở thành của cô nếu không cô cũng không có tư cách gì để giữ lại nó trong khi chủ nhân thì còn sống sờ sờ ra kia.
Hoắc Duật Hy đóng máy tính của mình lại, xoa xoa thái dương sau khi nghiêm túc xem xét tình hình của một căn biệt thự dự định mua vào bỗng chốc thấy mình càng ngày càng trưởng thành, quả thực thấy bản thân có thành tựu, so với dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn trước kia bây giờ cô cũng rất oai phong đấy chứ, còn tự kiếm được một số tiền lớn có thể thoải mái bao nuôi hắn luôn.
Tự cười trong lòng, Hoắc Duật Hy khẽ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nuôi được Tử Mặc thì có là gì, đủ điều kiện để nuôi Tư Cảnh Hàn mới khí phách chứ!
"Ông xã..." Cô gấp cuốn sách của Tư Cảnh Hàn lại buộc hắn chú ý tới mình.
Tư Cảnh Hàn cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt dường như còn lưu tâm trong suy nghĩ, nhưng rất nhanh định thần, hỏi: "Sao vậy?"
"Bà xã mệt quá."
"Vậy... bà xã nằm đây đi, nằm đây ngủ đi." Hắn vừa nói vừa nhích người ra, vỗ vỗ lên mặt ghế sofa đủ rộng cho cô nằm.
Đôi môi của Hoắc Duật Hy thoáng qua ảm đạm, đúng là đồ thiếu nội hàm.
"Bà xã khát nước."
"Ồ, hiểu rồi." Tư Cảnh Hàn sáng mắt, nhanh chân đi vào bếp ép một ly nước cam ròi lại mang ra cho Hoắc Duật Hy: "Ông xã thử rồi, cam rất ngọt, bà xã mau uống đi."
Thấy Hoắc Duật Hy nhận lấy nước ép, Tư Cảnh Hàn vui vẻ nghĩ mọi chuyện đã thõa đáng, tiếp tục mở sách ra vùi vào đọc.
"Cộp!" Ly nước bị dội mạnh xuống bàn, nước cam trong ly cũng văng ra ngoài không ít, Tư Cảnh Hàn giật mình dè dặt nhìn sang Hoắc Duật hy, biểu cả của cô quả nhiên không tốt.
"Bà xã làm sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Duật Hy đứng lên, giọng nói thản nhiên nhưng thật ra là đang ấm ức.
Cuốn sách quỷ quái kia còn đáng hấp dẫn hơn cô sao? Cái tên này nghe cô than mệt còn không biết lấy lòng, sao chẳng giống cô tưởng tượng một chút nào vậy.
Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy định rời đi thì nhanh chân đi theo phía sau: "Bà xã, bà xã liền nói muốn ông xã làm cái gì, ông xã lập tức đi. Bà xã đừng mệt nữa."
"Em không cần anh làm gì cả, quả thật chỉ thấy mệt mỏi mà thôi."
Không hiểu sao Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm với từ "mệt mỏi" của cô, ánh mắt của hắn run lên, nắm lấy tay cô khẩn khiết: "Bà xã, có phải ông xã sai ở chỗ nào không cho nên vừa ở chung một hôm bà xã đã cảm thấy mệt mỏi với anh rồi, có phải hay không bà xã không hài lòng, muốn gửi trả anh cho mấy người kia?"
Nghe Tư Cảnh Hàn nói hết lòng mình mà Hoắc Duật Hy phải phát hoảng, nhìn vào mắt của hắn mới nhận ra sự sợ hãi và bất an trong đó đang ngày một lan tràn. Bởi vì cô không nói gì nên Tư Cảnh Hàn thêm xanh xao mặt mày: "Bà xã, anh sẽ không như lúc sáng trái ý bà xã, bà xã đừng vứt bỏ anh, được không?"
Vứt bỏ?
Tư Cảnh Hàn sợ cô vứt bỏ hắn?
Hoắc Duật Hy có phần hoảng sợ, trong ký ức của Tử Mặc hoàn toàn không có việc cô vứt bỏ hắn, ở đó hai người toàn là hạnh phúc.
Chỉ có... chỉ có trong phần ký ức của Tư Cảnh Hàn thì câu chuyện đáng đau xót này mới xảy ra.
Thế nhưng bây giờ tiềm thức của hắn chỉ muốn sống về những ngày còn là Tử Mặc vậy mà vẫn không quên được sự sợ hãi có trong cuộc sống của Tư Cảnh Hàn.
Hắn vẫn luôn lo lắng và bất an chứ không phải vô lo vô nghĩ như cô tưởng tượng, dù có sống là Tử Mặc thì Tư Cảnh Hàn cũng không tìm được cảm giác của một hạnh phúc trọn vẹn.
Không phải rườm rà phức tạp mở công ty văn phòng quy mô, mà đơn giản là dùng tiền mua vào những chỗ nhà đất có tìm năng với giá phù hợp, sau đó thì bán ra để lấy lợi nhuận. Đương nhiên, những khoản kinh tế lớn cô cũng sẽ hỏi qua chỗ của Lạc Tư Vũ hay Tề Thiếu Khanh, đặc biệt là các khu bất động sản của Tư Cảnh Hàn sang tên cô thường không dám manh động. Hiện tại đã thoát ly hoàn toàn khỏi kinh tế Hoắc gia, cô cũng phải biết lo cho cuộc sống sau này của bản thân, ai bảo Tư Cảnh Hàn đã dặn cô phải sống tốt.
Nhưng bây giờ gặp lại hắn rồi, đương nhiên cuộc sống sau này mà cô dự định đã không còn như trước nữa, phần tài sản này là của hắn, trừ phi hợp thức hóa nó trở thành của cô nếu không cô cũng không có tư cách gì để giữ lại nó trong khi chủ nhân thì còn sống sờ sờ ra kia.
Hoắc Duật Hy đóng máy tính của mình lại, xoa xoa thái dương sau khi nghiêm túc xem xét tình hình của một căn biệt thự dự định mua vào bỗng chốc thấy mình càng ngày càng trưởng thành, quả thực thấy bản thân có thành tựu, so với dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn trước kia bây giờ cô cũng rất oai phong đấy chứ, còn tự kiếm được một số tiền lớn có thể thoải mái bao nuôi hắn luôn.
Tự cười trong lòng, Hoắc Duật Hy khẽ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nuôi được Tử Mặc thì có là gì, đủ điều kiện để nuôi Tư Cảnh Hàn mới khí phách chứ!
"Ông xã..." Cô gấp cuốn sách của Tư Cảnh Hàn lại buộc hắn chú ý tới mình.
Tư Cảnh Hàn cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt dường như còn lưu tâm trong suy nghĩ, nhưng rất nhanh định thần, hỏi: "Sao vậy?"
"Bà xã mệt quá."
"Vậy... bà xã nằm đây đi, nằm đây ngủ đi." Hắn vừa nói vừa nhích người ra, vỗ vỗ lên mặt ghế sofa đủ rộng cho cô nằm.
Đôi môi của Hoắc Duật Hy thoáng qua ảm đạm, đúng là đồ thiếu nội hàm.
"Bà xã khát nước."
"Ồ, hiểu rồi." Tư Cảnh Hàn sáng mắt, nhanh chân đi vào bếp ép một ly nước cam ròi lại mang ra cho Hoắc Duật Hy: "Ông xã thử rồi, cam rất ngọt, bà xã mau uống đi."
Thấy Hoắc Duật Hy nhận lấy nước ép, Tư Cảnh Hàn vui vẻ nghĩ mọi chuyện đã thõa đáng, tiếp tục mở sách ra vùi vào đọc.
"Cộp!" Ly nước bị dội mạnh xuống bàn, nước cam trong ly cũng văng ra ngoài không ít, Tư Cảnh Hàn giật mình dè dặt nhìn sang Hoắc Duật hy, biểu cả của cô quả nhiên không tốt.
"Bà xã làm sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Duật Hy đứng lên, giọng nói thản nhiên nhưng thật ra là đang ấm ức.
Cuốn sách quỷ quái kia còn đáng hấp dẫn hơn cô sao? Cái tên này nghe cô than mệt còn không biết lấy lòng, sao chẳng giống cô tưởng tượng một chút nào vậy.
Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy định rời đi thì nhanh chân đi theo phía sau: "Bà xã, bà xã liền nói muốn ông xã làm cái gì, ông xã lập tức đi. Bà xã đừng mệt nữa."
"Em không cần anh làm gì cả, quả thật chỉ thấy mệt mỏi mà thôi."
Không hiểu sao Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm với từ "mệt mỏi" của cô, ánh mắt của hắn run lên, nắm lấy tay cô khẩn khiết: "Bà xã, có phải ông xã sai ở chỗ nào không cho nên vừa ở chung một hôm bà xã đã cảm thấy mệt mỏi với anh rồi, có phải hay không bà xã không hài lòng, muốn gửi trả anh cho mấy người kia?"
Nghe Tư Cảnh Hàn nói hết lòng mình mà Hoắc Duật Hy phải phát hoảng, nhìn vào mắt của hắn mới nhận ra sự sợ hãi và bất an trong đó đang ngày một lan tràn. Bởi vì cô không nói gì nên Tư Cảnh Hàn thêm xanh xao mặt mày: "Bà xã, anh sẽ không như lúc sáng trái ý bà xã, bà xã đừng vứt bỏ anh, được không?"
Vứt bỏ?
Tư Cảnh Hàn sợ cô vứt bỏ hắn?
Hoắc Duật Hy có phần hoảng sợ, trong ký ức của Tử Mặc hoàn toàn không có việc cô vứt bỏ hắn, ở đó hai người toàn là hạnh phúc.
Chỉ có... chỉ có trong phần ký ức của Tư Cảnh Hàn thì câu chuyện đáng đau xót này mới xảy ra.
Thế nhưng bây giờ tiềm thức của hắn chỉ muốn sống về những ngày còn là Tử Mặc vậy mà vẫn không quên được sự sợ hãi có trong cuộc sống của Tư Cảnh Hàn.
Hắn vẫn luôn lo lắng và bất an chứ không phải vô lo vô nghĩ như cô tưởng tượng, dù có sống là Tử Mặc thì Tư Cảnh Hàn cũng không tìm được cảm giác của một hạnh phúc trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.