Chương 218: Chương 110.4
Niếp Niếp
31/08/2019
Hoắc Duật Hy đau lòng nghĩ đến đây, đột nhiên
thật muốn ôm lấy người đàn ông này dỗ dành, và cô làm thật: "Không đâu,
bà xã sẽ không bỏ rơi ông xã đâu, đừng sợ biết không?"
Tư Cảnh Hàn bất động đứng tại chỗ, cảm giác được Hoắc Duật Hy ôm lấy thật sự vô cùng êm ái, theo bản năng vươn tay ôm lấy cô: "Cảm ơn bà xã, ông xã sau này nhất định nghe lời bà xã."
Nghe hắn hứa tâm tình của Hoắc Duật Hy càng thêm tốt, dẫu sau thì lòng ngực của người đàn ông này vẫn luôn vững chãi và ấm áp để cô cảm thấy an tâm mỗi khi tựa vào, đã bao lâu rồi không được cảm giác này chứ.
Mùi hương quen thuộc trên người Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy có chút xúc động, cô hơi kiễng chân muốn hôn lên môi của hắn nhưng Tư Cảnh Hàn lập tức nghiêng đầu sang một bên.
Sau đó còn tách hai người ra đề phòng nhìn Hoắc Duật Hy, cô ngạc nhiên đến nổi không nói được gì, vừa thẹn vừa tức, nhíu mày: "Anh như vậy là thế nào?"
Tư Cảnh Hàn lắc đầu không muốn cho cô hôn mình, lùi lại. Hoắc Duật Hy càng muốn phạm tội, bắt lấy cổ tay của hắn: "Anh vừa nói sẽ nghe lời em, mau qua đây."
Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn có sự đấu tranh, rốt cuộc bất động không tiến lên cũng không lùi lại, Hoắc Duật Hy nheo mắt xông đến, kéo cổ hắn xuống liên tục mổ mấy cái lên mặt, lên mũi, lên môi người đàn ông.
"Chụt chụt chụt!"
Tư Cảnh Hàn rụt cổ lại tránh né, cô hôn sắp tróc da mặt của hắn luôn rồi.
Khi Hoắc Duật Hy thõa mãn buông ra người đàn ông sợ hãi ngồi bịch xuống ghế, có cảm tưởng như vừa bị thổ hào cưỡng ép, trong hắn vô cùng uất ức và cảm thấy thiệt thòi.
Quả thật tức cười, Hoắc Duật Hy không cho rằng Tư Cảnh Hàn bị mất trí rồi vẫn đề cao giá trị của bản thân đến vậy, tuy hắn ngốc nhưng tuyệt đối không bán mình với giả rẻ?
Lý lẽ này ở đâu ra không biết.
Sau khi cướp sắc được rồi Hoắc Duật Hy cũng không muốn tính toán thêm nhiều với nạn nhân, trông dáng vẻ hoảng sợ của hắn cũng đủ biết hắn chưa sẵn sàng bị ai sờ mó.
Được rồi, xem như cô tốt bụng, sẽ không dọa hắn nữa: "Ông xã, lại đây ngồi này."
Tư Cảnh Hàn liếc nhìn chỗ ngồi mà Hoắc Duật Hy vỗ vỗ chừa cho hắn thì không có ý định đi đến, ai biết cô có làm gì hắn nữa không.
Tại vì hắn như vậy nên Hoắc Duật Hy đành làm người chủ động, ngồi xuống sát hắn: "Được rồi, đừng sợ nữa, bà xã chỉ muốn hỏi lát nữa ông xã muốn ăn thêm món gì bà xã sẽ làm cho ông xã, xem như là bồi thường."
"Thôi, thế thì sau này ông xã không ăn món ngon của bà xã nữa, bà xã đừng làm vậy với ông xã được không?"
Hoắc Duật Hy suýt nữa nghẹn họng, dù thế nào thì cuối cùng tên này vẫn muốn cô không được đụng vào hắn?
"Tư Cảnh Hàn, anh nói anh quý giá lắm sao?"
Không biết cô thế nào nhưng Tư Cảnh Hàn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
Thật sự sắp tức chết, thế hôm qua ai ôm chằm chặp lấy cô, nhất định cùng cô ở một chỗ, bây giờ vừa rước vào nhà lại bày ra thái độ này, cũng trở mặt nhanh thật.
"Anh đi đâu đó?" Thấy hắn đứng lên, Hoắc Duật Hy không nhịn được hỏi.
"Ăn trưa." Tư Cảnh Hàn đáp vậy rồi nhanh chân đi vào bếp.
Người ta nói cái gì mà con người quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Trên đời này thứ bạn muốn mà không có được thì trong mắt bạn mới là thứ quý giá nhất, và tìm mọi cách theo đuổi.
Tư Cảnh Hàn nghĩ đến đây lại càng chắc chắn việc mình làm là đúng, hắn không thể dễ dàng như vậy để cô chiếm đoạt mình, nếu không cô sẽ rất nhanh mà chán hắn, vứt bỏ hắn rồi đi tìm người mới thì sao.
Tư Cảnh Hàn bất động đứng tại chỗ, cảm giác được Hoắc Duật Hy ôm lấy thật sự vô cùng êm ái, theo bản năng vươn tay ôm lấy cô: "Cảm ơn bà xã, ông xã sau này nhất định nghe lời bà xã."
Nghe hắn hứa tâm tình của Hoắc Duật Hy càng thêm tốt, dẫu sau thì lòng ngực của người đàn ông này vẫn luôn vững chãi và ấm áp để cô cảm thấy an tâm mỗi khi tựa vào, đã bao lâu rồi không được cảm giác này chứ.
Mùi hương quen thuộc trên người Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy có chút xúc động, cô hơi kiễng chân muốn hôn lên môi của hắn nhưng Tư Cảnh Hàn lập tức nghiêng đầu sang một bên.
Sau đó còn tách hai người ra đề phòng nhìn Hoắc Duật Hy, cô ngạc nhiên đến nổi không nói được gì, vừa thẹn vừa tức, nhíu mày: "Anh như vậy là thế nào?"
Tư Cảnh Hàn lắc đầu không muốn cho cô hôn mình, lùi lại. Hoắc Duật Hy càng muốn phạm tội, bắt lấy cổ tay của hắn: "Anh vừa nói sẽ nghe lời em, mau qua đây."
Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn có sự đấu tranh, rốt cuộc bất động không tiến lên cũng không lùi lại, Hoắc Duật Hy nheo mắt xông đến, kéo cổ hắn xuống liên tục mổ mấy cái lên mặt, lên mũi, lên môi người đàn ông.
"Chụt chụt chụt!"
Tư Cảnh Hàn rụt cổ lại tránh né, cô hôn sắp tróc da mặt của hắn luôn rồi.
Khi Hoắc Duật Hy thõa mãn buông ra người đàn ông sợ hãi ngồi bịch xuống ghế, có cảm tưởng như vừa bị thổ hào cưỡng ép, trong hắn vô cùng uất ức và cảm thấy thiệt thòi.
Quả thật tức cười, Hoắc Duật Hy không cho rằng Tư Cảnh Hàn bị mất trí rồi vẫn đề cao giá trị của bản thân đến vậy, tuy hắn ngốc nhưng tuyệt đối không bán mình với giả rẻ?
Lý lẽ này ở đâu ra không biết.
Sau khi cướp sắc được rồi Hoắc Duật Hy cũng không muốn tính toán thêm nhiều với nạn nhân, trông dáng vẻ hoảng sợ của hắn cũng đủ biết hắn chưa sẵn sàng bị ai sờ mó.
Được rồi, xem như cô tốt bụng, sẽ không dọa hắn nữa: "Ông xã, lại đây ngồi này."
Tư Cảnh Hàn liếc nhìn chỗ ngồi mà Hoắc Duật Hy vỗ vỗ chừa cho hắn thì không có ý định đi đến, ai biết cô có làm gì hắn nữa không.
Tại vì hắn như vậy nên Hoắc Duật Hy đành làm người chủ động, ngồi xuống sát hắn: "Được rồi, đừng sợ nữa, bà xã chỉ muốn hỏi lát nữa ông xã muốn ăn thêm món gì bà xã sẽ làm cho ông xã, xem như là bồi thường."
"Thôi, thế thì sau này ông xã không ăn món ngon của bà xã nữa, bà xã đừng làm vậy với ông xã được không?"
Hoắc Duật Hy suýt nữa nghẹn họng, dù thế nào thì cuối cùng tên này vẫn muốn cô không được đụng vào hắn?
"Tư Cảnh Hàn, anh nói anh quý giá lắm sao?"
Không biết cô thế nào nhưng Tư Cảnh Hàn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
Thật sự sắp tức chết, thế hôm qua ai ôm chằm chặp lấy cô, nhất định cùng cô ở một chỗ, bây giờ vừa rước vào nhà lại bày ra thái độ này, cũng trở mặt nhanh thật.
"Anh đi đâu đó?" Thấy hắn đứng lên, Hoắc Duật Hy không nhịn được hỏi.
"Ăn trưa." Tư Cảnh Hàn đáp vậy rồi nhanh chân đi vào bếp.
Người ta nói cái gì mà con người quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Trên đời này thứ bạn muốn mà không có được thì trong mắt bạn mới là thứ quý giá nhất, và tìm mọi cách theo đuổi.
Tư Cảnh Hàn nghĩ đến đây lại càng chắc chắn việc mình làm là đúng, hắn không thể dễ dàng như vậy để cô chiếm đoạt mình, nếu không cô sẽ rất nhanh mà chán hắn, vứt bỏ hắn rồi đi tìm người mới thì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.