Chương 247: Chương 113.7
Niếp Niếp
11/09/2019
Tư Cảnh Hàn tiếp tục không nói gì bởi vì căn bản hắn không hiểu được mình có thực lực gì để cho cô dựa dẫm.
Hoàng Tịch Liên nhìn vẻ mặt non nớt như thanh niên mới lớn của hắn thầm thở dài một hơi, so với trước kia cô cảm thấy một Tư Cảnh Hàn ngoan độc, lãnh khốc đôi khi sẽ tốt hơn rất nhiều đối với những người xung quanh, bởi vì có hắn mọi người sẽ cảm thấy được che chở, an tâm hơn rất nhiều. Bây giờ hắn biến thành như vầy, đổi lại là những bên cạnh phải lo lắng cho hắn.
Buổi chiều, Hoắc Duật Hy đến đón Tư Cảnh Hàn từ chỗ của Hoàng Tịch Liên, bởi vì cô ấy không hồ hởi như hôm trước khiến cô phải quan tâm, chỉ là Hoàng Tịch Liên không còn tinh thần nói năng gì nữa, lơ là đáp hai câu rồi trả Tư Cảnh Hàn lên xe của Hoắc Duật Hy.
Trên đường đi về, lúc dừng đèn đỏ, Hoắc Duật Hy mới hỏi người đàn ông của mình: "Tịch Liên cô ấy bị sao thế?"
"Không biết nữa, nhưng mà từ sau khi rời văn phòng của Tề Thiếu Khanh thì biến thành bộ dạng như vậy."
"Hử, liên quan đến anh Thiếu Khanh sao?"
"Đúng vậy, hai người bọn họ còn thường xuyên cãi nhau, rất dữ nữa." Tư Cảnh Hàn trước mặt Hoắc Duật Hy thì trở nên rất hoạt ngôn, chu môi kể cho cô nghe hết mọi chuyện: "Tịch Liên cô ấy còn ôm lấy ông xã để trêu tức Tề Thiếu Khanh."
"Cái gì?" Hoắc Duật Hy nghe đến đây thì lông măng dựng lên: "Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Ngoài ôm ra còn có làm gì khác không?"
"Có có, hôm qua cô ấy hôn lên chỗ này của ông xã này." Tư Cảnh Hàn chỉ chỉ lên thái dương của mình, Hoắc Duật Hy gần như là bùng nổ: "Cái quái quỷ gì thế, sao ngày hôm qua anh không kể cho em nghe, cái tên vịt giống chết bầm này!"
"Bà xã đừng đánh, đừng đánh. Lúc đó ông xã rất bất ngờ nên không ngăn cản được, hơn nữa hôm qua bà xã cũng đâu có hỏi đâu." Tư Cảnh Hàn trả lời thực ngây thơ và ai đánh người vô tội như hắn chính là có tội, Hoắc Duật Hy tức muốn thổ huyết nhưng không đánh hắn được nữa.
Tư Cảnh Hàn lại chu môi, "Với lại ông xã không phải là vịt giống, so sánh như vậy xấu chết đi được."
"Vậy anh bắt em xin lỗi anh à?" Hoắc Duật Hy liếc xéo nhưng Tư Cảnh Hàn không đọc được ánh mắt của cô, hoặc là cô tình lơ đi: "Nếu được như vậy thì còn tạm chấp nhận."
"Bộp bộp bộp."
Hoắc Duật Hy cầm cái búa cao su đồ chơi liên tục gõ lên vai của Tư Cảnh Hàn, đe dọa: "Anh muốn chết phải không? To gan như vậy còn bắt em xin lỗi? Tư Cảnh Hàn, anh đừng nghĩ bây giờ mình bị bệnh thì muốn làm gì cũng được, không muốn làm cục cưng sung sướng mà thích chạy khắp nơi gây sự với phụ nữ khác thì đừng trách em!"
Hoàng Tịch Liên nhìn vẻ mặt non nớt như thanh niên mới lớn của hắn thầm thở dài một hơi, so với trước kia cô cảm thấy một Tư Cảnh Hàn ngoan độc, lãnh khốc đôi khi sẽ tốt hơn rất nhiều đối với những người xung quanh, bởi vì có hắn mọi người sẽ cảm thấy được che chở, an tâm hơn rất nhiều. Bây giờ hắn biến thành như vầy, đổi lại là những bên cạnh phải lo lắng cho hắn.
Buổi chiều, Hoắc Duật Hy đến đón Tư Cảnh Hàn từ chỗ của Hoàng Tịch Liên, bởi vì cô ấy không hồ hởi như hôm trước khiến cô phải quan tâm, chỉ là Hoàng Tịch Liên không còn tinh thần nói năng gì nữa, lơ là đáp hai câu rồi trả Tư Cảnh Hàn lên xe của Hoắc Duật Hy.
Trên đường đi về, lúc dừng đèn đỏ, Hoắc Duật Hy mới hỏi người đàn ông của mình: "Tịch Liên cô ấy bị sao thế?"
"Không biết nữa, nhưng mà từ sau khi rời văn phòng của Tề Thiếu Khanh thì biến thành bộ dạng như vậy."
"Hử, liên quan đến anh Thiếu Khanh sao?"
"Đúng vậy, hai người bọn họ còn thường xuyên cãi nhau, rất dữ nữa." Tư Cảnh Hàn trước mặt Hoắc Duật Hy thì trở nên rất hoạt ngôn, chu môi kể cho cô nghe hết mọi chuyện: "Tịch Liên cô ấy còn ôm lấy ông xã để trêu tức Tề Thiếu Khanh."
"Cái gì?" Hoắc Duật Hy nghe đến đây thì lông măng dựng lên: "Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Ngoài ôm ra còn có làm gì khác không?"
"Có có, hôm qua cô ấy hôn lên chỗ này của ông xã này." Tư Cảnh Hàn chỉ chỉ lên thái dương của mình, Hoắc Duật Hy gần như là bùng nổ: "Cái quái quỷ gì thế, sao ngày hôm qua anh không kể cho em nghe, cái tên vịt giống chết bầm này!"
"Bà xã đừng đánh, đừng đánh. Lúc đó ông xã rất bất ngờ nên không ngăn cản được, hơn nữa hôm qua bà xã cũng đâu có hỏi đâu." Tư Cảnh Hàn trả lời thực ngây thơ và ai đánh người vô tội như hắn chính là có tội, Hoắc Duật Hy tức muốn thổ huyết nhưng không đánh hắn được nữa.
Tư Cảnh Hàn lại chu môi, "Với lại ông xã không phải là vịt giống, so sánh như vậy xấu chết đi được."
"Vậy anh bắt em xin lỗi anh à?" Hoắc Duật Hy liếc xéo nhưng Tư Cảnh Hàn không đọc được ánh mắt của cô, hoặc là cô tình lơ đi: "Nếu được như vậy thì còn tạm chấp nhận."
"Bộp bộp bộp."
Hoắc Duật Hy cầm cái búa cao su đồ chơi liên tục gõ lên vai của Tư Cảnh Hàn, đe dọa: "Anh muốn chết phải không? To gan như vậy còn bắt em xin lỗi? Tư Cảnh Hàn, anh đừng nghĩ bây giờ mình bị bệnh thì muốn làm gì cũng được, không muốn làm cục cưng sung sướng mà thích chạy khắp nơi gây sự với phụ nữ khác thì đừng trách em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.